Cổng thành được kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt, dòng người muốn nhập thành đều phải trải qua sự tra xét kĩ càng.
Cố Hiểu Mộng lẻn vào trong hàng dài người xếp hàng, nàng mang theo mạn che mặt, vẻ mặt nhăn nhó đau khổ, rất nhanh nước mắt theo khoé mi lăn xuống.
Vệ binh ghi chép mệt mỏi, hắn không có ngẩng đầu lên, chỉ cầm bút cúi đầu ghi ghi chép chép vào trong một cuốn sổ, giọng điệu cộc lốc: "Danh tính?"
"Tiểu nữ Hoàng Tiểu Phượng." Cố Hiểu Mộng khẽ đáp, nước mắt lăn dài, vẻ mặt đau khổ, bộ dạng cùng đáng thương.
Vệ binh nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ liền ngẩng đầu lên, chỉ thấy hoàng sam thiếu nữ dáng vẻ suy nhược đáng thương, trong lòng liền mềm lại, nhỏ giọng nói với nàng.
"Đừng khóc, nàng cởi mạn sa ra đi, từ từ nói, nàng đến từ đâu, vì sao lại vào thành?"
"Thiếp đến từ Tầm Dương huyện, vào thành...!là muốn tìm kẻ sở khanh."
Mạn sa được cởi xuống, Cố Hiểu Mộng càng nói càng như nghẹn lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Vệ binh bị dáng vẻ của nàng hớp hồn, hắn lúng túng không biết phải làm sao.
"Nàng...!Nàng...!Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa nha."
Chỉ thấy thiếu nữ đáng thương gật đầu, cố nén nước mắt.
"Phải rồi, tên sở khanh đó tên gì?"
"Thiếp chỉ biết hắn họ Lưu, làm quan trong triều.
Hắn cùng thiếp đồng sàn cộng chẩm nhiều ngày như vậy, thế nhưng lại không nói cho thiếp biết tên của hắn."
Cố Hiểu Mộng vừa nói vừa lau nước mắt, cố ý dùng tay áo che lại cảnh tay phải nhéo tay trái thật đau để trào ra lệ nóng.
Mặc dù nàng đang đóng kịch nhưng mỗi một giọt nước mắt nàng rơi xuống đều là hàng thật giá thật.
Ai u, tay nàng đau lắm đấy.
"Được rồi, được rồi, nàng vào thành đi."
Vệ binh nhỏ giọng thương tiếc, nhìn dáng lưng đáng thương một mình tiến vào thành của nàng, hắn chỉ có thể thở dài.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Một thiếu nữ xinh đẹp thiện lương như vậy lại bị một tên không ra gì vấy bẩn, thật sự là hồng nhan bạc phận mà.
Sau khi nhập thành, Cố Hiểu Mộng liền đi thẳng về phía Tây môn, sau đó nàng rẽ vào một tửu lâu, đi lên một căn phòng trên tầng hai.
Trong phòng, thiếu niên nam tử ngồi gần cửa sổ, hắn khoát lên mình kiện áo choàng màu xám, trước mặt hắn là bình rượu nhỏ cùng một vài dĩa thức ăn.
Cố Hiểu Mộng trực tiếp mở cửa, sau đó cẩn thận quan sát rồi mới đóng cửa lại, nàng đi về phía chàng thiếu niên, miệng nhoẻn cười: "Lưu Tông Lâm."
Thiếu niên nam tử khẽ quay đầu, khi nhìn thấy nữ tử trước mắt liền bị doạ cho kinh hãi, hắn lắp bắp mở miệng.
"Cố...!Tiêu...!Là Cố...!Tiêu...!Thật sao?"
Mặc dù sớm đã biết sự thật Cố Tiêu là thân nữ nhân, thế nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nàng mặc nữ y, trong lòng hắn cũng không tránh khỏi bất ngờ, lúng túng.
"Thế nào? Có chút không quen phải không?"
Cố Hiểu Mộng ngồi đối diện Lưu Tông Lâm, mỉm cười trêu hắn.
Thật sự thì chính nàng cũng có phần lúng túng trước hình dáng nữ nhân của chính mình.
"Gọi ta là Cố Tiêu cũng được, hoặc gọi ta là Hiểu Mộng cũng không sao.
Nữ y quả thật không tiện bằng nam trang, ta cũng có chút không quen.
Thế nhưng ta là thân nữ nhi, không có khả năng suốt đời đều khoát lên mình y phục nam tử."
"Phải, đúng là có chút không quen...!" Lưu Tông Lâm ngập ngừng lên tiếng, trái tim hắn đập rộn ràng, gương mặt đỏ bừng, hắn cảm thấy chính mình quá mất mặt, chỉ có thể ngượng nghịu gãi đầu: "Nàng...!Dù là nam tử hay nữ nhi, cũng đều...!Rất đẹp..."
Sự kính ngưỡng cùng sùng bái đối với Cố Tiêu, ngay thời khắc Lưu Tông Lâm hắn biết được huynh đệ của mình thật sự là một cô nương thì đã chậm rãi biến đổi trở thành một xúc cảm không thể nào nói thành lời được.
Đến khi gặp lại nàng trong bộ nữ y, trái tim trong lồng ngực của hắn không ngừng thổn thức, hắn càng thêm khẳng định được xúc cảm đó gọi là gì.
Tâm, đã thuộc về nàng.
Cố Hiểu Mộng nhìn gương mặt đỏ bừng của Lưu Tông Lâm mà cảm thấy khó xử, nàng im lặng một lúc mới có thể ngượng nghịu lên tiếng.
"Lưu thúc thúc bây giờ thế nào rồi?"
Phụ thân của Lưu Tông Lâm là Vũ Lăng thái thú Lưu Húc, ông có mối giao hảo rất tốt với Chương vương Cố Dân Chương.
Chính vì vậy mà sau khi Cố Dân Chương tử trận, ông liền bị hoàng đế quy kết cho tội danh là vây cánh của Chương vương phủ, đem ông tống giam cùng thừa tướng Cầu Chính Ân.
Lưu Tông Lâm giật mình, thần sắc liền ảm đạm: "Hoàng thượng đã giam cầm thân phụ hơn nửa tháng.
Đến khi người được thả ra thì chỉ còn sót lại chút tàn hơi.
Người lớn hơn vương gia vài tuổi, lại là văn thần, cho nên người đã không thể chịu đựng được sự tra khảo tàn ác trong ngục, trở về được một ngày thì người đã trút xuống hơi thở cuối cùng.
"
"Đều là lỗi của ta, là ta bất tài, chẳng những không cứu được phụ vương, còn hại cả Lưu thúc thúc mất mạng."
"Trước khi tạ thế, thân phụ đã nhất mực dặn dò ta, bằng bất cứ giá nào cũng phải liên lạc được với nàng, trợ giúp nàng cứu phụ tử thừa tướng ra khỏi địa lao.
Nàng có kế hoạch gì chưa? Ta bây giờ bị giáng chức xuống làm một viên giáo úy nho nhỏ, nhưng chỉ cần nàng muốn, ta có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không thành vấn đề."
"Trước tiên nhìn giúp ta cái này."
Cố Hiểu Mộng lấy một bức thư từ trong người ra giao cho Lưu Tông Lâm.
Lưu Tông Lâm sau khi tiếp nhận liền mở thư ra nhìn, đợi đến khi hắn đọc xong thì hai mắt đã sớm mở to ra, kinh ngạc nhìn Cố Hiểu Mộng: "Di chiếu của tiên đế? Cầu Thiếu Trạch thật sự là...!Thật không ngờ Cầu Lãi thừa tướng lại có thể im lặng giữ chặt lấy nước cờ này."
"Đây là bản chép lại, ngươi giúp ta xoá đi cái tên trong di chiếu, sau đó truyền bá nó ra khắp đường lớn hẻm nhỏ, quan trọng là phải truyền tới tai hắn nhưng hắn không thể hiểu được việc gì đang diễn ra.
Có như vậy, hắn mới bất an mà hạ lệnh truy quét trên diện rộng tư sanh tử() của tiên đế.
Một khi cấm vệ quân bị phân tán thì đại quân của ta đang ẩn náu ở bên ngoài mới có thể một đường đánh thẳng vào đế kinh."
"Ta có thể giúp nàng, chỉ là hoàng đế đa nghi, bức thư này không biết từ đâu ra, ta chỉ sợ hắn không tin."
"Hắn tin hay không, không quan trọng.
Chỉ cần bách tính tin là được." Cố Hiểu Mộng rót ra cho mình một chung rượu, miệng nhoẻn cười tràn ngập sự tự tin: "Công chi đạo, phạt tâm vi thượng()."
Nàng uống cạn chung rượu trong tay, đôi mắt ánh lên sự sắc bén.
"Kể từ lúc đăng cơ, hắn không ngừng gia tăng thuế má, lúc trước còn có phụ vương cùng thừa tướng chống đỡ triều cương, hắn còn có thể nương tay.
Nhưng nay hiền thần bị diệt, gian thần nắm quyền khiến cho triều cương bị lũng đoạn.
Sưu cao thuế nặng đánh xuống bách tính lầm than, con dân trăm họ nơi nơi đều oán thán thấu tận trời xanh.
Nếu như tin tức về tư sanh tử của tiên đế được truyền, thiên hạ bách tính lại nguyện ý tin tưởng, hắn lúc đó còn có thể an lòng an dạ mà toạ trên long ỷ sao?!"
Nàng mỉm cười, gương mặt ánh lên sự thông minh sắc sảo, Lưu Tông Lâm ngây người, lại cảm thấy choáng váng đầu óc.
Sau khi nói chuyện xong với Lưu Tông Lâm thì trời cũng gần tối, Cố Hiểu Mộng lang thang ở trên đường, chính nàng cũng không biết mình phải đi đâu và về đâu.
Đến khi giật mình lại, mới phát hiện mình đang đứng ở một con ngõ nhỏ bên cạnh Chương vương phủ.
Đại môn Chương vương phủ bị dán giấy niêm phong, còn có cả sợi dây xích nặng nề xiềng lại, cây hoè trước cổng cũng đã sớm rụng hết lá, cành cây không được cắt tỉa cũng đã vươn ra tứ tung.
Hai con sư tử đã thì bị lá cây rụng bao phủ, rêu bám khắp nơi.
Nhà ở trước mắt nàng nhưng nàng lại là một kẻ lang thang.
Nàng đứng đó, im lặng đứng đó, tầm mắt như xuyên qua đại môn, thâm nhập vào bên trong vương phủ, nhìn đến từng nhánh cây ngọn cỏ.
Ngày xưa thơ bé ham chơi, lúc nào nàng cũng muốn mẫu phi dắt nàng đi mua kẹo, mỗi lần như vậy phụ vương đều trách phạt nàng, sau này nàng mới biết, kẹo mà mẫu phi cho nàng phần lớn đều là phụ vương mua.
Nàng sinh ra và lớn lên trong sự cưng chiều của mẫu phi, yêu thương của phụ vương.
Sau này, nàng gặp nàng ấy, kim bảng đề danh, cùng nàng ấy thành thân, cùng nàng ấy trải qua những ngày tháng vui vẻ nhất trong cuộc đời nàng.
Từng cảnh một trong quá khứ cứ như vậy mà lướt qua trước mắt nàng.
Nàng đứng đó, thi thoảng sẽ cười, thi thoảng sẽ khóc, tựa như một kẻ điên lạc lối trong tâm thức.
Hoàng hôn đã tắt, bóng đêm nuốt trọn lấy kẻ điên.
Bên cạnh Trường Lạc Nhai có một cái tiểu khu nhỏ, cứ đến chiều tối là có rất đông hài tử chạy ra đây chơi, bọn trẻ chơi rất nhiều trò chơi, nào là chơi túc cầu, chơi cưỡi ngựa gỗ, chơi rồng rắn lên mây...!Trong đó còn có một nhóm nhỏ thì hí ha hí hửng đọc lại mấy bài thơ trên học đường...
Hoàng sam nữ tử âm thầm đi đến bên các bạn nhỏ, nàng ngồi xuống, trên tay nàng cầm rất nhiều kẹo, đám nhỏ bị thu hút liền kéo đến bên cạnh nàng.
"Các tiểu bằng hữu, muốn ăn không?"
"Dạ muốn." Các bạn nhỏ vô cùng đồng thanh mà cất tiếng đáp.
"Tỷ tỷ có một bài thơ, nếu ai học thuộc được nó, tỷ tỷ sẽ cho kẹo nè." Hoàng sam nữ tử đem một mảnh giấy nhét trong người ra, nàng từ tốn đọc bài thơ bên trong: "Bắc vọng can qua khởi, Đông cung tửu nhục mi."
Đám nhỏ vừa lắc đầu vừa đọc theo, tựa như đang được học bài thơ nào đó từ lão phu tử.
"Bắc vọng can qua khởi, Đông cung tửu nhục mi."
Năm ngày sau,
Bên trong đại điện thiếp vàng nạm ngọc của Nam U, triều chính vừa mới bắt đầu mà không khí đã vô cùng nặng nề.
Cố Nguyên Huy mặt mày u ám toạ trên long ỷ, hắn tức giận nhìn xuống dưới đại điện, khắp nơi đều là mảnh sành mảnh sứ, bừa bãi đến khó tả.
Các đại thần trong triều đều sợ hãi quỳ rạp xuống, không một ai dám lên tiếng.
Cố Nguyên Huy vò tờ giấy Tuyên Thành ở trước mặt thành một cục, sau đó hắn ném thẳng vào đầu một vị đại thần, quát: "Đọc."
Vị đại thần sợ hãi mở tờ giấy ra, thế nhưng miệng đắng lưỡi khô, hắn sợ sệt không dám đọc.
"Trẫm kêu ngươi đọc, ngươi điếc sao?"
Hai tay hắn run rẩy, miệng lắp bắp: "Bắc Bắc Bắc...!Bắc vọng can qua khởi, Đông cung tửu nhục mi." Mỗi một từ đọc ra, mồ hôi dọc theo thái dương, không ngừng chảy xuống.
"Bắc vọng can qua khởi,
Đông cung tửu nhục mi.
Bất niệm thiếu thời ân,
Nại hà liêm pha lão.
Trung thần tề nhập ngục,
Danh tướng thi cốt hàn.
Yêm hoạn bả vương phong,
Tẩu cẩu tiếu nhan khai.
Biến thân la ỷ giả,
Bất tri dưỡng tằm tân.
Ký cao bất vị dân,
Hồ bất quy điền viên."
Sau khi đọc xong, tên đại thần vội vã quỳ rạp xuống, số hãi cầu xin: "Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng."
"Tha mạng? Nguồn gốc của di chiếu giả đến giờ vẫn chưa điều tra rõ, vậy mà bài thơ châm biếm trẫm đã vào tận trong cung.
Các ngươi đồng lòng ngậm miệng không báo, các ngươi cho trẫm là kẻ điếc sao?! Hả?!"
Cố Nguyên Huy đập mạnh xuống long ỷ, bởi vì quá tức giận mà không cảm nhận được đau đớn gì.
Thừa tướng Vương Điền Hương lúc này mới vội vàng bẩm báo: "Hoàng thượng, vụ việc này thần đã cho người điều tra, bài thơ xuất phát từ một đám trẻ con ngoài phố, sự tình vô cùng đáng nghi ngờ.
Thế nhưng truy xét từng nhà một từ tin đồn vô căn cứ, thần sợ ảnh hưởng không tốt đến uy danh của ngài."
"Ảnh hưởng không tốt đến uy danh của trẫm, nói nghe thật hay.
Vậy mấy ngày trước các ngươi làm gì hả? Tại sao lại không ngăn chặn nó? Tại sao lại để nó phát tán rộng rãi khắp nơi? Hả?" Cố Nguyên Huy tức giận, hắn chỉ tay về phía Vương Điền Hương.
Sau đó hắn lại nhoẻn miệng cười, nhìn xuống dưới đại điện: "Trẫm thấy, trong bài thơ này có một câu rất đúng Yêm quan bả vương phong, tẩu cẩu tiếu nhan khai.
Các ngươi một lũ vô dụng bất tài, chẳng khác nào đám yêm quan, tẩu cẩu như trong bài thơ này miêu tả."
"Hoàng thượng bớt giận, thần lập tức sai người đi điều tra rõ ngọn ngành bài thơ này."
"Không cần.
Truyền chỉ, lệnh cấm vệ quân đi lùng bắt hết tất cả những kẻ đọc bài thơ này.
Đem tất cả bọn chúng nghiêm hình tra khảo, trẫm muốn nhìn xem là kẻ nào đang ở sau lưng trẫm giả ma giả quỷ."
Hoàng đế vừa hạ lệnh, hai vạn cấm vệ quân liền lập tức được điều động.
Trong vòng một đêm, số lượng bách tính vô tội đã bị bắt lên đến hàng ngàn người.
Qua đến giờ ngọ hôm sau, bỏ mặc sự can gián của triều thần, Cố Nguyên Huy hạ lệnh trảm đầu thị chúng rất nhiều thư sinh, thậm chí còn tàn nhẫn đến nổi treo đầu tất cả bọn họ trước cửa hoàng thành để cảnh cáo.
Một trận tinh phong huyết vũ nhuộm đỏ cả đế kinh, dân chúng hoang mang sợ hãi lại phẫn nộ đến cùng cực.
Cuối cùng, vì không chịu nổi sự tàn bạo của hôn quân.
Một nhóm nhỏ dân chúng đã tập hợp lại với nhau tạo thành nghĩa quân chống lại triều đình.
Tuy nhiên, bởi vì không được huấn luyện chính quy, nhân lực cùng khí tài không đủ, rất nhanh nghĩa quân đã bị đàn áp.
Nghĩa quân toàn là dân chúng địa phương, họ rất thông thuộc địa hình, vì vậy mặc dù bị đàn áp nhưng họ dựa vào ưu thế thổ địa mà trốn thoát.
Mở ra một cuộc chiến du kích đối kháng với triều đình.
Ngày thứ bảy sau khi vào thành, Cố Hiểu Mộng lại khoát lên ngân giáp, nàng đứng ở trên tường thành, lạnh lùng nhìn xuống dưới, vài người lính canh đang hốt hoảng tìm cách dập từng trận hoả hoạn.
"Quốc!!!!!!" Tiếng cuốc vang lên bay thẳng lên trời, pháo hiệu vẽ ra một vòng cung sáng rực trên không trung.
Ở một ngọn núi cách đế đô không xa, binh sĩ vất vả đợi suốt bảy ngày cuối cùng cũng đợi được hiệu lệnh.
Thiên binh vạn mã ẩn náu trong rừng đồng loạt xuất kích, tiến thẳng về hướng cổng thành, âm thanh xung trận vang lên, nhất thời tạo thành khí thế dời non lấp biển.
Dẫn đầu đại quân là một viên giáo úy, hắn cưỡi ngựa, dũng mãnh lao về phía trước.
Ngân Long Câu phi nước đại theo bên cạnh hắn.
Khi đến gần cổng thành, hắn đem Phương Thiên Hoạ Kích ném thẳng lên tường thành, nữ tướng nhìn thấy liền nhảy xuống đón lấy trường thương, vững vàng ngồi lên Ngân Long Câu.
Ngân Long giơ lên hai chi trước, hí dài.
Mũi thương sắc lạnh trong tay chỉ về phía trước, nàng lạnh lùng cao giọng.
"Chúng binh sĩ nghe lệnh, giết!!!!!!"
===========================
Lời nhắn nhủ của beta dễ shương nhưng ko dễ dụ=))): Nhân dịp sanh thần Cố thượng úy / và giỗ của Lý thượng tá /, tuần này mỗi truyện Kinh Hồng, Lai Sinh Tái Kiến đều sẽ có chương, riêng Kinh Qua Năm Tháng sẽ là chương cho mọi người nhé! Đúng ra chương này đã up từ chiều, nhưng cúp điện đến khuya, xong khuya ko ngủ dc nên lên up luôn không chờ sáng.
Dzui dzẻ nha mọi người, iu iu!!!!
=======================
Chú giải:
() Tư sanh tử: Con riêng ( Nhưng thường được dùng để ám chỉ những đứa con ngoài luồng/ngoài giá thú.)
() Công chi đạo, phạt tâm vi thượng: Đạo tấn công, đánh vào lòng người là hữu hiệu nhất..