Chiếc taxi dần dần lẫn vào dòng xe đi xa mất, chú tài xế cầm di động, do dự mà gọi đến người thương “Alo, Tiểu Hồng à, em gần đây thế nào rồi? chuyện là, chuyện là anh muốn mời em ăn cơm….”
Thẩm Mặc Trần cùng Quả Đào sau khi tìm được giáo sư Thẩm, đi đến khách sạn, sau đó ăn vội vàng bữa trưa xong, Thẩm Mặc Trần mang theo Quả Đào đi đến trường thi xem qua một lượt.
Lớp ba thi ở trường cấp ba N thị còn lớp hai thì thi ở trường cấp hai N thị.
trên đường đến trường thi, bọn họ đi ngang qua đại học N trứ dah, Quả Đào nhìn vào hàng cây ngô đồng xum xuê trước cổng trường, nắm nắm lấy tay Thẩm Mặc Trần nói “Đợi lát nữa chúng ta xem xong trường thi thì quay lại đây đi dạo nha?”
“Ừ.” Thẩm Mặc Tràn theo ánh mắt cô nhóc nhìn đến cổng trường đại học N rộng lớn đầy khí thế, khônghề nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.
Trường thi thật sự cũng không có gì đẹp, đi vào trường cấp hai, ngay cổng trường đã có bảng hướng dẫn rất bắt mắt, trên đó là bản đồ chỉ vị trí các phòng thật tỉ mỉ, Thẩm Mặc Trần cùng Quả Đào theo hướng dẫn mà đi, xuyên qua hành lang dài, đi qua các lớp học, lầu bốn chính là phòng thi, xem địa điếm thi xong liền nhanh chóng rời đi ra ngoài cổng lớn.
Giao thông công cộng ngoài trường học chính là xe bus đi thẳng đến đại học N, hai người đợi một lát, thì tuyến xe đã đến, liền lên xe rời đi.
Hôm nay là thứ bảy, người trên xe bus rất nhiều, tuyến đường này trạm dừng là đại học N, sau một hồi vòng quanh trung tâm thương mại thành phố, trên xe liền đầy người, Thẩm Mặc Trần kên xe sau đó nắm lấy tay Quả Đào chen chúc trong đám người, khó khăn lắm mới đi đến được giữa xe.bg-ssp-{height:px}
Quả Đào thật cẩn thận nhìn Thẩm Mặc Trần mày nhăn đến cực kỳ, biết cậu không thích chen chúc nơi đông người, huống chi là người này xô đẩy người kia, nhanh mím chặt môi, sợ mình nói lời ra xẽ chọc cậu nổi giận, lại dẫn lửa đốt mình nữa thì chết.
Chỉ tiếc là đời không như mong muốn, tài xế xe bus, đột nhiên thắng gấp, cả người Quả Đào nhào thẳng vào người Thẩm Mặc Trần, cái trán trắng nõn của cô nhóc đánh thẳng vào ót Thẩm Mặc Trần.
Quả Đào đưa tay xoa trán, trong lòng mặc niệm thôi xong rồi, xong rồi…., cuối đầu chờ Thẩm Mặc Trần nả pháo….
Chỉ là cô nhóc không chờ được sự dạy dỗ của Thẩm Mặc Trần mà bản thân mình ngược lại liền rơi vào trong cái ôm ấm áp.
“Ôm chặt anh, đứng vững một chút.” âm thanh lạnh lùng trầm thấp của Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt bên tai cô, lúc này đây cậu ôm cô với tư thế rất là mờ ám, cơ thể Quả Đào gần như là đã dính chặt vào người Thẩm Mặc Trần, một cánh tay dài của cậu dùng sức ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô nhóc, tay còn lại thì nắm chặt lấy vòng treo trên xe.
Quả Đào nghe lời ôm lấy eo Thẩm Mặc Trần, lại cảm thấy bản thân ngẩng đầu lên rất mệt mỏi, dứt khoát liền đem đầu dính vào lòng ngực ấm áp của cậu, lúc này họ dựa vào nhau rất gần, ồn ào chung quanh hình như cũng biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn lại tiếng đập của trái tim cậu mà thôi.