Ngồi Hưởng Tám Chồng

chương 127: giải thích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thượng Quan Huyền Ngọc trợn mắt há hốc mồm, mở to hai mắt, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ kinh sợ! Thân thể hắn cứng còng, không nhúc nhích, đôi mắt trợn to không thể tin được, không khỏi nháy nháy, kìm lòng không được lẩm bẩm: “Ngâm Tuyết, Ngâm Tuyết. . . . . .”

Thượng Quan Huyền Ngọc thấp giọng lẩm bẩm, nhưng bởi vì quá đông người vây quanh, hơn nữa chỗ hắn đứng cũng không quá gần phía trước, cho nên trong nhất thời cũng không có ai phát hiện sự khác thường của hắn, kể cả thân ảnh thanh lệ bạch sắc đang đứng ngay tại đó– Tống Ngâm Tuyết!

Thân ảnh thoát tục như vậy, dung nhan tuyệt mỹ như vậy, nụ cười thanh tịnh linh động như vậy, tiêu sái phong lưu, tuấn tú không kềm chế được giống như lần đầu tiên hắn gặp nàng, không! Hẳn là so với lần đầu gặp gỡ càng làm hắn thêm rung động, càng làm hắn thêm si mê.

Huyền Ngọc si ngốc nhìn, không thể phân biệt được đây là mộng, hay là sự thật! Chính là bất kể là mộng hay thật, hắn vẫn nghe được nỗi khát vọng đến từ đáy lòng, nghe được tiếng trống ngực ầm ầm không thôi vô cùng khẩn trương kia! Đây là nàng sao? Thật sự là nàng sao? Ngâm Tuyết, Ngâm Tuyết. . . . . .

Tay, không khỏi nắm lại thật chặt, Thượng Quan Huyền Ngọc mím môi, hai mắt để lộ ra sự si mê cùng quyến luyến vô hạn.

Lúc này, khi cảm xúc Thượng Quan Huyền Ngọc bành trướng phập phồng thì trên sân khấu, Tống Ngâm Tuyết thân vận bạch y kêu lên một tiếng yêu kiều, vẻ mặt nghiền ngẫm,thần thái trêu tức: “Đồ quỷ! Ngươi còn nói không phụ lòng ta sao? Mới chỉ chớp mắt một cái, ngươi đã đi cấu kết với nam nhân khác rồi? Hơn nữa, còn tìm cái loại. . . . . .”

Ánh mắt, không ngừng đánh giá vị ca ca kia, Tống Ngâm Tuyết biểu hiện hờn dỗi, quay đầu mạnh mẽ nhìn nam tử, vẻ mặt buồn rầu nâng bàn tay thon dài lên chỉ: “Ngươi, ngươi là cái đồ Sở Khanh, làm sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Một thiếu niên tuấn mỹ như hoa như ngọc như ta đây, không tiếc vì ngươi mà cùng người nhà trở mặt, vốn tưởng rằng ngươi có thể ở cùng ta cả đời, yêu ta cả đời, nhưng ai có thể tưởng tượng được chỉ mới vài ngày, ngươi đã nổi tính hoa tâm lên, nhìn trúng người khác rồi~~”

“Ô ô. . . . . . Hiện tại ta đã sáng mắt rồi, cái gì thề non hẹn biển? Cái gì cả cuộc đời này không thay đổi? Tất cả đều là chó má! Gạt người! Ta thật hối hận, thật hối hận a, lúc trước không nghe lời nương ta nói…, không nghe nương ta khuyên, quyết tâm lấy thân báo đáp cho ngươi, hôm nay lại nhận được cái kết cục thê thảm như vậy, biết vậy chẳng làm a!”

Tống Ngâm Tuyết một hơi lên án khóc nức nở, khiến mọi người sững sờ ngay tại chỗ, nhất thời trong đầu còn không kịp phản ứng. Ông trời a, không thể nào! Công tử tuấn mỹ như vậy, lại có sở thích với chuyện Long Dương, đồng tính? Còn vì thế mà vứt thê bỏ nương, trở mặt với người nhà? A, thế này là cái TM thế đạo gì hả?

Nhìn công tử tuấn mỹ trước mắt, trong lòng mọi người tiếc hận một hồi, sắc mặt không khỏi cũng khó coi theo: lớn như vậy rồi, lần đầu mới trông thấy hai nam nhân ở giữa đường nói chuyện tình cảm đó nha? Thật là khiến người ta không thể tiếp thụ nổi!

Không ngừng lắc đầu, vẻ mặt nghĩ không ra, lúc này, không chỉ mọi người như thế, ngay cả nam tử bên cạnh cũng mang vẻ mặt nghĩ không ra, sắc mặt lúc trắng lúc xanh vội vàng nói: “Cái này, vị công tử này, chắc là huynh nhận lầm người a? Tại hạ đâu có quen huynh, chưa từng có bất kỳ quan hệ gì với huynh!”

“Không biết ta? Chưa từng có quan hệ với ta? Ngươi, ngươi. . . . . .” Gương mặt, trong nháy mắt tựa hồ trở nên trắng bệch, vô cùng bi thống, Tống Ngâm Tuyết nhìn nam tử kia, thương tâm nói: “Trương Lương a Trương Lương, ta một đường theo ngươi từ Đại Lương đến đây, cái gì ta nên cho, có thể cho, tất cả đều cho ngươi rồi, nhưng không ngờ kết quả, ngươi lại đối xử với ta như vậy? Một câu không biết, không có quan hệ, cứ như vậy đã định đuổi ta đi sao? “

Tống Ngâm Tuyết thê thảm mà nói, lúc nàng nói câu “Caí gì ta nên cho, có thể cho, tất cả đều cho ngươi rồi.”, mặt mọi người rất là cổ quái, kể cả Tịch Mặc Lương một mực tĩnh lặng đứng ở một bên, sau khi nghe vậy trên gương mặt lạnh lùng cũng không nhịn được hiện lên một tia quái dị, hai mắt không khỏi thẳng tắp trừng người ngọc phía trước.

“Vị công tử này, làm sao huynh biết tên của ta? Ta thật sự không biết huynh a!” Vốn là người thành thật, lúc này nam tử thấy loại tình huống này, sớm đã đại loạn, không biết nên nói cái gì cho tốt.

Nghe vậy, vừa thấy hắn như thế, Tống Ngâm Tuyết cười thầm trong lòng: nói nhảm, không phải vừa rồi ngươi tự nói đấy sao!

Bất quá nàng cũng không nói cho nam tử nguyên nhân, mà chỉ mỉm cười nhìn mọi người, tiếp đó nghiền ngẫm liếc nhìn hai huynh muội, sau đó đảo mắt, mở miệng nói với nam tử: “Trương Lang, chàng thật sự không thích ta sao? Không quan tâm đến ta nữa sao?”

“Công tử! Tại hạ thật sự không biết huynh! Vì sao huynh phải hủy ta thanh danh như thế!” Vừa thấy điệu bộ này, trong lòng nam tử tức giận không thôi, chính là xem như hắn vẫn còn có chút tu dưỡng, cho nên mặc dù trong lòng tức giận muốn chết, nhưng vẫnmuốn phân rõ phải trái.

Vừa nghe lời này, Tống Ngâm Tuyết vui vẻ nhìn hắn, tiếp đó mắt to lượn qua một vòng, một tay chỉ hướng vị ca ca bên cạnh, đau đớn nói ra: “Được rồi, Trương Lang! Ta đồng ý tiếp nhận sự thật là chàng không thích ta, không quan tâm ta nữa! Nhưng mà, chàng cũng không thể luẩn quẩn trong lòng, tìm một nam tử lớn lên ‘ kinh điển ’ như vậy a? Tốt xấu gì chàng cũng là người ta đã từng thích, từng vừa ý, ta không cho phép chàng không có khẩu vị như vậy, không cho phép, không cho phép!”

Nắm tay, làm bộ gõ nhẹ trong ngực nam tử, cực kỳ giống một cái oán phụ đang phát tiết chất vấn trượng phu của mình! Mọi người vừa thấy tình cảnh này, kinh ngạc không khỏi há to miệng, bộ dạng khó có thể tin! Mà đôi huynh muội bên cạnh, vừa nhìn thấy người chính mình vất vả nhìn trúng lại là kẻ đoạn tay áo, nỗi hận lập tức trào dâng khắp đáy lòng.

“Công, công tử. . . . . .” Nam tử giơ cao hai tay lên, vẻ mặt xấu hổ để Tống Ngâm Tuyết đấm nhẹ vaò ngực mình, biểu lộ hoàn toàn bất đắc dĩ oán nộ.

Thấy vậy, Tịch Mặc Lương một bên cũng nhìn không được nữa rồi, hắn chịu đựng trận trận ghen tuông cuồn cuộn trong đáy lòng, mặt lạnh một bả tiến lên giữ chặt Tống Ngâm Tuyết, không cho nàng lại tiếp tục dựa vào trong ngực nam tử kia nữa.

Tống Ngâm Tuyết vừa thấy Mặc Lương tiến lên, đôi mắt như kẻ trộm đột nhiên lóe lên tinh quang, lập tức trong lòng nảy lên ý định trêu chọc hắn, vì vậy trở tay một cái cầm ngược lại hắn, kéo nam tử trước mặt lại nói: “Ô ô, nương ta kể rồi, ‘ Có thể tin trên đời có ma, nhưng không nên tin cái miệng xấu xa của nam nhân’, hôm nay là do bản thân ta không có mắt, tin chuyện ma quỷ của ngươi, bị ngươi gạt người gạt sắc, đúng tự làm tự chịu mà!”

Tống Ngâm Tuyết gắt gao bắt lấy Tịch Mặc Lương, mọi người một mực cảm thán: đại ca ơi, chẳng lẽ ngươi không phải là nam nhân sao? Nàng giương mắt, vẻ mặt mỉm cười nhìn nam tử , “Bất quá tuy nói như thế, nhưng nương ta cũng nói cho ta biết,‘ phàm là làm việc, muốn an tâm, phải chuẩn bị cả hai tay’, ngươi cũng biết đó, ta làm người luôn nghe lời, hiếu thuận nha, cho nên ta đây cứ theo ý tứ của lão nhân gia mà làm.”

Hắc! Cái tên này! Mới vừa rồi còn nói vì nam tử này mà trở mặt với phụ mẫu, bây giờ còn nói muốn hiếu thuận nghe lời? Đây không phải tự mâu thuẫn, tự mình đánh mặt mình sao?

Mọi người không nói gì, vẻ mặt đen thui thối hoắc.

Lúc này, Tống Ngâm Tuyết nhìn nam tử, cười sáng lạng, tiếp đó thần sắc có vẻ trêu tức, trong lòng chỉ cảm thấy mơ hồ có chút bất an, nàng giương mắt đưa tình, lời nói cũng biến thành ôn nhu: “Trương Lang không quý trọng ta, không quan tâm ta, tất nhiên là có người khác quý trọng, người khác muốn ta! Ta cùng với vị Lương ca ca này, hai người mới gặp mà như đã quen lâu, vừa thấy đã yêu, đều cảm thấy đối phương là người duy nhất thích hợp với mình, cả đời này không thay đổi. Lúc nãy, ta vốn thấy rất có lỗi với ngươi, lo lắng không biết nên nói với ngươi thế nào, nhưng mà không thể tưởng tượng được ngươi cũng như thế, như vậy hôm nay, ta cũng không cần khó xử nữa.”

Tống Ngâm Tuyết chậm rãi nói, hai mắt chăm chú nhìn Tịch Mặc Lương chằm chằm, không khỏi để lộ sự tinh quái nghịch ngợm. Chỉ thấy nàng nhìn những người vây xem, thẹn thùng kêu một tiếng, tiếp đó ôn nhu mà thâm tình nói: “Lương ca ca, ngươi đối xử với đệ đệ thật tốt, từ nay về sau đệ đệ sẽ ở bên cạnh ca ca! Tuy ca ca một thân đầy quái bệnh, đã nghiến răng, hay trung tiện còn ngủ ngáy, còn cộng thêm mùi chân thơm gia truyền, nhưng niệm tình ca ca toàn tâm toàn ý đối xử với ta như vậy, ta cũng không so đo nữa. . . . . .”

Lời nói đầy bao dung, Tống Ngâm Tuyết yêu kiều xấu hổ nói. Tuy mọi người nghe không hiểu mùi chân thơm là cái gì, nhưng vừa nghe câu trước “Đã nghiến răng, hay trung tiện còn ngủ ngáy ” kia thì chỉ biết nhất định không phải lời hay ho gì! Cho nên trong lòng cảm thán nam tử tuấn tú lạnh lùng cũng có những lúc kinh khủng như thế, cước bộ bất giác khẽ lui về sau một bước, để tránh bị ô uế.

Tịch Mặc Lương rất là lạnh lùng nhìn Tống Ngâm Tuyết, nghe mấy lời vu oan hại người của nàng, khóe mắt bất giác giật giật, khuôn mặt không nói gì đen thui thối hoắc.

Nàng – giỏi lắm! Rất giỏi! Đây là trả thù nhé? Đây là khiêu khích nhé? Được lắm! Khoản nợ này, Tịch Mặc lương hắn sẽ nhớ kỹ!

Nhớ a, nhớ đi a! Chỉ sợ ngươi nhớ không nổi thôi! Nàng chính là muốn cho hắn xem, dám khi dễ nàng? Dám làm nàng nghẹn họng? Đây là kết cục!

Ánh mắt, giao hội trên không trung, đều thầm nói trong lòng. Mà lúc này, mọi người lại xem loại âm thầm phân cao thấp này thành vô hạn thâm tình, không tự chủ được cảm thấy trên người rét lạnh, rùng cả mình.

Cái này thật đúng là thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay a! Hai kẻ đồng tính như thế, rõ ràng dám không e dè dưới ban ngày ban mặt tán tỉnh trước mặt mọi người, cử chỉ này, đúng là trước nay chưa từng có!

Lắc đầu, vẻ mặt khinh thường, trong ánh mắt của mọi người và Tịch Mặc lương, Tống Ngâm Tuyết cười sáng lạng, nhíu mày, vẻ mặt nghiền ngẫm đi đến trước mặt vị ca ca kia, hào phóng nói: “Vị huynh đài này, ngươi đã vừa mắt, coi trọng Trương Lang như vậy? Ta đây liền đem hắn tặng cho ngươi! Tuy hắn không có mấy thói quen của Lương ca ca, ngươi không cần phải chịu đựng nhiều! Nhưng ta hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu: buổi tối a, nhất định phải hảo hảo đề phòng hắn! Bởi vì hắn ngủ không yên, luôn thích cầm dao vung qua vung lại trước mặt! Ai, ngươi nói xem nếu hắn chém tới chính mình coi như xong đi, nhưng vạn nhất chỉ chém tới . . . . .”

Ánh mắt Tống Ngâm Tuyết lóe lên một cái, sau đó không tiếp tục mở miệng nữa, mà một bả nhấc vị kia ca ca lên kéo tới hướng nam tử kia. Lúc này, thấy nàng làm như thế, vị ca ca kia nhảy dựng lên, quát to một tiếng: “Buông ra, đồ biến thái! Ai muốn Trương Lang của nhà ngươi! Còn chưa soi nước tiểu coi mình là bộ dáng gì? Hừ, đáng ghét! Xui xẻo quá!”

Vị ca ca kia vẻ mặt chán ghét, vội vàng cau mày bỏ tay Tống Ngâm Tuyết ra, tiếp đó vạn phần miệt thị liếc nàng một cái, xoay người lôi kéo muội muội như hoa kia, tức giận nói: “Đi, Hoa nhi! Chúng ta lại đi chỗ khác xem xem! Tmd thật là quá bất thường rồi, tại sao lần nào cũng đụng phải đám đồng tính thế này!”

Hai huynh muội phẫn nộ mà đi, thần sắc khó hiểu, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười đong đưa cây quạt, biểu lộ dương dương tự đắc.

“Vị công tử này, mặc dù tại hạ rất cảm tạ huynh giúp ta đuổi hai người vô lễ kia, nhưng phương pháp của huynh có hơi . . . . .” Thấy vậy, nam tử đã hiểu được dụng ý của Tống Ngâm Tuyết, mặc dù cũng đa tạ nàng, nhưng biểu hiện trên mặt, lại hết sức khó xử.

“Trương lang ~~”

Ai, Trương lang? Con gián sao!(Myu:Chữ Trương trong Trương lan đồng âm với chữ Chương trong Chương lang đều đọc là [zhāng])

Kêu một tiếng, Tống Ngâm Tuyết nghiêng người tới trước, trong lòng còn nghĩ cái tên này kêu lên không được tự nhiên, dùng quạt che mặt, trầm giọng nói với nam tử: “Ta nói vị huynh đài này, ngươi cũng đừng quá kiêu ngạo! Ta không tiếc hy sinh thanh danh của chính ta đến giúp ngươi giải vây, ngươi còn tâm không cam lòng không nguyện cái gì nữa? Nếu ngươi ngại ngùng, vậy tranh thủ thời gian dọn dẹp một chút trở lại Đại Lương a, ở đó không có ai biết việc này! Cũng khỏi phải nhìn thấy ta mà mất hứng!”

Ý muốn đuổi nam tử kia đi, Tống Ngâm Tuyết vừa dứt lời liền vung cây quạt, lạnh lùng mà nói: “Trương lang, thật ngại quá, ta không thể trở lại Đại Lương với ngươi rồi! Hôm nay ta đã quyết định đi theo Lương ca ca , cho nên sau này, một mình ngươi tự bảo trọng.”

Đi đến bên người Mặc Lương, tỏ ý cùng tiến thối với hắn, thấy vậy, nam tử dở khóc dở cười chắp tay, lắc đầu xoay người mà chạy. Mà Tịch Mặc Lương một bên, sau khi nghe nói như thế, trong lòng vừa buồn bực, vừa hân hoan phức tạp rối rắm.

Một trò khôi hài, khi đôi huynh muội cùng nam tử bỏ đi cuối cùng cũng hạ màn, lúc này, mọi người cũng không xê xích gì nhiều, còn đứng nghị luận chỉ chỏ. Tống Ngâm Tuyết đang muốn đi gấp thì Thượng Quan Huyền Ngọc ở trong đám người, thần sắc kích động, phóng về phía nàng.

Nàng! Nhất định là nàng! Tà nịnh như vậy, giảo hoạt như vậy, nhất định chỉ có nàng! Chỉ có nàng thôi!

Tình cảm cuồn cuộn dâng lên không cần biết mình đang ở đâu, lúc Tống Ngâm Tuyết còn chưa kịp phản ứng, Thượng Quan Huyền Ngọc đã dùng một tay ôm nàng vào trong ngực, gắt gao không buông ra.

“Ngâm Tuyết, Ngâm Tuyết. . . . . . Thật là nàng! Thật là nàng rồi! Nàng không chết, nàng không chết. . . . . .” Miệng thì thào lặp đi lặp lại, giọng nói không khống chế được mà run rẩy, Huyền Ngọc giờ phút này , giống như là lấy được trân bảo, quý trọng ôm chặt người ngọc trong ngực, vẻ mặt đau lòng cùng vui sướng.

Tống Ngâm Tuyết trố mắt, nghe giọng nói quen thuộc từ trên đỉnh đầu truyền đến, cả người hơi kinh hãi, nghĩ thầm trong lòng: Thượng Quan Huyền Ngọc. . . . . .

Mọi người vốn đã tản ra, nhưng giờ lại bị một màn trước mắt hấp dẫn lần nữa, nên đều dừng bước lại mà xem.

Ụa, không phải chứ! Đầu năm nay đồng tính nhiều như vậy sao? Còn liên tiếp thay nhau trình diễn? Mọi người không nói gì, chỉ buồn cười và khinh bỉ nhìn!

Chính là, khi bọn hắn nhìn rõ ràng người đang ôm là ai, trong chốc lát, bọn họ đều thất thần rồi!

Thánh, thánh công tử! Chuyện này sao có thể xảy ra?

Con dân Hoa quốc không giống với dân chúng Đại Tụng, bởi vì Thượng Quan Huyền Ngọc vốn là người Hoa quốc, cho nên trên cơ bản chỉ cần là người Hoa quốc, đều có thể nhận biết hắn, không như lần trước ở Đại Tụng, dân chúng chỉ biết tên, không biết mặt.

Kỳ thật không biết mặt cũng có chỗ tốt của nó. Lúc này, nếu Thượng Quan Huyền Ngọc ở nơi khác, hành động lần này của hắn nhiều nhất cũng chỉ xem như là đột ngột. Chính là tình huống bây giờ không được khả quan như thế, nơi này là Hoa quốc, Hoa quốc mà mọi người đều biết hắn, sùng kính hắn! Cho nên thử nghĩ khi thấy vậy, mọi người sẽ khiếp sợ cỡ nào, oanh động cỡ nào nha!

Không phải chứ! Đây quả thật là thánh công tử? Truyền nhân Đại nghĩa thánh công tử sao?

Hắn đứng ở chỗ cao nhất của đại nghĩa, là hiện thân của tất cả quy phạm cùng chuẩn tắc đạo nghĩa, mấy ngày nữa sẽ thành thân cùng Hướng Cầm công chúa rồi, làm sao có thể, làm sao có thể cùng một nam tử công nhiên ôm ấp giữa phố phường như vậy? Quá khác người, quá không hợp quy củ a!

Phức tạp mà nhìn, trong mắt hoàn toàn không dám tin! Mọi người lúc này, đều ngơ ngác, hai mắt chăm chú nhìn từng cái biểu lộ thắm thiết trên mặt Thượng Quan Huyền Ngọc, miệng há hốc dù làm như thế nào cũng không khép lại được.

“Ngâm Tuyết, Ngâm Tuyết. . . . . .” Huyền Ngọc đầy thâm tình kêu to, không để ý ánh mắt khác thường của mọi người, cánh tay không khỏi buộc chặt thêm, chỉ muốn đem nàng dung nhập vào trong cơ thể của mình, vĩnh viễn không tách ra.

Trong vòng tay ấm áp nóng bỏng của Huyền Ngọc, Tống Ngâm Tuyết không hề động, chỉ thẳng tắp nghe từng lời của hắn, cảm thụ khí tức của hắn.

Lúc này, Mặc Lương bên cạnh trong lòng không thoải mái, hắn thấy tình cảnh lần này, lập tức vẻ mặt sắc lạnh tiến lên kéo, định tách hai người ra.

Huyền Ngọc bị Mặc Lương lôi kéo, nhưng dù như thế nào cũng không nguyện ý buông tay ra, vì vậy hai người giằng co, mắt lạnh nhìn nhau.

Tống Ngâm Tuyết thấy tình huống trước mắt, sau khi nhìn lướt qua vẻ mặt của mọi người, lo lắng đến lực ảnh hưởng rộng khắp của Huyền Ngọc, lo lắng cho thân phận mình bởi vậy mà bại lộ, cho nên mỉm cười đẩy hắn ra, đôi mắt lưu quang lấp lánh nói: “Vị ca ca tuấn tú này, huynh đừng như như vậy! Tuy huynh lớn lên trông cũng khá tốt, nhưng ta đã có Lương ca ca, hơn nữa đã công khai hướng hắn bày tỏ tâm ý của mình rồi, cho nên không thể dây dưa cùng huynh!”

“Nương ta từng kể qua, làm người phải trung trinh, không thể đứng núi này trông núi nọ như vậy! Cho nên đối với tình cảm của huynh, đệ đệ ta chỉ có thể nói một tiếng ‘ hận không gặp lúc chưa gả’ mà thôi. . . . . .”

Một hồi ác hàn,thấy Ngâm Tuyết lại mang nương ra mà nói chuyện, lúc này mọi người phát hiện, vị công tử tuấn tú trước mắt này, đúng là kẻ bừa bãi, cao thủ nói xằng nói bậy, không khỏi khiến cho bọn hắn ngạc nhiên trong lòng.

Ta van ngươi! Cái công phu đứng núi này trông núi nọ của ngươi, còn kém sao? Mọi người không nói gì, nhìn một màn trước mắt này, khóe miệng bất giác giật giật lần nữa.

“Ngâm Tuyết. . . . . .” Trong mắt tràn đầy đau thương, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào nàng, Huyền Ngọc biểu lộ sâu nặng, lời nói nghẹn ngào. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười nhàn nhạt, sau khi buông lại một câu “Cáo từ” đơn giản, xoay người định đi.

Vì sao Tống Ngâm Tuyết lại không nhận Thượng Quan Huyền Ngọc? Có hai nguyên nhân: thứ nhất, nàng không muốn để lộ thân phận của mình trước một đám đông lớn như vậy, thứ hai, lần trước nàng nghe được chuyện Huyền Ngọc muốn thành hôn, mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

“Ngâm Tuyết –” vừa thấy Tống Ngâm Tuyết định đi, Thượng Quan Huyền Ngọc sốt ruột kéo nàng lại, đau đớn nói: “Ngâm Tuyết chớ, chớ đi! Ta thật vất vả mới được gặp nàng, không thể cứ như vậy mà mất đi nàng* lần nữa!”

(*Trong tiếng TQ chỉ có hai đại từ nhân xưng ta, ngươi nên lúc này NT ko bị lộ thân nữ nhi.)

Biểu hiện kích động của Huyền Ngọc, làm cho tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ không cách nào suy nghĩ! Cho nên trong sự mờ mịt, nhất thời không kịp phản ứng với cái tên hắn không ngừng lặp đi lặp lại.

Chính là mặc dù mọi người không ý thức được, nhưng Tống Ngâm Tuyết vẫn rất rõ ràng! Nàng một bả tránh cánh tay của Thượng Quan Huyền Ngọc, cười lạnh nhạt mà nói: “Vị ca ca tuấn tú này, ta đã nói không muốn có liên quan gì với huynh, tại sao huynh cứ dây dưa mãi vậy? Nếu huynh còn như vậy, Lương ca ca của ta sẽ tức giận đó?”

“Hắn là Lương ca ca, ta vẫn là Tiểu Ngọc Ngọc mà! Ngâm Tuyết, nàng đừng đi! Nàng đang trách ta lúc đầu đã hiểu lầm nàng sao?” Có chút gấp gáp, có chút bất lực, Huyền Ngọc vừa nghe Tống Ngâm Tuyết nói như vậy, lập tức hờn dỗi như trẻ con vội vàng mở miệng nói.

Tiểu Ngọc Ngọc? Chóang. . . . . .

Vừa nghe đến ba chữ kia, phản ứng đầu tiên của mọi người là đứng không vững, vẻ mặt đau lòng muốn hỏi ông trời, hận không thể đấm ngực dậm chân.

Ông trời a, đây chính là thánh công tử mà bọn họ tôn kính a! Sao có thể như thế. . . . . .

Tựa hồ cũng nhịn không được nữa, lúc này, một người đi đường nhảy ra chỉ thẳng vào hắn: “Thánh công tử, với thân phận cao quý của người, làm sao có thể làm ra chuyện dây dưa nam tử bên đường đáng khinh cỡ này? Chẳng lẽ đây hành vi mà người mang đại nghĩa nên làm!”

Lớn tiếng quát mắng, nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người. Sau khi nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết lập tức dùng quạt dấu mặt, không ngừng cả kinh kêu lên: “Ông trời a, ca ca tuấn tú, thì ra huynh là đại nghĩa truyền nhân Thượng Quan Huyền Ngọc sao? Thật là khiến tiểu đệ ta thụ sủng nhược kinh**! Bất quá ca ca tuấn tú à, ta nghe nói mấy ngày nữa huynh sẽ thành thân rồi, người cưới vợ như huynh, không hảo hảo vui vầy thiếu nữ xinh đẹ pcủa huynh chạy đến chỗ này đến chơi trò đồng tính? Chuyện này có vẻ không tốt lắm đâu!”

(**Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)

Trong lời nói nghiền ngẫm, có trả đũa, cũng có châm chọc chế nhạo, giờ khắc này, có thể ngay cả Tống Ngâm Tuyết cũng không phát giác, trong lòng nàng, vẫn có chút ghen tuông.

“Thành thân? Không phải, không phải như vậy!” Vừa nghe Tống Ngâm Tuyết nói lời này, Huyền Ngọc ban đầu còn sững sờ, trong mắt tràn đầy phức tạp, nhưng lại lập tức mừng rỡ.

“Ngâm Tuyết, nàng để ý chuyện ta thành thân sao? Nàng để ý, nàng để ý đúng không? Nàng không nhận ta, không nói chuyện với ta, nguyên nhân đều là bởi vì nàng cho rằng ta muốn thành hôn đúng không “

Tâm tình có chút kích động, trong lòng mơ hồ ngọt ngào, Thượng Quan Huyền Ngọc lúc này đã rõ ràng, không khỏi mở miệng giải thích:“Không phải, sự tình không phải như nàng nghĩ! Ta không muốn kết hôn với Hướng Cầm công chúa, chưa từng có! Trong lòng ta chỉ có nàng, một mực chỉ có một mình nàng!”

Nói trắng ý nghĩ trong lòng ra, khi mọi người mạnh mẽ hít sâu một hơi, Thượng Quan Huyền Ngọc thâm tình tiếp tục nói: “ Cho tới bây giờ ta chưa từng đáp ứng thành thân với Hướng Cầm công chúa, hết thảy những chuyện này, đều là do bọn họ tự chủ trương an bài!”

Huyền Ngọc chậm rãi nói chân tướng ra, lúc này, Tống Ngâm Tuyết cảm thấy tình huống có chút phiền phức, khi nhìn đến biểu lộ kinh ngạc của mọi người thì bàn tay thon dài vung lên, không muốn nói nhiều thêm: “Mặc kệ ca ca có nguyện ý hay không, đó là chuyện của chính ca ca, không liên quan đến ta! Nếu không có chuyện gì khác, ta đi đây, dù sao chậm trễ lâu như vậy, Lương ca ca sẽ không vui đâu.”

Thân ảnh, mạnh mẽ nhảy lên, khi Huyền Ngọc còn chưa kịp phản ứng, Tống Ngâm Tuyết đã nhảy ra mấy mét, dùng mắt ta hiệu Mặc Lương cùng đi. Mà sau lưng, Huyền Ngọc nhìn thân ảnh của nàng, bước nhanh theo, không ngừng truy tìm. . . . . .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio