Ngọc Tiên Duyên

chương 232: sơ thứ kị long

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuộc tranh đấu dưới nước diễn ra kịch liệt dị thường, toàn bộ Hắc Long Đàm đông kết lại thành một mảng băng dày đặc, mặt băng rộng lớn kia toả ra khí lạnh nhè nhẹ, đồng thời do phản kháng của Thực Cốt Long, cái khe sâu hun hút trên mặt hồ ngày càng hoác rộng ra, kéo dài về đằng xa, cảnh quan cực kì hoành tráng.

Nhận thấy vết nứt ngày càng nhiều trên mặt băng, Tiểu Bạch cũng hoảng hồn gào lên “Hống hống…”, cả mặt đầm từ từ nhô cao lên, hiển nhiên chứng tỏ Thực Cốt Long sắp thoát khỏi sự kìm toả.

Lúc này Hoa Lân đành phải cùng Tiểu Bạch đồng thời dốc hết pháp lực trấn áp phần mặt băng đang “nhô lên”.

Hoa Lân thấy tình hình có vẻ không ổn, vừa thở hổn hển, vừa phá tan chướng ngại vật trên đầu, nhảy lên mặt băng, vững chãi đứng ngay chỗ ma long, quát to: “Thiên Cân Truỵ…”.

Phần mặt băng nhô lên lại bị Hoa Lân và Tiểu Bạch ép mạnh xuống, chỉ thấy Hoa Lân vung tay rút ra Hà Chiếu Kiếm, hét lớn một tiếng, dùng toàn lực đâm xuống vị trí của Thực Cốt Long. Ở vào tình huống thập phần nguy nan này, hắn còn muốn liều mạng lấy bằng được “Thực Cốt Huyết”, hắn đúng là độc nhất vô nhị trong cõi Tu Chân Giới.

Hết thảy diễn biến sự tình đều đều lọt vào tầm quan sát của một gã cao thủ đang ngự kiếm trên không trung. Người này chính là Tằng Lộ Vi, giờ phút này cũng chỉ có hắn mới dám to gan hiện diện đương trường. Tận mắt nhìn thấy hết thảy, hắn không khỏi biến sắc nói: “Rốt cục hắn định làm gì đây?”.

Vừa dứt lời, đã nghe bên vách núi bên trái có người cảm thán nói: “Hắn nói hắn muốn đối phó với Thực Cốt Long, chẳng ngờ là thật!”

Tằng Lộ Vi dõi theo giọng nói vừa rồi, thấy có một nam tử lưng đeo song kiếm, áp sát vào vách huyền nhai, bèn hỏi: “Ân! Còn bằng hữu của ngươi? Bọn họ không sao chứ?”

Minh Kiếm vội gật đầu nói: “Đa tạ Tằng đại hiệp vừa nãy đã dẫn dụ ma long giúp chúng ta. Bốn người bọn họ bây giờ đều đã ẩn náu an toàn. Cho nên ta….định quay lại tìm Khang đại ca, chẳng hay hắn có trốn thoát được không nữa?”

Tằng Lộ Vi nhíu mày nói: “Ài! Ta từng tiếp xúc vài lần với Khang Lôi, tính cách hắn rất cứng nhắc, nếu chưa tìm được bảo vật, chắc chắn hắn chưa chịu dừng tay. Theo ta, ngươi cũng nên nhanh chóng rời khỏi đây, lớp băng phía dưới có lẽ cũng chẳng còn duy trì được lâu nữa đâu!”

Minh Kiếm nghe vậy cảm thấy ngạc nhiên, cúi đầu nhìn xuống Hắc Long Đàm, có thể thấy rõ ràng thân ảnh khổng lồ của Thực Cốt Long, cái khe trên mặt băng tại vị trí của nó càng ngày càng nới rộng ra, cứ đà này thì chừng khoảng thời gian một chén trà nữa thôi là nó sẽ thoát được ra ngoài.

Cùng lúc đó, chỉ nghe “Đinh” một tiếng vang chói tai, Hoa Lân đã khoét được thành một lỗ lớn trên lớp băng, trường kiếm đâm mạnh tới lưng của Thực Cốt Long. Thế nhưng mũi kiếm bị lớp vảy dày cứng chặn đứng lại, không tiến thêm được phân nào.

Ma long đau đớn, huy động sức mạnh toàn thân gào lên một tiếng lớn, lớp băng dày đặc cuối cùng cũng rung động liên hồi, “Hoa lạp lạp” vỡ tan ra thành từng mảnh. Hoa Lân thấy vậy, sắc mặt tái nhợt đi, Tiểu Bạch trên vai càng rống loạn lên, tựa như đang khuyên hắn nên lập tức bỏ chạy.

Nhưng Hoa Lân đâu phải hạng người dễ dàng từ bỏ ý định, trong mắt hắn sáng bừng lên vẻ quyết tâm. Vào lúc Thực Cốt Long chuẩn bị thoát ra, hắn nắm chặt Hà Chiếu Kiếm trong tay mà hét lớn: “Liệt Diễm Trảm…”. Toàn thân Hà Chiếu Kiếm lập tức bừng bừng hồng quang, chém thẳng xuống Thực Cốt Long.

Chỉ nghe Thực Cốt Long rống thảm một tiếng, máu tươi trên lưng nó phun ra ào ạt, điên cuồng phá tan lớp băng, phi lên không trung.

Mà thần thái của Hoa Lân cũng điềm tĩnh lạ thường, trường kiếm đã đâm sâu vào lưng ma long hơn nửa thước nhưng hắn vẫn chẳng hề rút kiếm ra, mà lại cứ để mặc cho nó cắm chắc tại chỗ. Ngay cả khi Thực Cốt Long quằn quại, đau đớn, vọt lên trên cao thì hắn vẫn không chịu buông tay, toàn thân dán chặt lên lưng ma long, thoáng nhìn ngỡ như một thiên thần đang cưỡi Hắc Long đằng không vậy.

Chẳng những thế, tay trái hắn vội vàng lấy ra “Luyện Hồn Đỉnh”, đưa tới miệng vết thương của Thực Cốt Long, hứng lấy “long huyết” đỏ sậm, sắc mặt giờ đây cũng cực kì cuồng ngạo.

Thực Cốt Long lại gào lên một tiếng đau đớn, vọt thẳng lên bầu trời đêm, ngay cả Tằng Lộ Vi cũng hoảng hốt, tránh nhanh sang một bên, quan sát hành động khó hiểu của Hoa Lân, hắn buột miệng lẩm bẩm: “Tên tiểu tử này điên rồi chăng? Hắn định làm trò gì thế?”

Mặc dù Thực Cốt Long bá đạo vô cùng, thậm chí có thể xưng là chí tôn của vạn vật trong thiên hạ, thế nhưng Hoa Lân tựa như một chiếc gai nhọn, cắm chặt trên lưng nó, cho dù ma long có nhào lộn thế nào chăng nữa, hắn vẫn kè kè như hình với bóng, nhất quyết chẳng buông tha. Mặc cho cuồng phong gào thét bên tai, hắn thu lấy nửa đỉnh “Thực Cốt Huyết, sau đó vội vàng mở Phần Tinh Luân, dùng một khối Huyền Băng Tuỷ đóng băng “Thực Cốt Huyết” lại, cuối cùng đem cả Tiểu Bạch lẫn “Luyện Hồn Đỉnh” nhét vào không gian “Phần Tinh Luân”.

Hắn chật vật lắm mới hoàn thành xong hàng loạt động tác vừa rồi, đã thấy rốt cục ma long không chịu nổi nữa, cuồng nộ lao xuống một toà núi dưới mặt đất với ý định “triệt hạ cái gai độc đáng ghét trên lưng”

Hoa Lân cảm thấy ma long đang hạ nhanh xuống, hắn nào có thể biết nguyên nhân? Vì vậy đành cắn răng, vận hết lực rút Hà Chiếu Kiếm ra. Nào ngờ, đám vảy màu đen cực kì thô cứng, làm thế nào cũng chẳng thể nhổ ra được. Hơn nữa giờ đây, máu của ma long đã ngưng kết cả lại, mũi kiếm của Hà Chiếu lại có điểm cong, cho nên muốn rút được ra thì thập phần khó khăn.

Lại thấy đã xuống gần mặt đất, thậm chí còn nhìn rõ được lớp nham thạch phía dưới, Hoa Lân quá đỗi nóng ruột, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, phẫn nộ quát lên: “Khởi…”

Bởi vì linh tính của hắn đối với Hà Chiếu Kiếm chẳng bằng được với Phần Tinh Luân nên tựa hồ hắn phải phát động toàn bộ chân nguyên, thân thể lại hiện lên một vầng hồng quang. Vào đúng thời điểm chạm đất đến nơi, rốt cục Hà Chiếu Kiếm cũng được nhổ ra, nhưng lại có một mảnh vảy thô cứng bám theo.

“Phanh…” một tiếng nổ, khói bụi bay cuồn cuộn trên mặt đất, Thực Cốt Long điên cuồng lăn đi lăn lại, hòng tống khứ cái gai độc khỏi lưng nó.

Nhưng Hoa Lân đã dịch chuyển toàn thân đang phủ kín hồng quang, như một mũi tên lửa bay vọt lên không trung. Trên hết, hắn sợ Thực Cốt Long đuổi theo cho nên nhanh chóng quăng Phần Tinh Luân ra, hơn nữa lập tức chui vào, sau đó chẳng đếm xỉa đến đường ngang, lối dọc, ngự Phần Tinh Luân phi thẳng lên trời cao chạy trốn.

Con ma long kia đang lăn lộn trên mặt đất, lúc này mới phát hiện cái gai trên lưng mình đã chẳng còn, ngẩng đầu lên trông thấy một đạo hồng quang cuống cuồng đào tẩu. Nó bỗng nổi cơn thịnh nộ, gầm lên “Hống” một tiếng như sấm, xung quanh đều rung động, chao đảo kịch liệt, sau đó nó vọt lên, lao thẳng đến Phần Tinh Luân.

Thật không ngờ trong cơn điên cuồng, tốc độ của Thực Cốt Long nhanh chẳng kém gì “Tốc Tinh Luân”. Nó phát động pháp lực cường đại, thân hình hoá thành một tia chớp đen, trong nháy mắt đã đuổi sát tới Phần Tinh Luân, há mõm nhằm Hoa Lân đớp tới.  Cũng may Hoa Lân sớm đã có phòng bị, điều khiển Phần Tinh Luân bất ngờ ngoặt sang mé trái, thoát khỏi trọng kiếp này trong gang tấc, hoảng hốt tăng tốc độ, xẹt về phía bầu trời đêm đằng xa. Hắn quay đầu lại quan sát, phát hiện Thực Cốt Long vẫn không hề buông tha, tốc độ của nó lúc này đúng là vượt xa trí tưởng tượng của hắn.

Hoa Lân sợ hãi cực độ, hét lớn một tiếng rồi hướng Phần Tinh Luân nhao lên khỏi khí quyển, nhằm về tinh không xa xa mà cuống cuồng chạy đi. Vì vậy, một người, một ma long, bên đuổi, bên trốn, trong nháy mắt hoá thành hai chòm sao băng, khuất dạng trong trời đêm bao la.

Bên bờ huyền nhai, Tằng Lộ Vi đang ngẩng đầu dõi theo sao băng đã dần xa, trong mắt ánh lên vẻ nghi hoặc, miệng lẩm bẩm: “Sao hắn lại có cả “Tốc Tinh Luân” nhỉ? Mà lại là “Tốc Tinh Luân” của hoả hệ, chẳng lẽ hắn là…thật sự như vậy ư?”

Tằng Lộ Vi lắc lắc đầu thầm nghĩ: nghe nói tội phạm mà Thất Đại Thánh Môn đang truy bắt là tuyệt đỉnh cao thủ, từng trốn ra khỏi Huyền Băng Thiên. Nhưng tiểu bằng hữu này mới luyện đến Nguyên Anh Kì, hoàn toàn khác xa đại ma đầu trong lời đồn đại. Sao có thể là hắn được?

Nhưng một lát sau, toàn thân Tằng Lộ Vi bỗng chấn động, nhớ lại tiểu bằng hữu này thân mang “Thuỷ, Hoả” hai hệ tu chân đại pháp, hơn nữa ngay cả đến Thực Cốt Long hắn cũng dám dây dưa vào. Mà mình luôn đối xử với hắn như một tiểu bằng hữu miệng còn hơi sữa thì đúng thật là có mắt như mù.

Xem ra lời đồn có điểm thất thiệt! “Tuyệt đỉnh cao thủ” chưa chắc đã nhất định phải là cao thủ luyện tới “cảnh giới Thần Hợp”, nói cách khác người thường mà có được tiên khí Phần Tinh Luân thì cũng được liệt vào hàng “Tuyệt đỉnh cao thủ” rồi.

Tằng Lộ Vi cười khổ mấy tiếng, lắc đầu nói: “Dĩ mạo thủ nhân, nhất chi vạn lí (nhìn vẻ ngoài mà đoán người, chắc chắn sẽ lầm)! Xem ra ta bị nhiễm thói này rồi!”

Hắn còn đang lẩm bẩm một mình, từ bên phải huyền nhai đã có hai bóng người lao ra. Nguyễn Thu Bình nũng nịu hỏi: “Tằng đại ca! Sự tình sao rồi? Tiểu đệ đệ kia, hắn…”

Lương Thụy Câu phía sau hừ lạnh nói: “Hừ! Chẳng hiểu Thánh Thanh Viện thế nào nữa, ngay cả một ranh con mới ở Nguyên Anh Kì cũng chẳng quản nổi, để cho hắn tuỳ tiện chạy đến đây!”

Tằng Lộ Vi lắc đầu nói: “Điều này cũng chẳng trách được Thánh Thanh Viện! Bởi vì nào ai ngờ được Phần Tinh Luân lại nằm trong tay một tiểu bằng hữu Nguyên Anh Kì. Ngay cả ta cũng chắc gì đánh giá nổi thực lực của hắn?”.

Nguyễn Thu Bình: “Đúng rồi đó! Lại nói…Tiểu đệ đệ đó cũng đâu giống hạng người xấu mà!”

“Điều này…” Tằng Lộ Vi cùng Lương Thụy Câu đều chẳng nhận ra được điểm đó.

Cuộc đàm luận về Hoa Lân của ba người đều lọt hết vào tai Minh Kiếm đang núp cạnh huyền nhai. Ánh mắt hắn sáng bừng lên, thầm nghĩ: phát hiện này thực sự rất quan trọng, ta phải mau chóng về bẩm báo với chủ toạ mới được!  Trước Sau    

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio