Huyền Vũ đế vừa dứt lời, bên ngoài đại điện lập tức có hai tên thái giám bưng một chậu than lớn đi lên. Chậu than lệch xệch to lớn đó, phía trên có giăng đầy lưới sắt đơn thuần chỉ dùng để làm ấm và giữ nhiệt độ cho rượu. Huyền Vũ đế lại mệnh lệnh nói tiếp: “Để song hài sắt nung lên cho cửu hoàng tử!” Ngoài điện lập tức có một tên thái giám khác mang lên một đôi hài sắt đặt phía trên chậu than nung đỏ.
Tâm Nguyệt lúc này đã hoàn toàn đoán được Huyền Vũ đế sẽ định làm gì với hắn, trong lòng hắn sợ hãi đến cực điểm. Chỉ nghe Huyền Vũ đế cười lạnh nói tiếp: “Tâm Nguyệt, bình thường trong lòng ngươi nhất định là rất hận trẫm không cho ngươi mang hài đàng hoàng, trẫm hôm nay sẽ cho ngươi nếm thử đâu mới là tư vị mang hài thật sự! Nhưng lần này là mang một đôi hài bằng sắt! Vậy nên ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ đi nha! Ha.. Ha..!” Dứt lời Huyền Vũ đế cuồng tiếu không thôi. Trên điện tất cả cá vị hoàng tử ngoại trừ thái tử đều vui sướng phấn khởi nhìn người gặp họa, nhìn vẻ mặt của Tâm Nguyệt Tinh Dương lại càng cười đến vui vẻ, giống như đang nhìn thấu một màn diễn tấu làm trò rất hay. Từ đầu đến cuối, chỉ có thái tử Nhược Hiền mặt không chút biến, vẫn lạnh lùng nhìn về phía trước.
Tâm Nguyệt quả thực đau lòng tới cực điểm, người phụ thân thân sinh ra hắn như thế nào lại tàn nhẫn ngược đãi hắn, không những thế kể cả những vị huynh trưởng khác lại giống như đang xem náo nhiệt một bên khoanh tay đứng nhìn, trên đời này quả thực không còn ai thống khổ hơn hắn. Hắn nhịn không được ngẩng đầu lên hỏi: “Phụ hoàng! Nhi thần rốt cuộc đã làm điều gì sai trái mà phải bị trừng phạt như vậy. Phụ hoàng yêu dân như con, đối người khác còn dày rộng nhân từ, vì cái gì đối với đứa con chính mình sinh ra lại tàn nhẫn như thế?” Nói xong đã là lệ rơi đầy mặt.
Huyền Vũ đế nghe xong những lời nói này chẳng những không cảm động, ngược lại còn giận tím mặt quát: “Cái thứ đê tiện nhà ngươi! Còn dám chất vấn trẫm ư? Trẫm muốn hung hăng tra tấn ngươi, tàn phá ngươi! Cho ngươi sống không bằng chết, như thế mới có thể tiêu đi mối hận trong lòng trẫm!”
Tâm Nguyệt ngàn lần vạn lần cũng không nghĩ được rằng Huyền Vũ đế lại căm hận hắn như thế, hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, đau lòng đứt từng khúc ruột.
Lại nghe Huyền Vũ đế quát lớn lần nữa: “Người đâu! Bắt đầu mang hài cho cửu hoàng tử đi!” Ngoài đại điện lập tức có bốn gã dáng người vạm vỡ cường tráng đi vào. Hai người trong số họ xoay trụ cánh tay Tâm Nguyệt ghì chặt hắn lại, một người dùng kìm sắt gắp chiếc hài sắt nung đỏ từ phía trên chậu than lên, tên còn lại nắm lên chân Tâm Nguyệt cởi bỏ chiếc hài cũ ra, rồi hướng chiếc hài sắt mang vào.
Tâm Nguyệt sợ tới mức liều mạng giãy dụa, nhưng hai gã cường tráng đã đè chạt hai bên cánh tay, hắn căn bản không có lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc chân trắng nõn nhỏ bé của mình thô bạo bị nhét vào bên trong hài sắt nung đỏ!
“A a a a a a….!” Theo cùng tiếng xuy xuy vọng ra từng đợt khói trắng nghi ngút bốc lên, Tâm Nguyệt thống khổ gào đến thảm thiết tê tâm liệt phế, cả người điên cuồng giãy dụa, hai gã to lớn cố sức ghì chặt mới ngăn chận được hắn. Mùi da thịt cháy khét nhanh chóng xông lên lan ra khắp trên dưới đại điện….
Hai gã cường tráng khác căn bản mặc kệ Tâm Nguyệt thống khổ giãy dụa như thế nào vẫn tiếp tục phận sự mang chiếc hài còn lại mặc vào chân kia, kiềm giữ một bên chân hắn nhét vào phía trong hài sắt. Tâm Nguyệt đau thống điên cuồng rốt cuộc chịu không nổi nữa gào lên thảm thiết rồi hôn mê ngất đi…
Rất nhanh Tâm Nguyệt đã bị một gáo nước lạnh hất tỉnh, hắn suy yếu mở hé hai mắt, chỉ cảm thấy đôi chân giống như bị liệt hỏa hung tàn không ngừng thiêu đốt, hỏa lạc đau đớn, đau đến hắn cơ hồ như muốn ngất đi lần nữa.
Hai gã vạm vỡ ban nãy đỡ Tâm Nguyệt ngồi trên mặt đất, Huyền Vũ đế đi đến trước người hắn tàn nhẫn cười nói: “Tiểu tiện nhân, tư vị mang hài sắt có phải là rất dễ chịu không!?”. Tâm Nguyệt sợ hãi nhìn hắn, thân thể không kiềm được phát run. Huyền Vũ đế tựa hồ còn chưa giải hận, nhấc chân lên hung hăng hướng hài sắt trên chân Tâm Nguyệt đạp xuống, khiến hắn đau đến nỗi thất thanh gào thét, nước mắt tràn ra.
Mọi người trên đại điện nhìn thấy Tâm Nguyệt thê thảm như vậy chẳng những không đồng cảm với hắn, ngược lại tất cả đều cười lớn mỉa mai. Tâm Nguyệt cả người mềm nhũn vô lực tựa vào trong lòng hai gã tráng niên, sắc mặt tái nhợt, tóc tai tán loạn, tuy rằng chịu đủ tra tấn thống khổ không ra hình người, nhưng vẫn không mảy may làm tổn hao gì đến dung mạo tuyệt mỹ của hắn, ngược lại càng làm cho người ta có một loại cảm giác âm ỷ đau thương đắc động lòng người.
Huyền Vũ đế nhìn vào cũng không khỏi có chút động tâm, nhưng hắn ngược lại thầm nghĩ: Tiểu yêu tinh này trời sinh đã được tạo hóa ban cho một hình dáng giả tạo mê hoặc người khác, trẫm làm sao có thể không trừng phạt hắn thật thích đáng! Làm gì phải động lòng xót thương trước thứ điêu toa tiện như hắn. Vì thế cả giận, lạnh lùng nói tiếp: “Cởi hài ra cho cửu hoàng tử!”
Tâm Nguyệt vừa nghe thế nhất thời bị dọa đến chết khiếp, hài sắt đó đã cùng da thịt ở chân phỏng dính vào nhau, nếu mạnh mẽ cởi ra chắc chắn sẽ lột xuống luôn một lớp da thịt lớn. Chưa kịp nghĩ thông đã thấy một gã to lớn khác nắm lấy cẳng chân hắn nhấc lên, Tâm Nguyệt kinh hoảng vạn phần, liều chết phản kháng: “Không… Không… đừng mà!!!!” Gã to lớn đó làm sao có thể nghe theo hắn, nhanh chóng bắt lấy mắt cá chân hắn, một gã tráng niên khác dùng chiếc kìm sắt kẹp chặt chiếc hài, hai người dụng chút sức lực, chiếc hài kia liền từ trên chân Tâm Nguyệt cường ngạnh rớt xuống, “Xoẹt” nhất thanh vang lên kéo theo một mảng da thịt rất lớn xuống dưới. Tâm Nguyệt lại thét một tiếng thê lịch thống cùng, đau đến cơ hồ muốn g lộn nổi điên. Hai gã bên người vội vàng ghì chặt hắn lại, quyết không cho hắn loạn động, giãy thoát.
Ngay sau đó, hai gã bên ngoài lại gỡ chiếc hài sắt tiếp theo xuống dưới, hai chân Tâm Nguyệt lúc này đã hỏa liệt phỏng chín, giờ lại bị người lột da tươi sống, đôi chân trần đã trở thành một khối huyết nhục lẫn lộn nhìn thấy dọa người. Ý thức hắn giờ bị đau đớn vây quanh, mơ hồ không còn nghe thấy bất cứ thanh âm nào bên tai nữa, mọi thứ đều mờ mịt, trước mắt tối sầm một lần nữa ngất đi.
Nhưng Huyền Vũ đế đâu chịu buông tha cho hắn, lại tiếp tục dùng nước lạnh hất tỉnh hắn. Lúc này Tâm Nguyệt đã bị tra tấn đến hấp hối. Vậy mà Huyền Vũ đế còn nói muốn dùng nước muối tiêu độc ở đầu vết thương trên chân hắn. Sai người tới bưng một chậu nước muối lên đặt trước mặt hắn, khi Tâm Nguyệt nhìn thấy chậu nước đó, kinh hãi quá độ, chết ngất tại chỗ!
Trong cơn mê man, Tâm Nguyệt không ngừng gặp phải ác mộng, giữa cảnh mộng Huyền Vũ đế dùng lửa nướng đỏ hai bàn chân hắn, mãi cho đến khi chân hắn cháy đen, rồi cuối cùng thiêu đốt thành tro bụi! Tâm Nguyệt gào to theo trong mộng tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy thái tử Nhược Hiền rõ ràng đang đứng trước giường, chớp mắt mấy lần lại phát hiện chính mình toàn thân vô lực mềm nhũn nằm trên một chiếc giường rất lớn, bốn phía trang hoàng xa hoa lộng lẫy, dường như không phải là căn phòng nhỏ cũ nát tối tăm của hắn.
Tâm Nguyệt kinh ngạc không thôi, vừa định nói chuyện lại phát hiện cổ họng khàn đặc không nói được lời nào. Mà từ dưới hai chân truyền đến từng đợt đau đớn như kim châm muối xát, khiến hắn nhịn không được, nhỏ giọng rên rỉ vài tiếng.
Chỉ nghe thấy thái tử lạnh lùng nói: “Hắn tỉnh rồi.. Mau đút hắn uống ít nước.” Một cung nữ đương cầm một bát nước đưa đến bên miệng Tâm Nguyệt, hắn vội vàng uống vào mấy lớp, cảm giác lập tức khá hơn rất nhiều. Hắn sợ hãi nhìn thái tử, cất giọng suy yếu hỏi: “Thái tử điện hạ, ta đang ở đâu a?”
Thái tử thản nhiên nói: “Đây là đông cung.” Tâm Nguyệt vừa nghe qua, vừa sợ hãi lại song song nảy sinh tò mò, nhẹ giọng nói tiếp: “Điện hạ, sao ta lại ở đây? Ta nhớ rõ phụ hoàng nói muốn dùng nước muối xát vào chân ta…. rất đáng sợ..” Thái tử lạnh lùng đáp lời: “Phụ hoàng đã tha cho ngươi rồi… Ta không muốn nhìn thấy ngươi chết ở đại điện đông cung, nên mới bảo người khác mang ngươi về đây!”
Tâm Nguyệt lại nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy hai chân mình đã được băng bó cẩn thận, tuy rằng còn rất đau buốt, nhưng đại thể cũng không còn gì đáng lo nữa. Trong lòng hắn chợt ấm áp, cảm kích nhìn thái tử nói: “Điện hạ mấy lần ra tay cứu giúp, Tâm Nguyệt vô cùng cảm kích. Đại ân đại đức của điện hạ Tâm Nguyệt suốt đời không quên!” Nói xong lệ ngấn từ khóe mắt trượt nhanh xuống hai má… Thái tử chán nản ngắt lời hắn: “Đừng nói nữa, ta ghét nhất là nghe mấy lời dài dòng vô bổ!” Tâm Nguyệt nghe thế nhói lòng đau xót cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Thái tử bỗng nhiên lạnh lùng hỏi lại: “Tâm Nguyệt, trong lòng ngươi không cảm thấy kỳ lạ ư, vì sao phụ hoàng lại đối đãi với ngươi tàn nhẫn như vậy!?” Tâm Nguyệt trong lòng cả kinh, cố nén cơn đau trụ xuống hai chân cố sức ngồi dậy, rướn người lên hỏi: “Điện hạ ngươi biết chuyện gì đó, phải không? Van ngươi hãy nói cho ta biết đi! Cho dù sau này, ta có bị phụ hoàng bức chết, ta cũng có thể đường đường chính chính biết được vì sao mình chết.”
Thái tử chậm rãi nói: “Nếu ngươi muốn biết ta cũng không giấu làm gì, chuyện này có liên quan trực tiếp đến Lệ Phi – mẫu thân của ngươi, nghe xong ngươi đừng hối hận đó!” Tâm Nguyệt giật mình, trong lòng hiếu kỳ càng dâng lên nhiều hơn. Thái tử lại nói thêm: “Ngươi có biết mẫu thân ngươi vì sao mà qua đời không?” Tâm Nguyệt lắc đầu: “Ta chỉ biết từ khi ta sinh ra mẫu phi đã qua đời, còn về cái chết của mẫu phi chưa bao giờ có người nào nói qua cho ta biết cả.”
Thái tử thấp giọng nói: “Mẫu thân của ngươi là thắt cổ tự vẫn!” Lời vừa nói ra Tâm Nguyệt sững người khiếp sợ, vội vàng thốt lên: “Vì sao?!”
Thái tử đi đến phía trước cửa sổ nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài trong khuôn đình viện, bắt đầu từ tốn nói: “Mẫu thân ngươi là từ dân gian tuyển nhập hậu cung. Phụ hoàng lần đầu triệu kiến liền vì sắc đẹp tuyệt thế của bà làm khuynh đảo, nhất thời kinh thế vi nhân, lập tức tấn phong mẫu thân ngươi thành Lệ Phi đương triều. Từ đó về sau, hết mực cưng chiều sủng ái, phụ hoàng bị vẻ đẹp của bà dụ hoặc thần hồn điên đảo, đêm nào cũng gọi triệu tẩm. Điều này trực tiếp đánh vào lòng ghen tuông đố kị của các phi tử khác trong cung, mọi người không khỏi sinh lòng ganh ghét. Lại nói, sau khi mẫu thân ngươi vào cung tám tháng liền mang thai và sinh ra ngươi. Nữ nhân bình thường đều phải chín tháng mười ngày mang thai mới sinh hạ con trẻ, mà mẫu thân ngươi mới được phụ hoàng lâm hạnh vừa tròn tám tháng đã mang thai sinh con, vì thế trong cung liên tục nổi lên nhiều lời đồn khó nghe, đều nói mẫu thân ngươi có khả năng trước khi tiến cung đã có bầu từ trước. Lời đồn đãi nhanh chóng lan rộng khắp hoàng cung, khiến phụ hoàng cũng không khỏi phiền não sinh lòng nghi kị, giữa lúc này có người đứng ra tố giác nói mẫu thân ngươi trước khi tiến cung từng cùng một gã thư sinh đồng hương qua lại thân thiết, quan hệ ám muội. Phụ hoàng nghe xong nổi trận lôi đình, hướng mẫu thân ngươi nghiêm lệ bức hỏi, mẫu thân ngươi không thể biện giải, cùng đêm đó liền thắt cổ tự sát!”
Thái tử kể đến đây thì quay đầu nhìn lại Tâm Nguyệt, chỉ thấy hắn đã rơi lệ đầy mặt, nghẹn ngào hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
Thái tử lắc đầu nói tiếp: “Sau khi mẫu thân ngươi tự sát, trong cung đều nói bà vì sợ tội mà tự vẫn! Khắp nơi trong cung đều gièm pha lời ra tiếng vào, phụ hoàng cũng không muốn để việc này truyền ra bên ngoài tránh làm nhục quốc tộc. Bởi vậy phụ hoàng đem mẫu thân ngươi an táng qua loa, sau đó đối với việc này cũng không truy tìm đến cùng nữa, từ đó về sau phụ hoàng nhìn nhận ngươi không phải là con thân sinh của hắn, lại bởi vì ngươi chính là mối sỉ nhục lớn nhất của hắn, cho nên phụ hoàng căm hận ngươi đến tận xương tủy! Mọi lăng nhục cùng tra tấn mà ngươi hiện tại hứng chịu đều là hậu nghiệt do mẫu thân ngươi gây ra!”
Tâm Nguyệt thống khổ thét lớn: “Ta không tin!! Ta không tin mẫu thân ta lại là loại người như vậy!” Nói xong hắn ngẩng đầu đau lòng nhìn thái tử, nhẹ giọng phủ nhận: “Ta là con phụ hoàng mà! Điện hạ, ngươi cũng tin ta là con của phụ hoàng phải không!?” Thái tử lạnh lùng nhìn hắn, trầm thấp nói: “Tâm Nguyệt! Đừng tự lừa mình dối người nữa! Hãy đối mặt tiếp nhận sự thật đi!”
Tâm Nguyệt ngồi suy sụp trên giường ôm đầu gào khóc, sự thật tàn khốc này hắn vô luận như thế nào cũng không sao tiếp nhận nổi. Hắn chưa bao giờ gặp qua mẫu thân, trong lòng luôn ảo tưởng duy nhất xem bà là điểm tựa duy trì sự sống, tôn sùng bà là thuần khiết cao quý, mẫu thân như thế nào có thể làm ra những chuyện tồi bại này chứ, nói cách gì hắn cũng không sao tin được!!
Thái tử nhìn hắn vật lộn trong đau đớn thống khổ, thần sắc dưới đáy mắt hiện lên một tia thương xót, nhưng chỉ là trong giây lát lướt qua. Rất nhanh lại khôi phục nguyên bản biểu tình lạnh lùng ban đầu.