Ngọc Tiên Duyên

chương 117: hào đổ cuồng đồ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Thiên Hoa và Dương Phong Linh đến đây xem “bảng đối chiến”, mục đích chủ yếu là muốn biết tiểu sư thúc sẽ gặp những đối thủ mạnh nào. Hai người nhìn lại tỉ mỉ một lượt “bảng đối chiến”, âm thầm ghi nhớ tên các cao thủ của các môn phái, trong đó hai người Hách Văn Chân của Toàn Chân giáo và Cốc Phong Chi của Thục Sơn phái đương nhiên được liệt vào những đối thủ hàng đầu!...Còn về cao thủ của các môn phái khác, ví dụ như Trương Điền Hải của Võ Đương, Hạ Toàn Phúc của Côn Luân, Vân Trấn Hải của Hoa Sơn…tuy cũng được coi là những môn phái nổi trội, nhưng so thanh thế với “tam thánh môn” thì vẫn kém hơn chút ít.

Sau khi xem xong “bảng đối chiến”, Trương Thiên Hoa còn chưa kịp có dự định gì thì đã bị Dương Phong Linh kéo lên “Lăng Vân đỉnh”. Chẳng còn cách nào khác, gã đành phải ở cùng nàng trên đó cho đến tận hoàng hôn, ngắm cảnh mặt trời lặn rồi mới hạ sơn…

Lại nói Hoa Lân và Diệp Thanh khi về đến Thục Sơn, mặt trời đã dần lặn về phía tây. Bước vào “thị trấn” của Thục Sơn kiếm tông, hai bên đường đã có người bày chợ đêm, trông quang cảnh thì sinh ý thập phần rôm rả. Một đám đông đứng túm tụm giữa đường, rất nhiều nhân vật võ lâm tay giơ ngân phiếu hô hào ầm ĩ cứ như đang tranh nhau mua món bảo bối nào đó.

Hoa Lân cũng đã từng bắt gặp tình cảnh này, đương nhiên thoạt nhìn đã biết bọn họ đang mua gì, hắn chỉ thấy kỳ quái không hiểu vì sao Thục Sơn chịu để mặc cho người khác mở sòng bạc trong nhà của mình, quả là hết sức quái lạ.

Hắn liền quay sang cười bảo Diệp Thanh: “Thanh Thanh! Chúng ta đến đó xem tỷ lệ thắng cược của Thượng Quan Linh nhé?”

Diệp Thanh bĩu môi nói: “Chán ốm!” Nói thì nói vậy nhưng nàng vẫn theo chân Hoa Lân đến chỗ đám đông.

Do số người đặt cược quá nhiều nên một nữ hài tử như Diệp Thanh căn bản không thể chen vào được, nàng chỉ có cách đứng ngoài chờ. Hoa Lân chật vật mãi mới chui vào được bên trong nhưng không sao chen lên hàng đầu, chỉ loáng thoáng trông thấy phía trong bày một chiếc bàn bát tiên cỡ bự, nhà cái là một trung niên nhân nhanh nhẹn tháo vát, đứng sau lưng y còn có bốn người dáng bảo tiêu, bên cạnh cắm một chiêu bài, trên ghi bốn chữ lớn: “Hối Thông Ngân Trang”. Hoa Lân chửi thầm: “Con mẹ nó!...Thì ra tỷ lệ đền tiền là do Hối Thông ngân trang quy định, chẳng trách có nhiều người đến ‘cúng tiền’ như vậy!”

Hoa Lân không chen được lên hàng đầu, đành móc ra một tập ngân phiếu la lên: “Ta mua Thượng Quan Linh thắng, tỷ lệ đền tiền bao nhiêu?”

Trung niên nhân làm cái thấy đống ngân phiếu dày cộp trong tay hắn liền cất tiếng: “Này này này!... Đằng sau có người muốn đặt tiền, những ai đứng trước mà không đặt thì xin phiền tránh đường!”

Các cao thủ võ lâm chen chúc ở hàng đầu quả nhiên nhường ra một lối đi hẹp để Hoa Lân lách lên.

Hoa Lân vất vả chui vào, đập tay cái bộp lên bàn bát tiên, thấy trên bàn bày một số giấy tờ công chứng, những gì cần có đều có đủ, quả nhiên là hãng ngân trang chính tông.

Nhà cái ở mặt bàn đối diện nghiêm nghị hỏi: “Tỷ lệ đền tiền của Thượng Quan Linh là một đền một, ngươi đặt bao nhiêu?”

Hoa Lân sẵng giọng kháng nghị: “Đây là đạo lý gì thế, sáng nay còn là một đền ba cơ mà!”

Nhà cái lạnh lùng đáp: “Ngươi nói cái quái gì đấy…Đó là chuyện từ đời nào rồi hử? Từ sau khi bảng đối chiến được công bố trưa nay, tỷ lệ đền tiền của Thượng Quan Linh đã giảm xuống ngay tức khắc rồi. Không chỉ có cô ta, Hách Văn Chân cũng đổi thành một đền một rồi.”

Hoa Lân vốn dĩ không biết Thục Sơn đã công bố bảng đối chiến, càng không biết là “Hoa chưởng môn của Tiên Kiếm phái” đã báo danh tham gia kiếm điển. Giọng hắn oang oang: “Cho ta xem tỷ lệ đền tiền của các người!”

Nhà cái rút từ dưới bàn ra một tấm vải, trải ra lên mặt bàn, chỉ thấy trên đó ghi chi chít tên người và tỷ lệ đền tiền, y thúc giục: “Ngươi mau xem đi!...Sau khi xem xong thì mua gấp, đừng có làm cản trở những người phía sau…”

Hoa Lân cười hề hề, quả nhiên nhìn thấy Thượng Quan Linh xếp ở vị trí thứ hai, đứng trên là Toàn Chân giáo Hách Văn Chân, tỷ lệ đền tiền của hai người đều giống hệt nhau, một đền một. Hắn thầm nghĩ chỉ dựa vào điểm này là nhà cái đã chắc chắn kiếm chác được rồi. Lướt mắt xuống dưới, tỷ lệ đền tiền của Thục Sơn Cốc Phong Chi là hai đền ba, không chênh lệch là mấy, xem ra chỉ có ba người này là cạnh tranh được với nhau. Xem tiếp phía dưới cũng cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, Hoa Lân bèn quăng ngân phiếu trong tay lên mặt bàn, dõng dạc nói: “Năm vạn lạng!...Tất cả mua Thượng Quan Linh thắng!”

Những người đứng xem xung quanh thảy đều biến sắc, lòng nghĩ tiểu tử đúng là lắm tiền, con mẹ nó, vung tay một phát đã là mấy vạn lạng. Nhà cái cười cười, động tách nhanh như chớp giật: thu tiền, lập phiếu, ghi tỷ lệ đền tiền và ngày tháng, lấy ra một con dấu đỏ đóng xuống. Sắc mặt y nghiêm túc nói với Hoa Lân: “Có hiệu lực trong phạm vi toàn quốc…”

Hoa Lân gật đầu, trong lòng còn tán thưởng năng lực làm việc của y. Tiếp lấy phiếu cược, hắn đang định rời khỏi bàn đặt tiền thì vô tình lại liếc qua bảng tỷ lệ đền tiền trên bàn, đột nhiên mặt nghệt ra, chỉ thấy ở dưới cùng có ghi một hàng chữ nhỏ: “Chưởng môn Tiên Kiếm phái, Hoa Lân. Tỷ lệ một đền hai mươi!”

Hoa Lân vô cùng kinh ngạc, bản thân hắn còn chưa báo danh tham gia, tại sao lại được đăng tên lên đây. Nhưng suy tính cẩn thận một hồi là khúc mắc đã đuợc tháo gỡ. Hắn đoán rằng Mạnh Lôi đã báo danh giùm hắn rồi.

Nhưng sao tỷ lệ của hắn lại là một đền hai mươi? Chẳng phải là quá xem thường hắn hay sao? Hoa Lân lập tức lửa giận bốc cao ba trượng, đột ngột nhảy tưng lên hét toáng: “Đợi chút, đợi chút…”

Nhà cái ở phía đối diện của bàn bát tiên chợt sầm mặt, lạnh lùng nói: “Mua rồi thì đi đi! Chẳng lẽ ngươi còn muốn đặt lại?” Dứt lời, bốn tên bảo tiêu sau lưng liền tán phát sát khí lạnh buốt dữ dội, hiển nhiên toàn là cao thủ nhất đẳng.

Các đồng đạo võ lâm cạnh đó đều nhìn Hoa Lân với ánh mắt thương hại, cảm thấy tiểu tử này đặt cược thật quá mức qua loa đại khái, đúng là một kẻ phá gia chi tử! Bây giờ mua cũng đã mua rồi, muốn đặt lại thì đã quá muộn.

Ai dè Hoa Lân lục lọi trong ngực áo, thấy trên mình không mang đủ ngân phiếu, bèn gọi với ra Diệp Thanh ở đằng ngoài: “Thanh Thanh! Đưa thêm mười vạn lạng bạc cho ta!”

Lời này vừa thốt ra, mọi người xém chút nữa té xỉu. Đa số đều thấy đầu óc lùng bùng, có vài người còn đứng không vững, thắc mắc không hiểu tiểu tử này rốt cuộc là người thế nào đây, một lúc mà mang theo nhiều ngân phiếu như vậy, điều này hàm nghĩa gì?

Nhà cái sau cùng đã có phản ứng, hiểu ra là hắn còn muốn đặt tiền nữa. Y không những không mừng mà còn thất kinh, mặt không khỏi biến sắc, lo rằng thiếu niên này có khả năng biết được một số nội tình gì đó nên mới khẳng định là Thượng Quan Linh sẽ thắng. Điệu này thì y phải sửa đổi tỷ lệ đền tiền ngay mới được.

Ngoài trường bỗng vọng lại thanh âm của Diệp Thanh: “Công tử! Huynh cần nhiều ngân phiếu thế làm gì?...Không cho!”

Diệp Thanh hiện tại rất xem trọng ngân phiếu của mình. Bởi lẽ Hoa Lân đã từng nói, số tiền này sẽ là tiền sữa nuôi con sau này của nàng!

Mọi người giờ mới thở phào, thầm nghĩ tiểu tử này chắc là hết tiền rồi, chỉ giả vờ nói bừa ra một khoản tiền lớn mà thôi!

Hoa Lân ấm ức không thôi, giở giọng cầu xin Diệp Thanh: “Thanh Thanh!...Hai ngày nữa ta sẽ trả lại cho muội mà!”

Diệp Thanh hết sức không tình nguyện lấy ra muời vạn lạng ngân phiếu, vì nàng hiểu rằng công tử từ trước tới nay muốn làm chuyện gì đều không dễ dàng bỏ cuộc. Đến nước tối hậu, nàng khẳng định sẽ vẫn phải nhường nhịn hắn, nên lần này cũng chỉ còn cách phải xuỳ tiền ra thôi. Nàng cao giọng nói: “Đây là huynh nói nha…Hai ngày nữa phải trả lại đó!”

Hoa Lân mau mắn đáp: “Nhất định, nhất định!”

Diệp Thanh tung mình lên cao, thân thể ưu mỹ khiến chúng nhân đều choáng váng. Diệp Thanh ở trên không đã nhìn thấy bóng dáng Hoa Lân, liền phi xấp ngân phiếu dày về phía hắn. Mọi người xung quanh sững sờ, ánh mắt rực sáng, ở đâu ra cái kiểu đưa tiền như thế này chứ?

Hoa Lân vươn tay ra chuẩn bị bắt tiền thì một thân ảnh gần đó đã nhảy vọt lên trước, thò tay chộp vào xấp ngân phiếu trên không. Cuối cùng vẫn có người không kìm được lòng tham mà giở trò cướp tiền!

Hoa Lân há đề cho người khắc đắc thủ, cười gằn một tiếng, một chưởng lăng không vỗ lên không trung. Người kia rên lên trầm muộn, há miệng phun ra một màn suơng máu. Vài kẻ khác cũng đang tính nhảy lên giật tiền, thấy cảnh đó đều xanh mặt, chần chừ giây lát, Hoa Lân đã nhanh chóng chụp dính xấp ngân phiếu bay đến. đồng thời, màn sương máu từ trên rẩy xuống, bụm máu tươi của kẻ cuớp tiền kia phân lượng mười phần có đủ. Chúng nhân rối rít né tránh, lại thấy Hoa Lân vẫy tay một cái, màn suơng máu đột nhiên biến mất không còn tăm tích, phảng phất như kẻ cướp tiền kia chưa từng thổ ra bụm máu nào.

Những người tại trường đều cả kinh, đòn lăng không phát chưởng, lại còn công lực vô thanh vô tức, thực sự đã khiến họ được đại khai nhãn giới. Họ cùng là người trong giang hồ, đương nhiên minh bạch sự lợi hại của chiêu này.

Quả nhiên nhà cái cũng phải biến sắc, nhưng y vẫn giữ được thái độ bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Vị thiếu hiệp này công lực quả nhiên lợi hại, bội phục bội phục!...Không biết các hạ có muốn đặt tiền nữa không?”

Hoa Lân quay lại đứng cạnh bàn bát tiên, cười hì hì nói: “Đương nhiên là muốn đặt rồi!”

Nhà cái rõ ràng là cao thủ đã từng trải qua nhiều vụ lớn, mỉm cười nói: “Lại đặt thêm mười vạn lạng bạc?”

Hoa Lân gật đầu: “Không sai!”

Nhà cái tươi cười, tiêu sái nâng cây bút lông trên bàn, lẹ làng rút ra một tờ phiếu cược, chuẩn bị hạ bút viết lên.

Ai ngờ Hoa Lân đột ngột lên tiếng: “Khoan đã! Ông định ghi ta đặt cho vị cao thủ nào thế?”

Nhà cái ngẩn người nhưng vẫn kịp phản ứng thần tốc: “Đang muốn hỏi thiếu hiệp đây!...Thiếu hiệp muốn đặt cho vị cao thủ nào?”

Hoa Lân chỉ tay vào hàng chữ nhỏ trên bảng tỷ lệ đền tiền, cười hề hề: “Người dưới cùng, chưởng môn Tiên Kiếm phái Hoa Lân!”

Nhà cái toan hạ bút, nhưng động tác chợt ngừng lại, ngẩng đầu thất kinh hỏi: “Chưởng môn Tiên Kiếm phái Hoa Lân?... Đặt mười vạn lạng bạc?”

Chẳng riêng gì nhà cái kinh ngạc, tất cả mọi người quanh đó cũng ngỡ ngàng, thốt lên rào rào: “Cái gì? Hoa Lân?...Hoa Lân là ai?”

Hoa Lân trịnh trọng gật đầu, nghiêm nghị nói: “Không sai!... Đặt Hoa Lân! Đặt hết mười vạng lạng cho hắn!... Đúng rồi, tỷ lệ đền tiền của hắn là bao nhiêu? Một đền hai mươi?”

Nhà cái há hốc mồm, lâu thật lâu sau vẫn chưa thể phản ứng lại. Cho đến tận khi cây bút lông chơi vơi nửa chừng nhỏ xuống vài giọt mực trên lá phiếu, y mới sực tỉnh. Y cau mày, dằn lòng rút ra một tờ phiếu cược khác, tiếp đó lại là một chuỗi thu tiền, lập phiếu, ghi tỷ lệ đền tiền cùng ngày tháng, cầm con dấu đỏ đóng lên. Động tác vẫn tiêu sái khác thường…

Hoa Lân nhận lấy phiếu cược nhìn ngó một hồi, hài lòng nói: “Hê hê, hai trăm vạn lạng bạc!...Không biết có vào được đến tay không?”

Nhà cái có chút bất an, ngẩng đầu nói: “Xin hỏi thiếu hiệp xưng hô ra sao?”

Hoa Lân không chút do dự đáp: “Hoa Lân!”

Mọi người xung quanh lúc này mới chợt tỉnh ngộ, mất cả nửa ngày trời hóa ra tiểu tử này là kẻ ngông cuồng tự đại, thảo nào lại bỏ ra một đống tiền để đặt cược là mình sẽ chiến thắng!

Hoa Lân len lỏi chui ra khỏi đám đông, tay trái cầm tờ phiếu cược Thượng Quan Linh năm vạn lạng, tay phải cầm tờ phiếu cược mình mười vạn lạng. Hắn nghĩ vậy mà lại hay, mình thực sự biến thành một con bạc rồi.

Diệp Thanh chen lên phía trên, chúi đầu hiếu kỳ xem tờ phiếu cược trong tay hắn, cao hứng nói: “Hi hi…Sao huynh lại đặt mua mình nhiều hơn? Có phải cảm thấy khả năng thắng lớn hơn không?”

Hoa Lân làm mặt khổ nói: “Ngược lại! Ta cảm thấy tỷ lệ thắng của ta ít hơn, bất quá…” Hắn không nói hết câu mà chỉ cười hề hề, thầm nghĩ mình chỉ cần vào được trận chung kết, sau đó dùng chút thủ đoạn với Thượng Quan Linh, vậy là tỷ lệ thắng của mình sẽ khác hẳn rồi. Nhưng làm thế này hình như có hơi không phải! Hắn bèn phệt mạnh qua mặt mình hai cái: “Mẹ kiếp!...Suy nghĩ lung tung gì thế này?”

Diệp Thanh thấy hắn tự nói một mình rồi lại tự tát vào mặt, liền cười khúc khích: “Huynh tự đánh thì làm sao mà dám mạnh tay được, hay là để muội thử xem!”

Hoa Lân cất phiếu cược, chìa mặt ra bảo: “Hay đấy! Muội thưởng cho ta hai cái tát xem nào…”  Diệp Thanh cười hì hì nói: “Công tử! Trời tối rồi, có cần về nghỉ ngơi không?”

Hoa Lân nhìn sắc trời, bốn bề đã sẩm tối, đường đi mịt mùng, nhớ đến cái hẹn với Mạnh Lôi, hắn lắc đầu nói: “Không còn thời gian nữa, bây giờ đi phó ước!”

Khi Hoa Lân lên đến Lăng Vân đỉnh, chỉ thấy trên đỉnh núi đã tối đen một màu, nhìn ra chưa đến chỗ bình đài, những dải sương lãng đãng phiêu động, phảng phất như tiên cảnh chốn nhân gian.

Lúc này cả đỉnh núi tuyệt không còn bóng người, chắc hẳn tất cả những người võ lâm đến ngắm cảnh đã xuống núi đi nghỉ. Hoa Lân chọn một vách núi mặt quay về hướng bắc ngồi xuống. Hôm nay quá chiêu với Sư Diện Tôn Giả đã khiến hắn chịu chút nội thương, tuy không quá nghiêm trọng nhưng cứ để mặc nó phát triển thì sẽ thành vấn đề.

Diệp Thanh vốn không biết là hắn đã bị nội thương, tưởng rằng hắn muốn nghỉ lấy sức một lúc để đối chiến với Mạnh đại ca nên cũng không quấy nhiễu, chỉ ngồi bên cạnh hắn lẳng lặng thủ hộ.

Phương đông, vầng trăng sáng đang chầm chậm trồi lên, hai ngày nữa sẽ là ngày trăng tròn, đương nhiên đó cũng là lúc bắt đầu kiếm điển. Mây mù lặng lẽ trôi qua bên mình, trăng trên bầu trời đang dần dần dịch ra phía chính giữa.

Cuối cùng đã thấy một thân ảnh phi lên, Hoa Lân lập tức mở bừng mắt, thấp giọng: “Đến rồi…”

Mạnh Lôi loáng cái đã đến sau lưng hắn, thấy Hoa Lân đang vận khí thu công, cười hà hà nói: “Tứ đệ! Thế nào? Hai ngày này có tiến bộ gì không?”

Hoa Lân phủi phủi vạt áo cùng Diệp Thanh đứng dậy, sang sảng nói: “Có chút tiến bộ!...Phải rồi, huynh báo danh giúp đệ khi nào vậy?”

Mạnh Lôi cười khà khà: “Chiều nay!...Bọn họ bảo ngày kia chính thức tỷ thí, báo danh đến ngày mai là thôi, ta sợ đệ quên mất nên báo giúp đệ.”

Hoa Lân nói: “Cảm tạ đại ca!”

Mạnh Lôi cười ha ha: “Đệ nói gì vậy, huynh đệ với nhau mà còn khách sáo gì nữa? Đệ cũng không cần cảm ơn ta, chỉ cần chiếm ngôi đệ nhất là được rồi!...” Nguyên lai Mạnh Lôi luôn lo rằng Hoa Lân không đủ tiếng tăm, lão thầm nghĩ mình thân là huynh đệ phải có nghĩa vụ giúp hắn danh chấn thiên hạ. Sau này hắn có địa vị rồi, cả bọn cùng tiếu ngạo giang hồ, khỏi bị người ta cười chê là hắn cậy vào danh vọng của lão mới trở nên nổi tiếng.

Hoa Lân căn bản chưa nghĩ đến mức này, chỉ lo âu nói: “Đệ nhất? Khó đấy…”

Mạnh Lôi ngẩn người, tử tế suy nghĩ, biết rằng Hoa Lân chưa từng tham gia kiếm điển, mà tỷ thí ở kiếm điển lại khác xa với tranh đấu sinh tử. Một là không được làm thương hại đến tính mạng người ta, hai là lại phải giữ cho bản thân bất bại, trong đó chứa đựng biết bao học vấn. Mạnh Lôi biết kiếm pháp của Hoa Lân toàn là những chiêu thức lăng lệ, nhưng con người hắn lại dễ mềm lòng nhẹ tay, lão tán thưởng hắn ở điểm này nên mới nảy sinh hảo cảm sâu đậm. Giờ đây khi nghe ra sự lo lắng trong lòng hắn, Mạnh Lôi cũng do dự khó quyết, không biết có nên dạy hắn Toàn Chân kiếm pháp hay không…

Nhưng dù cho bây giờ có bắt đầu dạy hắn Toàn Chân kiếm pháp thì cũng chỉ còn thời gian hai ngày. Muốn trong hai ngày mà học thành võ công cao thâm? Có mơ tưởng cũng đừng hòng. Mạnh Lôi bèn an ủi: “Đệ chỉ việc thi đấu thoải mái là được rồi! Nếu đệ cho rằng mình phải chiến thắng thì không cần quan tâm người khác sẽ thế nào. Nếu đệ cho rằng mình nên bỏ cuộc thì ta cũng ủng hộ đệ…”

Hoa Lân không ngờ Mạnh Lôi có thể soi thấu hắn đang lo lắng điều gì, lòng thấy ấm áp, tinh thần được nâng cao nói: “Không quản nhiều chuyện như vậy nữa! Chẳng phải đêm nay huynh muốn xem ngự kiếm thuật của đệ có tiến bộ không à? Nào…Chúng ta thử xem!”

Mạnh Lôi cười ha ha: “Thử thì thử! Lên trời…”

Nói xong hai người đằng không bay lên, hào hứng đả đấu trên không. Chỉ thấy một màn đao quang kiếm ảnh, hai người nhô lên hụp xuống như hồ điệp xuyên toa, khiến Diệp Thanh ở dưới nhìn lên mà hoa mắt chóng mặt.

Mạnh Lôi thực sự bất ngờ, phát hiện thấy thân pháp của Hoa Lân quả nhiên đã có bước tiến dài, nếu không xuất tuyệt chiêu thì không khống chế nổi hắn, liền hú lên một tiếng: “Định Tinh Quyết!”

Kiếm quang lóe lên, Mạnh Lôi vạch ra từng dải sáng trắng, tầng tầng quấn về phía Hoa Lân, không trung phảng phất như dệt nên từng lớp kén, khiến thân pháp của Hoa Lân trở nên ngưng trệ. Chỗ ảo diệu của chiêu “Định Tinh Quyết” này có bất đồng lớn so với “Liên Tinh Quyết”, một khi thi triển ra, không khí như biến thành một vật thể dạng tơ lụa. Hoa Lân né tránh không kịp, bị kiếm quang của Mạnh Lôi suợt qua y phục, lưu lại một đường rách. Hoa Lân kêu la oai oái: “Đệ nhận thua, đệ nhận thua…”

Mạnh Lôi “hì hì” dừng lại, nghiêm sắc mặt nói: “Nói thật, thân pháp của đệ đã tiến bộ nhiều, ta cũng chỉ có thể dùng kỳ chiêu Định Tinh Quyết này mới thắng được đệ…Đương nhiên, ta biết đệ còn có tuyệt chiêu chưa thi triển, nên lần này chỉ coi như bình thủ!”

Hoa Lân cười gượng: “Thua thì đã thua rồi, còn lý do nào để giải thích nữa. Võ công của Mạnh đại ca đệ không phải là chưa thấy qua! Đệ có tuyệt chiêu, Mạnh đại ca đương nhiên cũng có, vậy nên đệ nhận thua thôi…”

Mạnh Lôi nghiêm nghị nói: “Không nói chuyện này vội!...Vừa rồi rõ ràng là đệ có thể tránh chạy thoát khỏi phạm vi của Định Tinh Quyết, nhưng đệ một mực không chịu nhượng bộ, do đó mới dẫn đến thất bại…Kỳ thực bất kể đối phương có lợi hại đến đâu, trong kiếm pháp của hắn nhất định sẽ có sơ hở. Lúc đánh cũng chẳng cần phải có phong độ gì cả, một khi cảm thấy không đỡ được thì lập tức thi triển ngự kiếm thuật bỏ chạy, đợi khi kiếm chiêu của đối phương qua đi thì quay lại trả đòn…Chỉ cần cuối cùng đệ giành được chiến thắng, còn ai để ý đệ dùng phương thức gì?”

Hoa Lân động tâm, sử dụng phương pháp này trong kiếm điển có lẽ sẽ có hiệu quả đặc biệt. Đồng thời, trong đầu hắn đột nhiên nghĩ ra một kế sách: đó là khi đối chiến, cố ý ẩn tàng thực lực của mình, với lại bản thân hắn cũng chẳng có danh khí gì, khi thi đấu đối thủ chắc sẽ sinh ra cảm giác khinh địch. Sau đó mình sẽ đột nhiên phát kỳ chiêu, một chiêu chế địch…Hê hê! Nếu được vậy thì đúng là làm ít lợi nhiều, giảm thiểu được nhiều phiền não khỏi phải bạt mạng chiến đấu.

Mạnh Lôi thấy hắn đứng lơ lửng trên không, mặt còn lộ ra điệu cười gian, sợ rằng tiểu tử này lại nghĩ ra chủ yếu hại người nào đó, lão nên chạy trốn khẩn cấp thì hơn, bèn vội vàng nói: “Ài ài…hôm nay không đánh nữa! Đệ cũng luyện được kha khá rồi, về chuẩn bị đi, ngày kia là chính thức khai chiến rồi!” Dứt câu liền lắc mình rời đi trong nháy mắt, chỉ sợ trở thành mục tiêu thử nghiệm của hắn…

Hoa Lân kỳ quái nhìn Mạnh Lôi nói đi là đi, cũng chẳng hẹn mình khi nào gặp mặt. Hắn sững ra một lúc lâu mới có phản ứng, đành nhẹ nhàng hạ thân xuống mặt đất. Diệp Thanh thấy vết rách trên vạt áo hắn, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”

Hoa Lân lắc đầu nói: “Không sao!...Chúng ta quay về trước điều tức cho khỏe, ngày kia sẽ chính thức xuất chiến!”

Nói xong, hai người nắm tay nhau phi xuống Lăng Vân đỉnh, hướng đến “Quan Tinh các” của Huyền Vũ biệt uyển… Trước Sau  

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio