Sáng sớm, Hải Lăng và Châu Nhi đang chơi đùa cùng với đứa nhỏ, có người không mời mà đến.
"Hải Lăng, ta có lời muốn nói với muội."
"Chuyện gì?" Hải Lăng nhìn tỷ tỷ, ngoài ý muốn phát hiện vẻ mặt của nàng có phần hưng phấn, giống như có chuyện gì rất vui vẻ.
Thấy Châu Nhi cũng ở đó, Đổng Hải Đường không khách khí ra lệnh, "Châu Nhi, ngươi dẫn đứa nhỏ đi xuống đi, đừng để nó làm ồn đến ta và phúc tấn."
Châu Nhi không nghe lời nàng ta, không nhúc nhích.
"Châu Nhi, ngươi điếc sao, ta bảo ngươi đi xuống ngươi không nghe thấy sao?" Đổng Hải Đường nghiêm mặt trách mắng.
"Đây là vương phủ, Châu Nhi chỉ nghe lệnh của vương gia và phúc tấn mà thôi." Nàng lạnh lùng cãi lại.
"Đồ nô tài chết tiệt, lại dám nói chuyện với ta như vậy!" Đổng Hải Đường vô cùng tức giận, không chút nghĩ ngợi đưa tay lên đánh lên mặt nàng một cái.
Không hiểu vì sao bị tát một cái, Châu Nhi giận đỏ mặt, "Ngươi dám đánh ta!"
"Vì sao không dám? Ngươi là đồ cẩu nô tài, đánh chết..."
Thấy tỷ tỷ lại giơ tay lên, Hải Lăng không khỏi nổi giận, vội vàng kéo lại, "Tỷ tỷ, tỷ đừng quá đáng, Châu Nhi không làm sai chuyện gì? Vì sao tỷ lại đánh người như vậy?"
"Muội cũng nhìn thấy, vừa rồi nàng ta nói chuyện với tỷ là thái độ kiểu gì? Muội dung túng cho nô tài như vậy, coi chừng nàng ta trèo lên đầu muội đấy!"
Hít một hơi thật sâu, Hải Lăng thay đại tỷ nhận lỗi với Châu Nhi, "Châu Nhi, thật xin lỗi, em lui xuống trước đi."
"Phúc tấn!" Châu Nhi đỏ mắt kêu lên. Nàng vào vương phủ lâu như vậy, nhưng chưa từng phải chịu ủy khuất như thế này, phúc tấn lại càng chưa bao giờ lớn tiếng trách mắng các nàng, mà Đổng Hải Đường này lại dám đánh nàng?!
"Nể mặt ta, đừng so đo với tỷ tỷ có được không?" Hải Lăng ôn nhu trấn an nàng.
"Vâng." Nếu phúc tấn đã nói như vậy, nàng đành phải gật đầu, ôm hài tử rời đi.
Sau khi nàng đi, lúc nàng Hải Lăng mới nghiêm giọng nói, "Tỷ tỷ, tỷ không nên đánh Châu Nhi."
"Nàng ta chẳng qua chỉ là một nô tài, dám không nghe lời của ta, vì sao ta không thể đánh nàng?" Vẻ mặt Đổng Hải Đường kiêu căng phản bác.
"Nàng cũng không phải là nô tỳ của tỷ, tỷ không thể trách phạt được."
Không nghĩ tới muội muội sẽ cãi lại, Đổng Hải Đường tức giận muốn bác bỏ, lại nghĩ đến mục đích mình đến tìm nàng, liền chữa lại, "Được, được, lần này là không đúng được chưa?"
"Tỷ tỷ, tỷ đến cũng đúng lúc, ta có chuyện muốn nói với tỷ, tỷ và biểu ca..."
Hải Lăng còn chưa nói xong, Đổng Hải Đường đã cắt ngang lời nàng, cao hứng phấn chấn tự mình nói, "Hải Lăng, ta có chuyện muốn thương lượng với muội, không bằng tỷ muội chúng ta cùng chung một chồng đi."
"Cái, cái gì?!" Nghe vậy, vẻ mặt Hải Lăng kinh ngạc.
Đổng Hải Đường không chút e lệ, đúng tình hợp lý nói tiếp, "Tuy rằng tỷ muội chúng ta cùng chung một chồng, nhưng mà tỷ tỷ cũng sẽ không cướp vị trí phúc tấn, tỷ tỷ liền ủy khuất làm trắc phúc tấn là được rồi, sau này có tỷ tỷ ở đây, hạ nhân trong vương phủ sẽ không có chuyện không có quy củ nữa rồi."
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại có suy nghĩ như vậy chứ?" Nàng giật mình nhìn tỷ tỷ, không thể tưởng tượng tỷ tỷ lại muốn chung chồng với nàng.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của muội muội, Đổng Hải Đường mỉm cười nói ra lý do đã tính trước tối qua.
"Ta nghĩ một mình muội hầu hạ vương gia, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng vất vả, ta vì tình tỷ muội, cho nên mới nghĩ chia sẻ cùng muội hầu hạ vương gia, sau này có tỷ tỷ ở đây, muội sẽ không phải mệt mỏi."
"Ta một chút cũng không mệt." Nhìn vẻ mặt nhất định phải có của tỷ tỷ, Hải Lăng đột nhiên cả kinh, lúc này mới tỉnh ngộ là tỷ tỷ nhìn trúng phu quân của nàng, cho nên mới nói như vậy.
"Ai, Hải Lăng, muội đừng mạnh miệng, tuy rằng muội là phúc tấn, nhưng vương gia là thân phận gì? Ngày sau nhất định còn có thể nạp trắc phúc tấn và thứ phúc tấn. Chỉ cần có tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ sẽ giúp muội, không cho người nạp những trắc phúc tấn cùng thứ phúc tấn đó, khiến người chỉ chuyên sủng hai tỷ muội chúng ta."
Hải Lăng lạnh lùng không nói.
Thấy sắc mặt của nàng, Đổng Hải Đường trừng mắt, "Sao nào, muội không chịu sao?"
Nàng không đồng ý, nàng tuyệt đối không muốn chung chồng với tỷ tỷ, tỷ tỷ sao có thể cướp cả phu quân của nàng chứ? Quá đáng quá rồi đấy!
"Hải Lăng, muội đừng quên, nếu không có ta, muội sẽ không có cơ hội tiến cung, sao có thể trở thành phúc tấn của Dự thân vương?" Đổng Hải Đường tức giận nghiêm mặt nhắc nhở nàng.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của tỷ tỷ, trái tim Hải Lăng lạnh lẽ, nàng nói, "Chuyện này muội không tiện quyết định, phải xem ý tứ của vương gia." Nàng nói là thật, không phải nói cho qua, với tính tình của Miên Dục, chàng không muốn, không ai có thể bắt buộc chàng được.
Đổng Hải Đương hồ nghi hỏi, "Ý của muội là...Muốn ta tự mình đến hỏi người?"
Hải Lăng thấp giọng nói: "Nếu như chàng thích, ai cũng không ngăn được, nếu không thích, ai cũng không bắt ép chàng được." Thân là nữ nhân thật đáng buồn, không có cách nào ngăn được phu quân nạp thiếp, nếu như ngăn cản, liền phạm vào thất xuất.
Nàng không biết Miên Dục có nhìn đến tỷ tỷ hay không, nhưng chuyện tỷ tỷ mơ ước phu quân của mình, nàng cảm thấy vô cùng đau lòng...
"Châu Nhi, dẫn hài tử xuống." Miên Dục vừa vào phòng, liền trầm mặt phân phó.
"Vâng ạ." Nghe được giọng nói không vui của vương gia, Châu Nhi và ma ma liếc mắt nhìn nhau.
Để ý thấy vẻ mặt của phu quân có chút khó coi, không biết tức giận cái gì, Hải Lăng cẩn thận hỏi, "Làm sao vậy?"
"Ta rất khó hầu hạ sao?" Hắn lạnh giọng chất vấn.
"Không, không hề." Nàng lắc đầu, không biết vì sao đột nhiên hắn lại hỏi như vậy.
"Là nàng để tỷ tỷ đi tìm ta?"
Tỷ tỷ thật sự đến tìm chàng sao? Trong lòng Hải Lăng trầm xuống, ban đầu im lặng, sau đó gật đầu, "Ừm." Bất an dò xét hắn. Nàng không ngờ tỷ tỷ lại đến tìm chàng sớm như vậy, chàng sẽ không đồng ý với tỷ tỷ chứ?
"Nàng biết nàng ta tìm ta vì chuyện gì sao?"
"....Biết." Nàng rũ mắt xuống, sợ hãi không muốn nghe hắn nói đồng ý nạp tỷ tỷ làm trắc phúc tấn.
"Vậy vì sao nàng lai để cho nàng ta đến tìm ta?" Miên Dục lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
Nàng buông tay xuống, thấp giọng nói, "Thiếp...không thể quyết định thay chàng, cho nên..."
"Cho nên để nàng ta tới tìm ta?" Hắn nâng mặt nàng lên, lạnh lùng chất vấn, "Là vì đứa bé kia khiến nàng phân tâm, cho nên nàng bận rộn không có tâm tư hầu hạ ta sao?"
Ánh mặt lạnh băng của hắn khiến nàng lập tức hiểu ra, nếu chính mình có gan nói đúng, hắn nhất định sẽ đưa đứa bé kia đi, nàng vội lắc tay, "Không, không phải, hài tử có Châu Nhi và ma ma chăm sóc, thiếp không bận."
Nàng vô cùng chắc chắn hắn đang tức giận, nhưng không biết rốt cuộc hắn vì sao lại tức giận, vì thế trong lòng có chút luống cuống, nắm lấy tay hắn, cẩn thận hỏi, "Thiếp đã làm sai cái gì, khiến chàng không vui như vậy?"
"Nàng rất hào phóng, đại lượng đến mức muốn chia sẻ phu quân của mình cùng nữ nhân khác?" Hắn trào phúng nói.
Vừa rồi Đổng Hải Đường đến thư phòng tìm hắn, gần như không hề cố kỵ cởi áo muốn dùng sắc dụ hắn, ngay khi hắn trách mắng nàng, nàng ta lớn tiếng nói là ý của Hải Lăng...
"Vương gia bớt giận, Hải Đường cũng phải tiện nữ như vậy, là muội muội lo lắng muội ấy không hầu hạ vương gia không được chu đáo, hy vọng Hải Đường có thể cùng muội ấy chung một chồng, cùng hầu hạ vương gia, cho nên Hải Đường mới làm như vậy, hy vọng vương gia sẽ vui vẻ, nếu không...Hải Đường cũng không phải là nữ nhân không biết thẹn, mong vương gia đừng hiểu lầm."
Nói xong nàng ta liền khóc nức nở, bộ dạng điềm đạm đáng yêu không chỉ không khiến hắn cảm thấy thương tiếc, ngược lại lời nói của nàng ta khiến cho hắn tức giận.
Nữ nhân nào không hy vọng một đời một kiếp được trượng phu sủng ái, mà nàng lại vui lòng cùng tỷ tỷ chia sẻ sủng ái của trượng phu!
Nếu như nàng thật sự yêu hắn, thì sẽ tuyệt đối không cho phép nữ nhân khác chung chồng, sở dĩ nàng nguyện ý làm như vậy, vậy chứng minh -- nàng không đủ thương hắn, có lẽ, nàng chưa từng yêu hắn.
Bởi vậy sau khi đuổi Đổng Hải Đường đi, rốt cuộc hắn không thể bình tĩnh xử lý công việc, lập tức đến tìm nàng.
"Vâng, là tỷ tỷ yêu cầu." Hải Lăng nghe vậy liền thấy khó chịu. Cái gì nàng cũng có thể cho tỷ tỷ, nhưng chỉ có Miên Dục là nàng không muốn, chỉ cần nghĩ đến một ngày tỷ tỷ nằm trong ngực chàng cười ngọt ngào, ngực nàng liền thắt lại, nàng thậm chí còn muốn không để ý đến tình cảm tỷ muội, đuổi tỷ tỷ ra khỏi phủ.
Miên Dục lạnh lùng nói, "Cho nên nàng đồng ý."
"Thiếp, thiếp không đồng ý, thiếp biết chuyện này thiếp không làm chủ được, muốn xem ý của chàng." Vẻ mặt lạnh băng của hắn khiến cho nàng cả kinh, không tự chủ được mà nắm lấy tay hắn.
Câu trả lời của nàng khiến hắn không vui. Muốn xem ý của hắn? Chẳng lẽ nàng không có lựa chọn của mình sao?
Tỷ tỷ nàng yêu cầu như vậy, nàng chẳng những không cự tuyệt, lại còn để nàng ta đến tìm hắn, chẳng lẽ nàng từ đầu đã không quan tâm hắn có bao nhiêu nữ nhân sao?
Hay là vì trong lòng nàng vẫn luôn nhớ đến nam nhân tên Thường Hoằng kia?
Ý nghĩ này khiến Miên Dục vừa ghen vừa tức, lạnh lùng đẩy tay nàng ra, xoay người rời đi.
Thấy hắn phất tay áo rời đi, Hải Lăng ngẩn người, không rõ rốt cuộc là hắn tức giận cái gì.
Chẳng lẽ là vì nàng để cho tỷ tỷ đến tìm hắn?!
Nhưng mà chuyện này vốn không phải do nàng quyết định, huống hồ, nàng hy vọng hắn có thể tự mình từ chối, đánh nát suy nghĩ của tỷ tỷ.
Chẳng lẽ...Hắn muốn nạp tỷ tỷ làm trắc phúc tấn?! Nghĩ như vậy khiến cho sắc mặt nàng trắng bệch.
Ban đêm, trời đã khuya, nhưng Miên Dục vẫn ở trong thư phòng không quay về phòng ngủ.
Hải Lăng bưng chén trà sâm, ở cửa thư phòng do dự một lúc, lúc này mới giơ tay gõ cửa.
"Ai vậy?"
"Là thiếp."
"Tiến vào."
Nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói, Hải Lăng vội vàng đẩy cửa vào.
"Đã muộn thế này, sao còn chưa nghỉ ngơi?" Miên Dục ngồi trước bàn, từ đồng công văn ngẩng đầu lên nhìn nàng, giọng nói không nhanh không chậm không nghe ra hỉ nộ.
"Thiếp nghe nói chàng còn đang phải làm việc, cho nên liền pha cho chàng chén trà sâm." Hải Lăng đi đến bên trái bàn gỗ, đưa trà sâm cho hắn.
Buổi chiều hôm nay sau khi hắn trầm mặt rời đi, nàng vẫn luôn lo sợ bất an, sau đó bữa tối hắn cũng ăn ở thư phòng, không ăn cùng với nàng.
Tiếp đó nàng chờ cả một buổi tối, nhưng vẫn không thấy hắn quay lại phòng ngủ, trong lòng lại càng không yên, bởi vì từ lúc hai người viên phòng tới nay, hắn chưa bao giờ như vậy.
Nàng không biết rốt cuộc là mình làm gì khiến hắn không vui, cả buổi tối đứng ngồi không yên, đợi một lúc lâu, lúc này mượn cớ đưa trà sâm cho hắn, nghĩ muốn gặp hắn một lần, hỏi rõ rốt cuộc là mình sai ở đâu.
Miên Dục nhận lấy trà sâm nàng đưa tới, mặt không chút thay đổi uống vài ngụm.
"Đã không còn sớm, chàng....vẫn còn chưa xong việc sao?" Thấy hắn không định mở miệng, Hải Lăng nhẹ giọng hỏi.
"Ừm, vẫn còn vài sổ sách phải xem." Buổi chiều Đồng Hải Đường đến làm loạn, hắn quay về phòng tìm nàng, sau đó quay về thư phòng lại không có tâm trạng xử lý công việc, cho nên, mới trì hoãn đến muộn như vậy.
Nàng khẽ nắm quần áo, chần chừ hỏi, "Vậy...Ta có thể ở lại chỗ này chờ chàng không?"
"Nàng chưa buồn ngủ sao?" Nghe thấy lời nàng, Miên Dục nhìn nàng một cái.
"Không buồn ngủ." Hải Lăng dùng sức lắc đầu, trên mặt nở nụ cười lấy lòng.
"Tùy nàng." Thấy nàng chủ động lấy lòng, tức giận trong lòng từ chiều đến giờ, thoáng chốc liền tiêu tan bớt đi.
"Thiếp sẽ không làm ồn đến chàng." Nói xong, nàng liền ngoan ngoãn ngồi trên ghế dựa, không lên tiếng nữa, thư phòng lại quay về yên tĩnh như lúc ban đầu.
Ánh mắt Hải Lăng khó kiềm chế tự quẩn quanh, dừng lại trên người phu quân đang phê duyệt công văn, ánh mắt của nàng ngay bản thân nàng cũng không nhận ra có bao nhiêu lưu luyến. Trong đêm khuya cứ như vậy ở bên cạnh hắn, nhìn hắn xử lý công vụ, nàng kìm lòng không được nở nụ cười yếu ớt.