Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

chương 136: võ linh cao cấp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: susublue

Bốn người đi cùng nhau?

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Vân Tiếu Tiếu và Bách Lý Thần một chút, tính luôn mình cũng chỉ có ba, đúng lúc này nam tử vừa rồi cho Thượng Quan Tây Nguyệt bùa hộ thân đi tới "Tiểu sư muội, ta và các ngươi cùng nhau vào đi."

"Được, bốn người các ngươi cùng đi vào, nhớ kỹ, sau khi đi vào, hai mắt nhắm lại, mặc kệ nghe thấy âm thanh gì cũng không được mở ra, đã nghe chưa?"

Đám người Thượng Quan Tây Nguyệt nhẹ gật đầu rồi đi vào trong, sau khi đi vào trước mắt đen kịt lại, không nhìn thấy gì cả.

"Thần, chàng ở đâu."Thượng Quan Tây Nguyệt quơ tay về phía trước.

"Nguyệt nhi, ta ở đây." Bách Lý Thần kéo tay Thượng Quan Tây Nguyệt, kéo nàng đến bên cạnh mình.

Thượng Quan Tây Nguyệt an tâm tựa vào bờ vai Bách Lý Thần, dù không thấy gì trước mắt thì nàng cũng không có cảm giác gì, bởi vì chỉ cần có Bách Lý Thần bên vạnh, nàng sẽ không cảm thấy sợ hãi.

Đúng lúc này, bên tai Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên vang lên một âm thanh khó hiểu, giống như tiếng của ma quỷ, khiến cho người ta rùng mình dựng tóc gáy.

Nàng nhớ tới lời nói của Lý trưởng lão, mặc kệ nghe thấy cái gì cũng không được mở mắt, cho nên lúc này Thượng Quan Tây Nguyệt nhắm chặt hai mắt.

Đột nhiên nàng cảm giác có một luồng sức mạnh đánh về phía mình, ngay sau đó nàng bị luồng sức mạnh đó đẩy ra xa khỏi Bách Lý Thần.

"Thần, Thần, chàng ở đâu."Thượng Quan Tây Nguyệt bị luồng sức mạnh đó khống chế, sau đó nàng thấy hoa mắt, rồi không còn ý thức nữa.

Bên ngoài sơn động, Lý trưởng lão dặn dò nữ nhi của mình: "Thiên Thiên, lát nữa ngươi và Nhược Tích tỷ cùng đi vào, nàng sẽ chăm sóc ngươi, nhớ kỹ, sau khi đến sơn động, các ngươi phải cầm tay nhau, không được buông tay, đọc khẩu quyết ta dạy ngươi, ngươi sẽ không lạc Nhược Tích, biết không."

"Ta đã biết, cha."Lý Thiên Thiên gật đầu, con mắt đã sớm nhìn theo hướng Thượng Quan Tây Nguyệt đi vào sơn động, khóe miệng nhếch lên một đường cong không rõ.

Bên ngoài núi rừng, gió lạnh thồi vù vù, xung quanh đều là không khí quỷ dị.

Thượng Quan Tây Nguyệt nằm cách đó không xa khẽ rên một tiếng, sau đó mở mắt ra.

Đây là chỗ nào, Thượng Quan Tây Nguyệt hiếu kỳ đánh giá bốn phía, giống như là rừng rậm, cao lớn dầy đặc, cây cối cực kỳ rậm rạp.

Nàng vuốt khớp xương có chút đau nhức, sau đó chậm rãi đứng lên, đi về phía trước mấy bước, đột nhiên.....

"Tiếu Tiếu..."Thượng Quan Tây Nguyệt kinh ngạc hô một tiếng, nhanh chân đi về phía trước.

Thượng Quan Tây Nguyệt đi đến trước mặt Vân Tiếu Tiếu, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lung lay cơ thể của nàng: " Tiếu Tiếu, tỉnh lại đi, tỉnh lại...."

"Ưm..."Vân Tiếu Tiếu bị đau hô một tiếng, mở to mắt chậm rãi ngồi ngay ngắn, nàng mê mang nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.

"Nguyệt nhi, ta bị làm sao vậy, chúng ta đang ở đâu!"

Thượng Quan Tây Nguyệt đỡ Vân Tiếu Tiếu dậy, vỗ vỗ lá cây đính trên người nàng, mở mắt nhìn tình huống chung quanh: "Ta cũng không rõ lắm, nhưng ta nghĩ đây chính là nơi để chúng ta rèn luyện."

Cũng không biết Thần đang ở đâu, được rồi, đi được tới đâu hay tới đó, nhất định có thể gặp lại hắn!

Hai người nắm tay nhau, cùng nhau đi vào sâu trong rừng.....

Gió lạnh vẫn tiếp tục thổi.....

"Nguyệt nhi, nơi này âm u quá, ta sợ."Vân Tiếu Tiếu rụt đầu, nhích lại gần Thượng Quan Tây Nguyệt.

Trời ạ, đây là nơi quái quỷ gì vậy, âm u khiến người ta sợ hãi, còn có tiếng gió gào thét nữa, tất cả những thứ này khiến cho người ta càng rùng mình.

Thượng Quan Tây Nguyệt an ủi vỗ tay của nàng: "Không sao, đừng sợ, có ta ở đây!"

Có ta ở đây!

Khi Thượng Quan Tây Nguyệt nói ra từ này thì lại nghĩ tới Bách Lý Thần, đây là lần đầu tiên hai người ăn ý như vậy, cũng không biết bây giờ hắn đang ở đâu, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn có phải cũng ở bên trong khu rừng này hay không, có cũng gặp chuyện nguy hiểm không!

"Nguyệt nhi, ngươi sao vậy."

Vân Tiếu Tiếu không hiểu đẩy Thượng Quan Tây Nguyệt, thì ra trong lúc vô tình nàng đã dừng bước.

Thượng Quan Tây Nguyệt hoảng hốt, sau đó lắc đầu, lôi kéo Vân Tiếu Tiếu tiếp tục đi về phía trước.

Cảm giác như đã đi rất lâu, nơi Thượng Quan Tây Nguyệt đang đi cũng sáng hơn một chút, các nàng thở hổn hển ngừng lại.

"Nguyệt nhi, không phải chúng ta phải ở đây một tháng chứ, chúng ta phải ăn cái gì, uống gì đây."

Thượng Quan Tây Nguyệt gõ đầu của nàng một cái: "Những thứ này đương nhiên phải dựa vào năng lực của mình tự tìm rồi, nếu không để cho ngươi đi rèn luyện làm gì!"

"A "Vân Tiếu Tiếu sờ đầu.

Đột nhiên, trước mắt Thượng Quan Tây Nguyệt có tia sáng lóe lên, một con hồ ly nhỏ xuất hiện, con hồ ly này khác những con khác cùng chủng loại, nó có bốn mắt.

"Duyên Duyên "Thượng Quan Tây Nguyệt mừng rỡ kêu lên, nàng không nhớ rõ là đã bao lâu rồi không nhìn thấy nó, từ khi để nó vào không gian huyền ảo xong thì không hề mang nó ra nữa.

"Chi chi, chi chi C-K-Í-T..T...T..."Mẫu thân, người thật xấu, người ném ta ở đó lâu như vậy, còn phải ở chung với tên nhóc xấu xa kia nữa, ta không muốn, ta muốn ở cùng với người.

Thượng Quan Tây Nguyệt uất ức cười một tiếng, xoay người bế Duyên Duyên lên, yêu thương ngắt một mũi nhỏ của nó một cái: "Được rồi, Duyên Duyên, là ta sai, ta không nên bỏ người một mình trong đó, đúng rồi, không phải còn có Lạc Lạc chơi với ngươi sao?"

Vừa dứt lời, trước mắt Thượng Quan Tây Nguyệt lại có ánh sáng lóe lên, Lạc Lạc cũng chạy ra khỏi không gian huyền ảo.

"Chủ nhân, ta không muốn ở cùng con hồ ly chết tiệt này, ta muốn ở cùng với ngươi."

Lạc Lạc chống nạnh tức giận bất bình đánh vào mông Duyên Duyên, hắn thật sự không chịu nổi, mình là thần thú vĩ đại như vậy mà phải ở cùng con hồ ly ngu xuẩn này, điều này chính là một điều vũ nhục.

Duyên Duyên thấy mình bị chửi là hồ ly chết tiệt, lập tức nhảy ra khỏi vòng tay Thượng Quan Tây Nguyệt, giơ đuôi lên đánh về phía Lạc Lạc"Chi chi C-K-Í-T..T...T, chi chi...."Con rồng ngu ngốc nhà ngươi, ngươi mới là con rồng đáng chết, hừ.

Vân Tiếu Tiếu ngây người, đây là tình huống gì vậy, con hồ ly và đứa trẻ này xuất hiện từ đâu vậy, có vẻ như quen biết với Nguyệt nhi.

"Nguyệt nhi, bọn chúng là..."

Thượng Quan Tây Nguyệt cười, giới thiệu: "Đây là sủng vật Duyên Duyên của ta, còn đây là..."Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ vào Lạc Lạc rồi đột nhiên không biết nên giải thích thế nào, bởi vì thật ra nàng cũng không biết Lạc Lạc là chủng loại gì.

"Chủ nhân là chủ nhân của ta, ta mãi mãi không rời khỏi ngươi."Tiểu Lạc Lạc đứng thẳng người, kiên định nói.

Vân Tiếu Tiếu cái hiểu cái không nhẹ gật đầu, nàng đột nhiên thấy rất hâm mộ Thượng Quan Tây Nguyệt, không chỉ có soái ca mà còn có cả sủng vật và đứa bé không rời không bỏ này, vì sao mình lại không có vận may này chứ.

Thượng Quan Tây Nguyệt cảm động nhìn Lạc Lạc, vươn tay ôm hắn vào trong ngực, cọ trán vào mặt của hắn: "Được rồi, các ngươi đều đã ra ngoài rồi thì đi theo ta đi."

Sau đó nàng buông Lạc Lạc xuống, lấy đồ ăn nước uống trong nhẫn Thiên Hoàng ra, Dieenndkdan/leeequhydonnn cũng may lúc trước khi nàng rảnh rỗi đã bỏ vào trong này không ít đồ ăn để dự trữ, bây giờ thật sự đã phát huy được tác dụng.

"Oa, đồ ăn, còn có nước nữa.."Vân Tiếu Tiếu kích động cầm thức ăn Thượng Quan Tây Nguyệt đưa cho, bắt đầu ăn ngấu nghiến, thật thơm quá, đi lâu như vậy, bụng đã sớm kêu rột rột, miệng cũng khô nứt."

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn nàng ăn ngon như vậy, cũng chậm rãi ăn đồ ăn của mình.

"Chi chi, chi chi C-K-Í-T..T...T..." Duyên Duyên chạy từ đằng xa về chỉ móng vuốt về đằng trước, giống như muốn nói cho Thượng Quan Tây Nguyệt biết cái gì đó.

"Duyên Duyên, ngươi muốn nói cái gì!"

"Chi chi C-K-Í-T..T...T, chi chi C-K-Í-T..T...T...."Có vẻ Duyên Duyên rất gấp, một mực chỉ về đằng trước, cuối cùng giống như không chờ nổi nữa, cắn một góc áo của Thượng Quan Tây Nguyệt kéo về phía trước.

Nhìn thấy Duyên Duyên nóng lòng, Thượng Quan Tây Nguyệt đi về phía trước theo nó.

Gió lạnh thổi vù vù....

Thời tiết cũng lập tức trở nên âm trầm.

Khi Thượng Quan Tây Nguyệt chạy đến nơi Duyên Duyên chỉ thì bỗng nhiên dừng bước, phòng bị nhìn yêu thú cách đó không xa.

"Nguyệt nhi.. Ngươi... Trời ạ, đây là thứ quái quỷ gì."Vân Tiếu Tiếu không ngừng rụt lui, nhẹ đụng phải Thượng Quan Tây Nguyệt đang đứng ở phía sau, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy yêu thú với con mắt sáng rực đang lè lưỡi.

Đây là năm con Gấu Tinh, thân thể to lớn đạp xuống khiến mặt đất chấn động, nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, yêu thú ngẩng đầu gầm thét hai tiếng, giống như đang vui vẻ vì mình đã tìm thấy bữa tối.

Nhìn thấy có hai người đứng ở trước mặt mình, Gấu Tinh cực kỳ vui vẻ, vỗ ngực xong, điên cuồng chạy về phía Thượng Quan Tây Nguyệt, giống như muốn đánh hai người bọn họ ngã nhào xuống đất!

Nhìn thấy mấy con Gấu Tinh chạy nhanh tới đây, sắc mặt Thượng Quan Tây Nguyệt bình tĩnh như nước, không hề hoảng sợ, chờ bọn chúng đến gần, nhảy lên một cái, lấy ra hai cây đao từ trong nhẫn Thiên Hoàng.

" Tiếu Tiếu, cầm lấy "Thượng Quan Tây Nguyệt ném cây đao cho Vân Tiếu Tiếu, sau đó đột nhiên đánh về phía Gấu Tinh.

Có lẽ phát giác được toàn thân Thượng Quan Tây Nguyệt đầy sát khí nên Gấu Tinh càng táo bạo hơn, sức chiến đấu cũng dâng lên, tất cả đều nhe răng trợn mắt tấn công Thượng Quan Tây Nguyệt.

Mặt khác cũng có hai con đánh về phía Vân Tiếu Tiếu.

Vân Tiếu Tiếu nắm thật chặt cây đao Thượng Quan Tây Nguyệt đưa cho mình, không ngừng tự an ủi mình, nói với chính mình đừng sợ, nếu muốn trở thành cường giả, nhất định phải dũng cảm mới được, nếu ngay cả cái này mà cũng không dám đối mặt thì nàng còn có tư cách gì để trở thành cường giả.

Cảm thấy có chút lòng tin, Vân Tiếu Tiếu nắm chặt cây đao, vận dụng mọi kiến thức học được lúc ở học viện để đánh Gấu Tinh, sau đó nàng nhảy vọt lên, duỗi thẳng hai chân đá vào ngực Gấu Tinh, Yêu Hùng bị đá lui về phía sau mấy bước, sau đó một cánh tay tráng kiện đánh vào hông Vân Tiếu Tiếu, Vân Tiếu Tiếu bị đánh bay vào thân cây, sau đó hôn mê bất tỉnh.

" Tiếu Tiếu "Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu lại quát to một tiếng, sau đó tâm trạng căng thẳng, nắm chặt đao, lúc con Gấu đánh tới trước mặt mình, quanh thân chậm rãi nổi lên ánh sáng màu xanh, đánh vào đầu Gấu Tinh.

Dòng khí đánh vào đầu Gấu Tinh, đầu Gấu Tinh đau đến nỗi kêu to, nhưng cũng không gây thương tích gì lớn cho nó, ngược lại một đòn này lại kích thích Gấu Tinh bạo phát.

Nhìn Gấu Tinh đánh tới thêm lần nữa, mắt Thượng Quan Tây Nguyệt lóe sáng, linh xảo tránh né, sau đó khom người nâng đao lên kề trên cổ Gấu Tinh, máu chảy ồ ạt ngay lập tức.

"Rống...." Một tiếng kêu rung trời, cho thấy sự đau đớn lúc này của Gấu Tinh, máu trên cổ nó không ngừng chảy, nó lê bước chân nặng nề chậm rãi đi về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.

Động tác càng ngày càng chậm, rốt cục Gấu Tinh không kiên trì nổi nữa, tức giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, sau đó không cam lòng ngã xuống đất, phát ra một tiếng vang lớn.

Bốn con Gấu Tinh khác nhìn thấy đồng bọn của mình bị nữ nhân này sát hại tàn nhẫn, tất cả đều ngửa đầu gầm rú hai tiếng, sau đó cùng nhau tấn công Thượng Quan Tây Nguyệt.

Lạc Lạc đứng bên cạnh thấy vậy liền gấp gáp, thế nhưng bây giờ hắn còn chưa khôi phục thực lực, vốn không thể giúp được chủ nhân.

"Con hồ ly chết tiệt nhà ngươi, không phải ngươi là sủng vật của chủ nhân sao, sao một chút bản lãnh ngươi cũng không có vậy."Lạc Lạc oán trách nhìn Duyên Duyên.

"Chi chi C-K-Í-T..T...T, chi chi C-K-Í-T..T...T..” Con rồng ngu ngốc nhà này, không phải ngươi cũng không có bản lãnh sao, bây giờ ta còn nhỏ, rất nhiều sức mạnh không thể sử dụng được.

Đúng, Duyên Duyên lóe sáng, không phải mình có thể phun lửa sao, nói không chừng có thể giúp mẫu thân.

Sau khi hạ quyết tâm xong, Duyên Duyên duỗi chân ngắn chạy về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.

"Chi chi, chi chi "Mẫu thân, mau tránh ra, ta tới giúp người.

Nghe hiểu được ý Duyên Duyên, Thượng Quan Tây Nguyệt né tránh, đi tới bên cạnh Duyên Duyên.

"Duyên Duyên, ngươi có biện pháp gì!"Nhìn Gấu Tinh lại tấn công thêm lần nữa, Thượng Quan Tây Nguyệt có chút lo lắng hỏi, chỉ sợ những con Gấu Tinh đã đạt đến cấp bậc Tôn thú, đoán chừng chỉ cách Thánh Thú một chút thôi, tất cả đều không dễ đối phó, một con thì còn đỡ, nhưng bây giờ lại có tới mấy con hợp sức với nhau, muốn tiêu diệt toàn bộ bọn chúng vẫn có chút khó khăn.

"Chi chi "Xem ta đây, đôi mắt nhỏ trên sừng của Duyên Duyên mở ra, há rộng miệng nhỏ của mình ra, sau đó phun ra một ngọn lửa dài đốt cháy lông da Gấu Tinh.

Thượng Quan Tây Nguyệt vui mừng, đúng rồi, sao nàng lại quên mất Duyên Duyên có kỹ thuật này.

Gấu Tinh nhìn ngọn lửa thiêu đốt trên người mình, sợ hãi kêu to lên, không ngừng vỗ vỗ, nhưng chỉ trong phút chốc, toàn bộ cơ thể đều bị đốt, ba con khác cũng không ngoại lệ, tất cả đều bị vây trong biển lửa.

Đúng lúc này, Thượng Quan Tây Nguyệt chậm rãi bay lên giữa không trung, hai tay nhẹ giơ lên, một dòng khí mạnh mẽ chạy quanh thân, đột nhiên bay vào trong biển lửa.

"Rống..."Bốn con Gấu Tinh cùng rống lên một tiếng, sau đó tất cả đều biến thành bột phấn, trong không khí còn có mùi da lông bị đốt.

Trông thấy Gấu Tinh bị tiêu diệt, nàng thở dài một hơi, chạy đến trước mặt Vân Tiếu Tiếu bị té xỉu, sau đó lấy một viên thuốc ra, đút vào trong miệng của nàng, trong chốc lát, Vân Tiếu Tiếu chậm rãi mở mắt.

"Nguyệt nhi.. A.. Đau quá..."Vân Tiếu Tiếu xoa hông, chắc chỗ đó đã bị bầm tím.

Thượng Quan Tây Nguyệt cẩn thận kéo Vân Tiếu Tiếu " Tiếu Tiếu, ngươi không sao, chỉ là bên hông ngươi bị bầm tím một chút, qua mấy ngày nữa mới có thể đỡ được."

Vân Tiếu Tiếu gật đầu, không thấy bóng dáng Gấu Tinh đâu, tò mò hỏi: "Nguyệt nhi, mấy con quái vật kia đâu."

Trước khi nàng té xỉu còn đang chiến đấu, sao bây giờ ngay cả cái bóng cũng không có.

Nói đến chuyện này, Thượng Quan Tây Nguyệt quay người ôm lấy Duyên Duyên: "Chuyện này, thật sự phải cảm giác cảm ơn Duyên Duyên của chúng ta, nếu không phải nó phun lửa thiêu cháy Gấu Tinh thì sợ rằng hôm nay chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."

"Chi chi, chi chi... "Đúng thế, bây giờ biết sự lợi hại của ta chưa.

Lạc Lạc nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt ôm Duyên Duyên, uể oải nghiêm mặt uất ức nói: "Chủ nhân, có phải ngươi không vui vì ta không giúp ngươi, cho nên ngươi không thích ta đúng không."

Nhìn khuôn mặt tròn vo của Lạc Lạc sắp khóc đến nơi, Thượng Quan Tây Nguyệt mềm lòng, dinendian.lơqid]on nàng dùng một cái tay khác ôm lấy Lạc Lạc, hôn lên khuôn mặt non nớt của hắn: "Nào có, ta cũng thích Lạc Lạc, hai người các ngươi ta đều thích, không có phân biệt."

Nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt nói vậy, Lạc Lạc lại nở nụ cười, nũng nịu dựa vào trong ngực Thượng Quan Tây Nguyệt.

Đây là nơi nào, Nguyệt nhi đang ở đâu!

Bách Lý Thần nghi hoặc nhìn hoàn cảnh chung quanh, rõ ràng nắm chặt tay Nguyệt nhi, nhưng cuối cùng vẫn bị tách ra, cũng không biết lúc này nàng đã rơi vào chỗ nào rồi.

Bách Lý Thần muốn mau chóng tìm được Thượng Quan Tây Nguyệt, luôn đi về phía trước, nhắc tới cũng thật kỳ quái, dọc theo con đường này, Bách Lý Thần không hề gặp nguy hiểm gì cả.

Trong nháy mắt đã nửa tháng trôi qua, Bách Lý Thần vẫn không tìm được Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn có chút nóng nảy đi đến bờ sông liền ngừng lại, lẳng lặng nhìn bóng của mình trong nước, trong lòng suy nghĩ về Thượng Quan Tây Nguyệt.

"Nhược Tích tỷ, ngươi nhìn xem, hình như phía trước có nước, chúng ta qua xem một chút đi!"Lý Thiên Thiên và Nhược Tích cũng đi tới nơi này.

Nhược Tích nhẹ gật đầu, bước chân đi về phía dòng nước.

Bách Lý Thần nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, vừa nhìn thấy hai người kia đã muốn xoay người rời đi, hắn không muốn liên quan đến bất cứ nữ nhân nào ngoài Nguyệt nhi.

"Thần sư đệ, chờ một chút. | Nhược Tích sắc bén nhìn thấy Bách Lý Thần chuẩn bị quay người rời đi.

Nàng thầm vui vẻ, không ngờ mình và hắn lại có duyên như vậy, ở cái nơi này mà cũng có thể gặp mặt, đây không phải là duyên phận thì là cái gì, vừa vặn lần này Thượng Quan Tây Nguyệt không ở đây, nàng nhất định phải giữ được trái tim hắn!

Bách Lý Thần không thèm nghe tiếng la của nàng, nhanh chân đi về phía trước, ai ngờ Nhược Tích lại ngăn cản đường đi của hắn.

"Thần sư đệ, làm gì mà gấp gáp như vậy, ngươi xem chúng ta đã gặp nhau thì cùng đi đi, như vậy có thể hỗ trợ lẫn nhau?"Nhìn Bách Lý Thần tao nhã hào hoa như vậy, Nhược Tích cảm thấy tim của mình đập bịch bịch, giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cũng càng quyết tâm giành cho được Bách Lý Thần.

"Đúng vậy, Thần sư huynh, chúng ta cùng đi đi, nói không chừng có thể giúp ngươi tìm được biểu muội của ngươi."Lý Thiên Thiên cũng ở mở miệng, thật ra nàng cũng có tâm tư, nàng nhìn ra Nhược Tích thích Bách Lý Thần, nhưng chính nàng cũng rất thích hắn, mặc dù nàng và Nhược Tích là bạn tốt, nhưng người mình thích thì tuyệt đối không thể nhường.

Tìm được Nguyệt nhi!

Bách Lý Thần đã ngừng bước chân lại, nghĩ đến điều các nàng vừa nói, không sai, thêm một người thì khả năng tìm được Nguyệt nhi sẽ càng lớn.

Giống như đã nghĩ kỹ, Bách Lý Thần luôn im lặng cũng nói ra hai chữ: "Đi thôi "

Nhược Tích và Lý Thiên Thiên liếc nhau, đi theo phía sau Bách Lý Thần!

"Oa, Nguyệt nhi thật là lợi hại, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi đã tấn cấp nhanh như vậy."Vân Tiếu Tiếu sùng bái nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt đang ngồi vận công, lần trước sau khi đánh nhau, Nguyệt nhi cũng có cảm giác muốn tấn cấp, kết quả một lần tấn hai cấp, đi thẳng lên Võ Linh cao cấp.

Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi, nếu kể cho người khác nghe thì nhất định không ai thèm tin, đúng vậy, có vài người chỉ tấn một cấp đã khó như lên trời rồi, nhưng Nguyệt nhi lại tấn liền hai cấp trong thời gian nửa tháng, chuyện này kêu bọn họ sống thế nào đây.

Lạc Lạc kiêu ngạo ngẩng đầu, tất nhiê, đây là chủ nhân của mình, ai có thể hơn được!

Thượng Quan Tây Nguyệt khoanh chân ngồi dưới đất, trong nửa tháng này, các nàng vừa đi vừa nghỉ, trên đường đi gặp không ít yêu thú lợi hại, thực chiến khiến Thượng Quan Tây Nguyệt nhanh chóng tấn cấp, ngay hôm nay, nàng cảm thấy toàn thân có đau nhức như bị xé rách, nàng thầm nghĩ không tốt, đây là cảm giác muốn tấn cấp, nhưng nơi này quả thật khá nguy hiểm, nói không chừng trong lúc tấn cấp đột nhiên lại có yêu thú lợi hại tấn công thì sẽ không tốt, thế là nàng cố nén đau đớn, rốt cuộc cũng tìm được một cái sơn động.

Thượng Quan Tây Nguyệt chậm rãi thi triển sức mạnh, để linh lực đi khắp toàn thân, trong nháy mắt, nàng cảm thấy cực kỳ sảng khoái, giống như ngay cả lỗ chân lông cũng giãn ra, toàn thân cũng đã hết đau, mà lại như được tắm rửa dưới ánh mặt trời, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, vui sướng!

Thượng Quan Tây Nguyệt nhắm mắt một hồi, đột nhiên khí thế mạnh mẽ khắp người không ngừng tiết ra ngoài, chờ một chút lại tự động thu hồi, quá tốt rồi, rốt cục cũng đến Võ Linh cao cấp, thật nàng cảm giác mình sắp đột phá cao cấp, nhưng trong cơ thể luôn có cái gì ngăn cản, nàng vẫn không phá được, về sau, Thượng Quan Tây Nguyệt nghĩ ra, có lẽ là sau mấy lần thực chiến nữa sẽ có thể thành công đột phá đến đỉnh phong.

Thượng Quan Tây Nguyệt thở sâu một hơi, sau đó chậm chạp đứng lên, đập vào mắt là ánh mắt sùng bái của Vân Tiếu Tiếu.

“A" Thượng Quan Tây Nguyệt bị dọa, dù ai vừa mở mắt ra mà thấy có người nhìn chằm chằm mình như vậy thì đều giật mình!

Vân Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tây Nguyệt, sau đó tiến lên lắc lắc cánh tay của nàng: "Nguyệt nhi, ngươi dạy ta một chút đi, đến cùng muốn thế nào mới có thể tấn cấp nhanh như vậy a, ngươi nói cho ta biết, nói cho ta biết đi."

Thượng Quan Tây Nguyệt bị nàng hỏi như vậy, đột nhiên nghĩ đến Thánh Linh quả, thế là nàng để Lạc Lạc đi vào không gian huyền ảo, lấy Thánh Linh quả ra.

" Tiếu Tiếu, đây là Thánh Linh quả, ngươi ăn hết cái này, về phần ngươi có thể tấn bao nhiêu cấp, thì phải xem vận mệnh của ngươi rồi."Thượng Quan Tây Nguyệt đặt Thánh Linh vào tay Vân Tiếu Tiếu.

"Thật đẹp."Vân Tiếu Tiếu ngạc nhiên cầm lấy, không ngừng than thở, loại quả này thật xinh đẹp, lại có hình trái tim, Nguyệt nhi thật thần kỳ, thứ gì cũng có.

Mặt Thượng Quan Tây Nguyệt co rút, vươn tay túm lấy Thánh Linh quả nhét vào miệng Vân Tiếu Tiếu: "Ngươi thật là, Thánh Linh quả là để ngươi ăn, không phải để ngươi ngắm."

"...."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio