Q.Minh đi ra sân, tai vẫn đeo handphone, những kí ức lúc trước lại ùa về. Cậu nhớ, nhớ người con gái đó, nhớ từng nụ cười từng ánh mắt nhưng nó đã là dĩ vãng. Tập quên, nhưng làm sao quên được chứ.
-Ay....- Cô gái đang đi bị Q.Minh đụng trúng.
-....- Q.Minh không nói gì chỉ im lặng.
Cô gái cũng chẳng nói gì vội vàng bước đi.
-Đứng lại- Q.Minh lạnh lùng.
-Ơ...có gì không?- Cô gái hỏi nét mặt ngu ngơ.
-Cô vừa đụng tôi- Vẫn lạnh lùng nhưng cảm giác quen thuộc quá vậy.
-Rõ ràng anh đụng trúng tôi mà- Cô gái cãi lại
-Hừ..- Q.Minh cười nhết mép- Tôi đụng trúng cô?- Q.Minh chỉ vào mình
-Chứ sao nữa! Đáng lí ra anh là người xin lỗi tôi đó- Cô gái nói nhẹ nhàng
"Cô ấy là người đầu tiên thấy mình mà không hét toán lên! Cũng thú vị thật"-Q.Minh suy nghĩ
-Nè xin lỗi đi chứ!- Cô gái khẽ nhăn mặt
-Tôi! Cô nghĩ cô là ai?- Q.Minh liếc ngang qua phù hiệu rồi bước đi.
Cô gái cũng chẳng nói gì, bình thường bước đi.Cô ấy đi thẳng vào phòng hiệu trưởng.....
Cốc! Cốc
-Vào đi- Giọng người đàn ông trung niên cất lên.
-Dạ! Con chào thầy.- Cô ấy cuối đầu
-Ừ! Chẳng phải là Ngọc Minh hot girl trường Chent đây sao.- Thầy hiệu trưởng nói chêu.
-Hihi thầy chọc con!- Ngọc minh cười rồi ngồi xuống ghế sofa- Hôm nay cô tổng phụ trách nhờ con đem hồ sơ qua đây. Cô con bận xíu.- Ng.Minh cười
-Vậy con ở đây xíu về. Thầy dắt con đi tham quan trường- Thầy cũng ngồi
-Dạ thôi giờ con về. Trễ buổi học mất- Ng.Minh cười trừ.
-Ừ rãnh thì qua đây, thầy luôn chào đón con- Thầy hiệu trưởng cười.
-Mà thầy ơi! Trường thầy cũng có kiểu học sinh đó nữa ạ?- Ng.Minh nhíu mày
-Kiểu gì con?- Thầy hỏi lại
-Lạnh lùng, khó ưa, đụng trúng con mà không xin lỗi, nói giọng sang chảnh nữa chứ- Ng.Minh nói đến đây thầy cũng biết là ai rồi.
-À thiếu gia Q.Minh á! Cậu ấy là vậy- Thầy hiệu trưởng cười
-À mà thôi con về đây! Bey thầy!- Nh.Minh nói rồi lon ton đi ra.