Ngọc Tiên Duyên

chương 213: kiếm trùng mê lâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắc mặt Tiễn Duyệt lộ vẻ khẩn trương, những đốt ngón tay nắm thanh truỷ thuỷ đã chuyển sang trắng bệch, hiển nhiên hắn đã thực sự vận quá nhiều lực.

Hoa Lân cười nói: “Các ngươi sợ gì chứ? Đã có bổn đại tiên ở đây, bọn chúng chỉ còn nước chạy trối chết!”, nói xong kéo Thu Uyển Ly xông lên nghênh chiến. Thu Uyển Ly tay chân muốn nhũn cả ra, thụt lại phía sau kêu lên: “Không muốn, không muốn! Uyển nhi không muốn đi đâu, hu hu hu…”

Hoa Lân chẳng buồn để ý, tiếp tục kéo nàng tiến lên, cách ba bóng trắng kia chừng ba trượng thì hắn đột nhiên quát: “Cút ngay…”

Ba bóng trắng kia rõ ràng chấn động, bị Hoa Lân doạ nạt, quả nhiên “Sưu sưu sưu…” bỏ chạy toán loạn. Hoa Lân cười ha hả nói: “Thế nào? Sư phụ ngươi chỉ cần ho nhẹ là đã tiễn chúng về địa ngục, cần gì phải lập đàn hay thi triển pháp thuật gì chứ!”. Thấy bộ ngực Thu Uyển Ly vẫn phập phồng không ngớt, hắn ôn nhu nói: “Uyển nhi phải ghi nhớ! Âm dương mặc dù tương sinh nhưng cũng lại tương khắc. Chỉ cần ngươi không sợ nó, thậm chí ngược lại, nó còn phải ngại ngươi. Kĩ năng chủ yếu của u hồn là khống chế ý nghĩ của con người, làm cho ngươi sinh ra sợ hãi. Nếu ngươi sợ nó, nó lập tức sẽ lấn tới, khống chế tư tưởng ngươi, cái này gọi là “âm hồn phục thể, thục xưng quỷ thượng thân”.

Hoa Lân vừa dẫn bọn họ đến toà đại điện xa xa, vừa giải thích: “Các ngươi nên nhớ kĩ một điều! Công kích của u hồn gần như không làm tổn thương đến thân thể chúng ta. Hầu hết là do tự bản thân các ngươi sinh ra ảo giác mà thôi, cho nên rất nhiều người bị ma quỷ doạ cho mất hồn mất vía. Ta chưa từng thấy ai bị quỷ ăn thịt cả, ha ha…Tuy nhiên, chúng cũng có thể thực sự giết người, chẳng hạn như luyện thành một cỗ binh khí, trước tiên dùng ảo giác công kích các ngươi, sau đó lại ẩn ảo giác đi, đột nhiên công kích ngươi một đòn chí mạng, cũng giống như “Quỷ Hồn Kích” vừa nãy. Vì vậy nếu các ngươi gặp tình huống này, nhất định phải giữ được bình tĩnh, nhận ra được đòn sát thủ của nó. Cứ như thế, ngươi sẽ thấy nó cũng tựa như giao đấu với một người trên giang hồ! Được rồi, ta nói vậy thôi. Bây giờ đi tìm lối vào, ta muốn xem, rốt cục Hàn Trấn Ly tới đây với mục đích gì!” đoạn ba người bước vào đại điện.

Chỉ thấy quy mô trong điện thập phần hoành tráng, từ cửa đến bên đối diện khoảng cách cũng phải ngoài hai mươi trượng, nhưng cột trụ ở giữa đã sụp đổ một nửa. Bên trái đều là dăm ba đồ vật trang trí, đằng xa phía đối diện có một chiếc bàn bát tiên, trên tường treo một bức hoạ chân dung.

Tiễn Duyệt cảm thấy kì quái nói: “Trên mặt đất toàn là tro bụi, không hề thấy dấu chân nào của Hàn đại hiệp, hắn đã chạy đi đâu nhỉ?”

Thu Uyển Ly lập tức phản bác lại: “Hắn mà là đại hiệp cái gì? Hừ! Chúng ta xông lên truy đuổi, cho hắn một kiếm chết toi!”. Lại thấy Hoa Lân đang tỏ ra sửng sốt liền nũng nịu nói: “Được không? Sư phụ!”

Tiễn Duyệt trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi…

Hoa Lân đang bận thi triển “Sưu thần thuật” cho nên cũng không trả lời. Đương nhiên hắn cũng không muốn trả lời, bởi vì bản thân từ trước đến nay hắn đã giết ai bao giờ. Lúc này Hoa Lân đột nhiên thấp giọng nói: “Theo ta!”, nói xong dẫn đầu hướng về góc cuối đại điện đi tới. Lại gần chiếc bàn bát tiên, quả nhiên thấy hai vết chân in rõ trên mặt đất. Ở đó có một cái khe vuông vắn, xung quanh tro bụi vương vãi, hiển nhiên vừa có người mở ra.

Hoa Lân thầm nghĩ nơi này đáng lẽ phải có cơ quan mới đúng nên quan sát cẩn thận một hồi. Quả nhiên hắn phát hiện trên bàn bát tiên có dấu tay người ấn mạnh xuống. Ai ngờ không hề có chút biến động nào cả. Mặc dù đã tìm được cơ quan nhưng không có cách nào mở ra, rốt cục hắn cũng không nhịn được nói: “Con bà nó! Muốn...”

Hắn quay đầu nói với Thu Uyển Ly và Tiễn Duyệt: “Các ngươi lùi lại!”

Trán Tiễn Duyệt lại mướt mồ hôi, thầm nghĩ: dưới mặt đất này toàn là đá hoa cương nặng cả ngàn cân, đâu có đơn giản như vậy? Hắn thực sự đã đoán lầm.

Hoa Lân rút ra Hà Chiếu Kiếm, trên thân kiếm chợt loé lên hồng quang, vung lên một kiếm, “Oanh” một tiếng nổ vang, mặt đất lập tức nứt toác, đá vụn đều sụp cả xuống, lộ ra căn hầm âm u.

Tiễn Duyệt ngây người nhìn xuống mặt đất, thầm nghĩ: công lực người này kinh thế hãi tục, hoàn toàn có thể đánh thắng Hàn Chấn Ly, hắn nghĩ bụng lo thay cho Hàn Chấn Ly bên dưới.

Ba người chậm rãi bước xuống căn hầm, nhận ra thông đạo phía dưới rất rộng rãi, ba người sánh vai đi vẫn thoải mái. Thế nhưng toàn bộ tối đen như mực, hơn nữa lúc này lại là ban đêm, Thu Uyển Ly cùng Tiễn Duyệt cơ bản chẳng trông thấy gì.

Thu Uyển Ly nắm chặt lấy ống tay áo Hoa Lân, nghẹn ngào nói: “Sư…sư phụ! Uyển nhi sợ lắm!”

Hoa Lân bất đắc dĩ huy động Hà Chiếu Kiếm phát ra hồng quang rực rỡ, cảnh vật dưới thông đạo nhất thời trở nên nhìn rõ hơn.

Chỉ thấy trên hai bức tường treo rất nhiều bức hoạ chân dung người, thậm chí còn có cả chiêu thức võ công cao thâm. Ánh mắt của Tiễn Duyệt lập tức sáng ngời, lại nghe Hoa Lân quát: “Cẩn thận! Không được quan sát gì đó trên tường, những chiêu thức đó đều kì quái, nếu chiếu theo đó mà luyện, nhất định khí huyệt chạy ngược mà chết…Đi thôi, chúng ta đi xem rốt cuộc tên Hàn Trấn Ly giở trò quỷ gì!”

Thông đạo này kéo dài như vô tận, tiến vào chừng ba mươi trượng, phía trước bỗng án ngữ một cánh cửa cực dày chắn ngang lối đi. Còn cách năm trượng, Hoa Lân chợt giơ tay ra ngăn hai người kia lại. Thu Uyển Ly chăm chú nhìn phía trước, lập tức sợ hãi hét to: “A! Sư…sư phụ!”

Chỉ thấy mặt đất vương đầy hài cốt, hai bên tường cắm chi chít ám khí sắc nhọn, hiển nhiên có người tuỳ tiện xâm nhập cấm địa, bị cơ quan phát động mà bỏ mạng.

Tiễn Duyệt cũng hít vào một hơi thật dài, thấy rõ phía trước hiểm nguy trùng trùng, đến kẻ ngu cũng biết, giờ đây chỉ cần đi sai một bước lập tức thân thể sẽ lỗ chỗ như tổ ong ngay. Điểm cốt yếu là sát với cánh cửa đằng kia không có chỗ nào an toàn để đặt chân, nếu hấp tấp lao đến thì chỉ nhận lấy cái chết mà thôi.

Nhưng Hoa Lân cũng không hề nôn nóng, thực ra cơ quan dưới mặt đất hoàn toàn chẳng có tác dụng nào với hắn. Hắn thi triển “Sưu thần thuật”, lập tức phát giác một lối đi an toàn nên nói: “Tiễn Duyệt, ngươi phải hết sức cẩn thận, nhìn dấu chân ta mà bước theo nhé!”, nói xong ôm lấy Thu Uyển Ly, xiêu xiêu vẹo vẹo bước về phía đối diện.

Tiến sát đến cánh cửa nặng nề kia, bọn họ lại thấy nó đã bị khoá chặt, đương nhiên phải có chìa khoá mới mở ra được. Hoa Lân tức tối nói: “Kì quái thật! Sao Hàn Trấn Ly lại có được chìa khoá? Hơn nữa, hắn đối với cơ quan trong này dường như rất quen thuộc? Chẳng lẽ hắn là hậu nhân của Thần Kiếm Sơn Trang?”

Không ai có thể giải đáp cho hắn!!!

Hoa Lân lại thi triển “Sưu Thần Thuật” để tìm kiếm, nhận ra cánh cửa này dày hơn một trượng, bên trong ẩn chứa vô số ám khí. Nếu tác động mạnh tới, ám khí nhất định sẽ nhanh chóng bắn ra.

Hoa Lân đột nhiên bật cười ha hả nói: “Xem ra ngươi quả lợi hại! Chúng ta rút lui!”  Thần sắc Tiễn Duyệt thập phần buồn bã, tưởng rằng Hoa Lân đã bỏ cuộc thật, đành chán nản quay lại.

Lùi về phía sau được mười trượng, Hoa Lân bỗng xoay người, bắn ra thiểm điện từ Hà Chiếu Kiếm. “Tranh” một tiếng truyền đến, cánh cửa dày một trượng kia đã bị Hà Chiếu Kiếm xuyên thủng. Đồng thời, chỉ nghe “Ca ca ca…” một tràng âm thanh cơ quan phát động, vô số ám khí bắn tới mãnh liệt.

Tiễn Duyệt hoảng sợ quá đỗi, mặt mũi trắng bệch, nắm trong tay truỷ thủ, đanh định chống đỡ. Nào ngờ, tay trái Hoa Lân lăng không đánh ra một chưởng, một màn hồng quang đột nhiên bao phủ lấy ba người. Tất cả ám khí bắn tới hồng quang đều “đinh đinh đang đang”, rơi lả tả xuống đất.

Hoá ra, do khoảng cách mười trượng nên lực của ám khí bắn đến đã suy kiệt, căn bản không thể xuyên thủng chân nguyên hộ thể của Hoa Lân. Tay phải hắn thu hồi lại, Hà Chiếu Kiếm từ đằng xa lại xuyên thủng đá bay trở về.

Tiễn Duyệt hoảng hốt, biến sắc mặt, chỉ thấy hồng quang lấp lánh, trường kiếm của Hoa Lân đã bay về nằm gọn trong tay, điều này làm cho Tiễn Duyệt không tin nổi vào mắt mình nữa.

Khi Hà Chiếu Kiếm trở lại, nó tất nhiên lại làm cho một trận ám khí nữa được phát động. Hoa Lân nhếch mép cười nhạt, thầm nghĩ: để xem ngươi có thể phóng ra bao nhiêu ám khí nào. Quả nhiên, Hà Chiếu Kiếm bay đi lượn lại năm lần, cơ quan trên tường “Ca” một tiếng, rốt cục cũng bị đình trệ.

Hoa Lân cười nói: “Chúng ta đi thôi, giờ an toàn rồi!”

Tiễn Duyệt vô cùng bàng hoàng, thầm nghĩ: hoá ra cũng có thể hoá giải cơ quan ư? Nhưng không có chìa khoá, cánh cửa nặng nề phía trước vẫn đang đóng im ỉm, chẳng lẽ hắn định thẳng tay phá huỷ ư?

Tiễn Duyệt đã đoán đúng!

Hoa Lân tới bên cánh cửa kia, vung cước phóng tới. Chỉ nghe “Oanh” một tiếng nổ vang, cả tấm đá dày một trượng đã bị hắn huỷ nát bấy, bụi đất vang lên mù mịt, , Thu Uyển Ly bịt lấy mũi, nghèn nghẹt nói: “Khặc khặc…sư phụ, ngươi thực là bá đạo”

Hoa Lân quay đầu lại, thấy nàng đang nhíu mắt chau mày, bộ dạng cực kì đáng yêu nên cười ha hả nói: “Ta đã nói rồi, bất kì đại môn nào ta đều dẫm nát hết. Cái này thì ăn thua gì?”

Tiễn Duyệt lúc này thực sự mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn đám đất đá ngổn ngang, mới nhận ra phiến đá vừa rồi dày một trượng. Hắn quả thật không hiểu được, Hoa Lân còn trẻ như vậy, thế nào lại có công lực thâm hậu đến vậy? Chẳng lẽ hắn đúng là tiên nhân?

Lập tức hắn nhớ đến phi kiếm của Hoa Lân có thể tự động thu hồi, trong lòng sinh ra cảm giác nghi ngờ….  Trước Sau    

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio