Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn

chương 23-1:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối với hành vi không có chừng mực chút nào như thế của Khương Hoài Nhân, Ôn Đinh cũng không làm ra bất cứ trách phạt nào, cô chỉ là lấy danh nghĩa phụ huynh đăng kí cho Khương Hoài Nhân ba lớp luyện thi.

Khương Hoài Nhân đối với loại sự việc công báo tư thù này của Ôn Đinh khịt mũi kinh thường, nhưng lại không có chút biện pháp nào, chỉ có thể phía sau phỉ nhổ Ôn Đinh lòng dạ hẹp hòi.

Ôn Đinh gọi điện thoại cho Trác Hải hẹn Từ Kính ra gặp mặt. Khi Từ Kính nhìn thấy Ôn Đinh đưa hồ sơ văn kiện cho anh ta, nhíu nhíu mày: "Sao tôi biết đây là thật hay giả?”

Ôn Đinh nhún nhún vai: “Đồ vật tôi đã giao cho anh, nếu như anh muốn tôi chứng minh, ngại quá, không thể làm được gì.”

Từ Kính mở văn kiện trong tay ra, đem nó đưa cho Trác Hải: “Nếu để cho tôi biết cô lừa tôi, tôi sẽ làm cho cô đẹp mặt.”

Ôn Đinh dang tay, quay người rời đi.

Có lẽ cảm giác có thể an tâm đi ngủ quá mức hấp dẫn người, đôi mắt Ôn Đinh nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh tràn đầy ánh sáng nóng bỏng, trái ngược với những trốn tránh trước đây.

Mỗi lúc trời tối, sau khi dỗ Khương Hoài Bắc ngủ, Ôn Đinh liền ôm gối nằm trên ghế sô pha phòng Thẩm Hoài Cảnh cọ ngủ.

Buổi tối ngày đầu tiên, Thẩm Hoài Cảnh lạnh lùng liếc cô một cái, đem cô nhốt ở ngoài cửa.

Ôn Đinh không thèm để ý chút nào, ôm gối ngồi xổm trước cửa suốt nửa đêm.

Sau nửa đêm, Thẩm Hoài Cảnh cầm ly nước đi rót nước, Ôn Đinh thừa cơ hội lẻn vào, ngủ trên ghế sô pha.

Sáng ngày hôm sau, Ôn Đinh tỉnh lại là ở trên giường.

Xét thấy da mặt Ôn Đinh quá dày, bản năng sinh tồn quá mạnh mẽ, cuối cùng Thẩm Hoài Cảnh cũng chọn cách phớt lờ. Ôn Đinh có thể mỗi lúc trời tối, đi vào chiếm giữ phòng của anh cùng anh ngủ chung.

Đối với chuyện mỗi lúc trời tối, đều không có chút ý thức nào trèo lên trên giường Thẩm Hoài Cảnh này, Ôn Đinh trăm mối vẫn không có cách lý giải. Theo lý thuyết, tướng cô ngủ hẳn là rất tốt, vì sao lại có tình huống không có tri giác trèo lên trên giường của anh ta đây, chẳng lẽ cô lại mộng du?

Vì thế, Ôn Đinh thu tập tất cả vũ khí trong phòng Thẩm Hoài Cảnh, đề phòng lúc nửa đêm cô bị mộng du, không cẩn thận đâm chết Thẩm Hoài Cảnh, sau này cô muốn ngủ ngon liền cảm thấy khó khăn.

Bởi vì trước mấy ngày bận quá, Ôn Đinh không có quá nhiều thời gian thiết kế đồ trang sức cho Diệp Lan. Cho nên mấy ngày nay, cô ngoại trừ tận sức bỏ chuyện trèo lên trên giường Thẩm Hoài Cảnh ra ngoài, một chuyện khác chính là vẽ bản thảo thiết kế.

Tối hôm đó, sau khi chờ Khương Hoài Bắc ngủ, Ôn Đinh da mặt dày dứt khoát ở trên ghế sô pha phòng Thẩm Hoài Cảnh vẽ. Thẩm Hoài Cảnh ngồi sau bàn đọc sách xử lý văn kiện, cảm nhận được anh ở bên cạnh, làm Ôn Đinh cảm thấy an tâm.

Liên Hiên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Ôn Đinh, rõ ràng sửng sốt một chút, tiếp theo nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh. Thẩm Hoài Cảnh cũng không ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì?”

Liên Hiên nhìn thoáng qua Ôn Đinh, lông mày liên tiếp nhướng đến mấy lần: “Cửu ca, chuyện kêu gọi đầu tư có kết quả, Từ lão Tứ trúng thầu.”

Ôn Đinh phút chốc ngẩng đầu, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Liên Hiên. Từ Kính trúng thầu, làm sao có thể?

Thẩm Hoài Cảnh không có biểu hiện gì lớn, gật gật đầu: “Được, biết rồi.”

Liên Hiên lại liếc mắt nhìn Ôn Đinh, mới đóng cửa lại đi ra.

Ôn Đinh sững sờ trên ghế sô pha, phản ứng không kịp. Từ Kính làm sao có thể trúng thầu? Không có khả năng nha, cô mệt gần chết làm nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể Từ Kính trúng thầu?

Đôi mắt Thẩm Hoài Cảnh nhìn chằm chằm máy tính, nhàn nhạt mở miệng: “Thế nào, rất kỳ quái?”

Ôn Đinh kinh ngạc nhìn về phía anh: “Có ý gì?”

Thẩm Hoài Cảnh ném con chuột, mắt đen nhìn qua, trong mắt mang theo chút ý vị lạnh lẽo: “Không phải cô tự tay đem hồ sơ văn kiện của tôi đưa cho lão Tứ sao?”

Anh biết cô xem trộm văn kiện của anh?

Ôn Đinh nhếch môi không nói lời nào, lẳng lặng nhìn Thẩm Hoài Cảnh. Nếu anh đã biết, nói cái gì cũng khiến cho không tốt, chỉ là, Từ Kính vì sao lại trúng thầu?

Thẩm Hoài Cảnh lùi ra sau dựa trên ghế: “Ôn Đinh, bị người ta vạch trần, chẳng lẽ cô không có một chút cảm giác hoảng sợ sao?”

Ôn Đinh lẳng lặng nhìn xem anh, thản nhiên nói: “Anh cũng không có vạch trần tôi, hẳn là có phẫn nộ.”

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, một ánh mắt lạnh lùng, một ánh mắt không sợ chết.

Ngón tay của Thẩm Hoài Cảnh gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm mặc nửa ngày, mở miệng: “Cô không có gì muốn giải thích sao?”

Ôn Đinh nhìn lên trần nhà một chút, suy tư thật lâu, mới mở miệng: “Văn kiện đó không phải là giả sao?”

“Giả? Ai nói với cô là giả?” Trong mắt của Thẩm Hoài Cảnh lóe lên ánh sáng sắc bén.

Ôn Đinh gãi gãi đầu: “Đêm hôm đó, anh rõ ràng nhìn thấy tôi lén lén lút lút bên cạnh bàn làm việc của anh, cho nên, dựa theo thói quen, anh không phải đã phát hiện được động cơ không tốt của tôi, sửa đổi văn kiện tôi đã nhìn trộm qua, sau đó đến một cái xuất kỳ bất ý() sao?

() Xuất kỳ bất ý: xảy ra vào lúc không ngờ.

Thẩm Hoài Cảnh: “…”

“Cho nên cô trộm văn kiện của tôi, còn lý sự?” Thẩm Hoài Cảnh cười lạnh một tiếng.

Ôn Đinh lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt mê ly. Không phải nha, cô chuẩn bị hai cái, không đến mức một cái cũng không thành công chứ?

Không nói trước đó, cô đưa văn kiện đó cho Từ Kính, cô đã sửa lại, cho dù văn kiện của Thẩm Hoài Cảnh là thật, văn kiện đưa Từ Kính cũng có thể là không trình chứ, làm sao lại trúng thầu vậy nha?

Ôn Đinh cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Trác Hải. Thẩm Hoài Cảnh lãnh đạm nói: “Không cần gọi, gọi không được.”

Quả nhiên trong điện thoại di động truyền đến một giọng phụ nữ: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, sorry…”

Ôn Đinh để điện thoại di động xuống, híp mắt nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh: “Anh biết cái gì?” Bộ dáng này của anh thấy rõ hết thẩy, làm cô cảm thấy giống như mình bước vào trong một cái bẫy.

Đôi mắt đào hoa của Thẩm Hoài Cảnh dẫn dụ một chút, ánh mắt thâm thúy nhìn qua: “Cô mua chuộc Trác Hải, để hắn lấy đi văn kiện của Từ Kính.”

“Làm sao anh biết?” Ôn Đinh nhíu mày, tiếp theo lại phát điên: “Không phải, trọng điểm bây giờ là, vì sao Từ Kính lại trúng thầu?” Cô dùng chi phiếu của Từ Kính đưa cô để mua chuộc Trác Hải. Lúc đầu cô cũng không quá nắm chắc, thế nhưng sau này Vi Thiến nói với cô, bạn gái Trác Hải bị Từ Kính cướp đi, Trác Hải đối với anh ta luôn luôn không cam lòng, cho nên cô mới hạ quyết tâm đi tìm Trác Hải.

Trác Hải nhận tiền của cô, nói sẽ cầm tiền rời nơi này đi. Không có lý do, cô bỏ ra số tiền lớn như thế, bị người ta lừa chứ?

Ôn Đinh trăm trảo cào tâm, đến cùng là chổ nào không đúng? Chẳng lẽ cô lại bị Trác Hải đùa giỡn?

Nếu như Trác Hải thành công, như vậy Từ Kính cho dù không trúng thầu cũng không đến tìm anh ta. Cho dù Trác Hải không thành công, văn kiện cô đưa cho Từ Kính cô cũng đã sửa đổi, mặc kệ sau này Từ Kính sẽ tìm được cô. Nhưng cô đã không còn cách nào tốt hơn, cho nên Từ Kính làm gì cũng không có khả năng trúng thầu nha.

Trong phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại. Ôn Đinh nhìn thoáng qua điện thoại, số lạ, nhưng vẫn nhận, bên kia truyền tới một giọng đàn ông đè thấp: “Ôn Đinh, việc cô nói tôi đã làm xong, đưa tôi số tiền còn lại, chuyển tới tài khoản thẻ lúc trước tôi nói.”

Là Trác Hải, Ôn Đinh nhíu lông mày: “Không phải Từ Kính trúng thầu sao?”

“Trúng thầu cái gì? Ôn Đinh, cô không phải muốn giở trò chứ. Ngày mai nếu như tôi không nhận được tiền, tôi cho cô đẹp mặt.” Bên kia nói xong thì cúp điện thoại.

Trong đầu Ôn Đinh xoay mấy vòng, đột nhiên thông suốt, híp mắt nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh.

“Từ Kính không trúng thầu.” Thẩm Hoài Cảnh đột nhiên lành lạnh ném ra một câu như vậy.

Ánh mắt bốc hoả của Ôn Đinh cùng với ánh mắt xem như không có gì của anh giao nhau ở không trung, tràn đầy "Lốp bốp" pháo hoa, giống như nổi lên mưa to gió lớn.

Thẩm Hoài Cảnh gài cô?

Thẩm Hoài Cảnh dù bận vẫn ung dung đứng lên, đi tới ghế sô pha: “Từ Kính nếu đã muốn trúng thầu, đương nhiên muốn từ người bên cạnh tôi ra tay, cô là yếu nhất.”

Ôn Đinh nháy mắt nghĩ nửa ngày, trước đó cô còn tự hỏi làm sao lại dễ dàng lấy văn kiện như thế. Vì vậy Thẩm Hoài Cảnh đã sớm biết cô là kẻ phản bội? Vì vậy, cô bị Thẩm Hoài Cảnh lừa rồi?

“Thế nhưng anh nói văn kiện đó là thật.” Ôn Đinh nhìn anh.

“Là thật.”

Đầu óc Ôn Đinh xoay mấy vòng, không quá chắc chắn mở miệng: “Thật? Nếu như Trác Hải không thành công, thì Từ Kính trúng thầu rồi? Vì sao? Anh đã sớm biết, vì sao không ngăn cản tôi? Anh không sợ tôi đem văn kiện thật đưa cho Từ Kính? Cầm văn kiện thật mạo hiểm, Thẩm Hoài Cảnh, lá gan thật sự không phải lớn bình thường.”

“Nếu thật là như thế, tôi cũng tiếp nhận kết quả này.” Thẩm Hoài Cảnh đứng bên ghế sô pha nhìn cô thật sâu, cảm xúc lạ lẫm trong mắt làm cho tim Ôn Đinh thình thịch đập loạn.

Ôn Đinh nhìn thẳng anh mấy giây, không khỏi mở ra con mắt khác. Ném bản vẽ đi, ngã xuống ghế sô pha, cảm thấy cuộc sống đã không còn một chút hi vọng, trong lòng không hiểu bực bội phát điên. Anh đều biết, đều biết, cô phí nhiều như vậy tâm tư, tâm gánh chịu nhiều như vậy, anh ở một bên xem náo nhiệt, đây là tội gì nha?

Ôn Đinh sinh không thể luyến nhìn anh, bất lực: “Cho nên, đến cùng anh làm như vậy là vì cái gì? Nhìn tôi giống như khỉ làm xiếc, chơi vui không?” Anh đang thử thăm dò cô, thăm dò cô có phản bội anh hay không, cầm cái làm ăn lớn như thế tới thăm dò cô, xem ra cô còn đáng giá không ít tiền đâu.

Mắt đen của Thẩm Hoài Cảnh sáng rực nhìn cô nằm trên ghế sô pha, chậm rãi xoay người. Không hiểu có chút hơi thở áp vào mặt, Ôn Đinh cảm thấy trong lòng run một cái, không khỏi hướng trên ghế sô pha rụt rụt.

Thẩm Hoài Cảnh cúi đầu, hai tay chống bên người của cô, giọng nói trầm thấp: “Người bên gối, đương nhiên phải chú ý cẩn thận.”

Đôi mắt Ôn Đinh chớp mấy lần, đầu óc có chút dừng lại: “Có ý gì?”

“Ý này.” Bàn tay của Thẩm Hoài Cảnh nắm lấy cằm cô, hôn lên.

Ôn Đinh trợn tròn mắt nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, cảm nhận được phần môi hơi lạnh, thân thể Thẩm Hoài Cảnh phủ lên, bàn tay nắm chặt eo cô, lưỡi nóng đẩy đầu răng cô ra, chui vào.

Hơi thở của anh đầy lắm giác quan của cô, làm cho cô có chút hoảng hốt.

Ôn Đinh một mặt dáng vẻ ngạc nhiên, cũng không có đáp lại gì.

Thẩm Hoài Cảnh dừng lại động tác, môi chống đỡ tại phần môi của cô, mắt đen lẳng lặng nhìn cô, bất động cũng không nói chuyện.

Ôn Đinh nhìn thẳng anh mười mấy giây, mới có chút nghiêng đầu, đem môi từ trên môi anh chuyển đi, khó hiểu nói: “Cho nên, bây giờ là tình một đêm hay là tình nhân.”

“Sau này, sợ là Từ Kính sẽ còn tìm em gây chuyện, yên tâm, anh ta không có cơ hội.” Hỏi một đằng, Thẩm Hoài Cảnh trả lời một nẻo.

(Lúc này Thẩm Hoài Cảnh đã chấp nhận Ôn Đinh nên Hi đổi sang xưng anh - em. Còn Ôn Đinh thì chưa nên vẫn giữ cách xưng hô như cũ.)

Ôn Đinh thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cô tìm Trác Hải làm hậu thuẫn, nhưng Từ Kính phàm là người thông minh, một chút thì sẽ nghĩ đến cô. Cho nên, cô vẫn còn chút lo lắng, Thẩm Hoài Cảnh đã nói như vậy, sẽ định nhúng tay. Vì vậy, cô cũng coi là công thành rút lui, mặc dù cô không biết, đến cùng là cô công thành ở đâu.

Thẩm Hoài Cảnh trầm mặc nửa ngày, đối mặt với cô: “Tức giận?”

Không hiểu thấu vấn đề, Ôn Đinh lại biết anh nói chính là việc Từ Kính, chậm rãi lắc đầu: “Lý giải.” Kỳ thật nghĩ tới những việc này, Ôn Đinh vẫn còn có chút thất bại. Cô vắt hết óc nghĩ đến muốn lợi dụng người bên cạnh Từ Kính, hẹn Vi Thiến, ngẫu nhiên gặp Trác Hải. Từ trong miệng Vi Thiến hỏi ra được chuyện của Trác Hải, lại nghĩ trăm phương ngàn kế mua chuộc được Trác Hải, còn phải lo lắng Trác Hải sẽ như xe bị tuột xích. Trà không nhớ cơm không nghĩ, lại cùng Thẩm Hoài Cảnh ở đây giống như thông suốt, nhớ tới giống như ngu ngốc.

Thế nhưng dù vậy, cô cũng không muốn làm người phản bội Thẩm Hoài Cảnh. Trong lòng cô sợ hãi có một ngày sẽ thấy Thẩm Hoài Cảnh dùng ánh mắt vô tình, lạnh lẽo nhìn cô.

Cùng Dĩ Nam phiêu bạt bên ngoài nhiều năm như vậy, hạng người gì dạng ánh mắt gì cô đều gặp qua. Trào phúng, lạnh lẽo, khinh thường, phỉ nhổ, cô chưa từng quan tâm qua. Thế nhưng, Thẩm Hoài Cảnh không giống, người a, cả đời này nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, thật vất vả có thể có một người không giống người bình thường xuất hiện trong cuộc đời của cô. Sau này, nhớ tới là phải đặt ở trong lòng sưởi ấm, sao có thể để anh trở nên lạnh đây.

Trong phòng lại lâm vào yên tĩnh, đèn chiếu sáng vào mặt hai người, có loại cảm giác rung động khó hiểu ở giữa hai người chảy xuôi.

Thẩm Hoài Cảnh từ trên người cô đứng đậy, đưa tay sửa sang lại quần áo trong phút chốc bị anh làm loạn, bàn tay lưu luyến vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói hơi chát chát: “Ôn Đinh, đây là lần đầu tiên anh muốn đem một người giữ ở bên mình. Cho nên, đừng làm anh thất vọng.” Liên Hiên nói, có thể dùng văn kiện giả để cược, nhưng mà anh không muốn, muốn cược thì cược lớn. Nếu thua, thì anh khắc ghi cả đời, nếu thắng, người này là người muốn giữ ở bên mình đến già, cô đáng giá để anh cược.

Ánh mắt thâm trầm mà nóng rực của anh, trong lòng Ôn Đinh trong sợ, hô hấp có chút không suôn sẻ.

Thẩm Hoài Cảnh xoay người ôm lấy cô, đặt cô lên giường, sau đó mình cũng lên giường, đưa tay đem Ôn Đinh ôm vào trong ngực, kéo chăn đắp hai người lại.

Ôn Đinh nằm tại trong ngực anh, cảm thấy có chút hốt hoảng Thẩm Hoài Cảnh đây là phát sốt, bị cháy, hay là hồn xuyên rồi? Cô thế nào lại cảm giác sờ không rõ lắm mạch tượng của anh đây?

_____________

Editor:

Không biết vì sao Chương này tác giả viết rất dài, gần bằng chương bình thường, nên Hi chia thành chương để đăng nhé.

Nửa chương còn lại hứa hẹn đầy hấp dẫn. Mọi người sẽ thấy được một Thẩm Hoài Cảnh hoàn toàn khác biệt. Hihi. Mọi người nhanh xem và bình chọn để Hi qua chương nào!!!

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio