Ngồi Hưởng Tám Chồng

chương 28: quyết định của kỳ nguyệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tống huynh ở đâu, Lâm Phong có thể tiện đường tiễn huynh một đoạn!”

Cười cười nói, mặt làm ra vẻ chân thành. Nghe vậy Tống Ngâm Tuyết nhìn nhìn Phượng Sơ vẻ mặt mất mát bên cạnh, mỉm cười gật đầu đáp ứng. A, ai bảo nàng ta vừa rồi khinh bỉ nàng, Tống Ngâm Tuyết nàng từ trước đến nay là người có thù tất báo, lúc này thấy nàng ta khổ sở, là chuyện mình vui vẻ nhất!

Đứng lên, nhã nhặn vén rèm, trong ánh mắt tiếc nuối của Phượng Sơ, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười đi ra ngoài.

“Quận chúa, cách ăn mặc này, thực làm cho Lâm Phong giật mình không thôi!” Ngồi trên xe ngựa Lâm Phong gọi, trong xe, Lâm Phong cười tà, một tay ôm lấy nàng, sau đó dùng đôi môi mỏng khêu gợi kia nhẹ nhàng không ngừng mập mờ thổi khí bên tai Tống Ngâm Tuyết:“Quận chúa là ghen tị?”

Mặt dựa vào mặt, ngón tay thon dài chậm rãi xẹt qua da thịt nõn nà của Tống Ngâm Tuyết, cuối cùng nhẹ nắm bàn tay xinh đẹp mềm yếu như không có xương của nàng, Lâm Phong thần sắc trêu tức mà khinh miệt nói: “Quận chúa nếu thân thể tịch mịch, muốn Lâm Phong giúp đỡ, chỉ cần phái người thông báo một tiếng là được, tội gì chạy tới thanh lâu bày trận như vậy?”

TNND, tên tự đại! Thật đúng là tưởng trên mặt mình dát vàng sao? Cảm thấy khinh bỉ, tức giận quăng cho hắn một cái liếc mắt, Tống Ngâm Tuyết kéo dãn khoảng cách giữa hai người, tiện tay từ trong tay áo rút ra một khối khăn lụa, sau đó vô cùng chăm chú từ từ chà lau bàn tay vừa rồi bị hắn nắm.

Hừ, sờ qua tay kỹ nữ, nàng cũng không biết có dính bệnh gì không!

Không nói một câu chậm rãi lau, một ngón tay lại một ngón tay. Tựa trong vách xe, Lâm Phong mắt phượng nghiêng nghiêng, vẻ mặt hào hứng nhìn nàng, nghiền ngẫm nói: “Quận chúa đây là đang ngại Lâm Phong bẩn sao? Ha ha, quận chúa, hình như sau lần trước bị ngã, người bắt đầu trở nên có chút không giống với trước kia.”

“A? Vậy sao?” Thình lình ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài trắng nõn duỗi ra ngoài xe, vô cùng chậm rãi buông ra, nhất thời khăn lụa liền theo gió bay ra ngoài, ung dung phiêu phiêu, trong chốc lát liền tìm không ra tung tích.

“Làm gì tuyệt tình như vậy?” Lơ đễnh nhíu lông mày, vẻ mặt kín như bưng, Lâm Phong kéo nhẹ đôi môi mỏng chậm rãi nói: “Nhữ Dương quận chúa? Qủa thật càng ngày càng thú vị !”

“Tại sao Lâm Phong công tử lại thích dùng loại giọng điệu này?”Môi son nhẹ mở, thái độ thờ ơ, Tống Ngâm Tuyết cũng mệt mỏi không muốn nói nhiều cùng cái tên cuồng tự đại này, đơn giản nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Chính là động tác hoàn toàn vô tâm này của nàng, rơi vào trong mắt Lâm Phong lại thành nàng”đã muốn còn làm cao”, vì vậy đáy lòng hắn hừ lạnh một tiếng, gương mặt lạnh lùng.

Cũng không lâu lắm, xe ngựa liền ngừng lại tại cửa phủ Nhữ Dương Vương, không cần Lâm Phong đỡ, Tống Ngâm Tuyết lựa chọn tự mình nhảy xuống, nhưng vào thời khắc này, Dạ Lâm Phong bước nhanh tiến lên, một tay ôm lấy nàng, không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nghênh ngang đi vào trong phủ.

“Thả ta xuống!” Ta van ngươi, nàng hiện tại đã đủ tiếng xấu rồi, không muốn lại thêm chút lo lắng nữa.

Một câu mệnh lệnh lạnh như băng, mười phần uy nghiêm, làm cho Lâm Phong không khỏi dừng lại, thừa dịp này, Tống Ngâm Tuyết vùng một cái nhảy xuống, khi hai chân đồng thời chạm đất, đầu chậm rãi quay lại: “Nhớ kỹ, loại sự tình này, bản quận chúa không hy vọng nó phát sinh lần thứ hai!”

Nàng lạnh lùng nhấc chân mà đi, sau lưng Lâm Phong dùng vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên, quay đầu, lại phát hiện Kỳ Nguyệt đang đứng ở đó.

“Đúng là ruồi đậu chỗ thối, loại nữ nhân này, cũng chỉ có người như ngươi nguyện ý đụng vào!” Xem thường xoay người, Kỳ Nguyệt làm bộ phải đi.

Nghe vậy Lâm Phong cười cười, tiện tay sửa sang xiêm y có chút hỗn loạn của mình nói: “Đúng vậy a, ai bảo nàng mấy ngày hôm trước vì ngươi mà phải nhẫn nhịn? Nếu ngươi phục vụ nàng thật tốt, ta làm sao phải vất vả như vậy?”

“Ngươi đừng nói bậy, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng phục vụ nàng!” Mặt lập tức có chút ửng hồng, Kỳ Nguyệt thẹn quá hoá giận trừng mắt liếc hắn một cái, mạnh mẽ vung tay áo bỏ đi.

Sau lưng, Lâm Phong lắc đầu, lời nói trêu chọc truyền đến: “Ai, thật là thú vị! Nữ nhân hung mãnh như quận chúa vậy, cư nhiên còn không giải quyết được một tiểu đồng nam? Thật không biết là nàng nghĩ thế nào, chẳng lẽ định nuôi dưỡng tốt tốt, giữ lại chơi một lần cho đã? Ai nha, phỏng chừng nhẫn nhịn rất là thống khổ.”

Lời nói khiêu khích vui đùa của Lâm Phong vang lên, nghe vậy toàn thân Kỳ Nguyệt mạnh mẽ rùng mình, hai đấm không khỏi nắm thật chặt, trên khuôn mặt tuấn mỹ là một mảnh hàn băng. Không! Hắn tuyệt đối không chấp nhận! Hắn sẽ không để cho tiện nhân Tống Ngâm Tuyết này thực hiện được ý đồ!

Không nói một lời nhìn thân ảnh dần đi xa, Lâm Phong thờ ơ mà cười cười, xoay người đi về phòng của mình, mệt mỏi mấy tối, hắn cũng nên nghỉ ngơi thật tốt.

Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ thắp lên, Tống Ngâm Tuyết đứng trong thư phòng, nhìn quyển sổ trong tay lẳng lặng tự hỏi. Tuy đã từ tay những phân tổng quản kia lấy được sổ sách chính thức, nhưng Nhữ Dương Vương phủ lớn như vậy, một đống sổ những năm gần đây, trong lúc nhất thời làm sao xem hết được? Huống chi còn bị Lý Triệu Lương quấy phá lâu như vậy, muốn kiểm tra kỹ càng, quả thật có chút phiền toái.

Chậm rãi lật, từng tờ từng tờ, bằng chỉ số thông minh hơn người kiếp trước của nàng, muốn chính thức khống chế cũng không phải rất khó, chỉ là lúc này. Nhất thời một cỗ mê muội đánh úp lại nàng, chống đầu, trước mắt phảng phất có rất nhiều hình ảnh lắc lư, có vui vẻ, có khóc, có mỉm cười, cũng có phẫn nộ . . . . . .

Những hình bóng này chồng lên nhau đan vào cùng một chỗ, khiến trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết vô cùng khó chịu. Đây đã là lần thứ mấy rồi, từ sau khi mình tỉnh lại, một vài hình ảnh lạ lẫm này liền một mực qua lại trước mắt nàng, lúc mới bắt đầu nàng tưởng não chấn động lưu lại di chứng, nhưng từ hình ảnh có cảm giác mông lung lúc bắt đầu, hiện tại dần dần có chút rõ ràng trước mắt, Tống Ngâm Tuyết dám khẳng định, đây tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là ảo giác!

Tràng cảnh chân thật như vậy, cảm giác mãnh liệt như vậy, phát ra từ ý thức trong nội tâm, chẳng lẽ là trí nhớ trước kia của thân thể này sao?

Tên DiêmVương chết tiệt kia đã từng nói qua, sau khi xuyên không, sẽ mang đến cho chính mình một ít việc không tưởng tượng nổi, lúc mới bắt đầu nàng tưởng trò đùa dai của Diêm Vương, chỉ là ình năm vị phu quân, nhưng bây giờ xem ra. . . . . .

Mạnh mẽ lắc đầu một cái, muốn xem thật cẩn thận, chính là trong lúc đó, cảm giác cùng hình ảnh kia liền thoáng cái biến mất không còn bóng dáng, tựa như tới bây giờ cũng chưa từng phát sinh qua.

“Quận chúa! Quận chúa!” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Mân Côi, tâm thần run run, đặt quyển sách trên tay xuống, Tống Ngâm Tuyết lập tức thở ra một hơi đi ra ngoài.

“Chuyện gì?” Kéo cửa ra, nàng khí định thần nhàn nói.

Nghe vậy hạ thấp người, Mân Côi vẻ mặt vui vẻ hồi đáp: “Hồi quận chúa, Kỳ Nguyệt công tử đã ở trong phòng, đang chờ quận chúa ngài đi sủng hạnh!”

“Cái gì? Ngươi nói cái gì!” Vẻ mặt kinh ngạc, thần sắc sững sờ, Tống Ngâm Tuyết không xác định lại lặp lại một lần: “Ngươi nói Kỳ Nguyệt? Đang chờ ta sủng hạnh?”

Âm điệu không tự giác lên cao chút ít, đầu Tống Ngâm Tuyết lúc này đầy sương mù! Nếu nói Lâm Phong đang đợi nàng, nàng còn tin tưởng, nhưng bây giờ lại là Kỳ Nguyệt, Kỳ Nguyệt hận nàng tận xương trong năm vị phu quân ! Chuyện này sao có thể a?

Nháy mắt mấy cái, chống lại vẻ mặt cười mập mờ của Mân Côi, Tống Ngâm Tuyết lập tức nói: “Mang ta đi nhìn xem!”

“Dạ!” Đứng dậy lĩnh mệnh, Mân Côi cao hứng bừng bừng đi lên phía trước, vừa đi vừa nói nói: “Quận chúa thật là có bản lãnh, rõ ràng là Kỳ Nguyệt công tử khó thu phục nhất cũng ngoan ngoãn chủ động chạy tới thị tẩm, có thể thấy được mị lực của quận chúa to lớn đến nhường nào, cơ hồ là không người nào có thể ngăn nổi!”

Khoa trương vỗ mông ngựa, dùng hết khả năng nịnh nọt! Thấy vậy Tống Ngâm Tuyết cười nhạt một tiếng, trong nội tâm âm thầm nghĩ: Mị lực lớn sao? E rằng chưa chắc a!

Khi Tống Ngâm Tuyết mỉm cười bước vào trong phòng thì Kỳ Nguyệt bên trong lập tức chán ghét đứng dậy.

Ha, loại phản ứng này, còn nói muốn thị tẩm? Không cảm thấy quá buồn cười sao?

Đi từ từ đến bên cạnh bàn, tự rót chén nước uống, trong đôi mắt đẹp của Tống Ngâm Tuyết lộ vẻ nghiền ngẫm. Từ một khắc nghe được tin tức này, nàng đã biết chuyện đó không có khả năng! Bất quá người ta đã nói như vậy, mình dù sao cũng phải cho họ mặt mũi phối hợp một tí chứ?

“Ngươi tới thị tẩm?” Có chút vui vẻ hỏi, Tống Ngâm Tuyết rất hứng thú nhìn thân ảnh đứng yên bất động.

“Vâng!” Một câu dứt khoát đơn giản, nghe vậy Kỳ Nguyệt phụng phịu, không có một tia biểu lộ nói.

“Vậy ngươi còn đứng đó làm gì ? Cũng không phải lần đầu tiên, không cần phải cứng ngắc như vậy a?” Tống Ngâm Tuyết lúc này, không biết mình cùng Kỳ Nguyệt trong đó căn bản cũng không có cái gì, bởi vì trong ấn tượng của nàng, Nhữ Dương quận chúa điêu ngoa háo sắc, lại có nhiều phu quân như vậy, sinh hoạt cá nhân của hắn nhất định rất dâm loạn, tuy nói Kỳ Nguyệt cũng không cam tâm tình nguyện hầu hạ nàng, nhưng trước kia, nhất định cũng bị nàng mê gian a, cường bạo a ..vân vân rồi!

Kỳ Nguyệt vừa nghe Tống Ngâm Tuyết không đếm xỉa mà nói, lập tức tức giận đến toàn thân phát run, chính là lúc này hắn lại mím môi, nâng hai tay nắm chặt lên, bắt đầu từng cái từng cái cởi xiêm y của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio