Chạng vạng bầu trởi nhiễm đỏ, càng tôn lên bầu không khí yên tĩnh ở nông thôn. A Kim thật cẩn thận đem bánh gạocủa một vị đại thẩm trong thôn cho hướng về nhà. Ha ha, A Nhã thích ăn bánh gạo nhất.
Lúc này, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước cửa phòng của một ngôi nhà gần đó.
A Kim tiến lên vỗ vào lưng Đại Mao hô một cái tập trung tinh thần Đại Mao lại: “Đại Mao.”
Đại Mao bị hoảng sợ xoay người nhìn A Kim đưa tay lên miệng ý bảo im lặng “Hu”
A Kim thấy thế nhỏ giọng hỏi: “Đại Mao, ngươi đang làm cái gì a?”
Đại Mao nhìn bốn phía, xác định không có người phía sau, mới vẻ mặt ái muội nói: “Lão đại, ta có thứ tới chia sẻ với ngươi.”
Đại Mao khoét một cái lỗ trên cửa sổ, chỉ vào cái lỗ, ý tứ kêu A Kim nhìn. A Kim nghi hoặc hướng nhìn vào, nhất thời hai mắt mở to: Chỉ thấy trong phòng trên giường một thiếu phụ quần áo trên người đã muốn cởi hết bị một nam nhân đè nặng lên, miệng nam nhân kia đang điên cuồng cắn bộ ngực thiếu phụ.
“A….Ừm…” tiếng rên rỉ càng ngày càng vang lên.
Đại Mao nhìn cả người nóng lên, mặt đỏ tim đập, nhưng bên vai lại bị một người vỗ.
“Đừng ầm ĩ.” Đại Mao không kiên nhẫn đẩy bàn tay đang đặt trên vai hắn xuống.
“Đại Mao.” Nghe được lão đại gọi hắn, Đại Mao mới quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: “Lão đại, làm sao vậy?”
A Kim tức giận, nói: “Đại Mao, chúng ta đi cứu nữ nhân kia đi! Cái nam nhân kia rất xấu, cư nhiên khi dễ người. Nữ nhân kia kêu thê lương lắm a!”
Đại Mao vội vàng kéo A Kim đang muốn phá cửa xông vào, nói: “Không phải, lão đại. Nam nhân kia không phải khi dễ nữ nhân.”
“Ngươi nói dối. Nữ nhân kia rõ ràng kêu rên.” A Kim không đồng ý nói.
Liếc mắt nhìn con ngươi thuần khiết của A Kim, Đại Mao chọn những từ súc tích nhất (ngắn gọn dễ hiểu), nói: “Nữ nhân kia vì vui mới kêu. Ngươi có phát hiện thấy không nữ nhân kia rất cao hứng a!”
A Kim quay đầu hướng lỗ nhìn kỹ, đúng thật là nữ nhân kia mặt dù kêu, nhưng biểu tình cũng phi thường khoái trá. A Kim một lần nữa quay đầu, nói: “Ừ. Quả thật cao hứng. Nhưng Đại Mao bọn họ đang làm cái gì a?”
Lần này, Đại Mao bị hỏi thực muốn té xỉu. Dù sao cũng không thể nói cho lão đại biết, bọn họ là làm việc vợ chồng, hưởng thụ cá nước thân mật. Hắn dám khẳng định giải thích như thế, chắc chắn tiếp theo còn phải giải thích cái gì là làm việc vợ chồng, cá nước thân mật. Giờ phút này Đại Mao vô cùng hối hận vừa rồi a dua, cấp cho chính mình phiền toái. Nhìn khuôn mặt tràn ngập nghi hoặc kia, Đại Mao lựa chọn giấu giếm toàn bộ sự thật, nói: “Lão đại, bọn họ là đang tuyên thệ vĩnh viễn cùng nhau một chỗ, ở trên người đối phương hạ ấn ký.”bg-ssp-{height:px}
Ấn ký?! A Kim oai đầu tự hỏi: Đúng vậy a. Nam nhân kia dùng sức cắn trên người nữ nhân. Nguyên lai là để lưu lại ấn ký a! Ấn ký vĩnh viễn cùng nhau một chỗ a! A Kim trong mắt xuất hiện loang loáng, rồi nhanh chóng chạy ra.
Đại Mao khóe miệng run run, cuối cùng cũng tiến bước lão đại rồi, có thể chuyên tâm nhìn. Đại Mao lập tức một lần nữa xoay người nhìn vào trong phòng. Nhưng trong phòng nam nữ đã xong xuôi mọi việc, nằm thở hỗn hễn. Đại Mao vì không có nhìn đến phấn khích mà nhất thời thất vọng đứng dậy, thầm nghĩ: Về sau không bao giờ tìm lão đại nhìn nữa.
“A Nhã – A nhã.” A Kim vẻ mặt hưng phấn hướng về nhà. Nhưng nhìn thấy Tô Lệ Nhã đang nằm trên giường ngủ trưa. Nhìn dung nhan say ngủ, vẻ mặt tuấn tú của A kim lập tức hiện lên thất vọng. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ kia, ngây ngô cười không ngừng. Hắn thực sự rất thích A Nhã, rất muốn cùng A Nhã vĩnh viễn, vĩnh viễn chung một chỗ. Vĩnh viễn cùng một chỗ?! Trong đầu hiện lên tình hình vừa rồi. Đúng rồi, hắn trước tiên hạ ấn ký trên người A Nhã. Chờ A Nhã tỉnh lại, rồi hạ ấn ký trên người hắn sau.
A Kim tiến hành kế hoạch. Nhìn nàng còn đang ngủ say, A Kim bắt đầu suy nghĩ về tư thế tiến hành. Đúng rồi, mới vừa rồi nam nhân kia dường như thoát quần áo của nữ nhân kia. A Kim vui tươi hớn hở, bị kích động, thật cẩn thận thoát y Tô Lệ Nhã. Hắn không dám làm động tác quá mạnh, miễn cho đánh thức Tô Lệ Nhã. A Nhã ghét nhất đang ngủ bị người khác đánh thức.
Rốt cuộc, A Kim trong đầu vui mừng, hắn đã thành công thoát áo Tô Lệ Nhã, làm cho cảnh xuân rộng mở, A Kim nghi hoặc nhìn nịt ngực bao quanh ngực Tô Lệ Nhã.
“Đây là cái gì?” A Kim lấy tay sờ sờ: “Mềm” xúc cảm mềm mại làm A Kim không tự giác đem toàn bộ bàn tay đặt lên nơi mềm mại.
“Thật mềm nha.” A Kim mê luyến xúc cảm mềm mại kia. Đem tay kia đặt lên mềm mại còn lại.
Đúng rồi ấn ký, A Kim theo mê luyến thoáng khôi phục thần trí không nghi ngờ liền cúi đầu xuống, cắn da thịt trắng nõn kia.
“Ừm~” Trước ngực truyền đến đau đớn làm cho Tô Lệ Nhã trong lúc ngủ mơ tỉnh lại. Nàng mở đôi mắt mông lung, nhìn thấy A Kim đang ghé vào người nàng tận sức cắn, hơn nữa bàn tay to lớn của hắn đang nắm ngực nàng.
A Kim lại một lần thành công hạ ấn ký.
“Ừm.” Cảm giác đau đớn này nhắc nhở nàng hết thảy mọi việc không phải là cảnh mộng. Rốt cục, nàng ý thức được A Kim bỏ đi quần áo nàng, xâm phạm nàng. Bản thân muốn kêu to, nhưng lại bị âm thanh khác giành trước.
“A” bén nhọn mà đề-xi-ben cao chói tai, làm cho Tô Lệ Nhã không thể không quay đầu, đang muốn nhìn vẻ mặt giật giật của Trương tẩu. “A” tiếp theo, Trương tẩu lại hét to một tiếng, chạy nhanh như bay đào tẩu.
Tô Lệ Nhã ra sức đẩy A Kim vẫn đang ở trên người, vội quàng kéo quần áo. A kim thấy Tô Lệ Nhã tỉnh, lập tức kéo quần áo mình ra, chỉ vào trong ngực, nói: “A Nhã, khắc, nơi này, khắc.”
Nhìn trong ngực rắn chắc hoàn mỹ kia, Tô Lệ Nhã mặt ửng đỏ nói: “A Kim, khắc cái gì a?”
A Kim đem chuyện xảy ra buổi sáng từ đầu chí cuối kể cho Tô Lệ Nhã nghe.
Tô Lệ Nhã nghe xong nghiến răng nghiến lợi. Nàng thề về sau nàng gặp Đại Mao sẽ đánh cho đẹp mặt. Dám dạy hư A Kim nhà nàng. Nhưng hiện tại quan trọng nhất là làm thế nào giải thích cho Trương tẩu vừa rồi vừa vặn thấy hai người bọn họ “Bắt gian tại trận.”