Ngọc Tiên Duyên

chương 245: kì công ngự hàn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy người Hoa Lân theo thiếu niên họ Thẩm vào sân...

Bạch Thảo Cư hóa ra gồm ba dãy nhà, dãy phía đông và phía tây mỗi bên có mười gian, hậu viện gồm bốn phòng, trước mặt phía là hồ sen và mấy ngọn giả sơn. Trong vườn còn có hai giếng nước, một hàng hiên dài nối liền hai dãy nhà đông tây, kiến trúc đơn sơ nhưng phong cảnh sơn thủy hữu tình, khiến lòng người thêm thư thái.

Chưa đến nội đường, mũi đã ngửi thấy mùi thơm dược liệu phảng phất trong không khí...

Thiếu niên họ Thẩm đẩy cửa, trước mắt mọi người hiện ra một lò thuốc lớn, một lão nhân râu tóc bạc trắng ngồi trước lò quan sát độ lửa, bên phải là một dược đồng khoảng mười bốn tuổi đang bận rộn cho củi, cả hai người đều hết sức chăm chú.

Mấy người đang toan tiến lên hành lễ, lão nhân đã phẩy tay: “Liên Thành đến đó à? Các ngươi hãy ngồi xuống một lát…!” đoạn quay sang nói với dược đồng: “Chân nhi, phải luôn luôn chú ý độ lửa, cứ giữ lửa nhỏ như thế này, đến khi còn hơn một bát là được rồi!”

Dược đồng luôn miệng vâng dạ. Lúc này lão nhân mới quay lại.

Thiếu niên họ Thẩm tiến lên phía trước một bước, khom người cung kính: “Sư tôn, Dịch đại hiệp vẫn chưa mua được hỏa thiềm thừ, nhưng lại mang tới một đơn thuốc. Sư tôn xem có thể chế thuốc cho ông ta được chăng?” đoạn liền trình lên đơn thuốc của Hoa Lân.

Hoa Lân chăm chú quan sát lão nhân râu bạc, ông ta chắc đã quá sáu mươi từ lâu nhưng ánh mắt vẫn linh hoạt, sắc mặt hồng hào, da dẻ căng nhẵn, thực như cải lão hoàn đồng. Nếu nhìn kỹ thì lão đã vượt qua cảnh giới Nguyên Anh, nhưng vẫn là một tu chân giả. Hắn thầm đoán lão chính là “Đan Hạc Thần Y” Chu Thương Thai.

Chu thần y nhìn chằm chằm vào đơn thuốc trên tay, chau mày: “Đơn thuốc này ai kê? Thế không phải là quá bừa bãi hay sao?”

Hoa Lân bước lên một bước, nhẹ giọng: “Là vãn bối kê… vì thấy Dịch đại hiệp sắp không thể cầm cự được nữa. Chu tiền bối có thể bốc thuốc trước, vãn bối phải trục hàn trị thương cho Dịch đại hiệp ngay...”

Chu thần y không để ý đến lời của Hoa Lân mà quay sang Dịch Liên Thành, hỏi: “Sao rồi? Ngươi không mua được hỏa tiềm thừ?”

Dịch Liên Thành đã toàn thân lạnh cóng, bước đến đứng bên lò thuốc, vừa đưa tay sưởi ấm, vừa run lẩy bẩy trả lời: “Kh… không, nhưng vị tiểu huynh đệ này nói có thể trị được Hàn độc cho tại hạ, thiết nghĩ bệnh tình đã đến mức này rồi, chi bằng cứ để tiểu huynh đệ thử xem...”

Chu Thần Y có vẻ tức giận, trầm giọng: “Cho ta nói thẳng… Hàn độc trong người ngươi đã xâm nhập đến xương tủy. Nếu không có hỏa thiềm thừ hỗ trợ nguyên khí, e rằng có uống bao nhiêu thuốc cũng vô dụng!”

“Vậy ư?”

Dịch Liên Thành lặng người, ngoảnh nhìn Hoa Lân, rồi lại nhìn sang Chu thần y, trong lòng không khỏi lo lắng. Y thuật của Đan Hạc Thần Y võ lâm không ai sánh kịp, nói thế nào thì cũng cao minh hơn Hoa Lân rất nhiều.

Hoa Lân không ngờ cả hai đơn thuốc của mình xem ra đều vô ích, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Nhưng việc trị hàn độc là trọng, hắn đánh liều tiến lên hai bước, trình bày: “Chu tiền bối... vãn bối định dùng bài thuốc Thư Kinh Hoạt Lạc tăng lưu thông huyết mạch trong cơ thể Dịch đại hiệp, sau đó dùng nội công thuần dương của vãn bối ép hàn độc ra… như vậy thì đơn thuốc này chỉ có tác dụng bổ trợ chứ không phải chủ trị, cầu xin tiền bối cho hai vị Tang Ký Sinh và Kê Huyết Đằng. Nếu không chỉ qua giờ Tý thì hàn độc trong người Dịch đại hiệp sẽ đại phát, lúc đó vẫn công càng khó hơn bội phần.”

Chu thần y lắc đầu: “Vận công thì có tác dụng gì? Chỉ có thể điều chỉnh khí huyết, đả thông kinh mạch mà thôi…. Trong khi hàn độc trong người Dịch Liên Thành đã xâm nhập vào tận xương tủy, cho dù công lực có gấp đôi cũng không thể nào ép tới xương tủy được. Ngươi đừng gắng sức vô ích nữa, chỉ là hại mình hại người mà thôi… Ài, ta sẽ kê thêm hai đơn thuốc giúp y qua đêm nay vậy...”

“Còn... còn ngày mai thì sao?” Dịch Minh Tuệ biến sắc.

Hoa Lân thở dài: “Chu tiền bối, y thuật vãn bối tuy kém cỏi, nhưng chân nguyên nhất định sẽ hóa giải được hàn khí trong người Dịch đại hiệp. Chỉ cầu xin tiền bối cho thêm hai vị thuốc rồi hãy để vãn bối thử xem...”

Chu Thần Y lớn tiếng quở trách: “Đã nói y thuật thì không thể tính chuyện ăn may, lại càng không thể kê đơn bừa bãi... Ngươi đã không hiểu về dược lý, lại càng không hiểu về nội công điều khí! Ta khuyên ngươi hãy dừng lại ở đây, đừng làm uổng phí mạng người…”

“Vãn bối không hiểu về nội công điều khí?” Hoa Lân lúc đó đã không kìm nổi tức giận, nhướn mày: “Uổng phí cho ngài đã luyện đến Nguyên Anh Sơ Kết, nhưng vẫn không thông đạo lý Luyện khí hoá thần, Luyện thần hoàn hư. Xem ra ta phải giải thích cho ngài các bước của Tu Chân Lục Pháp rồi… ”

Nghe Hoa Lân mắng Chu thần y, thiếu niên họ Thẩm quát lớn: “Ngươi là ai? Lại dám mở miệng lý sự với sư tôn, Bách Thảo Cư chúng ta…”

Không ngờ Chu thần y lúc đó lại trầm ngâm suy nghĩ, xua tay ngăn đồ đệ rồi nói với Hoa Lân: “Được... nếu ngươi nhất định muốn thử thì hãy hỏi ý kiến Dịch Liên Thành trước đã!”

Chúng nhân đều quay sang nhìn Dịch Liên Thành, chỉ thấy y nhăn nhó cười khổ: “Thử thì thử, chết sớm hay muộn một ngày cũng có gì khác nhau đâu...!”

Tất cả đều thầm thở dài, biết Dịch Liên Thành đã nghĩ trước mọi chuyện rồi.

Chu thần y không còn thắc mắc gì nữa, bèn nói với thiếu niên họ Thẩm: “Được rồi, Minh Phong, con đi lấy thuốc ra đây, ta muốn xem người này làm thế nào có thể vận nội công thâm nhập đến xương tủy người ta!”

Hoa Lân hành sự xưa nay luôn biết mình biết ta, nói ngay: “Vậy vãn bối xin đa tạ tiền bối trước! Tốt hơn là cho vãn bối mượn một siêu sắc thuốc, vãn bối sẽ sắc thuốc ngay bây giờ...”

Thẩm Minh Phong trừng mắt nhìn Hoa Lân một cái rồi mới miễn cưỡng đi vào dược phòng phía bên phải, một hồi lâu sau mang ra hai cành “Kê Huyết Đằng” và “Tang Ký Sinh”.

Hoa Lân nhận hai vị thuốc từ tay gã rồi quan sát, quả nhiên là hai vị thuốc mà hắn đang tìm. Thật kỳ lạ là tại sao “Nam Bắc Dược Điểm” lại không có hai loại dược thảo này?

Thực ra Hoa Lân không biết hai loại cây này rất hiếm gặp, vì thế hiện nay hầu hết các đại phu không còn dùng nữa mà thay thế bằng Ba Kích Thiên và Tiên Mao, vì vậy Nam Bắc Dược Điểm không có cũng không phải là chuyện lạ.

Mười một loại dược liệu đã chuẩn bị đầy đủ, Thẩm Minh Phong cũng mang ra một ấm sắc thuốc. Hoa Lân cẩn thận cho thuốc vào ấm, lại bí mật thêm hai cành “Mị Nhi Quả”, đoạn nổi lửa lớn đun sôi sùng sục. Dịch Liên Thành mấy người xem cách Hoa Lân quan sát lượng nước, nhìn thuốc rồi cho củi, xem ra có vẻ rất thành thục.

Nhưng Chu Thần Y thì chỉ lắc đầu lia lịa, bởi theo chính tông y đạo thì đối với thuốc bổ nhất thiết đầu tiên phải dùng lửa lớn đun sôi, sau đó rút bớt chỉ để lửa nhỏ sắc tiếp trong nửa canh giờ. Nhưng Hoa Lân lại không làm như vậy, từ đầu đến cuối hắn luôn ninh bằng lửa lớn, nước thì cứ cạn lại cho thêm vào...

Ngọn lửa trong lò vù vù đỏ rực, trước sau Hoa Lân đã cho đến năm lần nước, thật là dư thừa. Thang thuốc này mà dùng thì chỉ nửa canh giờ sau sẽ biết kết cục ngay!

Hoa Lân mở ấm ra xem, vì lửa nóng quá nên bã thuốc không còn mà tất cả gần như đã biến thành một nồi cháo, nhưng hắn không hề quan tâm. Dù gì cũng đâu phải là mình uống!

Hắn dốc ấm ra một bát “cháo thuốc” rồi đưa cho Dịch Liên Thành, căn dặn: “Được rồi, ngài uống đi. Vị sẽ hơi đắng hơi lạ một chút, nhưng phương thuốc của bổn thiếu gia là như vậy!”

Dịch Liên Thành quả không hổ danh là anh hùng hào kiệt, uống một hơi hết bát thuốc, không hề nhíu mày lấy một lần.

Hoa Lân chăm chú nhìn phản ứng của Dịch Liên Thành, không kìm được hỏi: “Sao? Có cảm giác gì không?” Trong lòng thầm nghĩ, ta đã lén cho thêm hai cành Mị Nhi Quả, nếu là người bình thường e rằng bây giờ toàn thân đã bốc hỏa rồi!

Nhưng Dịch Liên Thành không một chút gì tỏ ra là nóng nực, chỉ có yết hầu nhích lên nhích xuống như cố kiềm chế cảm giác buồn nôn, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Quả nhiên là rất đắng…!”

Hoa Lân gãi đầu: “Đắng là đúng rồi! Làm gì có thuốc nào lại không đắng!” Đoạn quay nhìn Chu thần y: “Chuyện này… Chu tiền bối, chỗ ngài có nơi nào giống như địa đạo không? Vãn bối sẽ đưa Dịch đại hiệp đến đó trị liệu.”

Chu thần y ngạc nhiên: “Nếu ngươi chê phòng bệnh phía trước quá ồn áo thì có thể đến trái nhà ở hậu viện, tại sao lại nhất định phải xuống địa đạo?”

Hoa Lân bí quá nói bừa: “Đây là phương pháp đặc trị của vãn bối, trị hàn độc nhất định phải xuống một căn phòng dưới mặt đất mới được… Như vậy nhiệt khí mới không tản mát, cũng có kỳ năng nâng công lực lên gấp rưỡi...”

Thẩm Minh Phong giọng châm chọc xen vào: “Ta thì nghĩ ngươi sợ lộ chân tướng nên không muốn cho chúng ta quan sát chứ gì? Nói đi, ngươi đã lấy của Dịch đại hiệp bao nhiêu tiền? Có phải muốn lừa tiền rồi bỏ trốn đúng không?”

Mấy lời này cũng không phải vô lý, giang hồ lúc nào cũng có người trương bảng hiệu “trị được các loại tuyệt chứng”, đi khắp nơi để lừa bịp thiên hạ. Một độc dược mà cả Chu thần y cũng phải lắc đầu mà gả tiểu tốt non choẹt này dám bảo ta trị được, khó trách Thẩm Minh Phong lại có suy đoán như vậy.

Hoa Lân lập tức phản bác: “Nói như vậy là sai rồi, ngươi cho rằng Dịch Đại hiệp là người thế nào? Có thể dễ dàng bị ta lừa gạt như vậy sao?”

Dịch Liên Thành thấy hai người chuẩn bị đôi co, hắng giọng ho hai tiếng toan xen vào can ngăn, nhưng đúng lúc ấy huyết dịch trong người cuồn cuộn trào lên, lồng ngực tức tối khó chịu, quả nhiên dược tính đã phát huy tác dụng.

Chu Thần Y nhãn quan sắc sảo, chỉ nhìn qua cũng biết tình trạng của Dịch Liên Thành, nói ngay: “Minh Phong... mau đưa hai vị này xuống địa phòng dưới hậu viện, cứ để thiếu hiệp thử đi!”

Thẩm Minh Phong chau mày nhưng vẫn dạ một tiếng, cầm chiếc đèn lồng trên bàn, nói với Hoa Lân: “Xem ra nếu không để ngươi thử thì sau này bao nhiêu trách nhiệm lại đổ hết lên đầu Bách Thảo Cư…. Được, theo ta!”

Trang Nguyên Bốc và Dịch Minh Tuệ nãy giờ không dám lên tiếng, thấy Hoa Lân và Dịch Liên Thành đi về phía hậu viện bèn đi theo, không ngờ Hoa Lân quay lại nói ngay: “Minh Tuệ muội, không cần theo xuống. Cứ yên tâm, cha muội không chết đâu!”

Minh Tuệ không nghe, cứ lẽo đẽo bám theo phía sau. Thẩm Minh Phong không nói gì thêm, dẫn cả đoàn đến một căn phòng bên trong hậu viện.

Hoa Lân nhìn xung quanh, căn phòng trống trơn, chỉ có một chiếc bàn ở giữa. Thẩm Minh Phong kéo chiếc bàn sang một bên, lộ ra một địa đạo.

Hoa Lân cười nhạt: “Ta biết mà, Bách Thảo Cư các ngươi nhất định phải có địa đạo, ha ha…”

Thẩm Minh Phong cau mày tức giận: “Ngươi chớ có nghĩ lung tung… Địa đạo này đều là chuẩn bị cho bệnh nhân, phòng khi đang trị thương lại có kẻ thù tìm đến. Tôn sư ta tấm lòng nhân hậu, cho dù bệnh nhân quá khứ có phạm sai lầm gì thì khi đến Bách Thảo Cư chúng ta vẫn phải có trách nhiệm… Hừ, có nói ngươi cũng không hiểu, mau xuống đi!”

Hoa Lân vẫn cười ha hả: “Những địa đạo này… chẳng lẽ ngoài những địa đạo này các ngươi không còn địa đạo nào khác?”  Thẩm Minh Phong bị hắn bắt thóp, thoạt tiên ngạc nhiên rồi nổi cơn tức giận: “Rốt cuộc ngươi có xuống hay không? Ta không có thời gian đùa giỡn, tùy ngươi muốn làm gì thì làm!” Nói rồi hầm hầm bỏ đi.

Dịch Minh Tuệ đang định giành vào địa đạo trước, Hoa Lân giang tay ngăn lại: “Dịch đại tiểu thư, mọi người hãy ở ngoài trông chừng cho thúng ta! Khi ta hành công trị thương không được để bất cứ ai vào, nếu không e rằng tính mạng cả ta và Dịch đại hiệp đều khó giữ..”

Dịch Minh Tuệ trề môi: “Ta chỉ sợ huynh không thể liên tục vận công trị thương, có thêm chúng ta ít nhiều gì cũng có thể hợp lực trợ giúp...”

Hoa Lân nghiêm mặt: “Một mình ta là đủ. Nhớ, không được để người khác vào!” Dứt lời kéo ngay Dịch Liên Thành đi xuống địa đạo.

Dịch Minh Tuệ vẫn toan theo xuống, Cao Chính Phong liền ngăn lại: “Đã sắp đến giờ Tý rồi, chúng ta hãy cứ ở ngoài này canh chừng. Dù sao thì hắn ở dưới đó cũng không thể chạy đi đằng nào được…”

Dịch Minh Tuệ bực tức giậm chân: “Nhưng…nhưng…thôi được, thế thì thúc canh trước đi, Tuệ nhi đi ngủ...”

…………

Lại nói về Hoa Lân và Dịch Liên Thành đi xuống địa đạo...

Hoa Lân kéo tấm đá đóng cửa, đoạn quay về phía Dịch Liên Thành: “Dịch đại hiệp xin yên tâm, tại hạ chắc chín phần có thể giải trừ hàn độc trong người ngài. Nhưng tại hạ có một yêu cầu nho nhỏ, không biết ngài có thể đáp ứng hay không?”

Không để Dịch Liên Thành kịp suy nghĩ, hắn nói ngay: “Nội công của ta thuộc về Hỏa Hệ Nhất Mạch, vô cùng đặc biệt trong Tu Chân Giới, ngài không được nói cho bất kỳ ai biết. Yêu cầu nho nhỏ như vậy, mong Dịch đại hiệp giữ kín cho!”

Dịch Liên Thành bừng tỉnh: “Thì ra thiếu hiệp là cao thủ trong Tu Chân Giới, khó trách Chu thần y lại không hình dung ra… Thiếu hiệp yên tâm, chuyện này ta tuyệt đối không nói cho người khác biết!”

Hoa Lân gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, chúng ta xuống thôi!”

Dịch Liên Thành đi vài bước, đột nhiên lên tiếng: “Thiếu hiệp, ta có quen biết một vị bằng hữu cũng là người thuộc Hỏa Hệ, tên Tôn Kính Viêm. Hai tháng trước Tôn bằng hữu chẳng may bị người ta bắt, thiếu hiệp có biết chuyện gì đã xảy ra không?”

Hoa Lân lặng người, thận trọng hỏi: “Lẽ nào Phần Âm Tông đã đến đây?”

Dịch Liên Thành thở phào một hơi, cười nói: “Ta cứ sợ Long thiếu hiệp cũng là người của Phần Âm Tông…. Thực ra thì gần đây vùng Đông Nguyên không yên ổn chút nào, nghe nói Phần Âm Tông đã phái người tới đó, thậm chí còn ra mặt chống đối với Kiếm Canh Tông. Long thiếu hiệp phải cẩn thận hơn mới được...”

Hoa Lân lắc đầu, thầm nghĩ Phần Âm Tông này ngày càng to gan lớn mật, cả địa bàn của Kiếm Canh Tông mà cũng dám đến bắt người?

Chưa hết chuyện, hai người đã xuống tới địa phòng. Gian mật thất này hóa ra khá rộng rãi, góc kê một chiếc giường đá, giữa phòng là một chiếc bàn uống trà, rất tiện nghi.

Hoa Lân lo để lâu dược tính của thuốc trong người Dịch Liên Thành sẽ giảm, liền bước ngay đến ngồi xếp bằng trên giường, ra hiệu: “Chúng ta hãy bắt đầu Ta nói trước sẽ rất đau, lúc nào không thể chịu nổi nữa thì đại hiệp hãy bảo tại hạ...”

Dịch Liên Thành không nói gì, thầm nghĩ, cho dù đau đến thế nào thì cũng dễ chịu hơn hàn độc công tâm, bèn quay lưng về phía Hoa Lân, chầm chậm khoanh gối ngồi xuống giường...

Đang định hỏi sẽ bắt đầu như thế nào thì hai bàn tay Hoa Lân đã áp tới sau lưng, tức thời một luồng chân nguyên ấm nóng từ từ đi vào cơ thể. Dịch Liên Thành phút chốc thư thái vô cùng, vừa toan lên tiếng khen ngợi thì ngay lập tức chân nguyên ấm áp chuyển sang nóng bỏng như thiêu như đốt...

Cảm giác nóng bỏng từ tay Hoa Lân khó chịu không kém gì hàn băng công phạt. Dịch Liên Thành nhăn mặt, không kìm được phải hự lên một tiếng. Đây mới đích thực là tình trạng “Thủy Thâm Hoả Nhiệt”.

………….

Chú thích:

Theo ghi chép trong “Đạo Giáo Tinh Hoa”, “Luyện Khí Hoá Thần”, “Luyện Thần Hoàn Hư” là bước thứ ba và bước thứ tư trong quá trình tu đạo, nửa trước có thể nói là nội công chính thống, nửa sau mới thực sự đạt tới Tu chân cảnh giới.

Tại sao trong Tu Chân Giới không hề nhắc tới hai chữ “nội lực”? Bởi vì khi đã bước vào hàng Tu Chân thì nội lực trong cơ thể sẽ chuyển hoá thành “Nguyên Chân”, không nhất định phải kinh qua Kỳ kinh bát mạch mà có thể trực tiếp phát ra từ Đan điền. Do đó tốc độ phản xạ của những Tu chân giả có thể nâng cao lên vô cùng.

Trước Sau    

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio