Chuyển ngữ: Hiểu Vân
Sơ Niệm nhìn thấy nam nhân này ngồi xổm trước gối mình, sau khi nhẹ nhàng thả lại bình sưởi ấm mới vừa lăn đi lên đùi nàng, thuận thế nhấc lên vành nón.
Ánh mắt của nàng thoáng cái mở tròn xoe.
Lần cuối cùng gặp y, đã là chuyện khi từ Thiện Nghĩa trang quay về. Lúc ấy bản thân nàng chật vật không chịu nổi, nhớ rõ y vẫn còn nhân khuông nhân dạng. Cũng chưa qua bao lâu, giờ phút này trên gương mặt y lại mọc ra một râu rậm rì, cả người vừa đen lại vừa gầy, nếu không có ngọn đèn kia lóe ra hào quang chiếu rọi xuống ánh mắt quen thuộc, thiếu chút nữa nàng cũng sẽ không nhận ra.
“Ngươi, ngươi…”
Sơ Niệm trừng mắt nhìn y, ngươi ngươi vài tiếng, rốt cuộc run giọng nói được một câu: “Lá gan của ngươi cũng quá lớn! Tại sao còn chưa đi? Trong thành ngoài thành, nơi nơi đều là bảng cáo thị truy bắt ngươi…”
Ánh mắt Từ Nhược Lân khẽ động, chăm chăm vào nàng.
Với sự mẫn tuệ sâu sắc của y, lập tức tóm được tình tự bao hàm trong lời này của nàng. Gặp lại bất ngờ không kịp đề phòng như vậy, câu đầu tiên nàng nói ra là thế này, y nghe không ra điểm nào có ý chán ghét. Có chăng chính là khiếp sợ cùng hoảng loạn. Y vì bản thân phát hiện ra điều này mà cao hứng. Còn có chuyện so với chuyện này càng vô cùng cấp bách mà cần phải có cái gật đầu của nàng, đây cũng là mục đích y quay trở lại tìm đến nàng. Cho nên y chỉ hướng về nàng hơi hơi vuốt cằm, nói: “Ta biết. Cho nên ta đã trở về. Ta cần sự trợ giúp của nàng.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, y thuận thế ngồi xuống bên chân nàng, đè thấp giọng nói nhanh: “Thế tử, chính là đứa nhỏ mấy tháng trước trên đường đưa tiễn linh cữu tiên hoàng, nàng đã gặp qua một lần, được ta dẫn theo trốn thoát. Nhưng trên đường đi hắn đã bị thương, không thể đi nhanh theo ta. Người tiếp ứng của ta còn chưa tới, phía trước lại tuần tra không ngừng, tất cả con đường ta có thể đi đều đã bị phong tỏa. Cho nên ta tạm thời giao hắn cho một người đáng tin chăm sóc, tự mình vòng trở lại.”
Sơ Niệm mờ mờ ảo ảo dường như có hơi chút hiểu được ý đồ của y, nàng kinh hãi nhìn y: “Ngươi, hay là ngươi muốn…”
Từ Nhược Lân gật đầu, nói: “Phải, ta trở về tìm nàng, là hy vọng nàng có thể mang hắn theo một đoạn đường, chờ vào đến ranh giới Sơn Đông, thương tích hắn khá hơn, thì ta có thể dẫn hắn đi rồi.”
Y nói xong, lại nhìn nàng.
Sắc mặt Sơ Niệm khẽ biến.
Mang theo Triệu Vô Dạng lên phương bắc, chuyện này nếu có gì sơ xuất, hậu quả cũng không phải một mình nàng có khả năng đảm đương. Lý trí của nàng mách bảo, nàng hẳn là phải lập tức cự tuyệt. Nhưng khi trước mắt hiện lên hình ảnh người thiếu niên kia hướng về nàng mà cười hì hì, nàng thế nhưng không thể lắc đầu. Do dự một chút, rốt cuộc nàng vẫn thấp giọng nói: “Nhưng, ta mang hắn đi như thế nào? Giống như ngươi đã nói đó, dọc đường đều có trạm kiểm tra.”
Từ Nhược Lân nói: “Thuyền nàng ngồi, trong khoang thuyền sẽ có một cái tường kép đặc chế. Sau khi đến Túc Dương ở phía trước, ta sẽ đưa hắn lên thuyền ẩn nấp trong tường kép. Như vậy hắn vừa có thể dưỡng thương, còn có thể theo thuyền đi lên phía Bắc. Vạn nhất có chuyện ngoài ý muốn, từ chỗ hắn có thể phá đáy thuyền khoang dưới để chạy trốn theo đường thủy. Bởi vì khoang cách rất dày, cho dù bị hư tổn, cũng sẽ không ảnh hưởng đến thuyền.”
Lại một lần nữa Sơ Niệm bị lời nói của y làm cho khiếp sợ. Rốt cuộc nàng nói: “Ban đầu ta còn lo lắng người đi theo nhiều như vậy, mặc dù ta đồng ý, cũng khó có thể qua mặc bọn họ. Không ngờ ngươi đã sớm an bài chu đáo chặt chẽ như vậy, có lẽ bên trong có người của ngươi?”
Từ Nhược Lân mỉm cười, nói: “Chu Chí là người của ta. Hắn sẽ lo liệu tốt hết thảy mọi thứ.”
Sơ Niệm dán mắt nhìn y, nghĩ đến bản thân lại bị y tính kế một lần nữa, trong lòng liền bắt đầu thấy khó chịu, không được nhịn dịch người cách y xa một chút, lạnh lùng nói: “Ta nên sớm nghĩ ra mới phải. Bằng không lúc này ngươi có thể trèo lên xe ngựa của ta như thế nào chứ? Cái gì cũng tính xong rồi, có lẽ cũng đã sớm chắc chắn chủ ý này cả rồi. Đã như vậy, cứ làm sau lưng ta là được, còn nói ta biết chuyện này để làm gì?”
Từ Nhược Lân nghe ra trong lời nàng có ý châm chọc, cười khổ, y nói: “Ta vốn có thể gạt nàng đưa hắn đi cùng. Chính là không muốn làm như vậy. Thuyền của nàng có lộ chiếu do Lại bộ phát ra, một đường hẳn là thông suốt. Nhưng dù sao, đây vẫn là cọc chuyện phiêu lưu trách nhiệm nặng nề. Nếu nàng không muốn, ta tuyệt sẽ không làm trái ý của nàng. Nên lúc này mới cố ý để nàng biết trước.”
Sơ Niệm hừ một tiếng, ánh mắt cũng chưa liếc y một cái, chỉ nói: “Mặt trắng mặt đỏ một mình ngươi đều làm đủ. Đã như vậy, ta còn có gì để nói? Đến lúc đó ngươi cứ đưa hắn lên thuyền là được. Chỉ mong không cần gặp chuyện không may. Nếu không một mình ta xui xẻo thì thôi, còn liên lụy đến cả Quốc công phủ, ta thực sự chết vạn lần cũng không gánh nổi.”
Từ Nhược Lân nhìn nàng, chậm rãi nói: “Đa tạ nàng thành toàn…”
Sơ Niệm lập tức nói: “Dừng ngay! Ta cũng không phải vì ngươi mà đồng ý. Ta là vì Tiêu Vương phi…” Nói tới đây, nàng ngừng lại, cuối cùng cũng quét mắt nhìn về phía y, nhỏ giọng hỏi: “Vương phi sau này làm sao bây giờ?”
Từ Nhược Lân nói: “Bình vương phủ giờ phút này nói không chừng đã sớm thành tường đồng vách sắt. Nhưng dù sao, người đó cũng là thẩm nương (thím) của Hoàng Thượng. Ta đoán Hoàng Thượng cũng không mong muốn vào thời điểm này còn phải gánh thêm cái danh thí thân(). Tánh mạng tạm thời sẽ không đáng ngại. Chỉ có thể để ít thời gian sau nữa, lại từ từ tìm cách.”
() thí thân: sát hại người thân
Ở kiếp trước, Sơ Niệm bất quá chỉ là một nữ tử thủ tiết trong khuê phòng, đối với những tin tức bên ngoài, đương nhiên nàng không linh thông bằng Từ Nhược Lân. Nàng đúng là không rõ ràng mấy kết cục cuối cùng của Bình vương phi, nhưng Từ Nhược Lân lại biết được. Trong suốt ba năm chiến sự diễn ra, bà ấy vẫn bị giam lỏng ở Kim Lăng, tánh mạng vô lo. Cuối cùng phải chết, cũng chết vào lúc Kim Lăng thành bị phá, khi đó ở Bình vương phủ dấy lên một trận hỏa hoạn rất lớn. Thế nhân() đều cho là Nguyên Khang đế Triệu Khám thấy đại thế đã đổ, sát thẩm nương để tiết mối hận trong lòng. Bình vương vì thế phẫn nộ Triệu Khám vô đức, đau xót không thôi, sau đó truy phong Tiêu Quang Vinh làm Kính Đức Thánh Hiển hoàng hậu. Chẳng qua trên phố, nhưng cũng ngầm có lời đồn đãi, nói ngọn lửa kia bùng lên có chút kỳ lạ, Nguyên Khang đế không chừng cũng chỉ là người gánh chịu cái tội danh mà thôi.
() Thế nhân: người đời
Những chuyện xưa đã qua, giờ này Từ Nhược Lân cũng không rảnh nhiều lời cùng nàng. Chỉ là thấy nàng hỏi, liền an ủi như vậy.
Sơ Niệm biết y nói chính là sự thật. Những vùng xung quanh thân cận Kim Lăng hiện giờ phòng vệ nghiêm ngặt, ba ngày trước khi nàng ra khỏi thành liền cảm nhận thấy rõ. Đầu đường cuối ngõ nơi nơi chốn chốn đều có thể trông thấy binh lính đi tuần, cho dù là giống như đoàn người của nàng, có được lộ chiếu thông hành, nhưng khi xuất thành, ngay cả số tùy tùng mang theo cũng nhất nhất kiểm tra, nam mấy nữ mấy, không chút sai lầm mới thả cho đi qua.
Nàng không nói nữa, Từ Nhược Lân cũng trở nên trầm mặc. Khi xe ngựa tới một góc rẽ, bên ngoài vang lên tiếng roi phất, tốc độ dần dần lại hoãn lại. Từ Nhược Lân đưa mắt nhìn Sơ Niệm một cái, dường như muốn nói cái gì, nhưng rốt cuộc cái gì cũng không nói, cuối cùng chỉ đứng dậy cúi đầu nói câu “Ta đi trước”, lật cửa tựa như khi đến, rồi thả người nhảy xuống.
Chờ y vừa đi, Sơ Niệm nhịn không được liền vén mành cuốn trên khung cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy một đạo thân ảnh lướt nhanh vài cái vào đám cây cối ở ven đường, đảo mắt liền biến mất trong bóng tối. Sửng sốt một lát, rốt cuộc nàng chậm rãi ngồi thẳng người lại, ôm chặt lấy cái bình sưởi ấm trên gối.
Vào lúc bình minh, Sơ Niệm về đến Kim Lăng, đưa ra lộ chiếu vào thành. Sau đó nàng đem linh bài vong phu đến từ đường, đến qua giờ ngọ lại xuất thành, đi đến bến đò để lên tàu. Nơi đó, đã sớm có ba bốn chiếc thuyền neo đợi từ sáng sớm. Một chiếc thuyền lâu một màu, dài bảy tám trượng. Chiếu theo quy củ, ở phía trước trên mũi thuyền cột một tấm trướng thể hiện uy danh của Ngụy quốc công phủ, để cho những thuyền đối diện khác khi tới có thể thấy mà nhường đường. Chu Bình An, Từ Bang Hanh đi đầu, mang theo linh cữu trong bảo khố của thuyền, Sơ Niệm ở giữa, cuối cùng là thuyền cho gã sai vặt, tùy tùng và đám người đến ở. Trong tiếng chuông chập cúng bái pháp sự, một loạt thuyền chầm chậm lên đường tiến về phương bắc.
Túc Dương nằm ở Trấn Giang về hướng bắc một chút, gần cửa sông Trường Giang, vùng đất tuy không rộng lớn, nhưng bốn phương tám hướng đường thủy đều thông suốt đến những điểm đầu mối quan trọng, dân an trù phú. Ban ngày đi thuyền, ban đêm bỏ neo, một đường tiến về phương bắc, mặc dù thường xuyên gặp tuần tra, nhưng phần lớn đều cung kính, sau khi nhìn lộ chiếu xong liền cho đi, chưa hề bị làm khó dễ. Cứ như thế sau bốn năm ngày, ngày hôm đó sau giờ ngọ rốt cuộc họ cũng tới thủy dịch() Túc Dương, dịch thừa() nghe thấy tin tức còn ra nghênh đón. Chu Chí còn nói với Từ Bang Hanh: “Gia, đã đi suốt bốn năm ngày, lương thực trên thuyền đã gần cạn, nơi đây hoàn cảnh náo nhiệt, không bằng dừng lại nghỉ ngơi qua một đêm, ta dẫn người lên bờ đi mua bổ sung những thứ cần dùng, gia nếu có chút hứng thú, không ngại thì cũng đi lên giải sầu. Về sau còn có mấy chỗ dừng, chỉ e đều khá là hẻo lánh.” Từ Bang Hanh ở trên thuyền suốt bốn năm ngày, gân cốt đã sớm ngứa ngáy khó chịu, thấy rốt cuộc cũng tới được một nơi náo nhiệt, tật xấu công tử bỗng chốc đều toát ra. Biết rõ Chu Chí quen thuộc đường từ Kim Lăng đến nguyên quán ở Sơn Đông, nghe hắn nói như vậy, tâm liền động, cố ý lên trên bờ tìm cái chỗ phong nguyệt qua đêm. Từ Bang Hanh liền sang chỗ Sơ Niệm, giả vờ nói: “Đệ muội, có muốn lên bờ tìm nơi nào đó nghỉ chân hay không? Ca ca sợ ngươi liên tục ở trên thuyền, quá không quen.”
()Thủy dịch: kiểu như trạm kiểm tra đường thủy đó
Dịch thừa: quan viên trong thủy dịch
Sơ Niệm vốn lười di chuyển, huống chi còn là địa phương này? Nàng liền khách khách khí khí từ chối, để cho hắn tùy ý. Từ Bang Hanh trúng như ý nguyện, quay về phân phó Chu Bình An cẩn thận phụng dưỡng xong, bản thân hắn thay đổi thành một thân trang phục hoa hoè, dẫn theo một gã sai vặt đi lên bờ.
Màn đêm buông xuống, khắp nơi chẳng những không trở nên an tĩnh, mà ngược lại còn tưng bừng rộn rã hơn, một kiểu náo nhiệt rất khác với ban ngày. Trên mặt nước thỉnh thoảng có những chiếc thuyền lớn nhỏ điểm những ngọn đèn màu rực rỡ lướt qua, trên bờ nườm nượp ngựa xe, xa xa theo cơn gió lại thổi tới từng trận trận âm thanh của đàn sáo tỳ bà hòa cùng tiếng trò chơi oẳn tù tì uống rượu. Chỉ có trái phải quanh chỗ này, nơi linh thuyền neo đậu, có lẽ người bên ngoài sợ dính xui xẻo, nhìn thấy cũng liền tránh đi xa xa, đầu thuyền chỉ có mấy ngọn đèn lồng màu trắng đong đưa trong gió lạnh, có vẻ càng thêm cô quạnh. Từ Bang Hanh vẫn chưa về. Sơ Niệm ở trong khoang của mình, cả người cơ hồ đều rúc trong chăn sưởi ấm, chỉ lộ ra một đầu tóc đen xoã dài.
Nàng mặc dù nhìn như đang ngủ, kì thực vẫn luôn dựng thẳng lổ tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. E sợ rằng khi có người lạ lên thuyền, sẽ bị Xích Tố, Vân Bình cùng một số tức phụ lớn tuổi đi theo thuyền hầu hạ phát hiện ra, nên nàng đã cho các nàng ấy đi ngủ sớm. Đánh giá đêm đã về khuya, thời điểm bên ngoài dần dần yên lặng xuống, bỗng nhiên nàng cảm thấy thân thuyền hơi hơi lắc lư, liền tung chăn xoay người bước xuống sạp, vén lên một góc màn nhìn ra ngoài.
Chỗ của nàng trên thuyền, nàng đã cố ý thổi tắt đèn lồng. Đến khi nàng mượn được ánh sáng mờ mờ ảo ảo từ ngọn đèn trên thuyền đằng trước mà nhìn ra, chỉ thấy một cái thuyền nhỏ bình thường tối đen đã vô thanh vô tức cập vào sát một bên mạn thuyền mình, rồi nhanh chóng biến mất ở trên mặt nước đen thẩm.
Kế tiếp là một loạt tiếng bước chân rất nhỏ, rồi dường như lại không có động tĩnh gì. Sơ Niệm không dám đi ra ngoài xem xét, trong lòng lại sáng như tuyết, Từ Nhược Lân giờ này, dưới sự che dấu của Chu Chí, nhất định đã đưa Bình Vương thế tử lên thuyền.
Lại một lát sau, đằng trước thuyền mơ hồ truyền đến giọng của Chu Bình An, nghe như đang hỏi con trai hắn: “Tối hôm nay gia không trở về hay sao?”
Chu Chí đáp lời: “Đúng vậy. Gia nói ở lại Thiên Hương lâu.”
Dường như Chu Bình An thở dài, lại lập tức nói: “Ngươi cho người trực đêm canh gác phía sau thuyền, phải xốc lại chút tinh thần. Đằng trước thì ta đi canh, đến cuối giờ sửu, ngươi lại đến thay cho ta…”
Tiếng nói chuyện của hai phụ tử kia dần dần tiêu tan, Sơ Niệm trở về sạp chầm chậm nằm xuống. Cảm giác căng thẳng, lại gần như phấn chấn, khiến cả người nàng không chịu được, hơi hơi rùng mình một cái.
Sáng sớm hôm sau Từ Bang Hanh quay về, không hề cảm thấy điều gì khác thường, lệnh cho thuyền tiếp tục đi về phương bắc.
Từ Nhược Lân không cùng đi theo trên thuyền. Sở dĩ như vậy, một là vì trên thuyền có đông người trong quốc công phủ biết y, rất là bất tiện. Thứ hai, y đi đường bộ trên bờ, ngoại trừ thuận tiện âm thầm đi theo, còn có lý do khác.
Đêm nay thuyền đậu ở trấn Đông Bình.
Nơi này cách Kim Lăng có bảy tám ngày đi đường thủy. Đã gần tiến vào Sơn Đông địa giới, cho nên mật độ quan phủ tuần tra cũng đã giảm nhiều. Nhưng y chẳng những không chút thả lỏng, ngược lại tâm tình càng trầm trọng.
Sự lo lắng này, đã bắt đầu từ nhiều ngày trước, khi y và Triệu Vô Dạng bất ngờ bị tập kích. Tới tận hôm tại, nỗi lo ngại âm thầm này càng rõ ràng hơn.
Y đã có thể khẳng định, ngày ấy một đám quan quân tập kích chính mình cùng Triệu Vô Dạng, nhất định là do người bên ngoài giả trang. Đám người kia ra tay tàn nhẫn, liếc mắt một cái liền nhìn ra, cũng không phải quan binh bình thường, vả lại sau khi y phá vòng vây, vẫn không truy đuổi. Điểm này liền chứng thật cảm giác của y là đúng. Nhất là mấy ngày nay, chính mình thế nhưng lại chậm trễ không thể gặp được các thuộc hạ dưới tay. Trong lòng càng nổi lên điểm khả nghi, quay lại tìm những ám hiệu mà lúc trước dọc trên đường đi y đã thiết lập, mới phát hiện những ký hiệu này thế nhưng đã bị hủy.
Tại Yến Kinh có rất nhiều tổ chức, có một ngành tình báo. Vì để thuận tiện liên lạc, đã thiết kế một loại ám hiệu chắp ghép chỉ có người của mình mới có thể xem hiểu, lại thay đổi định kỳ. Y một đường lưu lại ám hiệu, nếu như vô tình bị hư hại một cái hai cái, còn có thể cho rằng là do ngoại nhân vô tình. Mà mười cái đã có bảy tám cái đều bị tiêu hủy, giải thích duy nhất chính là có người biết rõ tình hình cố ý làm vậy.