Ngọc Tiên Duyên

chương 219: bất thức trí bảo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vì vậy Cầm Oản Vận cũng đem vị trí của Phiêu Miễu hà tường thuật lại chi tiết cho hắn nghe, đồng thời phân phó đệ tử dọn dẹp Thần Kiếm sơn trang rồi yêu cầu các nàng lập tức kiến lập truyền tống trận.

Hoa Lân tỉ mỉ hỏi rõ lộ trình đi Phiêu Miễu hà thì biết rằng đến đấy phải qua hai mươi ba lần truyền tống, với cự li như vậy có thể xem là rất xa.

Đột nhiên có sáu thiếu nữ đi đến trước mặt bọn họ, bẩm báo:

- Oản nhi tỷ tỷ! Chúng ta không tìm thấy phi kiếm. Ở phía dưới cũng tìm kĩ rồi, đều không có!

- Cái gì, đều không có?

- A?... chẳng lẽ một chút cảm ứng cũng không có? Sắc mặt của Cầm Oản Vận tức thời trầm xuống.

Chỉ thấy Hoa Lân đột nhiên cười nói:

- Các ngươi làm sao tìm được, đang ở trong tay ta cả!

Nói xong lấy ra sáu phi kiếm hỏi:

- Có phải sáu cái này không?

Sáu thiếu nữ kia lập tức tiến lên một bước, Hoa Lân nhẹ buông tay, sáu phi kiếm kia lập tức bay về phía chủ nhân của chúng …

Thu Uyển Ly vẫn đang căng thẳng nắm chặt tay áo Hoa Lân, bộ dạng đáng thương nhìn vào chỗ phi kiếm bị sư phụ hoàn trả lại cho người ta, dẩu môi nói:

- Sư… sư phụ, Uyển nhi cũng muốn có phi kiếm!

Hoa Lân buồn bực nói:

- Cái gì?… Ta đã chuẩn bị cho ngươi một thanh rồi, nhưng trước hết ngươi phải học cách sử dụng đã! … Dù sao ngươi cũng chỉ mới đặt chân vào tu chân giới, không thích hợp để sử dụng Khai Phong kiếm…

Nói xong hắn từ trong Phần Tinh Luân lấy ra một thanh bảo kiếm chưa khai phong (bảo kiếm chưa hoàn thiện, linh tính chưa cao, để hiểu thêm xin tìm đọc Phong Vân - ND) nhét vào tay Thu Uyển Ly.

Thu Uyển Ly tỏ vẻ đáng thương đưa mắt liếc hắn, cực kì không tình nguyện nhận lấy kiếm này. Vừa cầm vào tay chợt phát hiện chuôi kiếm trong tay không ngừng rung động, dường như muốn thoát khỏi tay nàng. Nguyên lai kiếm này hấp thu năng lượng của Hấp tinh thạch, vừa đến tay người khác lập tức có linh tính sinh ra rung động, trong lòng bàn tay nàng truyền lại một cảm giác quái dị.

Cũng không còn cách nào khác dù sao đây cũng là kiếm do sư phụ cấp cho mình Thu Uyển Ly đành phải nhận lấy bảo kiếm đưa lên quan sát… Lúc này mới phát hiện thanh kiếm bản rộng một tấc, dài hai thước bảy phân, thân kiếm có màu trắng đục, bề ngoài thập phần thô lậu. Hơn nữa kiếm này chưa khai phong nên không có chút kiếm văn (tiêu chí đặc biệt của từng cây kiếm, kiếm phong - ND) nào, càng nhìn càng thấy không vừa mắt. Vì vậy ngẩng đầu nhìn Hoa Lân nghẹn ngào nói:

- Sư phụ! Uyển… Uyển nhi không thích thanh kiếm này! Hu hu hu…

Hoa Lân cũng cảm thấy hơi xấu hổ, phi kiếm của người khác đều trong suốt như kính- mà mình luyện thanh kiếm này lại có màu trắng đục, nhìn quả thật không bắt mắt.

Nhưng hắn hiểu được kiếm này được gia cố bởi nguyên năng của tinh nguyên thạch , lại chưa khai phong nên bề ngoài có điểm khó coi. Vì vậy liền an ủi nói:

- Uyển nhi!... Chờ ngươi kiếm pháp đủ hỏa hầu, ta sẽ giúp ngươi khai phong, đến lúc đó ngươi muốn biến nó thành hình dáng gì ta đều có thể giúp ngươi làm lại, cam đoan là sẽ tuyệt đối đẹp mắt…

Hai thầy trò bọn họ chỉ lo thương lượng chuyện phi kiếm, Tiên Lăng cung Cầm Oản Vận liền xoay người bay tới chỗ môn nhân chỉ huy đệ tử sửa chữa lại Thần Kiếm sơn trang, xem ra nàng đã quyết định chọn nơi này làm chỗ trú chân.

Hoa Lân hồi phục lại tinh thần, nhìn vào mang mang lục y thiếu nữ, cảm giác nơi này đã thành địa bàn của Tiên Lăng cung, liền nhìn Thu Uyển Ly nói:

- Uyển nhi! Chuyện ở đây đã giải quyết xong, nếu ngươi muốn giết chết Hàn Trấn Ly báo thù thì phải cố gắng tu luyện tiên pháp. Nhân lúc không có chuyện gì, bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi một ít khẩu quyết. Ngươi nghe cho kĩ…

Chỉ đến khi Tiên Lăng cung Cầm Oản Vận đến tiếp đón, hắn muốn nàng kiểm tra lại việc kiến tạo Truyền tống trận một chút và cũng thu thập một ít tin tức mới chịu cùng Thu Uyển Ly đi ra “Phế khư”…

Trong bóng đêm Thần Kiếm mặc dù có chút cảm giác âm sâm, nhưng bởi vì đây là nơi trú đóng của Tiên Lăng cung cho nên yêu ma quỷ quái đều sợ hãi mà tránh xa, không thấy bóng dáng.

Tại phía tây của sơn trang còn một dãy phòng xá lớn. cho nên Hoa Lân chuẩn bị mang Thu Uyển Ly đến đó nghỉ ngơi một chút.

Đột nhiên từ ngoài xa có người lớn tiếng kêu:

- Hoa đại hiệp! ngươi… ngươi không việc gì chứ?

Hoa Lân quay đầu nhìn lại thì thấy Tiễn Duyệt đang từ ngã tư đường đi tới. Nguyên lai người này cùng Hàn Trấn Ly an toàn rời khỏi mật đạo, khi gặp lại Hoa Lân trong lòng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác ấm áp.

Nhưng Hoa Lân thấy hắn chỉ đi một mình, kì quái hỏi:

- Ta nói này Tiễn huynh đệ! Cái tên Hàn Trấn Ly đó đâu? Hắn không có chết trên mặt đất chứ?

Tiễn Duyệt vừa thở hổn hển vừa nói:

- Ta… thật ra chúng ta thấy trên bầu trời có rất nhiều tiên nữ, đang định đến xem là chuyện gì, đột nhiên Hàn đại hiệp nói “quẻ bói ứng nghiệm” rồi lập tức trở lại kinh thành bẩm báo. Ta cũng không còn cách nào khác, đành phải một mình đến đây … A? các nàng này rốt cục là ai?

Hoa Lân liền theo hướng mắt Tiễn Duyệt nhìn lại, quả nhiên xa xa ngoài kia có ba thiếu nữ đi qua, quay đầu lại nói:

- Các nàng đó là tiên tử của Tiên Lăng cung…Còn nữa Tiễn huynh đệ , ta không lâu nữa cũng sẽ rời khỏi đây. Ngươi tốt nhất nên tìm thi thể của bốn huynh đệ mai táng cẩn thận, sau đó quay về nhà đi. Chuyện ở đây tốt nhất đừng nên hỏi tới làm gì.

- A? Đại ca bọn họ còn chưa an nhàn nhập thổ! Ai…

Hoa Lân cười cười mang theo Thu Uyển Ly đi vào một gian lầu các bên trái, để Tiễn Duyệt đứng đó cảm thán một mình…

Vài ngày gần đây xảy ra nhiều chuyện làm cho Hoa Lân không thể không suy nghĩ. Tỷ như chuyện Phần Tinh Luân rốt cục là loại bảo bối gì? Tại sao lại khiến Thất đại thánh môn và Phần Âm tông cùng truy sát mình?

Mà bên người còn có Thu Uyển Ly, chính mình có thể nào mặc kệ nàng ta được? Nàng ta chỉ là một thiếu nữ cô khổ, nếu không luyện thành tiên thuật khẳng định sẽ trở thành con mồi cho nha môn mà thôi. Nhưng vấn đề là nếu mình mang theo nàng ta trên đường, khi đối mặt với sự truy sát của Thánh Thanh viện và Phần Âm tông không phải càng thêm nguy hiểm sao?

Hoa Lân quay đầu nhìn lại Thu Uyển Ly đang ngủ say, nhớ tới nàng với mình thập phần nhu thuận, thật sự khó có thể nghĩ bỏ rơi nàng cho được, trong lòng không khỏi nổi lên một trận mâu thuẫn.

Suy nghĩ một lát hắn cũng cắn răng đưa ra một quyết định, trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Quay đầu nhìn ra cửa sổ thì phát hiện trời còn chưa sáng, hắn lại mang bộ Thiên Cơ đồ bắt đầu nghiên cứu.

Khi đọc đến chỗ “Thập đại tiên khí” thì trong lòng đột nhiên chấn động, bởi vì hắn phát hiện được ngoài Phần Tinh Luân còn có Ảo Quang kính đều đang thất lạc tại nhân gian. Do đó các thông tin thu được là vô cùng ít ỏi, chỉ thấy trong cuốn sách này cũng chỉ lưu lại nhiều bút tích hỗn độn mà thôi, nhìn kĩ lại nguyên lai đều là các dấu vết để tầm bảo.

Hoa Lân cười cười nói:

- Không biết chủ nhân bộ sách này làm thế để làm gì, còn muốn thu thập thập đại tiên khí ư? Người này nếu không phải là một kẻ ngu ngốc thì nhất định là một tu chân cao thủ nhất đẳng. Hắc hắc…

Hoa Lân linh quang chợt lóe , vỗ vỗ vào đầu nói:

- … Phải rồi, để ta thử tìm kiếm xem Phần Tinh Luân có công dụng gì. Theo kinh nghiệm của bổn thiếu gia thì Tầm bảo bí tịch này cũng không phải là không có tác dụng.  Vì vậy Hoa Lân quyết định tiếp tục nghiên cứu, trong lòng cảm thấy buồn cười, khi ở nhân gian không ngừng nghe người ta nói về Tầm bảo đồ, thật không ngờ ở thượng giới cũng có cái Tầm bảo bí tịch này. Như vậy chẳng lẽ tầm bảo cũng có quy luật chứ không phải là tự nhiên mò mẫm ư?

Hoang đường suy nghĩ một hồi Hoa Lân rốt cục cũng dừng lại tại phần “Phần Tinh Luân tuyến tác” (tính năng của Phần Tinh Luân)… Hắn đột nhiên chấn động thân thể, trên một tờ sách viết: “phàm là thượng đẳng tiên khí, tất phải là linh vật, một khi mất mát nó không lập tức quay về với chủ nhân. Cho nên khi thất lạc thì nó ẩn giấu hành tung, không muốn để cho người ta tìm thấy… Nhưng sau một ngàn năm thì tiên khí cũng phải xuất thổ mà tìm chủ mới…

Phần Tinh Luân thuộc hỏa hệ nên rất khó ẩn giấu tung tích, cho nên nó phải lựa chọn nơi có khí âm hàn cực thịnh làm nơi tránh né, chỗ thường có là bãi tha ma…

Lại nghe nói, Phần Tinh Luân thất lạc tại dải Vu Ngân hạch, ẩn giấu tiên tích trong thế giới phàm nhân trong một ngàn năm không để ai biết…Xem lại các thiên tượng thì có thể thấy rằng nó sẽ xuất thổ tại phương đông, túc chủ phải mất mười lăm năm mới có thể dung hóa, phải là người có tấm lòng nhân hậu, vi kì sở ái…

Hoa Lân đứng sững đương trường nhớ lại mình chính là nhặt được Phần Tinh Luân trong một bãi tha ma, chuyện này thật sự khiến hắn chấn động. Rốt cuộc thì hắn cũng tin rằng Tầm bảo bí tịch quả nhiên có chỗ hữu dụng, người viết ra cuốn sách này tuyệt đối có thể nói là thiên tài, hơn nữa người này có thể tính được thiên cơ không trách hắn ôm hoài bão thu thập tiên khí bị thất lạc.

Hoa Lân đột nhiên cảm thấy kì quái! Người này lợi hại như vậy đáng lẽ phải là một tu chân cao thủ mới đúng! Nhưng tại sao hắn lại đến nơi này? Hơn nữa lại để lại Thiên cơ đồ ở lại đây? Chẳng lẽ hắn vì bị kẻ thù truy sát mà ô hô ai ai, để lại muôn vàn nuối tiếc? Chuyện này thật không thể giải thích được.

Nghĩ như vậy, Hoa Lân lại tiếp tục đọc, lúc này mới phát hiện bí tịch này phi thường hữu dụng, rất nhiều tính năng đều được ghi chép. Tiếp tục nghiền ngẫm, hắn đột nhiên chấn động . Trong phần viết về “Phần Tinh Luân đích dụng đồ” (công dụng của Phần TInh luân) hắn thấy có ba chữ lớn: công dụng chủ yếu của Phần Tinh Luân là “ Tốc tinh luân”!

Tốc tinh luân là cái gì? Hoa Lân bây giờ đã có chút ít khái niệm trong đầu. hắn không khỏi hoài nghi tự hỏi:

- Chẳng lẽ Phần Tinh Luân có thể xuyên phá tinh không giống như Nhâm Vi? Tại tu chân giới tùy ý ngao du? Nhưng… có không nhỉ? Nếu thế từ nay trở về sau chạy trốn không phải là sẽ dễ dàng hơn ư?!

Đáng thương cho Hoa Lân, hắn là người đầu tiên nảy ra ý nghĩ dùng Phần Tinh Luân để chạy trối chết. Điều này cũng khó trách, vô luận là ai ở vào hoàn cảnh của hắn cũng chỉ có thể làm vậy mà thôi.

Nghĩ vậy, hắn hưng phấn đọc tiếp phát hiện mình đối với Phần Tinh Luân một chút cũng không biết, mấy năm nay tất cả đều nhờ may mắn mà qua hết được… Ai! ngày mai phải tốn ít công phu nghiên cứu. “Đào mệnh đại pháp” mới được- Hoa lân nghĩ thầm

Bất tri bất giác một ngày đã qua…

Hoa Lân từ từ mở mắt, đẩy cánh cửa sổ lập tức ánh mặt trời chiếu xuyên vào phòng. Bên ngoài còn có một cây cổ thụ xanh mát mắt truyền đến một cảm giác khoan khoái, thoải mái. Loại cảm giác này tại Thần Kiếm sơn trang thật khó có thể tìm ra.

Hoa Lân đứng yên tại cửa sổ lặng lẽ hưởng thụ, trong đầu không ngừng tư lự, tính toán lại đại kế cứu người của mình.

Lúc này ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng một thiếu nữ gõ cửa:

- Long sư huynh!... Truyền tống trận đã làm xong, Oản nhi tỷ tỷ muốn hỏi người bao giờ thì cần dùng?

Hoa Lân cất Thiên cơ đồ trên bàn rồi trả lời:

- Rất tốt… Ta còn có chuyện muốn tìm Oản nhi sư tỷ thương lượng!

Nói xong hắn mở cửa đi ra ngoài.

Ngoài cửa một thiếu nữ cung kính đứng một bên, nhẹ giọng khiếp sợ hỏi:

- Long … Long sư huynh, hôm qua ngủ có ngon không?

Thường nói: Người lành thì bị khinh, ngựa lành bị cưỡi. Hoa Lân thấy hình dáng khiếp đảm của nàng ta bệnh cũ của hắn lập tức tái phát. Liền lúc lắc đầu, đánh giá đối phương, phát hiện thiếu nữ này cực kì thanh tú, giống như là một trong sáu thiếu nữ bị mất kiếm tối qua.

Liền hỏi:

- Tiểu muội muội quý tính là gì? Có thể cho ta làm quen được không? Hắc hắc…  Trước Sau  

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio