Sáng hôm sau khi thức dậy mọi việc vẫn như cũ chỉ có cách xưng hô của hai người là thay đổi.
Vẫn cô nương ngây ngô ngồi trong phòng đợi người đi làm tới tối mới về.
Vẫn chàng trai đi tu luyện tới tối mới về.
Dù đã thành thân nhưng Cửu Ưu Nhã chẳng có mấy hảo cảm gì dành cho Mặc Lãnh Lam, về phía y cũng vậy.
Tất cả là vì chuyện hôm đó.
Một tuần sau khi thức hải của Cửu Ưu Nhã bắt đầu bình phục dần, tuy đầu có hơi đau nhưng cái gì cần nhớ ra cũng từ từ nhớ ra.
Thức hải bị cô tự phong ấn nay đã bị phá ra, ma tộc Cửu Ưu Nhã lần nữa tái sinh.
Điều đầu tiên sau khi nhớ lại là trở về ma tộc báo cáo tất cả sự việc đồng thời để mọi người an tâm.
Ma tộc cũng trong tình trạng nuôi quân chờ ngày hoàn thành đại kế hoạch.
Ma hậu thấy nữ nhi bình yên thì mừng rỡ, cả ma giới đều bình ổn.
Ma giới không lớn như mọi người nghĩ, nó chỉ to hơn so với các đại tông môn ở tu chân giới.
Vì là một phần bị bỏ hoang, đất đai cằn cỗi khiến cho ma tộc trở nên càng cường đại.
Cửu Ưu Nhã giấu việc bản thân khi mất trí nhớ đi thành thân với một phàm nhân.
Nếu nói ra thì phụ hoàng mẫu hậu nàng chắc gì đã để yên cho kẻ đó.
Dù hon vì thương yêu nàng không giết hắn thì ba vị ca ca kia chắc gì đã tha.
Thủ đoạn giết chóc hành hạ nhân tộc của nàng đều học từ họ.
Nó chỉ đơn giản là thú vui ma giới.
Về phần hành hạ địch nhân thì Cửu Ưu Nhã cũng chỉ biết lắc đầu lạnh người.
Khi Mặc Lãnh Lam trở về không thấy Cửu Ưu Nhã thì có chút hoảng.
Dù cho hắn không yêu nàng ta nhưng đó là nương tử của hắn, làm sao có thể bỏ mặc nàng.
Đi tìm xung quanh khu vực không thấy dấu vết của Cửu Ưu Nhã đâu.
Mặc Lãnh Lam đoán có thể nàng ta đã nhớ lại nên rời đi không lời từ biệt.
Hẳn là chê hắn thân phận thấp hèn không xứng với nàng nên mới như vậy.
Nói tới đây tay hắn nắm thành quyền đấm vào thân cây trước mặt.
Lực đạo không nhỏ khiến cái cây bị đổ rạp xuống.
Hắn thề nếu bắt được nàng sẽ khiến cho cô sống không yên ổn.
Cửu Ưu Nhã ở ma giới một thời gian dài để tu luyện lấp đầy phần bị thiếu hụt kia đi.
So với nhưng nơi linh khí nồng đậm thì ma giới vẫn là nơi thích hợp nhất để nàng tu luyện.
Hai tháng bế quan, lực lượng đã khôi phục gần đầy.
Lúc này cô mới nhớ tới người phu quân mình lượm được khi bị thương kia.
Lúc nàng đi không để lại lời từ biệt nào, chẳng biết hắn có lo lắng đi tìm không.
Trong trí nhớ của nàng hắn là một tu sĩ tu vi không cao nhưng tuổi tác có chút lớn.
Nhưng nghĩ lại bản thân nàng tuổi tác không nhỏ, có khi còn lớn hơn hắn.
Cũng không tính là thiệt.
Cửu Ưu Nhã trầm tư hồi lâu quyết định giúp hắn trùng tu tăng tiến tu vi coi như là bồi thường cho y.
Tại tông môn, khi thấy đồ nhi của mình trở về thì lão sư phụ có chút hào hứng.
Y hỏi hắn ra ngoài có gặp được cơ duyên gì để đề tăng thực lực không.
Hắn chỉ lễ phép trả lời rồi rời đi.
Lão sư phụ nhìn đồ nhi yêu quý của mình một hồi lâu.
Lão thấy tên này chắc chắc ra ngoài thì vấp phải tình ái.
Nếu không sao sau khi trở về mặt này lại không vui.
Bấm độn một hồi lão giật mình kinh hãi.
Ở tu chân giới thực lực của lão không cao nhưng lại rất nổi danh nhờ thuật bói toán.
Không ít người đem tài phú khó kiếm đến chỉ để xin lão bấm quẻ.
Khi tính ra được tên đồ đệ này lại có duyên tình với ma nữ kia thì y không khỏi hoảng sợ.
Lần đầu tiên gặp hắn trưởng lão đã nhìn ra tương lai của thiếu niên ấy không tầm thường.
Mặc kệ sự ngăn cản của các sư huynh đệ cùng tông chủ, lão vẫn kiên quyết nhận hắn là đệ tử chân truyền.
Những gì lão biết đều truyền lại hết cho hắn.
Tên đồ đệ này cũng không tồi, rất ngoan ngoãn nghe lời.
Không những thế còn rất hiếu thuận với lão.
Nghĩ về chuyện đó trưởng lão không khỏi thở dài một hơi.
Tốt nhất chuyện này không nên nói ra kẻo sẽ loạn thế.
Cửu Ưu Nhã trở về căn nhà tranh tìm kiếm kẻ kia.
Hắn tên gọi Mặc Lãnh Lam, ngoài việc biết y là kẻ tu chân thì nàng chẳng biết gì.
Mặc Lãnh Lam thỉnh thoảng sẽ ghé nơi đây nghỉ ngơi.
Một lần trùng hợp gặp được nương tử vô ơn phụ bạc kia đang nằm trên bàn ngủ thiếp đi.
Khi y bước vào không thấy nàng phản ứng gì thì lấy chiếc chăn mỏng đắp lên cho nàng.
Với tu vi của Cửu Ưu Nhã đương nhiên sẽ cảm giác được mọi thứ.
Nhưng chẳng biết vì sao khi về nơi đây nàng lại yên tâm không chút phòng bị như thể rằng nơi này rất an toàn.
Khi tỉnh lại thấy mình nằm trên giường bên cạnh là một nam nhân đang ôm eo mình ngủ.
Gương mặt thân quen đấy khiến cho Cửu Ưu Nhã buông bỏ cảnh giác.
Lấy tay nghịch nghịch lọn tóc của người thiếu niên trước mặt.
Cửu Ưu Nhã đưa mắt đánh giá vị phu quân kia.
Có vẻ sau khi nàng rời đi khiến hắn lo lắng không thôi, nhìn có vẻ khá tiều tuỵ.
Coi chừng không thấy nàng trở lại nên rời đi tu luyện, nhưng có vẻ thi thoảng sẽ ghé lại đây.
Thâm tâm nàng nghĩ có lẽ tên này đã động lòng với nàng..