Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn

chương 45:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Hoài Cảnh lái xe đến chỗ Từ Kính, có người đưa anh đến một căn phòng gần nhất trên lầu ba của biệt thự. Thẩm Hoài Cảnh đứng ở trước cửa, dừng lại mấy phút, mới đưa tay đẩy cửa ra.

Khương Ngọc Đạt nằm co quắp ở một góc bên trong, mình đầy thương tích, trên người trên mặt tím xanh một mảnh, khóe miệng còn dính chút máu, nhìn chật vật không chịu nổi.

Nghe được tiếng mở cửa, Liên Hiên từ trên ghế sô pha đứng lên, dập tắt điếu thuốc trong tay: "Cửu ca."

Khương Ngọc Đạt nghe tiếng ngẩng đầu lên vừa vặn đối diện đôi mắt đen lạnh như băng của Thẩm Hoài Cảnh. Hoảng sợ mở to hai mắt, hướng góc tường co rúm lại, chút ký ức trước kia ùa tới, làm cho hô hấp của hắn có chút gấp rút.

Thẩm Hoài Cảnh đứng ở đó nhìn, khẽ nheo mắt, khí thế quanh người đột nhiên trở nên dữ dội, tràn ngập một loại cảm giác áp bức làm người ta kinh ngạc.

Cởi áo khoác, tiện tay ném ở trên ghế sô pha, Thẩm Hoài Cảnh chậm rãi bước tới, vừa đi vừa đem một bên ống tay áo săn lên. Khương Ngọc Đạt nhìn anh bước tới, kinh hoảng trốn ra sau: "Thẩm... Thẩm... Thẩm Hoài Cảnh, cậu làm cái gì? Tôi... Tôi... có thể báo cảnh sát..."

Không đợi Khương Ngọc Đạt nói xong, Thẩm Hoài Cảnh đã một cước đá vào lồng ngực hắn. Khương Ngọc Đạt phát ra một tiếng kêu đau. Thẩm Hoài Cảnh cúi đầu nhìn hắn: "Khương Ngọc Đạt, chúng ta đã mười một năm không gặp rồi chứ? Trong mười một năm này, nhưng mà mỗi một ngày tôi đều nhớ anh đấy."

Dưới chân Thẩm Hoài Cảnh càng dùng sức, Khương Ngọc Đạt nằm trên mặt đất, nhìn đôi mắt thịnh nộ của Thẩm Hoài Cảnh, sợ hãi tột đỉnh. Thủ đoạn của Thẩm Hoài Cảnh, hắn đã thấm sâu trong người, tay giơ lên ôm lấy chân của anh: "Cậu đây là phạm pháp, Thẩm Hoài Cảnh."

Thẩm Hoài Cảnh một quyền đánh vào trên mặt của hắn. Lúc trước Khương Ngọc Đạt bị Từ Kính với Liên Hiên đánh cho một trận, thân thể đã rất yếu, cộng thêm Thẩm Hoài Cảnh ra tay tàn nhẫn, trong lúc nhất thời đầu váng mắt hoa, mắt trợn trắng lên, một hơi không kịp thở hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Hoài Cảnh lại nào có ý định dừng lại, ngược lại càng ra thêm sức, từng quyền từng quyền hướng trên người Khương Ngọc Đạt đấm. Những năm phẫn uất, bất mãn, bi thương cùng bi thương, tất cả đều phát tiết vào những quyền cước này. Trước mắt anh hiện lên khuôn mặt tươi cười của Thẩm Thanh Mạn. Năm đó, từ sau khi chị bị Khương Ngọc Đạt cưỡng gian lần nữa, cuối cùng chị đã không đến thăm anh nữa, người chị đau mà anh thương, cũng không còn rồi.

"Tiểu Cảnh, đây là cháo gạo đậu đỏ mà em thích, ăn nhiều một chút."

"Tiểu Cảnh, lần này chị kiếm lời rất nhiều tiền, em thích nhất bộ sách kia, chị mua về cho em rồi."

"Tiểu Cảnh, đừng làm việc quá sức vào ban đêm, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, ngày mai chị đem đồ ăn ngon đến trường học cho em."

"Tiểu Cảnh, em ở trong đó nhất định phải cải tạo cho tốt, chị chờ em ở ngoài, chị vẫn chờ làm cháo gạo đậu đỏ cho em đây."

"Tiểu Cảnh."

"Tiểu Cảnh."

Đôi mắt Thẩm Hoài Cảnh đỏ tươi, đều đã dùng hết toàn lực từng quyền từng quyền. Năm đó, vì sao anh không giết hắn đây?

Khương Ngọc Đạt nằm trên mặt đất không có chút phản ứng nào, nhưng Thẩm Hoài Cảnh không có ý định dừng lại, hiển nhiên đã lâm vào điên cuồng. Liên Hiên thấy thế không ổn, bước lên phía trước nắm chặt cổ tay anh, ngăn cản anh: "Cửu ca."

Thẩm Hoài Cảnh không lưu tình chút nào hất cánh tay anh ta ra, cuống họng khàn khàn: "Cút."

"Cửu ca, tiếp tục đánh như vậy, anh sẽ đánh chết hắn." Liên Hiên kéo lấy cánh tay của anh, muốn kéo anh ra.

Thẩm Hoài Cảnh ngẩng đầu anh ta, trong mắt mang theo lạnh lùng với oán hận, tiếng nói xé rách: "Buông tôi ra."

Liên Hiên nhìn anh: "Cửu ca."

Thẩm Hoài Cảnh không có tính nhẫn nại, dùng sức một cái quăng Liên Hiên ra ngoài. Trong cơn thịnh nộ của anh, đương nhiên dùng hết toàn lực, Liên Hiên bị anh quăng ngã nhào một cái, lui về sau mấy bước đụng phải đá góc bàn cẩm thạch, đau tê một tiếng, mồ hôi nhễ nhãi thấm ra trán.

Bên này Thẩm Hoài Cảnh cầm lấy một ly nước còn chút nóng trên bàn, không chút lưu tình tạt vào mặt Khương Ngọc Đạt. Khương Ngọc Đạt ho khan vài tiếng rốt cục tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc giống như Tu La (hình như là quỷ A Tu La), không khỏi dọa đến kêu ra tiếng, giãy dụa lấy cầu cứu: "Cứu mạng... Cứu mạng..."

Bàn tay thon dài của Thẩm Hoài Cảnh bóp ở cổ hắn, giọng nói trầm thấp mang theo nguy hiểm: "Ngươi cảm thấy kêu cứu có tác dụng?"

Tay Thẩm Hoài Cảnh có chút siết chặt, ngón tay đâm vào cổ Khương Ngọc Đạt. Tay chân Khương Ngọc Đạt bắt đầu giãy dụa, sắc mặt trắng bệch, đầu ngẩng lên, miệng mở lớn muốn thở nhưng cổ lại bị siết chặt không thở được.

Khương Ngọc Đạt mắt trợn trắng, tứ chi giãy dụa cũng bắt đầu dần dần bất lực, tiếng hít thở càng ngày càng nhỏ. Thẩm Hoài Cảnh lạnh lùng nhìn hắn, tay càng dùng thêm sức, trong mắt không có một tia cảm xúc. Giờ khắc này anh chỉ muốn bóp chết con người này, đòi lại công bằng cho chị anh.

Liên Hiên ôm thắt lưng cà nhắc bước tới, đi một bước hít vào một ngụm khí lạnh. Thẩm Hoài Cảnh khốn kiếp quá hung ác, nhưng lúc này không phải là lúc để anh ta phàn nàn. Liên Hiên nắm lấy cổ tay của anh, ngăn cản lực đạo của anh: "Cửu ca, anh tỉnh lại đi, cửu ca."

Thẩm Hoài Cảnh giống như đã không nghe được anh ta đang nói cái gì, cảm giác duy nhất chỉ là dùng sức. Mắt thấy tay chân Khương Ngọc Đạt đã bất động, trong hơi thở cũng không có hơi thở. Liên Hiên gấp, một quyền đánh vào mặt Thẩm Hoài Cảnh: "Thẩm Hoài Cảnh, CMN... anh tỉnh lại đi."

Thẩm Hoài Cảnh bị anh ta đánh một cái lảo đảo, lui lại một bước ngã xuống bức tường sau lưng. Bởi vì quán tính Liên Hiên té nhào trên đùi anh, trên lưng "Răng rắc" Một tiếng.

Thẩm Hoài Cảnh giãy dụa muốn đẩy Liên Hiên ra đứng lên. Liên Hiên liều mạng ôm chân anh, không cho anh đứng dậy. Lúc hai người đang phân cao thấp, điện thoại di động trong túi Thẩm Hoài Cảnh vang lên. Thẩm Hoài Cảnh lại giống như không nghe được, còn muốn. Liên Hiên cả người dứt khoát nhào lên trên người anh, ngăn chặn anh. Vừa rồi Thẩm Hoài Cảnh đã dùng hết toàn lực đánh Khương Ngọc Đạt, cộng thêm tinh thần có chút không tập trung, trong lúc nhất thời không thể động đậy. Liên Hiên thừa dịp này đứng không từ trong túi quần anh lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tên gọi điện trên điện thoại di động, thở dài một hơi: "Ôn Đinh, Cửu ca, Ôn Đinh."

Thẩm Hoài Cảnh nghe được tên Ôn Đinh, cuồng bạo trên mặt xuất hiện một tia buông lỏng. Liên Hiên vội nhận điện thoại di động, đưa tới lỗ tai Thẩm Hoài Cảnh. Bên kia truyền đến giọng nói của Ôn Đinh mang theo ấm áp thanh thúy: "Thẩm Hoài Cảnh, anh đang ở đâu, có ăn cơm không? Hay là em gói thức ăn đem đến công ty cho anh nhé?" Buổi chiều sắc mặt anh không đúng, cô có chút lo lắng.

Giọng nói quen thuộc, Thẩm Hoài Cảnh thoáng hoàn hồn, con mắt cũng có chút tiêu cự, lập tức buông lỏng ra, hơi thở không khỏi có chút gấp rút hỗn hển.

"Âm thanh gì? Thẩm Hoài Cảnh, anh đang ở đâu? Anh không có chuyện gì chứ?" Ôn Đinh có chút gấp.

Thẩm Hoài Cảnh chậm rãi cầm điện thoại qua, cố gắng dùng giọng nói bình thường nói: "Anh không sao mà, Liên Hiên kêu cơm, anh ăn rồi, em không cần lo lắng."

Ôn Đinh nghe được giọng nói của anh, thở dài một hơi, lại dặn dò một phen mới cúp điện thoại.

Bàn tay Thẩm Hoài Cảnh từ từ trượt xuống, khí lực quanh người đều buông lỏng, dựa ở trên tường há miệng thở phì phò, nửa ngày, Thẩm Hoài Cảnh mới mở miệng: "Từ trên người tôi lăn xuống đi."

Liên Hiên ghé vào đùi anh đau nhe răng nhếch miệng: "Tôi... CMN tưởng... " Dùng sức một cái Liên Hiên ngã ngửa trên mặt đất, kéo đến một trận kêu đau.

Thẩm Hoài Cảnh vịn tường đứng lên, một cước ở ngực Khương Ngọc Đạt thăm dò. Khương Ngọc Đạt hơi mở miệng, một hơi nói tới, lập tức cuồng khụ không chỉ. Liên Hiên thấy Khương Ngọc Đạt sống lại, thở nhẹ nhõm một cái thật dài, hữu khí vô lực: "Hù chết lão tử, cái này giật mình chí ít tổn thọ mười năm."

Thẩm Hoài Cảnh bước tới, kéo Liên Hiên lên, trầm giọng hỏi: "Thế nào, vẫn ổn chứ?"

Liên Hiên sắc mặt tái nhợt lắc đầu: "Không ổn, e là phải đi bệnh viện."

Đưa Liên Hiên đi bệnh viện, chụp X-quang, chấn thương thắt lưng, có chút nghiêm trọng, bác sĩ yêu cầu nằm viện hai ngày. Thẩm Hoài Cảnh im lặng làm thủ tục nằm viện, đưa Liên Hiên đến phòng bệnh, sau đó gọi điện thoại cho Vi Thiến. Chờ Vi Thiến đến, đã hơn chín giờ tối, lúc này Thẩm Hoài Cảnh mới lái xe về nhà.

Ngồi ở trong xe nhìn ánh đèn nhà kia chiếu ra, Thẩm Hoài Cảnh nhìn thật lâu, mới mở cửa xe xuống xe, mở cửa nhà, trong phòng hoan thanh tiếu ngữ() đập vào mặt.

() Hoan thanh tiếu ngữ: Nói cười vui vẻ.

"Tiểu Bắc, em biết vì sao lão Sói xám luôn luôn ăn không được Cừu vui vẻ không?"

"Bởi vì nếu như lão Sói xám đem Cừu vui vẻ ăn hết, bộ phim hoạt hình này sẽ kết thúc." Khương Hoài Bắc bĩu bĩu miệng nhỏ.

"Dĩ nhiên không phải rồi." Khương Hoài Nhân cười hắc hắc: "Chị cho em biết, tiểu Bắc, lão Sói xám sở dĩ ăn không được Cừu vui vẻ, là bởi vì lão Sói xám thích Cừu vui vẻ, cho nên mèo vờn chuột, giống như chơi đùa với nó."

"Khương Hoài Nhân." Khương Hoài Nhân còn chưa dứt lời, thì truyền đến giọng nói của Ôn Dĩ Nam. Khương Hoài Nhân cười hì hì im miệng.

Khương Hoài Bắc mở to hai mắt: "Anh Dĩ Nam, chị nói là có ý gì?"

Ôn Dĩ Nam dừng lại mấy giây: "Chính là nói Cừu vui vẻ rất thông minh, có thể trí đấu ác đồ. Tiểu Bắc phải học tập Cừu vui vẻ nhiều, không khuất phục trước thế lực xấu xa."

Ôn Dĩ Nam rất xấu hổ giải thích, Khương Hoài Nhân đập đập ghế sô pha cười không điểm dừng.

Tiếng cười của Khương Hoài Nhân đến lúc nhìn thấy Thẩm Hoài Cảnh đứng ở cửa im bặt mà dừng: "Cậu."

Ôn Đinh nghe được âm thanh, từ trong phòng bếp đi ra, bước tới đón. Còn chưa nói chuyện, thì thấy khóe miệng ứ đọng máu của, nhíu mày: "Sao thế này?"

Tay nhỏ xoa lên khóe miệng nóng rực của anh, mang đến một tia thanh lãnh. Thẩm Hoài Cảnh nắm chặt tay cô, lắc đầu: "Không có gì a."

Ôn Đinh phức tạp nhìn anh một cái, đưa tay cho anh vuốt vuốt, sau đó buông tay ra: "Đói bụng không, lại ăn cơm đi."

Thẩm Hoài Cảnh nhíu mày: "Mọi người còn chưa ăn cơm? Bây giờ cũng gần mười giờ rồi."

Ôn Đinh cười cười: "Đầu bếp Khương Hoài Nhân tự mình nấu cháo cho cậu em ấy, nhất định phải chờ cậu em ấy về cùng nhau ăn, cho nên tất cả mọi người cùng em ấy chưa ăn cơm."

Khương Hoài Nhân mặt ửng đỏ, oán trách trừng mắt liếc Ôn Đinh, có chút ngại ngùng cúi đầu xuống.

Đôi mắt Thẩm Hoài Cảnh mang theo kinh ngạc, đã bị Ôn Đinh dẫn đi nhà vệ sinh rửa tay.

Trong nhà vệ sinh, Ôn Đinh nắm tay của anh đưa đến chỗ vòi nước, trên tay của anh sưng đỏ một mảnh, có nhiều chỗ còn rách da. Ôn Đinh cẩn thận rửa cho anh: "Đánh nhau?"

Dòng nước ấm áp xông vào vết thương, cho đến lúc này mới có chút cảm giác đau. Thẩm Hoài Cảnh đứng ở đó nhìn người phụ nữ xoay người rửa tay cho anh, nhàn nhạt lên tiếng: "Ừ."

Ôn Đinh không nói gì nữa, cẩn thận rửa cho anh, lau sạch sẽ, sau đó đi lấy băng dán cá nhân dán lên cho anh: "Tiểu Nhân nấu cháo gạo đậu đỏ cho anh, đi ăn thử đi."

Thẩm Hoài Cảnh từ phía sau ôm lấy cô, đầu nằm trên cổ cô, nói thật nhỏ: "Ôn Đinh, có em thật tốt." Cũng không cần quá nhiều ngôn ngữ, lại làm cho anh cảm thấy uất ức. Những năm này trải qua nhiều chuyện như vậy, xưa nay anh không cảm thấy trên đời này có cái gì tốt để lưu luyến. Nếu không phải vì Khương Hoài Nhân, Khương Hoài Bắc, anh ngay cả động lực sống cũng không có. Những năm này anh chính là một cái cái xác không hồn, là một cái máy móc kiếm tiền, chỉ cần cho Khương Hoài Nhân, Khương Hoài Bắc đầy đủ tiền tài, anh như thế nào cũng không quan trọng. Thế nhưng chính người phụ nữ trước mắt này, làm cho anh bây giờ bắt đầu lưu luyến tất cả, muốn cùng cô sống tốt hết cuộc đời này.

Ôn Đinh nhẹ nhàng cười cười, trở tay sờ sờ tóc đen của anh: "Được rồi, đi ăn cơm thôi."

Khương Hoài Nhân tự mình múc cháo đưa tới trước mặt Thẩm Hoài Cảnh: "Cậu, đây là con nấu, lần đầu tiên nấu cháo, cậu nếm thử." Ôn Dĩ Nam nói, là trước mắt cô sương mù che đậy lòng cô, ở cái gọi là chân tướng trước đó, cô chỉ muốn nghe theo trái tim của mình.

Thẩm Hoài Cảnh buông thõng đôi mắt, cảm xúc nhìn không ra, lẳng lặng múc một muỗng bỏ vào trong miệng, thản nhiên nói: "Không tệ."

Trong mắt Khương Hoài Nhân lóe lên một vòng nụ cười, vui sướng ở vị trí của mình ngồi xuống, mọi người lúc này mới cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.

Ôn Đinh kẹp một đũa rau xanh đưa tới bát Ôn Dĩ Nam: "Ăn nhiều một chút."

Ôn Dĩ Nam nhìn thoáng qua Ôn Đinh, cảm xúc trong mắt lật qua lật lại, cuối cùng hóa thành một câu: "Cám ơn chị."

"Cháo này thật là khó ăn nha." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Hoài Bắc thống khổ đẩy bát trước mặt ra: "Hạt đậu này đều không nấu chín. Chị Đinh Đinh, em không muốn ăn."

"Khương Hoài Bắc." Trong phòng ăn vang lên giọng nói đầy nộ khí của Khương Hoài Nhân: "Em dám nói chị nấu cháo không ngon? Em phản rồi."

"Chị Đinh đinh, chị thật hung dữ."

"Tiểu Nhân, tiểu Bắc còn nhỏ, không cẩn thận nói lời thật lòng, em đừng để trong lòng."

"Ôn Dĩ Nam, anh có ý gì? Cái gì là lời thật lòng? Anh nói rõ ràng cho em."

"Anh sai rồi, anh không nên mở miệng lúc này."

Bóng đêm tịch liêu, mùa đông lạnh lẽo, không che lấp được căn phòng ấm áp kia, hòa tan tất cả trái tim đã từng lạnh lẽo. Giờ phút này, giống như hoa nở.

__________

Editor:

Sorry mọi người, hôm nay Hi đăng truyện hơi trễ.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio