“Ừ…” Lăng Vân tùy ý gật đầu, đôi mắt hoa đào nheo lại nhìn về bóng người đang ngồi nghỉ ngơi ở bên sân thể dục.
Người kìa là …Thẩm Mặc Trần?
Đào Tử nhìn theo ánh mắt của cậu, liền thấy được bóng dáng mảnh khảnh đĩnh đạt kia, trên sân thể dục các bạn học đang chạy qua lại, thực hiện những thao tác mà thầy giáo hướng dẫn, giống như cảnh vật chuyển động mà chỉ duy nhất Thẩm Mặc Trần yên lặng ngồi nơi đó.
“Ê, Đào Tử, sao chồng bạn lại ngồi yên ngoài sân vậy, lớp bọn họ là đang học giờ thể dục à?” Triệu Tuyết cũng nhận ra Thẩm Mặc Trần đang ngồi ngoài sân, có chút ngờ ngợ hỏi Đào Tử.
“Ách….Mình cũng không biết…”Đào Tử gãi đầu, nhớ hồi tiểu học lúc thể dục Thẩm Mặc Trần cũng hay dùng nhiều lý do trốn không học, vì vậy có chút ngập ngừng nói “Có lẽ là anh ấy không thích môn thể dục…”
Chỉ là vì lý do gì thì cô hỏi rất nhiều lần, cậu cũng không nói.
Bên kia bạn học của Thẩm Mặc Trần hình như đã đến giờ nghĩ giải lao, một nhóm nam sinh mạo hiểm mà đến ngồi bên cạnh cậu.
Có mấy bạn nam mắt tinh, đảo mắt liền nhìn thấy Đào Tử đang đứng ở phía sau bọn họ cách đó khôngxa, vì thế lớn giọng nói to với Thẩm Mặc Trần “Thẩm Mặc Trần, vợ nhỏ nhà cậu đang ở sau lưng cậu kìa.”
Thẩm Mặc Trần có chút ngoài ý muốn quay người lại, liền thấy Đào Tử đang đứng dưới gốc cây Bạch Quả cách đó không xa, nhìn thấy cậu quay người lại nhìn mình, Đào Tử cười chúm chím đưa tay vẫy vẫy với cậu.
Cậu nhàn nhạt nhìn qua hai người đang đứng cạnh Đào Tử một chút, cái cô bé mặt tròn tròn tóc đuôi ngựa kia thì cậu đã biết, là bạn cùng bàn với Đào Tử, còn nam sinh bên cạnh vẻ mặt tươi cười đến ngu ngốc kia thì cậu chưa từng thấy ở trường lần nào.bg-ssp-{height:px}
Đào Tử có chút xấu hổ với động tác giống như gọi chó con của cậu, nhẹ nói với Triệu Tuyết cùng Lăng Vân đang ở bên cạnh “Chờ nình chút nha.” Liền đi bước nhỏ đến bên cạnh Thẩm Mặc Trần.
“Hôm nay em không đi học hả?” Thẩm Mặc Trần nhìn Đào Tử ngoan ngoãn chạy đến trước mặt mình, nhíu mày hỏi.
“Có a.. Vừa rồi thầy chủ nhiệm tìm em, bảo em biễu diễn một tiết mục trong ngày hội thiếu niên.” Gương mặt trắng nõn thanh tú nhíu chặt lại “Vừa nãy là cùng bạn học bàn luận xem nên diễn gì, vậy mà kêu em múa bài ‘Đôi cánh khổng tước’ trình độ của em so với nghiệp dư còn kém cả trăm lần, sao có thể múa thành khổng tước chứ, đến lúc đó, không chừng chỉ có thể đổi tên thành ‘Điệu múa gà con ‘, như vậy mới không làm người xem choáng váng á.”
“Ừ.” Thẩm Mặc Trần nhìn Đào Tử ồn ào nói một đống chuyện như là không có gì phải giữa lại,khóe môi không nhịn được cong một nụ cười “thật ra chim sẽ cũng là tước.”
“…”
Đào Tử vô cùng ai oán nhìn Thẩm Mặc Trần, nói “Sao anh lại không học tiết thể dục?”
“không phải là anh đang học đây sao?”
“Người ta bên kia đá cầu, anh thì ngồi một bên phơi nắng a.”