Trời xanh nắng ấm nhưng bên trong sương phòng của lão bản nương Phong Nhã Các, rèm cửa đóng chặt.
Thi thoảng lại có tiếng rên rỉ nho nhỏ của nữ nhân kèm theo tiếng thở dốc của nam nhân truyền ra.
Giường lớn bởi vì vận động kịch liệt mà phát ra âm thanh cót két.
"Cốc, cốc, cốc."
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiếng động trên giường vì vậy mà dừng lại, Hà Tiễn Chúc vội vàng mặc lại y phục, kéo rèm xuống giường, tóc tai rối bời, gương mặt nhiễm hồng sắc xuân, vừa đi vừa nói: "Đến liền, đến liền."
Cửa vừa mở ra liền xuất hiện gương mặt âm trầm của Lý Ninh Ngọc, nàng nhìn thoáng qua Bạch thủ vệ sau lưng Hà Tiễn Chúc.
"Thiếu phu nhân..." – Bạch Tiểu Niên ngượng ngùng cười cúi chào Lý Ninh Ngọc, sau đó khép nép lui ra, chừa không gian lại cho hai người.
Hà Tiễn Chúc cũng ngượng chín mặt, miễn cưỡng cười cho qua, kéo Lý Ninh Ngọc vào phòng, chốt cửa lại: "A Ngọc, sao hôm nay ngươi đến sớm vậy?" – Sau đó lại thành thạo pha trà cho mĩ nhân mặt lạnh như tiền: "Ăn nhầm chuột chết hay sao mà mặt mày u ám thế này."
"Chuột chết thì không có ăn nhưng cá hầm giấm thì ăn không ít." – Lý Ninh Ngọc ngồi vào bàn, bất cẩn nhìn đến bức bình phong bị đổ lộ ra chiếc giường bừa bộn của Hà Tiễn Chúc.
( Cá hầm/chưng/ngâm giấm là Ninh mông tác ngư)
Hà Tiễn Chúc lấy kinh nghiệm làm lão bản nương của Phong Nhã Các bao năm, nhìn Lý Ninh Ngọc một lượt, gương mặt nhiễm sắc xuân của nàng như bắt được cái gì, tiếp tục động tác pha trà trên tay.
"Mới sáng sớm lại ăn giấm, hèn gì chua như vậy."
Lý Ninh Ngọc liếc nhìn Hà Tiễn Chúc, sau đó đưa tay áo lên mũi ngửi ngửi: "Có sao?"
"Không có sao? Hay là ngươi không thể tự ngửi mùi vị trên người mình? A Ngọc, ngươi từ trên xuống dưới đều tràn ngập mùi chua, chua lè chua lét luôn."
"..." – Lý Ninh Ngọc.
Hà Tiễn Chúc ngồi xuống đối diện Lý Ninh Ngọc, đem tách trà để trước mặt nàng.
Lý Ninh Ngọc tiếp nhận, nhẹ nhấp một ngụm trà.
Hà Tiễn Chúc nói trắng trợn ra như vậy, nàng muốn giả ngốc làm ngơ như không hiểu cũng không được.
"A Ngọc, Bạch Tiểu Niên đã kể hết toàn bộ mọi việc cho ta nghe rồi.
Cố gia tiểu công tử...!à không, phải là Cố gia tiểu Tướng quân mới đúng, hắn khải hoàn trở về lại mang theo Công chúa Tây Vực.
Bạch Tiểu Niên còn nói, ngươi tức giận đến mức bắt hắn ngủ ngoài hành lang cả đêm, điều này là thật sao?"
"Ta chỉ là..." – Lý Ninh Ngọc chỉ là nửa ngày trời cũng không biết mình phải nói gì tiếp theo.
"Chỉ là cái gì? Chỉ là ngươi không muốn cùng phòng với hắn? Hay là ngươi tức giận vì hắn không thèm nói với ngươi câu gì đã vội vàng nạp thiếp?"
Hà Tiễn Chúc thở dài, sắc mặt cũng trở nên nặng nề.
"A Ngọc, sư phụ luôn khen ngươi thông minh.
Ngươi biết rõ trong lòng mình muốn gì, vô luận là gì đi nữa...!Ài, A Ngọc, ngươi đối với hắn, thật sự đã động tâm rồi."
Tách trà gốm sứ thượng hạng trong tay bị bóp vỡ tan, mảnh sứ sắt nhọn cứa vào sâu trong da thịt, Lý Ninh Ngọc vẫn bất động nắm chặt, dường như bàn tay thấm máu này không phải là của nàng.
Nàng giờ phút này chỉ muốn tìm một nơi thanh tịnh để ở, Phong Nhã Các bây giờ không còn đủ thanh tịnh nữa rồi.
Nhấc lên làn váy đi đến cửa, nàng dừng lại bước chân, cũng không có quay đầu lại, âm thanh bị hạ thấp mang theo cuồn cuộn sóng trào.
"Ta không có và cũng không nên có."
Chỉ nghe Ầm một tiếng, cánh cửa bị đóng lại một cách thô bạo.
Hà Tiễn Chúc bất lực nở một nụ cười, thất tình lục dục trên thế gian này làm sao có thể dùng một câu nói để tóm tắt đây?
Phong Nhã Các, thanh lâu này mỗi một ngày đều diễn ra muôn hình vạn trạng ái tình nhân gian.
Sự si mê triền miên của tình lang, sự khắc nghiệt mà kỹ nữ phải chịu...!Mỗi một tia tình cảm trong đó lại phảng phất sự mơ hồ không rõ.
Tình cảm dành cho một ai đó, giống như cánh bồ công anh trong gió, lại như hoa cỏ dại mọc bên sườn đồi.
Lúc ta không chú ý, nó đã chậm rãi phát triển, mỗi một tấc, mỗi một phân đều hằn sâu dấu vết.
Nàng vô định đi qua đường lớn, hẻm nhỏ, cứ như vậy mà đi, không có điểm dừng.
Mãi đến khi mặt trời xuống núi, trời cũng tối dần, nàng mới lặng lẽ trở về vương phủ.
Khi nàng mở cửa chuẩn bị vào sương phòng của mình thì bị một cánh tay mảnh khảnh chặn lại.
Chủ nhân của cánh tay này mặc một bộ thanh y, trên môi nhếch lên một nụ cười tự phụ, hai má lúm đồng tiền thật sâu, cũng thật chướng mắt.
"Có rảnh không? Nói vài câu chứ?"
"Ta và Công chúa không quen biết, thì có gì để nói chứ?"
Lý Ninh Ngọc gạt tay ra, lạnh lẽo bước vào phòng đóng cửa lại.
Chúc Lam vội vàng ngăn nàng lại, sau đó thản nhiên lên tiếng.
"Ngươi không có gì để nói, ta cũng vậy.
Hôm nay tới đây, ta chỉ muốn nói với tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ không có ý kiến gì với Tướng quân thì Tướng quân từ bây giờ sẽ ở lại trong sương phòng của ta.
Ta cũng cho tỳ nữ thu dọn đồ đạc của Tướng quân ở đây dọn đi hết rồi, đỡ phải chướng mắt tỷ tỷ.
"Ngươi có biết nàng là..."
Từng khớp xương nắm chặt trên cánh cửa.
Lý Ninh Ngọc nhất thời xúc động, buộc miệng nói ra nhưng cũng may đã dừng lại kịp lúc.
Dạo gần đây nàng thật dễ mất kiềm chế cảm xúc.
Chúc Lam tinh nghịch nhìn Lý Ninh Ngọc, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt, nàng ghé sát lại, nói vào tai người trước mặt: "Nàng thế nào? Nàng là nữ tử sao?"
Lý Ninh Ngọc ngạc nhiên, nhíu mày nhìn Chúc Lam.
Mà Chúc Lam làm như không có gì, nâng mày nói: "Bây giờ có thể nói vài câu rồi chứ?"
Bên trong viện tử vắng vẻ, Lý Ninh Ngọc lạnh lẽo đứng dưới ánh trăng.
"Công chúa nếu như đã biết thì vì sao lại cùng nàng hồi đô."
Chúc Lam nhìn Lý Ninh Ngọc, sau đó lựa một gốc cây lớn dựa vào, mân mê trúc tiêu trong tay.
"Vu Quốc đại mạc rộng lớn khiến ta chán ngán, suy nghĩ muốn rời đi một khoảng thời gian.
Trung Nguyên của các ngươi non nước hữu tình, trăm hoa bách điểu, thật sự là một nơi rất đáng để du ngoạn."
"Chỉ có vậy?"
"Đương nhiên không phải, lí do thật sự, là bởi vì..."
Chúc Lam thần thần bí bí, lời nói ngập ngừng, đi tới vài bước đến bên cạnh Lý Ninh Ngọc, nhìn nàng.
Gương mặt luôn tươi cười đột nhiên nghiêm túc: "Là bởi vì ta thích nàng."
Vốn dĩ nghĩ Lý Ninh Ngọc sẽ kích động, không ngờ nàng không có phản ứng gì, im lặng đứng đó, gương mặt lạnh lẽo như pho tượng đá.
Qua một lúc lâu sau, Chúc Lam mất hết kiên nhẫn, muốn lên tiếng thì nàng mới chậm rãi hỏi.
"Công chúa rõ ràng biết nàng là nữ nhân nhưng vẫn thích nàng sao?"
"Ừm, nữ nhân thì làm sao?" – Chúc Lam hừ lạnh, cái khối băng này quả thật xứng đôi với tiểu tướng quân ngốc nghếch kia, toàn bâng khuâng vấn đề thừa thải không đâu: "Nàng là nữ nhân hay là nam nhân thì có liên quan gì với việc ta thích nàng? Cho dù nàng là một đoá hoa, một nhành cây, một viên sỏi hay là một ngôi sao thì ta thích nàng vẫn sẽ thích nàng thôi."
Bầu không khí có chút cô đặc lại, bóng lưng thẳng tắp của Lý Ninh Ngọc từ từ được thả lỏng ra nhưng lại nhuộm một tầng tịch mịch, ngữ khí không còn cứng ngắc nhưng lại phảng phất nét cô đơn.
"Công chúa thích ai là quyền tự do của Công chúa, không cần phải nói với ta.
Nếu đêm nay, Công chúa đến đây là vì việc này, thứ lỗi Ninh Ngọc không thể bồi tiếp Công chúa được nữa."
"Sở dĩ ta nói với ngươi việc này là bởi vì người trong lòng nàng bây giờ không phải là ta.
Mà ta lại không thấy ngươi có phân tình cảm nào dành cho nàng.
Tất cả đều là tự nàng đa tình sao?"
Lời nói của Chúc Lam mơ hồ hết mức nhưng Lý Ninh Ngọc vẫn có thể hiểu rõ tầng ý nghĩa trong đó.
Nàng ta chính là muốn nói với nàng, nếu nàng không thích Cố Hiểu Mộng, nàng ta sẽ đem Cố Hiểu Mộng đoạt đi.
Là thế này sao?
"Công chúa muốn làm gì, ta không thể cản.
Còn tướng quân muốn qua đêm ở đâu, là chuyện của nàng.
Thứ lỗi Ninh Ngọc mệt mỏi không thể bồi tiếp, cáo từ."
Bạch y thanh lãnh, nhẹ nhàng phất tay áo rời đi.
Lý Ninh Ngọc bước vào phòng, những thứ liên quan tới Cố Hiểu Mộng đều đã được dọn đi sạch sẽ, một sợi tóc cũng không lưu lại.
Nàng đi đến cái tủ thấp đặt nơi góc tường, lấy bộ thường phục mà mấy ngày trước nàng đã may cho Cố Hiểu Mộng, cẩn thận mở ra.
Là một kiện áo choàng tơ lụa màu lam chàm với đường may tinh tế.
Bởi vì may cho mùa xuân nên độ dày vừa phải, cổ áo, tay áo, tà áo được điểm xuyết bằng kim ti đằng vân văn, mặt sau thì thêu lan văn, tạo cảm giác trang nhã cùng thanh lịch.
Nàng đã hơn một lần tưởng tượng ra hình ảnh Cố Hiểu Mộng vui vẻ khoác lên kiện áo choàng này, nhưng giờ đây, có lẽ nàng không có cơ hội nhìn nàng ấy mặc vào rồi.
Nàng đem áo choàng gấp lại, cất vào tủ, sau đó cởi ngoại sam lên giường nằm xuống.
Đem chăn kéo đến tận cổ vẫn cảm thấy lạnh lẽo, nàng xoay người, nhìn chằm chằm vào hướng cửa.
Ngọn nến đã tắt từ lâu, lúc này nơi cửa mới xuất hiện một bóng người chần chừ giờ tay lên muốn gõ cửa nhưng lại không có can đảm gõ xuống.
Qua một hồi sau mới thu tay, lặng lẽ rời đi.
Lý Ninh Ngọc nhìn hình bóng đó từ từ biến mất, đôi con ngươi xinh đẹp như phủ một tầng sương mờ, nàng nhắm mắt lại, trong phòng lúc này chỉ khẽ vang lên tiếng thở dài nặng nề.
Sáng hôm sau, Cố Hiểu Mộng và Chúc Lam không có xuất hiện trên bàn ăn theo thường lệ ở vương phủ.
Mãi đến khi mặt trời dựng ba sào mới thấy Cố Hiểu Mộng mang đôi mắt thâm quầng rời khỏi sương phòng của Chúc Lam.
Chẳng qua là khi ra khỏi viện của Chúc Lam, Cố Hiểu Mộng vô tình nhìn thấy Lý Ninh Ngọc đang đút thức ăn cho Bình An.
Chỉ mới mấy tháng không gặp, Bình An lại to lớn lên không ít, bộ lông cũng mượt mà hơn, nó vô cùng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Ngoan ngoãn ăn hết chỗ thịt Lý Ninh Ngọc nàng cho, sau đó vùi vùi đầu vào lòng bàn tay của nàng.
"Ngọc tỷ...!Mọi người đã dùng cơm hết chưa?" – Cố Hiểu Mộng ngượng ngùng đi lại.
Tối qua Chúc Lam lôi kéo nàng và Bạch Tiểu Niên chơi bài Cửu suốt cả đêm, hại nàng thua rất nhiều ngân lượng, Bạch Tiểu Niên còn thua thảm hơn cả nàng.
Không biết cả ba ngủ vào lúc nào, chỉ thấy khi nàng tỉnh dậy từ trên bàn thì Bạch Tiểu Niên còn gục ngủ, Chúc Lam thì say giấc trên giường.
Bình An nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn, nó vươn đầu rời khỏi lòng bàn tay của Lý Ninh Ngọc, nhe ra răng nanh sắc nhọn, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ.
Mà Lý Ninh Ngọc xem như không có gì, không nhìn Cố Hiểu Mộng lấy một cái, chỉ chăm chăm vuốt ve con Báo tuyết.
"Bình An, dạo này ngươi thế nào? Ngươi cũng đã ăn rồi sao?" – Cố Hiểu Mộng dừng bước, duy trì một khoảng cách nhất định với đại Miêu.
Cố gắng nói chuyện một cách thản nhiên để giảm bớt sự căng thẳng của nó.
Báo tuyết dường như hiểu được lời nói của Cố Hiểu Mộng liền Ngao lên một tiếng như câu trả lời.
Thế nhưng Cố Hiểu Mộng lại không hiểu nó muốn nói gì,đành quay qua hỏi Lý Ninh Ngọc.
"Ngọc tỷ, đại miêu ngao lên như vậy là có ý gì vậy? "
Lý Ninh Ngọc nghe thấy nhưng nàng không ngẩng đầu lên, lại vuốt ve Báo tuyết, chậm rãi lên tiếng: "Nó nói nó đã ăn rồi."
Báo tuyết lúc này lại nhe nanh, nhìn chằm chằm Cố Hiểu Mộng ngao lên hai tiếng.
Cố Hiểu Mộng mù mịt, lại hướng về Lý Ninh Ngọc hỏi: "Đại miêu...!nó lại nói gì vậy?"
"Nó nói, nó còn có thể ăn nhiều thịt hơn nữa."
"...".