Chương : Mò trăng đáy nước
Dịch: Vivian Nhinhi
Sư phụ nói chuyện cùng ta suốt một đêm, nói về rất nhiều chuyện sau này.
Sự thật chứng minh hắn dự đoán đúng.
Tiêu Lãng chung quy gánh không nổi áp lực mà Thương Quỳnh tạo ra, bị ép phải đi đồng ý với điều kiện giao dịch của đám Nguyệt Đồng, dùng ta đổi lấy đầu lâu của Nguyên Ma Thiên Quân.
Lần giao dịch này, suy tính của Nguyệt Đồng với Chu Thiều đúng là vượt qua siêu tiêu chuẩn, làm rất nhiều công tác chuẩn bị, địa điểm mà bọn nó chọn là Tỏa Long Cốc rất ít người biết đên. Chỗ đó có bình chướng phong ma do Thượng Cổ Tiên Nhân lưu lại, mặc dù một số chỗ đã hoang phế nhưng vẫn có thể khắc chế một phần lớn lực lượng của Ma tộc, chỉ có Tiên nhân là có thể qua lại tự nhiên. Yêu cầu của bọn nó là Ma giới chỉ được phái một Ma tướng dẫn ta tới mà thôi, đợi sau khi ma khí bị phong tỏa rồi, chênh lệch thực lực giữa hai bên cũng bị rút ngắn lại, cơ hội trao đổi thành công mang ta trở về cũng tăng thật nhiều.
Kẻ được Thương Quỳnh phái ra đi giao dịch là Viêm Hồ, tên âm hiểm xảo trá nổi danh dưới Ma giới, cũng là chủ nhân trước đây của Hồ Điệp, hoàn toàn là một tên biến thái cuồng khủng bố.
Khi Tiêu Lãng báo cho ta tin tức này vẫn một mực quan sát thần sắc của ta, sau đó giễu cợt nói: "Cao hứng sao? Nàng sắp có thể vừa lòng đẹp ý rồi!"
Ta chăm chú trả lời:"Có thể gặp lại cố nhân tất nhiên là cao hứng, nếu như ngươi không bắt ta lại mới có thể nói là vừa lòng."
Hắn yên lặng không nói gì, dắt tay ta đi ra sân nhỏ, ngồi ghé bên gốc lê, hoa lê vốn trắng noãn và xinh đẹp do chịu không nổi không khí không sạch sẽ dưới Ma giới mà đã bị lụi tàn hơn nửa, thoạt nhìn tiều tụy không chịu nổi, làm người ta đau lòng. Cá chép trong hồ nước bị linh khí quấy nhiễu, cũng không béo lên được chút nào, vẫn lười biếng không thích bơi lội. Chỉ có cỏ xanh cứng cáp dẻo dai là um tùm rực rỡ.
Ta ngồi trên bờ cỏ xanh như ngọc, nhìn Tiêu Lãng nhíu mày, hung hăng ném từng vốc cánh hoa rơi xuống ao cho cá ăn, không khí xung quanh như bị ép xuống cực thấp, tất cả thị nữ đều cảm thấy chủ nhân không thoải mái nên vội vã cách ra rất xa, không dám đến chọc lấy xui xẻo.
"A Dao, nàng còn hận ta không?" Tiêu Lãng đột nhiên mở miệng.
Ta gật đầu nói: "Hận."
Tiêu Lãng nói: "Hận cả đời sao?"
Tiêu Lãng cười rộ lên, hai đầu lông mày giãn ra, không có vẻ tính kế nham hiểm, không có trào phúng, không có trêu đùa chòng ghẹo, chỉ đơn giản là cười thôi, có điểm giống với hài tử làm chuyện xấu thành công, đang vui vẻ chứng kiến thành quả. Hắn hỏi: "Hận nhiều không?"
Ta: "Cực kì hận."
Tiêu Lãng: "Kiếm cách miêu tả khác đi."
Ta suy nghĩ một lát, dùng hết khả năng miêu tả: "Đại khái là hận đến mức muốn xé ngươi thành từng mảnh, ăn tươi nuốt sống vào bụng, lại chẻ xương cốt ra, quăng trên mặt đất giẫm vài cái xả hận."
"Rất tốt!" Biểu cảm của Tiêu Lãng càng thêm vui vẻ, hắn ném xuống mảnh hoa cuối cùng, đợi bầy cá tán đi, ghé người nằm xuống gối lên đùi ta, rất lâu sau mới từ từ nhắm hai mắt lại nói: "Cứ khắc cốt ghi tâm mà hận ta đi, ta muốn nàng từng giây từng phút đều nghĩ đến ta, đời này kiếp này cũng không quên ta, vô luận là cùng một chỗ với ai đều không thể xua đi cái bóng của ta..."
Ánh mắt của hắn lại khiến ta có cảm giác mình lại rơi vào bẫy, ta kiên trì nói: "Rời khỏi ngươi, ta sẽ coi thường ngươi, coi như ngươi không tồn tại."
Tiêu Lãng mạnh mẽ mở mắt ra, vuốt gương mặt ta cười âm trầm: "Vậy ta đây đành phải tra tấn nàng thật tàn nhẫn rồi, cho đến khi thân thể của nàng không thể nào quên được ta nữa."
Ta cảm thấy chuyện này sắp kết thúc rồi, đấu khẩu cũng chỉ vô bổ, thỏa hiệp: "Được rồi, ta sẽ hận ngươi!"
Tiêu Lãng thỏa mãn.
Nửa vầng trăng sáng chậm rãi ló ra sau đám mây đen, mông lung mà xinh đẹp, lay động khe khẽ mà in bóng trên mặt nước, gió nhẹ thổi qua, những điểm sáng như vảy cá bạc chớp động rồi bình lặng trở lại.
Ta cùng Tiêu Lãng đối mặt nhau nhưng không nói gì, hắn liền nhàm chán vươn tay, giống như muốn mò trăng từ dưới đáy nước lên, đánh tan nó ra, đợi đến khi ánh trăng tụ lại thì lại đánh tan một lần nữa, một lần lại một lần, đột ngột ngẩng đầu hỏi ta:" Nàng đang cười cái gì?"
Ta nhẹ nhàng "khụ" một tiếng, thu lại vui vẻ bên khóe môi, mỉa mai hắn: "Ngươi chẳng khác gì con khỉ đi mò trăng trong "Tăng Chích Luật", chơi rất sung sướng vui vẻ."
Tiêu Lãng không tức giận, hắn nâng cánh tay ướt sũng lên, vảy hết lên mặt và tóc của ta, cười nói: "Kết cục của câu chuyện kia là cả bầy khỉ nhao nhao vin cành xuống bắt, cây yếu cành gãy, đều rơi xuống nước mà chết!"
Ta nói: "Thực ngu xuẩn!"
Tiêu Lãng thở dài, nói khẽ: "Đúng vậy. Mấy con khỉ vì mò không được ánh trăng mà chết đuối bỏ mình kia quả thật rất ngu. Kẻ biết rõ kết cục này không thể nghịch chuyển còn cứng đầu thay đổi lại càng ngu xuẩn. Vì sao bọn chúng biết thừa đó là chuyện ngu xuẩn lại còn muốn làm?"
Hắn là đang tự hỏi, cho nên ta không trả lời.
"Mặc dù tỷ tỷ đem nàng đi trao đổi, nhưng ta sẽ nhất quyết không buông tha," Tiêu Lãng cầm tay ta, vuốt ve chơi đùa với mấy cái móng tay được chăm sóc kĩ lưỡng rất bóng bẩy mượt mà, lười biếng đáp: "Nàng cho dù rời đi thì cũng rất nhanh chóng quay lại bên cạnh ta."
Ta rút tay ra, lạnh lùng hỏi: "Ngươi định đến chết mới buông tha ta sao?"
"Không, nàng sai rồi!" Thần sắc của Tiêu Lãng khôi phục lại vẻ ngông cuồng ban đầu, tà ác nhìn ta, miệng phun ra lời thề của địa ngục: "Tham Ma sẽ không chết, cho nên ta vĩnh viễn sẽ không buông tha nàng. Trừ phi nàng hồn phi phách tán, nếu không ta đời đời kiếp kiếp đều sẽ quấn quít lấy nàng, đến khi nàng tiếp nhận ta mới thôi."
Ta nói: "Ta đời đời kiếp kiếp sẽ không thích loại ma đầu chỉ biết có dục vọng!"
"Đứa bé ngây thơ!" Giọng của Tiêu Lãng rất nhẹ, như gió đêm thổi rơi cánh hoa, nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy: "Yêu cùng hận là một thể, yêu cùng dục cũng phân không rời, chỉ là có vài người dù thế nào cũng không hiểu..."
Ta cũng dùng thanh âm rất nhỏ để trả lời: "Trong dục vọng của ngươi, chưa bao giờ có yêu."
"Có lẽ vậy..." Hắn bắt đầu thô bạo hôn lên môi ta, mút vào, cướp đoạt, hai tay hắn siết chặt lấy vòng eo, cảm nhận được da thịt nóng rực. Hô hấp của hắn dồn dập, thân thể nóng bỏng, ôm ta từ trên mặt cỏ lên, mang về phòng, lột xuống xiêm y, chặt chẽ gắn bó. Toàn bộ da thịt chặt chẽ tiếp xúc với nhau sẽ mang đến cảm giác rất kì lạ, như động vật kết đôi, chỉ cần hơi thở của nhau, giống như làm thế có thể xua đi cô độc, lại cho tâm linh đạt được một loại thỏa mãn khó nói thành lời.
Sư phụ nói, thân thể của người không thể chịu nổi sự chi phối của dục vọng.
Thế nhưng, khi Tiêu Lãng làm những chuyện này với ta, có đôi khi trong đầu ta sẽ hiện lên sư phụ, trong nội tâm sẽ nảy sinh một cỗ xúc động khó hiểu, ta khát vọng được sư phụ ôm lấy, được hắn chạm vào, hôn môi, thậm chí khát vọng hắn làm những chuyện này với ta.
Dục vọng chính là nguồn gốc của mọi tội lỗi.
Tình yêu của sư phụ dành cho ta là thuần khiết không tì vết.
Ta không thể phóng túng dục vọng như Tiêu Lãng mà đi khinh nhờn hắn.
Ta cảm thấy rất xấu hổ với suy nghĩ của mình, vì vậy tự nhủ ép nó vào sâu thẳm đáy lòng, không nói cho bất cứ ai.
Thân thể đã quen thuộc càng nhanh thích ứng với xâm nhập, từng cơn khoái cảm ập tới làm cả người run rẩy.
Chỉ nhắm mắt lại, ta đã quên người trước mắt là ai, sẽ lập tức sa lầy. Dung nhan tương tự, thần trí mê loạn, điên cuồng xâm lấn, ngẫu nhiên sẽ khiến người rơi vào khốn khổ. Ta thậm chí đôi lúc nhịn không được mà kêu tên sư phụ ra, kết quả lại bị đối phương trả thù càng thêm mãnh liệt, hắn sẽ ra lệnh cưỡng chế ta mở mắt, nhìn rõ ràng cảnh tượng trước mắt, một lần lại một lần nói cho ta biết sự thật.
Ta yên lặng nhìn, đầu móng tay cắm sâu vào da thịt, áp chế tất cả dục vọng xuống, biến cảm xúc thành lạnh như băng, rầu rĩ tiếp nhận va chạm không ngừng của hắn.
Không có tình yêu, vậy cũng không cần dục.