"Là..." Nàng cúi đầu, đúng lúc dừng lại những gì định nói, sửa lại: "Do thiếp không cẩn thận ngã xuống."
"Nàng nói dối, rõ ràng là Ngũ cách cách đẩy nàng xuống." Đối với chuyện nàng nói dối, hắn cảm thấy tức giận, "Nàng có biết là nàng vừa dạo một vòng qua quỷ môn quan không, thiếu chút nữa là mất mạng!"
Thái y nói nếu ngày mai nàng không tỉnh lại thì sẽ không cứu được nữa. Vừa nghĩ đến có thể nàng sẽ chết, ngực của hắn đau đớn như bị búa đập, không thể hô hấp được.
Cho nên mấy ngày nay hắn vẫn luôn ôm lấy nàng, không ngừng nói chuyện bên tai nàng, dùng mọi biện pháp để nàng tỉnh lại, không cho phép nàng cứ như vậy rời khỏi hắn.
"Ta..." Nhìn ánh mắt lo lắng không chút che dấu nào của hắn, trong ngực nàng bỗng nhiên nóng lên, "Là do thiếp không đứng vững, không phải là ngũ cách cách cố ý đẩy thiếp."
"Nàng ta thiếu chút nữa là hại chết nàng, nàng còn muốn che chở cho nàng ta?" Miên Dục tức giận nói.
Nàng lắc đầu, nhớ đến chuyện nàng vừa nhớ ra, vội vàng hỏi: "Là người đúng không? Người ta dẫn đến sơn động tránh thổ phi đuổi giết là người đúng không?"
"Nàng nhớ ra rồi?" Vẻ mặt hắn lộ ra sự kinh hỉ, nhưng câu nói kế tiếp của Hải Lăng lại dội cho hắn một chậu nước lạnh....
"Người thật sự là đại thúc kia?"
Hắn nhíu mày, "Rốt cuộc ta có điểm nào giống đại thúc?" Hắn mới tuổi có được không, tuy rằng hơn nàng tám tuổi, nhưng cũng chưa đến mức bị nàng gọi là đại thúc chứ.
Thấy vẻ mặt bất mãn của hắn, nàng nhịn không được muốn cười, "Đêm đó vì thiếp quá sợ hãi, cho nên không dám nhìn kỹ chàng, chỉ biết là trên mặt người có một bộ râu, bộ dạng vô cùng chật vật, hơn nữa giọng nói khàn khàn, nghe qua có chút suy yếu, cho nên ta mới nghĩ rằng tuổi của bối lạc không nhỏ." Nàng hỏi tiếp: "Người cưới thiếp vì muốn báo ân sao?"
Hắn hừ nhạt một tiếng, "Báo ân có rất nhiều cách, ta không cần phải lấy hôn sự của chính mình để báo đáp nàng."
"Vậy thì vì sao?" Nàng vẫn không hiểu, khoảng cách thân phận cách xa như vậy, vì sao hắn lại cố ý cưới nàng làm phúc tấn?
Miên Dục đang muốn mở miệng, Châu Nhi đã dẫn thái y đến cửa, "Bối lạc gia, thái y đã đến."
Vì Hải Lăng hôn mê nhiều ngày, vị thái y này vẫn luôn ở trong phủ, để tùy thời chiếu cố cho nàng.
Miên Dục đứng dậy, nhét một cái gối vào sau lưng nàng, để cho nàng tựa vào ngồi dậy.
Thái y đến bắt mạch cho nàng, mỉm cười nói: "Tốt rồi, phúc tấn đã không còn đáng ngại, thần kê thêm vài thang thuốc, bối lạc gia phái người nấu thuốc cho phúc tấn dùng, nghỉ dưỡng một thời gian sẽ khỏi hẳn."
"Đã làm phiền thái y rồi." Tiễn thái y đi, hắn đi đến bên giường thấy nàng lại nhắm mắt, ngủ thiếp đi.
Nhẹ nhàng vỗ về gương mặt trắng xanh của Hải Lăng, trong mắt hắn lộ ra tia hung ác, nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống, bản thân cũng nằm lên giường. Đã nhiều ngày vì lo lắng cho nàng, hắn chưa ngủ ngon giấc, ôm nàng vào lòng, hắn nhắm mắt lại, chìm dần vào giấc ngủ.
Hải Lăng hơi trừng mắt, nhìn trượng phu cứ như vậy ôm mình ngủ, chần chừ vài giây, lại nhắm mắt lại. Nàng không có khí lực vùng vẫy, đành phải để mặc cho hắn ôm, hơn nữa cái ôm của hắn rất ấm, hắn không ngừng lo lắng cho nàng, giống như an ủi nỗi lòng sợ hãi và kinh hoàng của nàng...
Nàng từ nhỏ đã ít ốm đau, cho nên rất ít uống thuốc, mà giờ phút này mùi vị thuốc đắng ngắt trong miệng, mùi vị khó uống khiến nàng nhăn mày, rất không dễ dàng gì uống hết nửa bát, nàng nhẹ nhàng đặt bát thuốc xuống.
Bên cạnh lập tức vang lên tiếng hừ nhẹ, "Thuốc trong bát đã uống xong rồi sao?"
Châu Nhi không chút do dự bán đứng nàng, "Chưa hết, phúc tấn mới chỉ uống một nửa."
"Cầm lên uống hết đi."
Nàng dò xét hướng người kia nhỏ giọng nói: "Thiếp đã tốt hơn nhiều rồi."
"Thái y nói nàng phải dùng thuốc nửa tháng."
"Nhưng mà thiếp cảm thấy bản thân thật sự tốt hơn nhiều rồi, không cần uống thuốc nữa."
Miên Dục lạnh lùng hỏi: "Nàng là đại phu hay thái y là đại phu?"
"..." Hải Lăng mấp máy miệng, trừng mắt nhìn bát thuốc màu đen kia, lông mày nhíu lại.
Thấy bộ dạng nàng như vậy, Miên Dục im lặng, đi tới, bưng chén thuốc lên dùng thìa đút cho nàng, "Thuốc đắng dã tật, như vậy đi ta bảo Châu Nhi lấy chút kẹo đường tới cho nàng, hiện giờ ngoan ngoãn uống xong thuốc đi."
Lời dỗ dành của hắn khiến cho hai bên tai nàng đỏ lên, tim đập loạn nhịp, ngượng ngùng há miệng uống thuốc hắn đút cho.
Từ nhỏ đến lớn không ai đối xử với nàng như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một trận cảm động, nhịn không được vụng trộm nhìn hắn, muốn nhìn vẻ mặt của hắn hiện giờ như thế nào, phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm bản thân, nàng giống như đi trộm bị bắt, hai má trắng xanh thoáng chốc liền đỏ lên, tâm hoảng ý loạn vội vàng rũ mắt xuống.
Gương mặt đỏ bừng của nàng rơi vào trong mắt Miên Dục, trong mắt hắn tràn ngập sự yêu thương, giọng điệu sủng nịnh, "Uống xong những thứ này, ta cùng nàng đi dạo một chút."
"Được." Nàng thấp giọng đáp, ngoan ngoãn uống xong bát thuốc. Đã nằm trên giường , ngày, nằm nhiều đến mức xương cốt đều sắp nhũn ra rồi, nàng thật sự muốn đi ra ngoài một chút.
Khi có Miên Dục làm bạn đi cùng, nàng rốt cuộc cũng có thể đi ra khỏi phòng.
Phát hiện gió bên ngoài có chút lạnh, hắn sai Châu Nhi vào phòng cầm áo choàng mặc thêm cho nàng, thuận thế ôm nàng vào ngực.
Vừa lòng thấy nàng không còn kháng cự hắn thân cận, trên mặt hắn treo lên một nụ cười, ánh mắt luôn dừng lại trên người nàng.
Nàng bị hắn nhìn mà e lệ cúi đầu xuống.
Hắn duỗi tay nâng mặt nàng lên, "Đừng lúc nào cũng cúi đầu, trên mặt đất không có tiền để nhặt đâu."
Hải Lăng bị ép nhìn thẳng hắn, bị đôi mắt câu hồn của hắn của nhìn chằm chằm, khiến cho lòng nàng rung động, tâm của nàng giống như bị câu đi, nàng kích động đưa tay che mắt hắn lại, không cho hắn dùng ánh mắt mê hoặc nàng.
"Nàng đang làm gì vậy?" Miên Dục nhẹ nhàng nắm tay nàng, nhưng không kéo xuống, tùy ý để nàng dùng tay che mắt hắn lại.
"Người đừng nhìn thiếp như vậy." Trong lòng nàng không ngừng rung động.
"Vì sao?"
"Bởi vì..." Nàng ngập ngừng, không biết nên nói như thế nào mới tốt, mấy giây sau mới lầm bầm nói: "Ánh mắt của người sẽ quyến rũ người khác."
Miên Dục bật cười, lúc này mới kéo tay nàng xuống, nắm tay nàng.
"Sao nào, nàng sợ bị ta câu mất linh hồn bé nhỏ sao?"
"Thiếp..." Hải Lăng lúng túng rời tầm mắt đi, hoảng hốt không biết nên nhìn về phía nào.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng, nhẹ giọng nói: "Nàng là phúc tấn của ta, dù tâm bị ta câu mất thì cũng là điều bình thường." Nói xong, hắn cúi đầu xuống, trong mắt ngập tràn yêu thương nhẹ hôn xuống môi nàng.
Nàng hơi giật mình, nhưng cũng không còn cảm thấy ghê tởm, chán ghét như trước, chỉ cảm thấy hai má nóng lên, một cơn nóng như muốn nổ tung trong lồng ngực.