Trời bắt đầu hửng nắng. Những tia nắng yếu ớt thi nhau xuyên qua rèm cửa mỏng ngự trị trên khuôn mặt còn đang chìm trong cơn mơ.
-Hai à Minh Minh thích cái này.- Cô bé chừng - tuổi nũng nịu với cậu nhóc khoảng - tuổi.
-Minh Minh thích cái gì cứ nói hai cho Minh Minh hết.- Cậu nhóc xoa đầu cô bé và đưa cho cô chiếc trống lắc màu hồng phía trong là hình chú vịt con.
-Hihi Minh Minh yêu hai nhất.- Cô bé thơm vào má cậu nhóc rồi say sưa với món đồ chơi trong tay.
-.....
-Hai à hai trốn ở đâu rồi? Hai trốn kỹ quá sao mà Minh Minh thấy hai được.- Cô bé đi vòng vòng tìm trong mọi ngốc ngách và những bụi cây nhưng vẫn chưa thấy anh hai mình ở đâu.
Cô bé bắt đầu sợ, hoảng hốt. Cô sợ anh hai sẽ bỏ lại cô một mình. Cô bé ngồi bệt xuống sàn khóc nấc lên từng hồi.
-Huhu hai đâu rồi? Hai đi đâu mất rồi? Hai đừng bỏ Minh Minh mà. Huhu hai ra đây với Minh Minh đi.
Từ trong bụi cây cậu nhóc bước ra ôm chầm lấy cô em gái. Đây là lần cuối cùng cậu và cô bé chơi trốn tìm với nhau. vì không lâu nữa cậu nhóc sẽ rời bỏ nơi này. Tuổi thơ của cậu với cô em gái bé nhỏ này chắc có lẽ sẽ tới đây thôi.
Cô bé được cậu nhóc ôm thì khóc càng to hơn. Tiếng nấc nhè nhẹ cô bé nói.
-Hai...hai đừng bỏ Minh Minh...Minh Minh...sợ.
Tim cậu bé thắt lại cậu không muốn xa cô đâu nhưng ai bảo cậu là con trai của Đào Trí Hào, ai bảo cậu sao này phải gánh vác cả công ty Thiện Ký Minh.
Cậu nhẹ nhàng xoa đầu cô.
-Minh Minh của hai là ngoan nhất. Hai sẽ luôn ở cạnh và bảo vệ Minh Minh. Hai sẽ không đi đâu hết.
Cô bé dần nín lại rồi thiếp đi trong vòng tay cậu nhóc.
Tiếng trực thăng ngày một to. Bóng dáng của cậu bé bước ra ngoài. Cô bé vẫn ngủ, có lẽ cậu đi trong lúc này thì cô bé sẽ không buồn bằng lúc cô bé thấy cậu đi, chứng kiến cậu rời khỏi nơi này.
Quay lưng lại nhìn căn biệt thự màu trắng lần cuối. Nhìn mảnh sân mà hai anh em thường chơi trốn tìm, nhìn lại chiếc xích đu gỗ cô bé thường bảo cậu đẩy.....
Một bước chân lạnh lẽo đã được đặt lên trực thăng.
-Anh hai...- Cô bé đứng giữa sân nhìn cậu nhóc. Nước mắt cô bé đã rơi...
Cậu nhóc bước xuống ôm lấy cô em gái bé nhỏ, nhẹ nhàng xoa đầu cô thì thầm.
-Minh Minh ngoan hai đi rồi sẽ về. Hai sẽ lại tiếp tục đẩy xích đu, tiếp tục chơi trốn tìm, tiếp tục nghe Minh Minh kể chuyện về công chúa,...Minh Minh nghe lời hai...hai hứa hai sẽ về.
-Minh Minh không chịu. Hai thất hứa, hai nói sẽ ở bên Minh Minh mà sao hai lại bỏ Minh Minh lại. Hai là đồ tàn nhẫn, hai nhẫn tâm lắm. Sao hai lại bỏ Minh Minh ở lại? Minh Minh không chịu.
-Minh Minh ngoan lắm đúng không? minh Minh nghe lời hai đi. Hai sẽ sớm về với Minh Minh nha.
-Ba mẹ không ở cạnh Minh Minh, bây giờ ngay cả hai cũng bỏ mặc Minh Minh luôn hả? Sao ai cũng muốn bỏ rơi Minh Minh vậy?- Cô bé nói nhưng nước mắt vẫn trào ra.
Gần tới thời gian phải đi rồi. Quản gia Hương dù không muốn cậu nhóc đi nhưng vẫn phải làm vậy thôi.
-Thiếu gia tới giờ rồi.
Cậu nhóc nớ lỏng tay ra đôi mắt màu hổ phách đã nhòe đi phần nào.
-Phiền quản gia Hương chăm sóc thật kỹ Minh Minh giúp cháu.
-Dạ thiếu gia đi mạnh khỏe.- Quản gia Hương nói rồi ngồi xuống ôm ghì lấy cô bé.
Cậu bé hít thật sâu rồi thở ra như đang hưởng lớp không khí cuối cùng ở đây.
Bước chân lặng lẽ, nặng trịch bước lên trực thăng. Đôi mắt vẫn chưa dời khỏi người cô bé .
Cô bé cố vùng vẫy để chạy đến bên cậu nhưng quản gia Hương đã giữ chặt lại.
Chiếc trực thăng từ từ bay lên cao lúc này cô bé được thả ra. Cô khóc thét lên mắt nhìn đăm đăm vào chiếc trực thăng.
-Hai ơi! Minh Minh nhớ hai lắm. Hai phải trở về...hai phải trở về với Minh Minh.
Cậu nhóc gật gật đầu vãy vãy tay tạm biệt.
Chiếc trực thăng bay cao tít lên đem luôn cả người anh mà cô bé yêu thương đi mất....