Huynh đệ hai người ăn cơm tối xong liền lên giường nói chuyện phiếm, tới lúc mơ mơ màng màng ngủ đi thì cũng còn là trước nửa đêm.
Bình nước nóng trong chăn dần dần không còn ấm nữa. Chu Kỳ Niên bị nhiệt độ thấp từ cơ thể Chu Kỳ Sinh làm cho tỉnh giấc. Gió đêm hướng theo khe cửa sổ thổi vào, tạo ra âm thanh vù vù, thổi đến màn cửa cũng lay động. Khe cửa kia là lúc nãy Chu Kỳ sinh mở ra, vì trong phòng đốt than chậu. Thế nhưng lúc này lửa than chậu cũng tắt, bình nước nóng cũng lạnh, cơn gió lạnh lộ ra vẻ tàn ác nổi lên.
Chu Kỳ Niên quay đầu nhìn Chu Kỳ Sinh một chút, ánh sáng đèn g đỏ ngoài cửa hiên chiếu lên gương mặt gầy gò của anh. Ngày hôm nay anh bị ép buột phải tham gia vào quỷ hí, có thể nào bị liên luỵ mệt mỏi không? Chu Kỳ Niên đưa tay dò xét nhiệt độ cơ thể huynh trưởng, đúng là thấp hơn một chút. Cúi đầu thở dài, cậu ôm lấy bình nước nóng, chuẩn bị đi thay nước từ trong phích ra.
Thay xong nước nóng, Kỳ Niên lại bước tới đóng cửa sổ. Đẩy song cửa sổ ra một chút, cậu đột nhiên phát hiện đếm nay lại có ánh trăng. Một mùa đông lạnh ẩm ướt như vậy, bầu trời cư nhiên quang đãng, ở chân trời lộ ra vầng trăng cong cong. Sao lại kỳ quái như vậy? Chu Kỳ Niên có chút ngây dại, theo lý thuyết thì mùa đông thì ánh trăng phải sớm lặn ở phía tây rồi, sao hôm nay ban đêm lại có thể thấy trăng. Hơn nữa ánh trăng cũng không phải là màu bạc như bình thường, mà là màu vàng u ám, dường như còn có huyết sắc.
Dưới sân truyền đến âm thanh cá bơi lội, cắt đứt dòng suy nghĩ của Chu Kỳ Niên.
“Đừng xem!” Phía sau đột nhiên có người nói. Thế nhưng ngăn cản cũng đã muộn rồi, Chu Kỳ Niên nhìn xuống dưới, chỉ thấy trong ao nước dưới sân nhà nổi lên một nữ nhi, tóc như tảo đen quấn tung vào nhau, người đó mặc trang phục phụ nữ thời Mãn Thanh. Nàng đang nằm trong ao nước, hướng về phía cửa sỗ vẫy vẫy tay, cơ hồ có thể thấy được xương trắng từ đầu ngón tay.
“Đừng xem,” Chu Kỳ Sinh ở phía sau lấy tay che mắt Chu Kỳ Niên lại, “Anh lại quên, tối nay có quỷ nguyệt.”
Chu Kỳ Niên bình tĩnh cầm tay Chu Kỳ Sinh, xoay người nhìn anh: “Cái gì là quỷ nguyệt?”
Chu Kỳ Sinh phiền não vén tóc cậu: “Ánh trăng cậu vừa mới nhìn không phải là thật, mà là ánh trăng do quỷ khí mà thành. Ở đây mỗi tháng có mấy lần quỷ khí cực thịnh, cho nên rất dễ thấy được quỷ nguyệt.”
“Quỷ khí cực thịnh? Ý của anh là, ánh trăng em vừa nhìn thấy không phải là thật?”
“Kỳ thực, người có thể thấy được quỷ nguyệt cũng không nhiều lắm, chỉ có người có thể chất cực âm… Dù sao, đó cũng không phải là mặt trăng của nhân loại.”
Chu Kỳ Niên cũng không có nghĩ về thái độ ấp a ấp úng của Chu Kỳ Sinh, nói rằng: “Người nữ quỷ kia, có chút quen.”
Chu Kỳ Sinh đột nhiên không nói gì nữa.
Chu Kỳ Niên đột nhiên cả kinh, nhớ lại một người: “Gương mặt đó, là Tiểu Đào! Nàng không phải là… của Đình Lan công sao? Nàng là mẹ đẻ của gia gia!” Cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Kỳ Sinh, không biết nên phản ứng như thế nào.
Chu Kỳ Sinh thở dài: “Nàng từ sau khi thi thể bị chìm ở đây, cũng không được hạ táng.”
Chu Kỳ Niên nhớ tới cá chép màu đỏ lộng lẫy dưới ao, nhớ tới mình đã từng ngồi bên cạnh ao nước hát hí thuỷ, cổ họng như bị nghẹn lại, nói không nên lời.
“Người kia là… muốn gặp cậu.” Chu Kỳ Sinh nói vậy, nhưng không nhìn thấy được biểu tình trên mặt.
Chu Kỳ Niên lặng lẽ cúi đầu, xoay người lại đóng cửa sổ, đã thấy trên ao nước trong sân nhà, có một vị thiếu nữ xinh đẹp đứng đó. Nàng vuốt ve mái tóc đen, tai mang hai chuỗi vòng bạc, ăn mặc trang phục gấm lụa. Nàng hướng Kỳ Niên cúi cúi đầu (phụ nữ thời xưa cúi đầu vái chào hai tay nắm lại để trước ngực), mĩm cười thẳng vào trong nước. Kỳ Niên nháy mắt mấy cái, đây mới là Tiểu Đào mà cậu nhìn thấy, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lại nghĩ đến thi thể ban nãy, lại có chút đau xót.
Hai người khoác áo lên, liền mở cửa. Vừa mở cửa một cái, gió đêm lại tràn vào, tóc Chu Kỳ Sinh trong nháy mắt dài ra bị gió thổi tung lên, mà Chu Kỳ Niên thì có cảm giác như bị gió lạnh xuyên thấu cả thân thể.
Kỳ Niên mở to mắt nhìn anh, hoảng sợ nói: “Ca ca…”
Chu Kỳ sinh quay đầu cười trấn an cậu: “Yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi.”(nhập vai rồi đó)
Gió mãnh liệt thổi trong dãy hành lang, đèn g cũng nhẹ nhàng lung lay, một mảnh ánh sáng đỏ đỏ hỗn loạn rọi khiến cho lòng người sợ hãi. Chu Kỳ sinh cau mày, đem Chu Kỳ Niên ngốc ở phía sau dắt đi. Kỳ Niên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Kỳ Sinh, tâm trạng cũng bình thản yên tâm hơn. Một đoạn đường không dài, nhưng lòng của hai huynh đệ cứ mỗi người tự vòng vo.
Cuối cùng, Chu Kỳ Niên phát hiện mình bị dắt đến phòng phía tây, tức là phòng của cậu. Kỳ Niên nghi ngờ nghiên đầu nhìn Kỳ Sinh, phát hiện nét mặt ca ca cực kì nghiêm túc.
Chu Kỳ Sinh gõ cửa một cái, thấp giọng nói: “Thái công, người muốn gặp chúng ta?”
Trong phòng nhẹ nhàng truyền ra âm thanh ho khan, mơ hồ còn có tiếng chuông. Cuối cùng, Chu Kỳ Niên nghĩ cả đời mình cũng không quên được giọng nói này: “Vào đi.”
Là Chu Đình Lan.
END