Diệp Linh Cẩm vốn là ngốc tử, không nên có bình luận hoặc là cảm tưởng gì cả.
Địch Tinh tựa hồ nghĩ tới hồi trước bị đuổi bắt, còn bây giờ vừa bị đuổi bắt lại mất nội lực, vừa bị kẻ lòng dạ khó lường tính toán uy hiếp, càng thêm buồn bực.
Trong xe ngựa nhất thời yên tĩnh lại, chỉ có tiếng bánh xe"lọc cọc lọc cọc"cùng tiếng Vi Đăng đánh xe bên ngoài.
Thì ra là người phu xe kia, ngay từ lần dừng lại nghỉ chân tại trà quán, liền bị dọa sợ đến hết dám làm.
. . . . . .
"Chúng ta đang đi đâu?" Địch Tinh dù sao cũng là tên tặc, ngồi ở trong xe ngựa, an phận nhiều ngày như vậy đối với hắn mà nói là một loại dày vò.
Vấn đề này cũng là điều Diệp Linh Cẩm muốn hỏi , không biết Nhan Nhiễm Y cả ngày treo nụ cười trên mặt, trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Quả nhiên là kế mẫu xuân tâm() nha.
Nhan Nhiễm Y nhàn nhã ngồi, mắt cũng không nhếch lên , nói: "Ta cũng không biết đi đâu. . . ."
Địch Tinh: "Ngươi. . . . . ." Nếu không phải đang ở trong xe ngựa, hắn đã sớm nhảy lên.
Diệp Linh Cẩm thật bất đắc dĩ, thậm chí ngốc tử cũng phải chịu nội thương, đáng thương thay cho cô bé quàng khăn đỏ Địch Tinh.
Mặc kệ cô bé quàng khăn đỏ ép buộc như thế nào đi nữa, đại sói xám đều lười liếc hắn lấy một cái.
"Hừ. . . . . . Lão tử có lẽ nên đánh xe cùng nha đầu Vi Đăng kia, rồi chạy đến vách đá cho ngươi ngã chết!" Dứt lời, kéo rèm lên, đi ra ngoài.
Diệp Linh Cẩm toát mồ hôi hột. Cô bé quàng khăn đỏ tức đến mức hồ đồ rồi, hiện tại không có nội lực, thật muốn bản thân chôn theo đại sói xám sao. Vấn đề là, nàng chỉ là một quần chúng đứng xem, không rõ tình huống, cũng phải chôn theo sao!
Dĩ nhiên, cô bé quàng khăn đỏ vẫn còn lý trí .
Diệp Linh Cẩm ở một bên thoáng nhìn Nhan Nhiễm Y nhắm mắt ngồi đó, trong lòng thầm than ông trời bất công, tại sao lại cho đại sói xám vẻ ngoài tốt đến vậy.
Rốt cuộc, bọn họ lại tiến vào thành —— Lịch Thành, một thành thị phồn hoa cách xa đế đô.
Nhưng Diệp Linh Cẩm lúc này lại cực kỳ rối rắm. Mỗi tháng luôn có mấy ngày nọ nọ kia kia, ban đầu thật vất vả để chấp nhận một sự thật không có WSJ. Nàng mơ hồ cảm thấy bụng không quá thoải mái, hơn nữa tính tới tính lui, cũng đã đến ngày, không xê xích gì nhiều. Nhưng hôm nay nàng cũng không trang bị gì sẵn!
Thế nhưng làm sao nói ra cái tình huống này đây?
Nói thẳng? Mình có thể bị bại lộ hay không. Hơn nữa, nói cho Vi Đăng, trên căn bản cũng là báo cáo cho Nhan Nhiễm Y. Không cần đâu. . . . . . Đủ phiền a 囧! Hơn nữa thường sẽ bắt đầu đau một hai ngày trước đó. . . . . . Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, mà nàng lại còn mặc váy màu vàng nhạt.
Diệp Linh Cẩm hết hồn hết vía theo chân bọn họ đi đến một khách sạn, thuê bốn gian phòng. Bên trái nàng là Địch Tinh, gian phòng bên phải là Vi Đăng. Bên phải gian đó là Nhan Nhiễm Y.
Thừa dịp bọn họ không chú ý, len lén đi ra ngoài mua chút vải bông ...?
Bụng không thoải mái làm nàng càng thêm lo âu. Cũng may đến khách sạn, tất cả mọi người ai bận việc nấy, Nhan Nhiễm Y bình thường vốn mặc kệ nàng, Vi Đăng không được Nhan Nhiễm Y chỉ thị, căn bản cũng sẽ không nhìn đến nàng, Địch Tinh liền càng không cần phải nói rồi, trừ thỉnh thoảng sẽ lại trêu chọc nàng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Chú thích:
() Kế mẫu xuân tâm: (春天后母心): Một bộ phim Trung Quốc sản xuất năm , bởi Hãng phim Thượng Hải và Công ty TNHH Tập đoàn Liên lạc Viễn thông Thượng Hải kể về một người phụ nữ nuôi dạy năm đứa con nhà chồng trong thời Dân Quốc.