Lại tiếp tục di đến nhưng chỗ khác, muốn đi hết khu này phải đi qua hết đường hầm dưới đáy biển, toàn bộ đường hầm này được thiết kế bằng kính theo đường vòm cung, du khách đi bên trong tựa như đang đi dưới đáy biển sâu, san hô muôn màu, rong biển, từng chủng loại cá biển từng đàn từng đàn hiện ra trước mắt.
Chú rùa biển to lớn hơn hai trăm cân, cá mập dài hơn ba mét, từng loại cá voi vô cùng tự tại trên đỉnh đầu các du khách, muôn vạn động vật dưới nước, đẹp không sao tả xiết, Quả Đào ngẩng đầu, nhìn ánh đèn xuyên qua nước biển xanh thẳm lập tức có cảm giác như bản thân mình đang ở giữa đáy biển.
Thẩm Mặc Trần nắm tay Quả Đào, chỉ vào các loại cá đang uyển chuyển bơi qua lại trên đỉnh đầu, kiên nhẫn mà giải thích cho cô nhóc “Đây là một loài cá heo, chúng nó khá chậm chạp và không giỏi bơi lội, thượng bị các loại cá khác ở biển ăn thịt, tuy nhiên mỗi lần sinh sản có thể lên đến ba trăm triệu trứng cho nên vẫn không bị tuyệt chủng.”
“Còn bên cạnh có cái miệng nhọn dài kia chính là cá lưỡi kiếm, đó là loại cá có tốc độ nhanh nhất trong đại dương, tối đa có thể lên km/h, so với tốc độ xe trên đường cao tốc không chênh lệch bao nhiêu.”
“Vậy chúng sẽ không đâm vào nhau trong biển chứ?” Quà Đào nhìn cá kiếm bơi nhanh trước mắt rất là tò mò hỏi.bg-ssp-{height:px}
“………Người ngốc như em nếu mà nói thì ,không chừng sẽ đâm nhau đấy.”Thẩm Mặc Trần cúi đầu nhìn vẻ mặt đầy tò mò của Quả Đào, thuận miệng trả lời.
“Này anh có tình thần học hỏi hay không? Em đây là đang rất nghiêm túc hỏi anh á!” Quả Đào rất là không hài lòng chuyện anh vậy mà lại so sánh cô với mấy con cá.
“Hẹn hò mà cũng có tinh thần học hỏi hả?” Thẩm Mặc Trần thật rất buồn cười mà nhìn nhóc con ngốc nghếch, đôi mày đẹp của cậu nhướng cao, đôi mắt đen nháy đầy vẻ trêu chọc nhìn Quả Đào nói “anhcũng là rất nghiêm túc mà trả lời câu hỏi của em đó chi!”