[Ngọc Mộng] Kinh Hồng

chương 62: 62: trở về ung đô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở phía trên tường thành Vũ Quận, U quân căng mình chống trả từng đợt tấn công của Bắc Ngu.

Thế nhưng Ngu quân thế như vũ bão, dồn dập tấn công, lại có ưu thế số đông vượt trội.

Rất nhanh thôi, Vũ Quận liền thất thủ.

Phan Hán Khanh ở giữa đội hình, hắn đích thân điều khiển một cỗ cự thạch pháo.

Chỉ thấy hắn híp mắt xác định mục tiêu, sau đó giơ tay lên ra hiệu.

Khi cánh tay hắn vụt xuống, hàng loạt tảng đá lớn liên tiếp đập vào cổng thành.

Tường thành bị đá lớn nện vào, khắp nơi đều tan hoang lủng lỗ.

U quân cũng chỉ có thể vắt kiệt sức lực chống cự.

Sau một loạt cự thạch nện vào thì vô số thang mây được bắt để trèo lên.

U quân lập tức dùng thạch mộc cổn lăn xuống, hàng loạt Ngu quân bị đá lớn lăn xuống đè chết.

Chiến trường hỗn loạn, khắp nơi đều là tiếng thét chết chóc.

Lại thêm một đợt cự thạch nện vào, một phần tường thành lung lay sụp đổ.

Chiến thắng ở ngay trước mắt, Phan Hán Khanh lập tức mỉm cười, nhảy khỏi cự thạch pháo, sau đó phóng người lên Hãn Huyết Bảo Mã.

Hắn rút trường kiếm đã lâu không tắm máu của mình ra cẩn thận lau chùi.

Không quá một canh giờ, Vũ Quận sẽ nằm dưới gót giày của hắn.

Phan Hán Khanh lau xong liền thu kiếm, hắn gọi hai viên giáo úy dưới trướng mình lại để thảo luận những việc phải làm sau khi nhập thành.

Thế nhưng đúng lúc này, sau lưng hắn truyền đến một trận âm thanh náo động.

Hắn quay đầu lại, chỉ thấy nhóm Đông Doanh tử sĩ của Long Xuyên Phì Nguyên vốn dĩ phải an phận ở phía đuôi đại quân lại một đường ầm ĩ tiến về phía hắn.

Phan Hán Khanh nhìn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đợi đến khi nhóm hắc giáp tử sĩ đến gần, hắn liền cảm nhận được một luồng sát khí.

"Long Xuyên tướng quân, hiện tại ngài không cần phải nhúng tay vào." Phan Hán Khanh còn chưa nói xong thì đoản đao đã ngay ngắn nằm ngay yết hầu của hắn: "Ngài đang làm cái gì vậy?"

"Phan tướng quân, ta có một việc rất khẩn cấp nhưng chưa suy xét xong.

Trước khi ta tra ra rõ ràng, Vũ Quận, ngài không được chạm vào."

Long Xuyên Phì Nguyên phất tay, Đông Doanh tử sĩ liền vây chặt lấy hai viên giáo úy dưới trướng Phan Hán Khanh.

Ánh mắt Phan Hán Khanh liền chìm xuống, hắn giận dữ mà gầm lên: "Long Xuyên tướng quân, nếu ngài có việc cần tra xét, có thể nói với ta, ta sẽ khuynh tẫn sức lực để giúp ngài.

Bây giờ là giai đoạn mấu chốt của cuộc chiến, thắng lợi ngay trước mắt.

Ngài không cần phải phá mọi chuyện ra như thế này, việc này sẽ làm hỏng đại kế của ta."

"Phan tướng quân, việc này có liên quan đến thiên tử Ngu quốc, ta e rằng ngài không thể cho ta câu trả lời."

Long Xuyên Phì Nguyên điểm huyệt bên cổ của Phan Hán Khanh, hắn từ trong người lấy ra một viên dược hoàn, sau đó cạy mở khớp hàm của Phan Hán Khanh, ép Phan Hán Khanh nuốt xuống.

Phan Hán Khanh bị điểm huyệt, nhất thời bị động, đợi đến khi nuốt xuống viên dược hoàn, trong lòng hắn liền kinh hãi, vội vàng ngưng thần bình khí, giải khai huyệt đạo.

Huyệt đạo được giải, hắn vội vàng cúi người khom lưng, không ngừng móc họng để ói ra viên dược hoàn, thế nhưng đã muộn rồi.

"Ngươi...! Ngươi cho ta ăn thứ gì vậy?" Phan Hán Khanh gầm lên, gương mặt hắn đỏ bừng, tất cả gân xanh gì cũng đều nổi cộm lên dữ tợn.

Long Xuyên Phì Nguyên thu hồi đoản đao, hắn giơ hai tay lên, trên đầu ngón tay của hắn vẫn còn lưu giữ một ít mùi hương của viên dược hoàn.

Một chút hương tương tự mùi Đàn Hương, lại có một chút vị ngọt, còn có một chút mùi vị của rượu.

"Phan tướng quân yên tâm, đây chẳng qua chỉ là một loại độc trứ danh nhất Đông Kỳ ta.

Nó tên là Bách Nhật Túy, mặc dù có phần cực độc nhưng cái tên của nó đã nói rõ, thời gian phát độc rất chậm.

Chỉ cần Phan tướng quân ngoan ngoãn phối hợp với ta, đợi đến khi ta có được thứ mình muốn thì ta ắt sẽ đưa thuốc giải cho ngài." Long Xuyên Phì Nguyên dừng lại một chút, hắn nhìn Phan Hán Khanh, trên môi liền nở một nụ cười tà ác: "Nếu như sự việc của ta bất thành, ba tháng sau, độc tính sẽ phát tác.

Lúc đó, Phan tướng quân sẽ giống như người say, ngủ trọn một giấc thiên thu.

Đây điều là vì giao tình của ta và Phan tướng quân, nên ta đã tự tay tìm cho ngài một cái chết không quá tệ."

Ngu quân dồn sức tấn công một ngày trời, đến khi gần thành công chọc thủng được tuyến phòng thủ của U quân thì lại không nói không rằng, đánh trống lui binh.

Binh sĩ thủ thành lập tức chạy về quân doanh báo cáo.

Mà Cố Hiểu Mộng ở trong quân doanh đứng ngồi không yên.

Nàng nhìn chằm chằm vào bản đồ để tìm thêm phương pháp ứng phó.

Lúc nhận được tin báo, Cố Hiểu Mộng quả thật không thể tin được nhưng tảng đá đè nặng lòng nàng cuối cùng cũng tạm thời được dời xuống.

"Nàng ấy đâu? Phu nhân đâu rồi?"

"Hồi tướng quân, thuộc hạ cũng không biết, lúc sáng sớm phu nhân bay, đến bây giờ vẫn chưa thấy trở lại." Binh sĩ thủ thành quả thật không biết, hắn chỉ có thể thành thật trả lời.

"Được rồi, ta đã biết...! Truyền lệnh xuống, tăng cường tuần tra, không được phép nới lỏng cảnh giác, quân thù có thể tấn công bất ngờ."

"Rõ, Tướng quân."

Viên binh sĩ thủ thành nhận được mệnh lệnh liền thoái lui.

Cố Hiểu Mộng ngồi yên trên bàn, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào cửa trướng nhưng hoàn toàn không có tiêu cự, thần trí của nàng sau câu trả lời của viên binh sĩ thủ thành đã bay đi mất.

Bay đi rồi!!!!

Nàng đã rời bỏ ta sao? Giữa ta và thân ca ca, nàng một lần nữa chọn ca ca của mình, cũng một lần nữa bỏ rơi ta.

Là vậy sao?

Cố Hiểu Mộng không ngừng hỏi, cũng không ngừng có câu trả lời cho chính mình.

Thế nhưng nàng không cam tâm, mãi đến khi ngọn nến cháy hết, cả căn lều đều chìm trong bóng tối, nàng vẫn còn chìm đắm trong ưu tư.

Bên ngoài cửa sổ dường như có một bóng đen lướt qua, dừng lại một chút sau đó lại xoay người rời đi.

Bóng dáng này, nàng rất quen thuộc.

Lý Ninh Ngọc sau khi thương lượng xong với Long Xuyên Phì Nguyên đã đi tới một cánh rừng bí mật ngoài ngoại ô, nghe nhóm sát thủ của Vân Khuyết Lâu tới báo cáo tình hình nhiệm vụ.

"Đã lâu rồi ta không có ở trong lâu, tất cả sự việc xảy ra trong khoảng thời gian này đều báo lên."

Sau khi nghe từng người một báo cáo rồi sắp xếp công việc sắp tới cho từng người bọn họ, sắc trời bên ngoài cũng đã tối đi.

Nàng quay về quân doanh thì soái trướng đã tắt đèn, nàng nghĩ Cố Hiểu Mộng đã ngủ vì vậy thay vì vào trong nàng đã chuyển hướng đi tắm rửa, cả một ngày bôn ba, khắp người đều là bụi bẩn.

Trong quân doanh đều là nam tử, nữ tử rất ít.

Vì vậy nhà tắm dành cho nữ luôn trong tình trạng không một bóng người.

Nàng đứng bên bồn tắm, từ từ tháo xuống từng kiện y phục, sau đó lại tháo trâm cài đầu.

Ba ngàn thanh ti liền nhẹ nhàng được xoã xuống.

Đôi chân thon dài từ từ chạm vào bồn nước ấm, sau khi cả thân thể đều được nước ấm vây lấy, Lý Ninh Ngọc liền tựa vào thành bồn, nhắm mắt hưởng thụ chút yên bình.

Lúc này, ở phía ngoài có một bóng người từ từ tiến vào trong nhà tắm, chậm rãi tiến về phía Lý Ninh Ngọc, động tác của người ấy rất nhẹ, người thường đều sẽ không phát hiện ra.

Thế nhưng Lý Ninh Ngọc lại không phải là người thường, khi người ấy vừa xuất hiện là nàng đã biết, nàng vờ như là không có chuyện gì xảy ra.

Tay nàng chuyển động, khẽ vốc nước rưới lên thân thể, mà bạc thần mân côi mỏng manh cũng khẽ mở.

Sương khói mờ mờ ảo ảo từ nước ấm che che giấu giấu một tuyệt sắc giai nhân.

Người ngoài nhìn vào đều thầm cảm thán, trong lòng nhộn nhạo muốn nhúng chàm bởi sự tinh khiết đầy mê hoặc này.

Không biết từ bao giờ, người ấy đã lột sạch y phục trên người mà tiến vào trong bồn tắm, nhẹ nhàng đem thân thể mảnh mai của nàng ôm chặt vào trong vòng tay còn nóng bỏng hơn cả nước.

Một tay người ấy ôm lấy eo nàng, một tay thì xoa lên vết sẹo sau lưng nàng.

Cánh mũi người ấy dụi dụi vào cổ nàng nũng nịu.

Tựa như Bình An hay dúi đầu vào tay nàng làm nũng.

Lý Ninh Ngọc nghĩ như vậy tự nhiên lại mắc cười, nàng mím môi xoay người lại, nắm lấy bàn tay đang không ngừng thổi lửa lên da thịt nàng, sau đó nàng lại yêu thương mà dùng ngón tay gõ nhẹ vào cánh mũi đối phương.

"Cố tướng quân, ngài nửa đêm nửa hôm không ngủ, định làm trộm sao?"

Đôi mắt màu hổ phách của Cố Hiểu Mộng không chớp, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lý Ninh Ngọc.

Mái tóc đen dài xoã xuống, chiếc cổ trắng ngần hồng hào bại lộ trong không khí.

Quả thật là chọc người muốn âu yếm.

"Cố tướng quân mệt nhọc với quân vụ, thi thoảng làm hái hoa đạo tặc, không phải là không được..."

Lý Ninh Ngọc dừng lại, nàng nói đến như vậy mà Cố Hiểu Mộng vẫn không phản bác.

Nàng ấy chỉ chăm chăm nhìn nàng, sau đó lại siết chặt vòng tay, dường như muốn đem nàng khảm sâu vào trong xương cốt.

Không thừa nhận bằng miệng, ngược lại dùng hành động chứng minh mình là hái hoa đạo tặc.

Lý Ninh Ngọc nàng cũng muốn xem thử, rốt cuộc Cố Hiểu Mộng muốn giở trò gì.

Cái danh xấu xa này, chắc chắn nàng sẽ chụp lên đầu Cố Hiểu Mộng, để xem những ngày tháng sau này Cố Hiểu Mộng làm sao mà sống.

Cố Hiểu Mộng nghiêng người về phía trước, nàng hôn lên vành tai đỏ ửng của Lý Ninh Ngọc, lắng nghe từng nhịp hơi thở, đợi đến khi hơi thở phả vào ấm cả cõi lòng, Cố Hiểu Mộng mới nở một nụ cười vui mừng.

"Ta còn tưởng..." Cố Hiểu Mộng nói chuyện bên tai Lý Ninh Ngọc, chỉ là vừa nói được mấy chữ đã vội vàng dừng lại.

...Ta còn tưởng, nàng sẽ không quay lại.

Ta còn tưởng, nàng sẽ bỏ rơi ta một lần nữa...

Chỉ nghĩ như vậy thôi mà đôi mắt Cố Hiểu Mộng liền đỏ lên ngấn nước, sau đó nước mắt kiềm không được mà rơi xuống.

Cuối cùng, nàng khịt mũi xem thường chính mình yếu đuối, trên gương mặt tràn đầy sự bất bình.

Lý Ninh Ngọc nhìn nàng, sau đó câu lấy cổ nàng, dâng lên một nụ hôn ngọt ngào.

Hơi tách nhẹ khỏi nụ hôn, Lý Ninh Ngọc lại dùng tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt nữ tướng.

"Ta sẽ không, sẽ không."

Lý Ninh Ngọc luôn hiểu rõ tâm tư cùng suy nghĩ của Cố Hiểu Mộng, chỉ một cái nhíu mày của nàng ấy, nàng đều có thể đọc ra tầng ý nghĩa phía sau.

Vì vậy nàng luôn dịu dàng dùng sự yêu thương của mình mà xoa dịu nỗi sợ trong lòng nàng ấy.

Sự dỗ dành của Lý Ninh Ngọc luôn có hiệu quả.

Mà Cố Hiểu Mộng lại như một đứa trẻ được voi đòi tiên, sau khi được dỗ thì càng thêm ngang ngạnh, nàng phải đòi lại cả vốn lẫn lời.

Vì vậy, Cố Hiểu Mộng từng bước áp sát Lý Ninh Ngọc, ép nàng ấy dựa vào thành bồn, sau đó lại ép nàng ấy ngửa đầu lên.

Rất chính xác, Cố Hiểu Mộng liền hạ xuống một nụ hôn xâm lược.

Đồng thời, một tay của nàng chụp lên ngọn núi cấm, tay còn lại thì xoa xoa vùng bụng phẳng lì, ý đồ muốn tìm đường đi xuống, rồi sau đó tiến nhập vào hang động bí ẩn.

"Hiểu Mộng...!Không được...!Trong nước...!A...!A...!Bẩn..." Lý Ninh Ngọc bị Cố Hiểu Mộng kích thích đến mềm nhũn, hơi thở gấp gáp, mệt nhọc.

Nàng phải vội vàng vòng tay qua câu cổ nàng ấy, đem toàn bộ sức nặng phó thác hết cho nàng ấy.

Mà Cố Hiểu Mộng lại làm như không nghe thấy, ở trên thì không ngừng xoa nắn nhũ phong, ở dưới thì chơi đùa trong rừng sâu, bàn tay ở trước cửa động không ngừng khiêu khích.

Lý Ninh Ngọc biết mình không lay chuyển được nàng ấy, vì vậy cũng từ bỏ việc khuyên ngăn, tập trung sức lực phối hợp với đối phương.

Qua vài lần nỉ non, thân thể Lý Ninh Ngọc liền xụi lơ trượt xuống.

Cố Hiểu Mộng lập tức dùng tay nâng mông đối phương lên, ép lưng nàng ấy tựa vào bồn, mà hai chân của nàng thì vòng qua eo mình.

Đỉnh nhũ phong dựng đứng, vừa hồng hào, vừa mềm mịn.

Vòng eo lại uyển chuyển tinh tế, phía dưới hang động lại có không ít thứ nước sền sệt chảy ra, mà bên tai nàng lại không ngừng vang vọng một thứ âm thanh nỉ non đầy mê hoặc.

Cố Hiểu Mộng bị Lý Ninh Ngọc chọc cho trong lòng không ngừng điên cuồng gào thét.

"Ngọc tỷ, ta không nhịn được nữa rồi.

Nàng cho phép ta được không?"

Cố Hiểu Mộng mang theo hơi thở trầm đục thì thầm bên tai Lý Ninh Ngọc.

Lý Ninh Ngọc lập tức xấu hổ, nàng vung tay đánh mấy cái vào bờ vai của ai đó, chỉ là lực đạo...!Rất nhẹ.

Một động tác nhỏ của Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng liền xem như là thánh chỉ.

Nàng đem hai cánh rừng sâu của hai thân thể trần trụi đè ép lên nhau.

Tư thế giao hợp như thế này hai nàng chưa từng thử qua bao giờ, nhưng mà thời gian rất dài, hai nàng cũng nên thử qua nhiều thứ mình chưa biết đến.

Lại nói đến Cố Hiểu Mộng về phương diện này thì vô cùng có hứng thú học hỏi, chỉ cần có thể cùng Lý Ninh Ngọc hợp thể, nàng không ngần ngại dùng phương thức mới mẻ để yêu thương Lý Ninh Ngọc.

Tư thế giao hợp này rất tốn sức, cũng may Cố Hiểu Mộng nhiều năm luyện võ, lại là người nắm quyền chủ động trong cuộc vui, vì vậy mà thân thể nàng rất ổn trọng, nó hoàn toàn chịu hết mọi sức nặng của Lý Ninh Ngọc.

Cố Hiểu Mộng không ngừng cử động eo, mỗi lần thúc đẩy thì trong cổ họng nàng lại phát ra một chút âm thanh trầm đục.

Cố Hiểu Mộng đem khu rừng của nàng tích hợp cùng khu rừng của Lý Ninh Ngọc, chỉ thấy Lý Ninh Ngọc chịu không nổi mà hé mở bạc thần mỏng manh, không ngừng nỉ non, sau đó ôm chặt đối phương, móng tay không nhân nhượng mà cào lên da thịt Cố Hiểu Mộng, cứ như vậy mà theo nhịp điệu, lưng Cố Hiểu Mộng bị cào đến đáng thương.

Thế nhưng Cố Hiểu Mộng lại bị động tác này chọc cho ngứa ngáy, nàng hưng phấn gấp bội, vì vậy mà không ngừng luật động vòng eo.

Hơi thở điên cuồng và gấp gáp, tiếng gầm cùng tiếng nỉ non, theo sóng vô tình yêu mà chạm đến đỉnh thăng hoa.

Tình dục ăn mòn đại não, sau khi yêu Lý Ninh Ngọc xong, Cố Hiểu Mộng liền mặc lại y phục giúp nàng ấy, sau đó vội vàng bồng nàng ấy trở lại soái trướng, bởi vì nàng còn nhiều tư thế chưa từng làm qua.

Chỉ là đang trên đường về lại soái trướng, nàng tình cờ chạm mặt Chúc Lam đang muốn đi giải quyết nỗi buồn.

Chúc Lam nhìn Cố Hiểu Mộng, người được cho là đang bị thương nặng thế nhưng gương mặt hồng hào, trên tay còn bồng thê tử của mình, bước chân nhẹ nhàng về lại soái trướng.

Nàng sững người lại một hồi lâu vẫn không tin vào mắt mình.

...Ta đang hoa mắt phải không?...

Sáng hôm sau, Cố tướng quân như ý nguyện thức dậy trong cái ôm của thê tử đại nhân nhà mình.

Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt cưng chiều của Lý Ninh Ngọc, nàng bất giác nhớ tới sự cứng đầu tối hôm qua của mình, nàng vậy mà không kiềm nổi, giày vò thân thể yếu nhược của đối phương tới nửa đêm.

"Nàng...!Nàng, sao không ngủ thêm một chút đi?" Cố Hiểu Mộng ngượng ngùng, thấp giọng hỏi.

Lý Ninh Ngọc yêu thương hôn lên trán Cố Hiểu Mộng một cái, tựa như tối hôm qua người bị giày vò đến chết đi sống lại là nàng ấy chứ không phải nàng.

"Ta có việc phải trở về Ung đô một chuyến, có lẽ sẽ mất vài ngày."

"Về Ung đô...!Làm gì?"

Trái tim Cố Hiểu Mộng run lên, nàng vội vàng bắt lấy cánh tay Lý Ninh Ngọc, thế nhưng ôm vào rồi mới ý thức được mình đang loã thể, vì vậy nàng chỉ đành buông ra, xấu hổ kéo chăn che lại thân thể.

"Bây giờ, ta không nói được.

Đợi ta trở về sẽ chậm rãi kể cho nàng nghe."

Lý Ninh Ngọc yêu thương vuốt nhẹ tóc Cố Hiểu Mộng vào bên tai, sau đó đứng dậy mặc lại y phục.

Nàng đi đến tủ gỗ lấy ra một cái tay nải nhỏ, sau đó lại kéo Cố Hiểu Mộng ngồi dậy.

Nàng đem tay nải nhỏ mở ra, sau đó đem đồ trong tay nải trải trên giường.

Trên giường là hai bộ tiết y, một đỏ một lam.

Bộ đồ đỏ được thêu hoả phượng tường vân đồ, hoa lệ chói mắt.

Bộ đồ lam thì thêu phong lan cùng trúc xanh, đơn giản lại tươi mới.

"Thời gian gấp rút, ta chỉ có thể làm được hai cái này.

Sau này, đợi thời gian thư thả, ta sẽ làm thêm cho nàng.

Nàng xem, có cô nương nhà nào mà không mặc tiết y lại thả rông trần truồng như nàng không??!!" Lý Ninh Ngọc cười trêu chọc xong còn nghịch ngợm lấy ngón tay chọc vào trước ngực Cố Hiểu Mộng.

Sau đó lại bày ra dáng vẻ trưởng bối nghiêm túc, cầm lấy tiết y màu đỏ mặc vào cho Cố Hiểu Mộng.

Ở trên giường, hai nữ tử xinh đẹp đỏ mặt nhìn nhau.

Tưởng chừng như thời gian dừng lại, để hai nàng mãi mãi ở bên cạnh nhau..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio