Ngọc Tiên Duyên

chương 185: khán tự vô tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiên Hồ Thành vốn là một toà thành lơ lửng trên không trung, cách mặt đất trên ba trăm trượng, núi non hùng vĩ bao bọc xung quanh, mây mù vây phủ suốt bốn mùa. Diện tích bên dưới thành chỉ bằng một phần sáu nhưng quy mô cũng cực kì hoành tráng. Tại tám phương vị khác nhau đều toạ lạc một toà Lăng Vân Tháp, nhìn từ xa ẩn hiện hợp thành một trận đồ bát quái.

Cả “Thiên không chi thành” hoàn toàn lơ lửng trên trời, không hề có bất cứ cầu thang nào. Nếu muốn đi giữa hai thành thượng, hạ chỉ có thể sử dụng “ngự kiếm thuật”.

Lộ Á Phi mang theo Hoa Lân chậm rãi ngự kiếm bay lên, chỉ thấy cảnh quan phía dưới Thiên Hồ Thành cũng tráng lệ vô cùng. Trải dài trên mười dặm mặt nước hiện diện đường xá đan xen chằng chịt. Cả một đô thị náo nhiệt nằm trên một khung cảnh thiên nhiên xanh mướt, rạng rỡ.

Hai người rốt cục cũng bay lên đến “Thiên không chi thành”, chỉ thấy dưới ánh nắng, sương trắng mịt mù vây phủ những toà cung điện nguy nga, từng làn gió khe khẽ phe phẩy, cả bầu không khí bao trùm mùi hương thuỷ tiên ngan ngát.

Hoa Lân đảo mắt qua thấy toà thành này chia làm chín phần, ngoại trừ tám cung điện nằm phía ngoài, ở vị trí trung tâm án ngữ một quảng trường lớn. Nơi đây, từng làn nước chảy róc rách quấn quanh vô số hòn giả sơn, đa số trong khu vườn là những đoá thuỷ tiên mĩ miều, nằm chính giữa là một toà lương đình thập phần tao nhã, tạo nên cảnh quan tiêu diêu tựa tiên cảnh dưới nhân gian.

Lộ Á Phi cùng Hoa Lân phi hành qua Thiên môn rồi chậm rãi hạ xuống sân. Vài nam thanh nữ tú đứng từ đằng xa ngó lại, trong đó dường như có người quen Lộ Á Phi nên cất giọng gọi to nhưng lập tức bị nữ tử bên cạnh đưa tay ngăn lại. Lộ Á Phi cũng không thèm liếc nhìn, mang Hoa Lân đi thẳng đến tòa cung điện phía tây…

Hai người vừa đi được mấy bước, phía trước đã có ba thiếu nữ dáng vẻ thanh tao tiến lại gần. Hoa Lân không khỏi đưa mắt liếc về phía họ, chỉ thấy bên eo phải mỗi nàng đều đính một bông thuỷ tiên, làm dáng vẻ khả ái của họ lại càng tăng thêm mấy phần kiều mị.

Lộ Á Phi đương nhiên cũng nhận ra các nàng chính là đệ tử của Lăng Thanh Viện nên tiến đến chắp tay hành lễ nói: “Cung nghênh ba vị tỷ tỷ, tại hạ là Lộ Á Phi, chẳng biết Thất sư muội có trong điện hay không?”

Nữ tử bên trái cười khanh khách đáp: “Hoá ra ngươi chính là Lộ Á Phi. Hi hi hi..!”

Nữ tử ở giữa nói thầm vào tai nử tử còn lại, khiến các nàng cùng lúc đều nở nụ cười.

Lộ Á Phi bỗng thấy tai mình nóng bừng lên, luống cuống kéo lấy Hoa Lân ở phía sau mà nói: “Uy! Huynh đệ! Chúng ta trực tiếp vào Lăng Thanh Điện nào, chẳng cần lôi thôi với các nàng ấy làm gì!”

Hoa Lân bất đắc dĩ khẽ cười, xách lấy chiếc hòm gỗ, lách qua người các nàng, kín đáo liếc mắt quan sát rồi thầm nghĩ nhan sắc mấy nàng này quả còn thua kém Thượng Quan Linh cùng Diệp Thanh chút ít.

Ánh mắt săm soi của hắn làm cho ba nữ tử kia tỏ vẻ tức giận nhưng trong thâm tâm mỗi nàng đều có đôi phần đắc ý. Đang định cất giọng mắng mỏ Hoa Lân thì phát hiện hòm gỗ kia phát ra hàn khí, một nữ tử ngạc nhiên kêu lên: “Ha! Hàn khí dễ chịu quá đi, chẳng lẽ thực sự là Huyền Băng Tuỷ?”.

Lộ Á Phi lạnh lùng đáp: “Không sai! Đúng là Huyền Băng Tuỷ! Để tặng cho Thất sư muội đó…”, nói xong dắt Hoa Lân chạy về hướng tây.

Ba nữ tử đều đồng thời sửng sốt, nữ tử bên trái cũng là người xinh đẹp nhất trong nhóm, chua ngoa nói: “Phì! Ai thèm quan tâm chứ?” đoạn quay người ngúng nguẩy bỏ đi.

Toà cung điện mờ ảo phía xa dần dần hiện ra trước mắt, Lộ Á Phi chỉ về căn lầu cao nhất mà nói: “Ngươi xem kìa, đó là Đăng Vân Các! Thấm Oánh thường tới đó diễn tấu, thu hút vô số gã háo sắc đến chiêm ngưỡng. Ài…”.

Hoa Lân ngắm nghía toà lầu mà mây mù đang vây phủ xung quanh kia, thầm nghĩ: Lộ Á Phi cứ khăng khăng gọi những kẻ kia là háo sắc, ắt hẳn Thấm Oánh cô nương có tư ý với hắn…

Hai người cuối cùng cũng đến bên thềm toà điện, Hoa Lân ngẩng đầu lên thấy trên cao treo ngang một tấm biển lớn, khảm vàng ba chữ thập phần tú lệ: Lăng Thanh Viện.

Một nữ tử xinh xắn, vai đeo trường kiếm, từ trên thềm bước xuống, chắp tay hành lễ với Lộ Á Phi, nói: “….Ây! Chẳng phải Lộ đại thiếu gia đây sao? Hì hì hì…muốn gặp mặt Thấm Oánh sư thúc ư?”

Lộ Á Phi cười mắng: “Chỉ mấy năm không gặp, Tinh Mân chẳng những đã cao lên nhiều mà ngày càng to gan nhỉ. Nhìn thấy tiền bối đến mà không chạy đi báo tin lại còn đứng đây giễu cợt…Nhanh nào, ta còn có một vật muốn trao tặng nàng ta!”

Tinh Mân cô nương cười khanh khách nói: “Vậy ư, không biết ta có được chút lợi lộc gì không nhỉ?”, nói xong xoè một tay ra trước.

Lộ Á Phi đành phải thò tay vào túi lấy ra một viên châu nhỏ lóng lánh, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay nàng, mỉm cười nói: “Ngươi đấy…chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ bị ngươi làm cho tán gia bại sản mất thôi! Mà còn đứng đây làm gì, mau đi!”

Lúc này, tiểu cô nương kia quả nhiên nghe lời, miệng cười toe toét, quay lại bên trong điện.

Hoa Lân thấy xung quanh vắng vẻ không có ai liền lấy bả vai huých Lộ Á Phi mà nói: “Vừa rồi ngươi đã đưa cho tiểu cô nương kia cái gì thế?”.

“Ách…”, Lộ Á Phi ỡm ờ: “Đưa thứ mà tiểu cô nương đó thích…người hỏi làm gì?”.

Hoa Lân lại nhớ tới Thượng Quan Linh và Diệp Thanh, trong tâm tư không khỏi thấm đượm nỗi chua xót, thần thái trở nên ủ rũ, mơ hồ.

Lộ Á Phi thấy lạ, vội hỏi: “Ngươi sao vậy?”

Hoa Lân: “Không có gì, chỉ là chợt nhớ đến một chút kỉ niệm thôi!”

“Ai!”, ánh mắt Lộ Á Phi chớp chớp, đột nhiên lại hỏi: “…đúng rồi, tý nữa gặp mặt, phiền huynh đệ ít nhiều phối hợp với ta, chớ có cố tình chọc ghẹo ta đấy. Được chứ?”

Hoa Lân bực dọc nói: “Ta mà là dạng người ấy à? …Ngươi yên tâm đi! Nếu nàng hỏi, ta sẽ nói ta là đồ đệ tốt của ngươi!”

Lộ Á Phi sững người sau lại đành gật đật đầu.

Hai người đứng đợi ngoài cửa chừng nửa tuần hương, cuối cùng Tinh Mân cô nương cũng đã trở ra. Nhưng lúc này nàng ta tỏ tức giận tru tréo lên: “Thẩm Oánh sư thúc không muốn gặp người! Tự dưng lại còn mắng mỏ ta nữa chứ…hừ!”

Lộ Á Phi tựa như tiên liệu trước được điều này bèn thở dài nói: “Ngươi đi giúp ta một lần nữa, nói…”

Tinh Mân vội la lên: “Không đi đâu, không đi đâu! Ta không chịu!”

Lộ Á Phi trầm mặc một hồi, đợi nàng ta bớt giận rồi nói tiếp: “Ngươi quay lại nói với nàng thế này - Lộ Á Phi đã phát hiện ra tung tích Phần Âm Tông, hơn nữa còn định tới Thần Cật Tinh Vực xa xôi thăm dò một chuyến, lần này nhiều khả năng sẽ không có cơ hội sống sót trở về, cho nên hắn muốn gặp mặt người lần cuối…Hiểu chưa? Ngươi cứ nói với nàng như vậy, xem nàng có chịu tiếp ta không…?”.

Tinh Mân há tròn chiếc miệng nhỏ nhắn, khẽ liếc mắt nhìn hắn, ôn nhu nói: “Người bắt buộc phải đi sao?”

Lộ Á Phi hướng ánh mắt về phía đám mây nơi chân trời, nhạt giọng đáp: “Ai! Đúng vậy…”

Tinh Mân: “Được rồi, để ta thử xem có được không?”

Hoa Lân thấy tiểu cô nương đáng yêu kia chạy vào nên thấp giọng nói với Lộ Á Phi: “Ngươi thật thà quá! Ngươi chỉ cần nói là mang Huyền Băng Tuỷ đến là được mà!”

Lộ Á Phi lắc đầu: “Ngươi không hiểu được đâu!...Ta cùng nàng kết giao hơn mười năm rồi nhưng vẫn không vượt qua tình bạn. Nếu nói mang thứ gì đến tặng, ngươi tưởng nàng sẽ đồng ý gặp ta chắc?”

Hoa Lân rầu rĩ nói: “Ta chỉ sợ sự tình không được như ý ngươi, rồi không chấp nhận được lại ôm nỗi thống khổ trong lòng thôi!”

Lộ Á Phi cười khổ: “Hoa lạc tình lưỡng kham, Si tâm vô tuyệt kì! (tạm dịch: Hoa rơi nhưng tình kia còn mãi, một mối si tâm vẫn không rời-dịch giả)…Thà như vậy còn hơn!”

Hoa Lân nghĩ hắn nói cũng hợp lý nên đành cười cười không nhiều lời thêm nữa.

Phút chốc, Tinh Mân đã quay lại, lần này thần thái nàng có lẻ thập phần bình tĩnh, chìa ra một chiếc khăn tay nói: “Thấm Oánh sư thúc vẫn không chịu gặp người, nàng để lại lời nhắn trong chiếc khăn này…Còn việc gì nữa không?”.

Lộ Á Phi buồn bã nhận lấy khăn tay, ôn nhu nói với Tinh Mân: “Thật là làm phiền ngươi quá! Chỉ có điều ta còn một việc muốn nhờ ngươi giúp cho…Chiếc hòm này do ta vô tình tìm được, ngươi mang nó chuyển cho Thấm Oánh sư muội được không?” đoạn Lộ Á Phi hướng về Hoa Lân gật đầu rồi chậm rãi xoay người bước đi.

Hoa Lân đành phải trao chiếc hòm trong tay cho Tinh Mân, giờ đây trên bề mặt chiếc hòm gỗ đã phủ đầy một lớp hàn băng, vừa chạm vào, Tinh Mân đã kinh hãi kêu lên: “Oa! Cái này…Bên trong là Huyền Băng Tuỷ ư?”.

Hoa Lân gật đầu. Nhưng Tinh Mân một mực lắc đầu nói: “Nếu Thấm Oánh sư thúc vẫn không chịu nhận thì sao?”

Hoa Lân bật cười ha hả nói: “Ngươi cứ đưa cho nàng, còn xử lí như thế nào thì tuỳ nàng ta!”. Hắn đang định quay người đi theo Lộ Á Phi, Tinh Mân bỗng kêu lên: “Ngươi đợi chút đã…”.

Hoa Lân đành quay đầu lại, nghe thấy Tinh Mân nhỏ giọng nói: “Đầu năm sau, Thấm Oánh sư thúc sẽ cùng tuỳ tùng ra ngoài du ngoạn, căn cứ vào hành trình, cũng có thể sẽ đi qua Thần Cật Tinh Vực. A a…Ngươi nhất định không được nói với ai là ta tiết lộ đấy nhé?”.

Hoa Lân gật đầu, nghiêm mặt nói: “Xin thật lòng đa tạ ngươi! Ta biết phải làm thế nào…” nói xong chạy theo Lộ Á Phi.

Hoa Lân vất vả lắm mới đuổi kịp được Lộ Á Phi, đã thấy hắn yên lặng tới bên bờ thành, dõi mắt nhìn khu thành thị phồn hoa bên dưới, giọng buồn rầu: “Cuối cùng cũng chấm dứt, từ giờ về sau ta sẽ không phải khắc khoải nữa!”.

Hoa Lân đến bên hắn, hoảng hốt khi nhận thấy trước mặt là vực sâu ngàn trượng, một đám mây trắng lững lờ trôi qua ngay thân mình, khiến cho người ta cảm thấy như đang đứng bên bờ tuyệt vọng. Trong lòng Hoa Lân chợt xao động, nhận ra rằng thế giới náo nhiệt và sinh động dưới kia mới đúng là nơi phù hợp với mình.

Nhưng thấy Lộ Á Phi vẫn nắm chặt chiếc khăn trong tay, vẻ mặt bẽ bàng, Hoa Lân không nhịn được cất giọng hỏi: “Huynh đệ! Trên tấm khăn có ghi gì vậy?”

Lộ Á Phi chỉ lắc lắc đầu.

Hoa Lân cố nín cười mà nói: “Sao ngươi ngốc thế, còn không mở ra xem đi? Biết đâu nàng hẹn ngươi giờ tý canh ba đêm nay gặp mặt thì sao?”.

Lộ Á Phi vẫn một mực nhìn xuống cảnh quan hồng trần bên dưới, nhạt giọng nói: “Ngươi im lặng một lúc có được không?”.

“Ách…” Hoa Lân chỉ còn biết câm nín mà thôi.

Tâm tư của Lộ Á Phi dần dần tĩnh lặng trở lại, cuối cùng cũng mở chiếc khăn tay ra xem, chỉ thấy vài câu:

“…….

Tự thuỷ niên hoa thuỳ dữ cộng

Vấn tình nhân gian lộ

Bất thức hồng trần kỉ hứa sầu

Tình quy vô xử bất tương lưu

……..

Tư thủ thiên nhiên hà hữu độ

Thiên niên tu chân lộ

Vạn thế kiếp

Khán đoạn tình cừu, phán tiên lưu

………”

(tạm dịch:

Thời gian như nước qua cầu, ai người sẻ chia

Thử hỏi thế thái nhân tình

Trên đời mấy người mà không đau khổ

Tình kia trao đến nhưng không duyên phận

……

Mong kiếp sau được cùng nhau thoả kiếp phiêu bồng

Con đường tu chân ngàn năm đằng đẵng

Vạn thế kiếp

Vĩnh viễn bất diệt

………”

(Muội - Mây Phiêu Lãng - xin mạo muội dịch thơ, mong các huynh, tỉ đừng chê cười (=^_^=)):

"Thời gian nước chảy mây trôi

Nào ai chia sẻ, đơn côi nỗi niềm

Thế gian lắm chuyện ưu phiền

Mấy người thoát khỏi triền miên bể đời

Tình kia trao gửi cho người

Không duyên xin hẹn luân hồi kiếp sau

Thoả mong tung cánh tiêu dao

Tu chân đằng đẵng ngàn năm vĩnh hằng..."

Lộ Á Phi cười khổ: “Phán tiên lưu? Nàng rốt cục cũng quyết định chuyên tâm tu luyện, ta lại là người phàm, hai bờ ngăn cách. Long thiểu, có phải tu luyện cần thanh tâm bất dục mới đắc đạo thành tiên?”.

Hoa Lân cũng bình thản ngắm nhìn phong vân nơi chân trời nói: “Thần tiên há có thể vô dục, sao lại không có chỗ cho tình yêu? Đắc đạo hay không cũng còn do ý trời, mà tình yêu nào phải thứ gì dơ bẩn. Sống trên đời mà không dám yêu dám hận thì thử hỏi tu tiên đắc đạo để làm gì?” nói đoạn Hoa Lân nhẹ nhàng rút tấm khăn trong tay Lộ Á Phi, xem xét một chút rồi nói tiếp: “Nàng đã gửi lại cho ngươi lời nhắn nhủ này, hơn nữa ẩn ý cũng nồng thắm. Có thể nói rằng, trong tim nàng nhất định có hình bóng ngươi. Nếu ta ở vào vị trí của ngươi, chắc chắn sẽ càng hưng phấn, quyết thu thập nàng về trong tay không chịu bỏ cuộc.”

Lộ Á Phi: “Ta nghĩ, nếu có duyên rồi có một ngày nàng sẽ chấp nhận ta, nhưng không phải bây giờ. Ta cùng ngươi phải mau chóng tìm được máu của Thực Cốt Long, tiếp đó, tính sổ với bọn Phần Âm Tông để cứu người. Nhưng ngàn vạn lần phải cẩn trọng, nếu không sẽ thê thảm dưới tay Phần Âm Tông cùng Thánh Thanh Viện….”.

Hoa Lân bỗng nhiên nghiêm sắc mặt nói: “Không nên! Ngươi ở lại thì tốt hơn, một mình ta cũng đủ đối phó rồi!...nhân tiện ta báo cho ngươi tin này, khi ngươi vừa đi khỏi, Tinh Mân cô nương đã tiết lộ cho ta: đầu năm sau, Thấm Oánh cô nương sẽ tổ chức một chuyến du ngoạn, có thể sẽ ghé ngang qua Thần Cật Tinh Vực. Hắc hắc…chỉ cần ngươi nắm được hành tung của nàng ta, duyên phận gì chăng nữa cũng tuyệt đối có thể tự tạo ra được!”

“Cái gì?”, Lộ Á Phi đột nhiên quay lại nắm chặt lấy bả vai Hoa Lân rồi lại chìm trong miên man suy nghĩ, nhẹ giọng: “Vạn sự đều không nên cưỡng cầu làm gì! Vừa rồi ta đã nhắn với Thấm Oánh về việc tới Thần Cật Tinh Vực, nếu có duyên, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau

Hoa Lân chỉ còn biết lắc đầu mà nói: “Quan điểm của ngươi quá tiêu cực rồi!”

Lộ Á Phi: “Ngươi không hiểu đâu! Mọi sự đều cần có thời gian, bây giờ ta gặp nàng phỏng có tác dụng gì…Đi nào! Trước tiên chúng ta đến khu chợ đen phía nam thành tìm bằng hữu rồi sau đó đi đăng kí đào khoáng.”, nói xong kéo theo Hoa Lân nhảy xuống dưới thành.

………

Tập hội ở Thiên Hồ Thành còn tám ngày nữa mới bắt đầu nhưng người tu chân từ khắp nơi đổ về đã đông gấp mấy lần năm trước.

Lộ Á Phi dẫn theo Hoa Lân phi hành chừng một canh giờ đã tới khu vực phía nam thành.

Theo như lời Lộ Á Phi giới thiệu, dân cư Thiên Hồ Thành trên sáu trăm vạn, nhưng vì toà thành này quá rộng lớn, đường xá chằng chịt nên thoáng qua dường như không đông đúc lắm.

Qua hai ngã rẽ, mắt Hoa Lân đã bắt đầu cay xè, Lộ Á Phi dừng lại trước một toà kiến trúc màu đen, ngẩng đầu lên thì thấy trên cổng có đề bốn chữ lớn: “Ô độ hắc thị”. Hoa Lân oang oang thốt lên: “Có nhất thiết phải khoa trương như vậy không chứ? Lẽ nào bọn họ dám ngang nhiên treo chiêu bài chợ đen?”

Lộ Á Phi cũng hắc hắc cười nói: “Ngươi đúng là kiến thức thô lậu quá! Trong toà thành này hầu hết là người tu chân, ngươi mở hắc điếm thì được chẳng lẽ người khác lại không biết ư? Chợ đen này tiện lợi ở chỗ: hai bên mua bán đều giữ bí mật về giá cả và hàng hoá, bảo bối hay gì đó đều trao tay, không phải thông qua bất kì thủ tục lằng nhằng nào hết, mọi giao dịch đều nhanh chóng được hoàn thành…”

Hoa Lân lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu nói: “Vậy thì…chẳng lẽ nơi đây còn tồn tại cả giao dịch phi pháp à?”

Lộ Á Phi: “Đương nhiên!...Chỉ có điều, chủ nhân của khu chợ đen này sẽ đứng ra quản lí, hắn không bao giờ lộ ra thông tin mua bán của hai bên. Cho dù là đệ tử của Thánh Thanh Viện cũng đừng hòng mở được miệng hắn!”, đến đây Lộ Á Phi ghé sát bên tai Hoa Lân thì thầm: “Theo lời đồn đãi, chủ nhân của chợ đen là một chân nhân đã đắc đạo cả ngàn năm. Bởi sống quá lâu, ông ta nhận ra tu chân thật ra là con đường tẻ nhạt. Nhưng vì hắn không thể phi thăng lên tiên giới được nên chuyển sang lĩnh vực kinh doanh mờ ám này làm thú vui. A a…chúng ta cùng vào nào, có kẻ đang giương mắt nhìn chúng ta kìa!”

Hoa Lân quay đầu lại thấy bên kia đường quả nhiên xuất hiện một gã trung niên dáng vẻ đang lén lút quan sát sang bên này, Hoa Lân cũng chẳng khách khi, trợn trừng mắt hăm doạ tên kia.

Tuy vậy, Hoa Lân vẫn bám theo Lộ Á Phi bước tới cổng chợ đen. Hai hắc y thiếu niên lập tức xông ra chặn đường nói: “Chẳng biết hai vị đã từng ghé qua đây chưa? Xin cho biết danh tính và vui lòng để lại dấu tay..” đoạn một gã bước lên hai bước. Chỉ thấy hắn bưng một cái khay ngọc đường kính độ một thước, đến bên Lộ Á Phi.

Lộ Á Phi tươi cười nói: “Ta là Lộ gia Lộ Á Phi, muốn cầu kiến người quản lí các ngươi!...Ta là khách quen ở nơi này, kiểm chứng dấu tay thì được còn trình báo lí lịch thì không cần…”, nói xong liền đặt tay lên chiếc khay ngọc khẽ ấn, chỉ thấy khay ngọc kia đột nhiên phát tán ra một màn thanh quang, sáng rực hồi lâu rồi lại tắt ngấm.  Lộ Á Phi lại rỉ tai Hoa Lân: “Chiếc khay ngọc này vốn không đơn giản đâu, nó có thể ghi lại tất cả tin tức của khách tham gia chợ…Nếu ngươi bất cẩn đắc tội với chủ nhân nơi này, hoặc tiết lộ thông tin giao dịch quan trọng thì ông ta lập tức phong toả chợ đen, dựa vào dấu tay của ngươi mà nhanh chóng tóm được thủ phạm. Hắc hắc…Thế nào? Quả là kì diệu chứ?”

Hoa Lân: “Nga” một tiếng, miệng lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ bọn họ cũng thi triển được Thiên Lí Truy Hồn Thuật? A a…Thú vị thật đấy!”

Ánh mắt gã thiếu niên bên trái bỗng loé lên hàn quang, dường như hắn có phản ứng với năm chữ “Thiên Lí Truy Hồn Thuật”. Nói về khả năng nhận xét tâm tư người khác qua sắc mặt thì ai có thể sánh được với Hoa Lân? Hắn thầm nghĩ: quả nhiên ta đã đoán đúng!...Chỉ có điều, cho dù ta có đắc tội với chủ nhân các ngươi, bằng vào bản lĩnh của bổn thiếu gia, muốn cắt dấu bọn ngươi chẳng phải dễ như ăn bánh sao? Vì vậy Hoa Lân không chần chừ đặt tay lên chiếc khay ngọc. Gã thiếu niên bên phải lập tức nói: “Mời ngài truyền công vào!”

Hoa Lân y lời, nhẹ nhàng vận công, khay ngọc kia quả nhiên lại xuất hiện thanh mang, thiếu niên đang cầm chiếc khay thuận miệng hỏi: “Chẳng hay danh tính khách quan là gì?”

Hoa Lân: “Long Tại Trần!”

“Được rồi! Đa tạ…” gã thiếu niên kia quay bàn tay, lặng lẽ thu vào một tấm ngọc bài nhỏ, Hoa Lân nhìn thoáng qua nhận thấy nó tựa như là một tinh phiến ghi lại thông tin, vậy là người ta đã lưu lại hồ sơ về mình ư?

Làm thủ tục xong xuôi, Lộ Á Phi vội giục: “Ta muốn gặp Đồng tổng quản! Phiền các ngươi đi thông báo dùm..”

Thiếu niên đứng bên phải gật đầu, kéo gã bên cạnh lại gần, thì thầm đôi câu. Hắn vốn là một người chuyên trách trông coi cổng ra vào, thân phận thấp kém, thấy khách nhân muốn gặp chủ nhân mình nên vội vàng vào trong thông báo.

Hoa Lân cùng Lộ Á Phi đứng chờ được một lúc thì gã thiếu niên kia quay lại, khom lưng nói: “Đồng tổng quản mời sư huynh vào…”

Hai người đồng thời gật gật đầu, rồi cất bước theo hắn tiến vào nội đường.

Hoa Lân đột nhiên thấp giọng hỏi: “Lộ đại thiếu gia, rốt cục ngươi quan hệ thế nào với Đồng tổng quản? Nói đi, để ta còn biết đường ứng xử nữa”

Lộ Á Phi cười khổ nói; “Hắn chỉ là một bằng hữu của Lộ gia chúng ta mà thôi, xét về thân phận thì cũng còn là Tứ thúc của ta nữa. Nhưng ta rất ít khi qua lại với hắn, hơn nữa thân thế hắn khá thần bí, một phần vì ta và hắn cũng không gần gũi nhau lắm”

Hoa Lân rầu rĩ nói: “Vậy chẳng phải chúng ta đành phải hạ mình nhờ vả người ta sao? Ai…”

Nói đến đây, ba người đã tới cửa sau của toà đại đường, vượt qua một dãy hành lang thì thiếu niên phía trước nghiêng người nói: “Chúng ta tới rồi, mời hai vị…”

Hoa Lân ngạc nhiên quá đỗi, nơi này đã là cuối hành lang nhưng không hề thấy có cánh cửa nào. Đang cảm thấy quái lạ, lại nhận ra trên mặt đất có vẽ một đồ án hình tam giác, hắn chợt mơ hồ hiểu được.

Thiếu niên dẫn đường đưa tay ra hiệu với Lộ Á Phi, Hoa Lân. Ba người đồng thời bước vào trung tâm của đồ án tam giác kia. Chỉ thấy một trận thuỷ quang lướt qua bên người, “Sưu” một tiếng, trong nháy mắt đã di chuyển đến địa điểm khác.

Hoa Lân giật mình nói: “Nơi này cũng bố trí “tống truyện trận” ư? Thật quá xa xỉ!” – vì trước đây, mỗi lần sử dụng “tống truyện trận” đều mất mấy vạn mai nên đối với hắn đã hình thành khái niệm “xa xỉ”.

Thủy quang vút tắt, ba người đã đứng trong một thông đạo, phía trước án ngữ một chiếc cửa lớn. Chỉ nghe thấy một tràng cười ha hả vọng đến: “Á Phi! …Tiểu huynh đệ kia là ai vậy?”

Lộ Á Phi cùng Hoa Lân đẩy cửa đi vào, quả nhiên bên trong là một đại sảnh thập phần hoa lệ, một đại hán mắt chột đang thư thái tựa người trên chiếc ghế bành, trên tay bê chén trà nóng, nhẹ nhàng nhấm nháp, động tác ông ta dù có phần tao nhã nhưng ánh mắt duy nhất kia đảo qua đảo lại giống như một kẻ bại hoại đích thực.

Lộ Á Phi chắp tay nói: “Đồng tứ thúc xin đừng khó chịu! Tiểu huynh đệ này là một cộng sự thân thiết của ta. Hắc hắc…”

Hoa Lân cả giận nói: “Ai là tiểu bằng hữu của ngươi?”

Đại hán mắt chột kia cười ha hả nói: “Bằng hữu của Lộ gia thì đương nhiên cũng coi như là bằng hữu của ta. Lại đây nào…dùng trà trước rồi đàm đạo sau.!”

Lộ Á Phi đến ngồi xuống bên trái ông ta, Hoa Lân cũng không do dự, an toạ phía đối diện. Đại hán mắt chột lúc này tỏ ra đặc biệt khách khí, tự tay rót trà, tuyệt nhiên không có chút cuồng ngạo nào.

Hoa Lân lúc này mới đảo mắt quan sát bốn phía, phát hiện hoá ra đây là một gian mật thất nằm dưới lòng đất bởi vì xung quanh không hề có cửa sổ, ngoài ra trên tường trang trí rất nhiều phù điêu tinh xảo phi thường, hơn nữa còn treo cả mười cỗ binh khí cực kì sắc bén, tổng thể tạo thành một khung cảnh thập phần hoa lệ. Ngoài ra, bốn mai thủ tinh phân liệt ở bốn phương vị, rất giống với dạ minh châu ở đầu giường, mức độ hoa lệ thật sự làm người ta lè lưỡi

Lộ Á Phi thừa lúc Hoa Lân không chú ý, bỗng khẽ nói với đại hán mắt chột: “Đồng tứ thúc, người xem gã này đáng giá bao nhiêu tiền?”

Đại hán mắt chột kia thấy Hoa Lân đang ngắm nghía căn phòng của mình, không khỏi dương dương tự đắc trong lòng, nghe Lộ Á Phi hỏi vây liền đặt chén trà xuống nói: “Mmm…Ân! Ít nhất cũng được hai mươi vạn tinh tệ?”

Hoa Lân đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Các ngươi vừa nói gì?”

Lộ Á Phi bật cười ha hả: “Tứ thúc của ta nói, ngươi chỉ đáng hai mươi vạn tinh tệ thôi!...Ài, đang tính bán ngươi, nhưng ngươi lại chẳng được giá chút nào!”

Đại hán chột mắt lắc lắc đầu, nở nụ cười thân thiện với Hoa Lân, nói: “Huynh đệ, danh tính ngươi là gì?”

Hoa Lân khách khí nói: “Tại hạ là Long Tại Trần! Uy…Các ngươi đang làm trò quỷ gì thế?”

Đại hán chột mắt nhún vai, cười khổ nói: “Ài! Ta cũng chẳng hiểu Tiểu Lộ tử đùa bỡn với ngươi hay với ta nữa…Ta họ Đồng, tên Thiên Cừu, vốn là một người cực kì lương thiện, nhưng vì mù một mắt nên bộ dạng biến thành có điểm hung ác. Cho nên gã Tiểu Lộ tử này thường ngày hay trêu chọc ta, ngươi chớ để tâm.”

Hoa Lân cảm thấy khó hiểu bèn nhìn lại Lộ Á Phi, lúc này tiểu tử kia đang cười bò ra đất, hắn tức khí dõng dạc nói: “Thế nào, không sợ ta đánh chết ngươi hả?...Ta từng nói, một ngày nào đó sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt, hôm nay coi như bỏ qua cho ngươi, ngày sau sẽ tính sổ.”, nói xong quay sang hỏi Đồng Thiên Cừu: “Đồng tứ thúc! Người đã từng chu du rất nhiều nơi, ta muốn hỏi một điều, người có biết Thực Cốt Long hay không?”

Đồng Thiên Cừu đang rót thêm trà cho bọn họ, nghe vậy tay khẽ run lên, làm sánh một chút trà ra ngoài, nhíu mày nói: “Các ngươi muốn tìm Thực Cốt Long?”

Lộ Á Phi dáng vẻ tựa hồ phủ nhận, thản nhiên dựa lưng vào thành ghế nói: “Ta cần Thực Cốt Long làm gi?...một vị bằng hữu của ta muốn tìm Thực Cốt Huyết nên nhờ ta đi tìm hiểu một chút, Tứ thúc giúp ta việc này được không?

Đồng Thiên Cừu đột nhiên nghiêm sắc nói: “Ngươi nói thật đi! Ai muốn tìm Thực Cốt Long”

Hoa Lân vội vàng đỡ lời: “Lần trước ta cùng Tiểu Lộ tử đi ngang qua Kì Long Thành, gặp một cao thủ thần bí, hình như tên là Nhược Uyên gì đó…Ta vô tình phát hiện hắn đang dò la tin tức về Thực Cốt Long, đồng thời hắn hứa sẽ thưởng một số bảo bối cho ai cung cấp được thông tin chính xác. Người này đang đợi tại Kì Long Thành cho nên chúng ta buộc phải lặn lội đêm hôm tới đây tìm gặp ngài”

Lộ Á Phi thấy Hoa Lân ứng phó tài tình như vậy thì muôn phần bội phục, vội gật đầu nói: “Hắn còn hứa truyền thụ cho chúng ta “Phân thân thuật” nữa”

Đồng Thiên Cừu thấy bọn họ đề cập đến cái tên Nhược Uyên, thầm nghĩ không rõ Nhược Uyên này là gã nào? Lại nghe Lộ Á Phi nói đến “Phân thân thuật”, nhất thời không nghi ngờ họ nói dối nên chậm rãi ngồi xuống nói: “Thực Cốt Long là một loài cực kì tà ác. Truyền thuyết kể lại, khi loài thú này xuất hiện, mây đen bao phủ cả không trung, huyết quang toả khắp trời đất…Mặc dù đối với người tu chân chúng ta lời đồn này không cho kinh hãi, nhưng quả là Thực Cốt Long có điểm lợi hại phi thường.”. Hắn dừng lại một chút, thấy hai tiểu tử kia đang chăm chú nghe, liền cảm thấy tăng thêm hứng thú, vội nói tiếp: “Thực Cốt Long vốn là một loài tiên thú, nó thuộc chủng Cự long. Cũng theo truyền thuyết, rồng đẻ chín con, mỗi con đều khác nhau, nó tượng trưng cho thế lực hắc ám….Loài này cơ hồ có thể ăn sống nuốt tươi vạn vật, chỉ cần phát hiện con mồi, nó trước tiên bắn tới một luồng nước dãi rồi chờ cho đối phương ngấm độc chết đi mới từ từ thưởng thức…”

Lộ Á Phi buột miệng hỏi: “Điều đó…Tứ thúc đã từng tận mắt chứng kiến loài này?”

Đồng Thiên Cừu lắc lắc đầu nói: “Chỉ là gặp qua chứ chưa từng quan sát cụ thể!...Năm đó ta cùng đệ tử Thiên Ích Môn cùng nhau ngao du thiên hạ, vô tình nghe thấy có Thực Cốt Long xuất hiện. Khi đó mọi người đều muốn đi chiêm ngưỡng, nào ngờ vừa tới nơi đã thấy vô số người tu chân đang cuống cuồng bỏ chạy trối chết, đuổi rất nhanh theo sau là một trận cuồng phong đen kịt…Trong đám hỗn loạn đó chúng ta còn thấy có cả các tiền bối, sư bá thành danh đã lâu nên cũng rất bối rối. Nhưng kinh khủng nhất là vật ở phía sau, chúng ta bỗng phát hiện một số người trong đám đông thân thể nhanh chóng bị phân huỷ, trong nháy mắt đã trở thành những bộ xương khô. Các ngươi tưởng tượng mà xem, nào là da người, nào là máu thịt, từng đám từng đám chảy xuống, thế nhưng thân thể bầy nhầy của đám người kia vẫn chuyển động loạn xạ, cảnh tượng thật là…khặc khặc khặc…”

Hoa Lân cùng Lộ Á Phi mặt cắt không còn chút máu, đều bị câu chuyện của Đồng Thiên Cừu doạ cho sợ tới mức hồn vía lên mây, trong lúc nhất thời quên cả mình đang ở đâu. Thấy hắn đột nhiên ngừng lại, hai người cùng thốt lên hỏi: “Về sau thế nào?”

Đồng Thiên Cừu nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi ung dung nói: “Các ngươi biết vì sao toàn thân bọn họ bị phân huỷ không?”

Hoa Lân, Lộ Á Phi thấy hắn chợt nhấn mạnh, đều vội la lên: “Vì cái gì?”

Đồng Thiên Cừu: “Toàn thân Thực Cốt Long chứa đầy kịch độc, chỉ cần tuỳ ý phun ra một hơi thì có thể giết chết bất cứ người tu chân nào, kinh khủng nhất chính là dãi độc của nó, chỉ cần dính một chút thôi cũng lâph tức bị hoá thành huyết thuỷ…Ngày đó, rất nhiều người bị Độc Long Cốt phun dính nhưng bọn họ không chết ngay mà lại lâm vào trạng thái cuồng điên. Từ sau trong tiềm thức, bọn họ rất mong chúng ta ra tay cứu giúp nhưng nếu ai bị nhiễm phải máu thịt trên người họ thì cũng sẽ thê thảm như những người đáng thương kia. Loại bệnh này rất dễ lây lan, không thuốc nào chữa nổi hơn thế nữa bọn họ bị kích phát tất cả ‘tiềm lực’. Khi bọn họ ở trong trạng thái điên loạn, người thường căn bản là không thể nào tránh kịp, cứ như vậy, một lây ra mười, mười lây ra trăm, cơ hồ không ai có cơ hội trốn thoát.

Hoa Lân chấn động, vội hỏi: “Vậy lúc ấy các ngươi làm sao thoát được?”

Đồng Thiên Cừu nói: “Khi đó chúng ta vừa mới tới nơi, chưa bước ra khỏi “truyện tống trận”. Nhận thấy tình huống nguy cấp nên lập tức phát động “truyện tống trận” chạy đi. Sự tình đã qua nhiều năm, cảnh tượng hãi hùng kia luôn ám ảnh trong từng giấc mộng của ta. Sau này, ta tìm hiểu mới biết Thực Cốt Long cũng là ma thú, người chúng ta trước mặt nó chỉ giống như miếng mồi mà thôi.”

“Ách…” Lộ Á Phi đột nhiên ngắt lời: “Vậy hình dạng nó thế nào?”

Đồng Thiên Cừu cười khổ nói: “Khi đó, toàn bộ đệ tử Thiên Ích Môn đều choáng váng, nào ai còn tâm trí đâu mà quan sát kĩ, chỉ vào “truyện tống trận”, nhanh chóng đào tẩu!”

Hoa Lân vuốt mồ hôi đang mướt mát trên trán, nháy mắt với Lộ Á Phi nói: “Lợi hại như vậy cơ à? Xem ra…vị Nhược Uyên đại hiệp kia cũng sẽ nhận lấy cái chết thê thảm mà thôi. Ta khó lòng giúp được hắn…”

Nhưng Lộ Á Phi một mực lắc đầu nói: “Cũng không nhất thiết như vậy! Nhược Uyên là cao thủ hàng đầu của Thánh Thanh Viện, dựa vào thực lực của hắn, để lấy được máu của Thực Cốt Long cũng không quá khó. Mà hắn cũng từng nói sẽ không trực tiếp động thủ với Thực Cốt Long mà bố trí cạm bẫy, đả thương nó là ổn.”

Lộ Á Phi nói xong quay đầu hướng về Đồng Thiên Cừu hỏi: “Đồng tứ thúc, lần trước Thiên Ích Môn các ngươi trông thấy Thực Cốt Long ở nơi nào?”

Đồng Thiên Cừu nhìn nhìn Lộ Á Phi rồi lại ngó nghiêng Hoa Lân, ánh mắt dao dộng, đang định nói ra thì đúng thời điểm mấu chốt này lại nghe một tràng gõ cửa cắt ngang, thanh âm của gã thiếu niên vang lên: “Đồng tổng quản còn trong đó không?”…

 Trước Sau  

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio