Diệp Linh Cẩm tiêu hóa một chút, đại khái nghe được ý tứ. "Nói cách khác là không có?"
Nhan Nhiễm Y cười không đáp. Như vậy tạm thời coi như là không có, Diệp Linh Cẩm chớp mắt một cái, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi có làm qua chuyện ấy chưa?" Cái này Diệp Linh Cẩm đúng là có chút để ý. Tư tưởng của nàng có vẻ tương đối khác người, không tiếp thụ nổi nam nhân không có kinh nghiệm, hơn nữa Nhan Nhiễm Y đã hơn tuổi như vậy, dáng dấp ưa nhìn, không thể nào không có ai yêu thương, nhung nhớ.
Nhan Nhiễm Y suy nghĩ một chút, gật đầu một cái.
"Với ai?"
Nhan Nhiễm Y khó có được yêm lặng suy nghĩ một chút, nói: "Ừ … kỹ viện …."
Rõ ràng là đi dạo kỹ viện … Quả nhiên không lo học …. Nhưng mà kỹ viện thì không tính. . . . .
Diệp Linh Cẩm bĩu môi nói: "Nếu là kỹ viện, như vậy bỏ qua cho ngươi đi …đều nói người không phong lưu uổng phí chứ sao. . . . . ."
Nhan Nhiễm Y gật đầu một cái, khóe miệng có chút cong cong. Nhưng Diệp Linh Cẩm lời lại nói tiếp: "Nhưng về sau không cho phép đâu. . . . . ."
Nhan Nhiễm Y cười gật đầu, nói: "Phải ... Ta cũng không muốn nhận thêm một cây dù nữa. . . ." Diệp Linh Cẩm nhớ lại chuyện lúc trước, có chút quẫn bách.
Trên nóc nhà ...Hạ Vân nhìn tình cảnh trong viện, mặt nghi ngờ: "Không đúng ... Tại sao lại là như vậy ... Con dâu cũng quá phóng khoáng đi. . . . . . Làm sao ngươi biết kết quả là như vậy?"
Nhan Tương nhíu mày nói: "Thằng nhóc kia đem con dâu ăn sạch rồi. . . . . ."
Hạ Vân mặt như đưa đám, nói: "Ai ... Con dâu a ...Thế nào không có tiền đồ như vậy. . . . . ."
Nhan Tương nhìn Hạ Vân đầy thâm ý, mỉm cười, nói: "Được rồi, bọn họ đều không sao, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi đi. . . . . ."
"Ghét. . . . . ." Hạ Vân mặt đỏ lên.
Vừa "Vèo" một tiếng, trên nóc nhà không còn bóng người nào.
Cách mấy ngày rồi, Nhan Nhiễm Y trước sau vẫn không nhận được tin của Bách Hiểu đưa đến, trong lòng có chút lo lắng, quyết định đi Lịch Thành sớm một chút.
Diệp Linh Cẩm cũng đồng ý, vì vậy hai người nói đi là đi, hướng Nhan Tương và Hạ Vân từ biệt.
Nhan Tương không nói gì nhưng Hạ Vân dĩ nhiên là không muốn, kéo tay Diệp Linh Cẩm dặn đi dặn lại thật lâu, mới lưu luyến buông ra.
"Con dâu … Ở bên ngoài cẩn thận a … Giang hồ rất nguy hiểm . . ." Hạ Vân nói.
Diệp Linh Cẩm có chút cảm động gật đầu một cái. Hạ Vân nhìn Nhan Nhiễm Y nói: "Thằng nhóc ngươi ta không lo lắng, nhưng phải chăm sóc tốt cho con dâu ta. . . . . ."
Nhan Nhiễm Y gật đầu một cái. Hạ Vân cười thần bí, nhẹ giọng nói: "Nếu như có thể để cho ta ẵm cháu trai trước là tốt nhất".
"Đúng vậy a, thằng nhóc …. Dám có dũng khí giống cha ngươi năm đó không …"
"Cái này không dám …......." Nhan Nhiễm Y vẻ mặt ôn hòa cười như bình thường.
Diệp Linh Cẩm: ". . . . . ." Các ngươi nói nhỏ không dám cho ta nghe sao!
Từ biệt hai vợ chồng Nhan Tương, Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm ngồi vào xe ngựa chạy tới Lịch Thành.
"Chắc là. . . . . . Bách Hiểu cô nương không có việc gì đâu. . . . . ." trên đường đi Diệp Linh Cẩm nhìn Nhan Nhiễm Y không nói gì, vì vậy nàng an ủi.
Nàng biết Nhan Nhiễm Y thật xem Bách Hiểu là bạn bè, Bách Hiểu lâu như vậy không có tin tức là không bình thường, hắn tự nhiên là lo lắng.
Nhan Nhiễm Y nhìn nàng một chút, cười trêu nói: "Hôm nay Cẩm nhi thật đã trưởng thành, còn biết an ủi mẹ kế rồi. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm: ". . . . . ." Nàng nghiêm chỉnh nói mà!
Nhan Nhiễm Y mỉm cười đem Diệp Linh Cẩm có chút buồn bực kéo vào trong ngực, đường xóc nảy, xe ngựa không ngừng lắc lư, Diệp Linh Cẩm cũng có cảm giác muốn lắc lư.
Có lẽ không muốn để cho Diệp Linh Cẩm lo lắng, Nhan Nhiễm Y khôi phục lại dáng vẻ trước kia, vẫn cười, có lúc còn trêu chọc Diệp Linh Cẩm một chút.
Đoạn đường này bọn họ đi được rất nhanh, Diệp Linh Cẩm không muốn nghỉ ngơi, nàng biết, nếu Bách Hiểu thật sự đã xảy ra chuyện gì, thời gian này sẽ làm muộn mất.
Lúc trở về so với lúc rời đi thời gian chỉ có ba ngày. Vào Lịch Thành, Nhan Nhiễm Y liền dẫn Diệp Linh Cẩm chạy tới “Giang hồ Văn”.
Còn chưa tới cửa, Diệp Linh Cẩm cũng cảm giác có cái gì không đúng, bởi vì, “Giang hồ Văn” rộng như vậy, cảm giác không có sinh khí.
Bước chân Nhan Nhiễm Y dừng lại một chút, nắm tay Diệp Linh Cẩm thật chặt, nói: "Có ta ở đây, đừng sợ. . . . . ." Nói xong, mang theo Diệp Linh Cẩm đi vào Giang hồ Văn”.
"Người nào. . . . . ." Một bóng người màu xanh dương nhanh nhẹn bay đến trước mặt bọn họ.
"Ai? Là các ngươi?" Hắn chợt ngừng lại, mừng rỡ kêu lên.
Diệp Linh Cẩm cũng có chút vui mừng, người này lại là Địch Tinh.
"Nhan huynh. . . . . . Đã lâu không gặp. . . . . ." Từ bên trong “Giang hồ Văn” một người mặc trường bào màu đen đi ra, toàn thân cao thấp mỗi chi tiết cũng là người rất hoàn mỹ.
"Quan huynh, Địch huynh. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nhìn bọn họ cong cong khóe miệng.
Quan Hoán Chi quanh năm mặt lạnh, lập tức nhẹ nhàng rất nhiều.
"Chậc, chậc. . . . . . Ngốc tử, lâu nay không gặp vẫn còn nhận ra ta sao. . . . ." Địch Tinh nhảy tới bên cạnh Diệp Linh Cẩm.
Diệp Linh Cẩm liếc hắn một cái, nói: "Thần Thú. . . . . ."
". . . . . ." Địch Tinh gãi gãi đầu, cười khan hai tiếng, nói: "Không tệ, không tệ. . . . . . vẫn còn biết. . . . . ." Sau đó ngoan ngoãn rời đi, không hề tự tìm mất mặt nữa.
"Nơi này. . . . . . xảy ra chuyện gì ?" Nhan Nhiễm Y hỏi.
Quan Hoán Chi mím môi. Địch Tinh nói: "Giang hồ Văn trước đó bị một đám người áo đen cướp sạch, Bách Hiểu cô nương không rõ tung tích. . . . . ."
Không rõ tung tích? Diệp Linh Cẩm âm thầm cau mày.
"Sống chết không rõ?" Nhan Nhiễm Y hỏi.
Quan Hoán Chi gật đầu một cái. Mọi người ở đây đều xem Bách Hiểu là bạn, cũng không muốn một cô gái vô cùng tài hoa phong nhã như vậy gặp chuyện ngoài ý muốn.
"Vừa đúng lúc ta đi ngang qua, vụ án này cũng do ta phụ trách. . . . . . Về khách sạn trước rồi nói. . . . . ." Quan Hoán Chi nói.
Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm đi theo bọn Quan Hoán Chi đến khách sạn, sau đó thuê một gian phòng, mấy người gom lại cùng nhau.
Quan Hoán Chi ngồi, một tay gõ lên bàn, tựa như đang suy nghĩ cái gì. Chỉ thấy hắn chợt nhìn Diệp Linh Cẩm, lại nhìn Nhan Nhiễm Y, hỏi: "Vụ án ở Lăng Thành cũng do ta phụ trách. . . . . ."
Khó được tìm được cơ hội bỏ đá xuống giếng, Địch Tinh làm sao buông tha? Ở một bên nói xen vào: "Ngươi nói lại một chút?" vẫn cứ bộ dạng cáo đội lốt hổ, thành ngữ này có ý tứ vô cùng.
Nhan Nhiễm Y mỉm cười nhìn Địch Tinh một chút, Địch Tinh ho nhẹ một tiếng. Nhan Nhiễm Y lại nói: "Chẳng quan hệ tới ta. . . . . ."
"Hả? Vậy ngươi nói một chút. . . . . ." Quan Hoán Chi âm thanh gõ mặt bàn càng trở nên nhẹ nhàng.
Nhan Nhiễm Y nhìn hắn một cái, đem chuyện mình đi chữa bệnh sau đó bị vây giết, một người trong số đó đã giết viên ngoại, nói ra tất cả.
Nghe xong, Quan Hoán Chi trầm mặc không nói, Địch Tinh xoa cằm, trầm tư.
"Nhan Nhiễm Y a. . . . . . Ngươi có phải hay không lại đang bên ngoài đắc tội người nào. . . . . ." Địch Tinh xoa cằm hỏi.
Nhan Nhiễm Y ôn hòa mỉm cười, nói: "Tại hạ cũng không đắc tội với ai. . .. ."
". . . . . ."
“. . . . . ."
". . . . . ."
Còn có thể có loại da mặt dày như vậy.