Kỳ Niên đã bị Kỳ Sinh doạ sợ ngây người, cậu chậm rãi bò qua ôm lấy cả một thân thể đầy máu của Kỳ Sinh, một câu nói cũng không nói được, chỉ cảm thấy trong ngực có một tảng đá lớn đè nặng, trong cổ họng dâng lên cảm giác buồn nôn, thở cũng khó khăn.
Kỳ Sinh nắm tay Kỳ Niên, dường như đang cười, nhưng máu đen trên mặt lại che đậy mọi biểu cảm của anh.
“Hừ, đừng có làm như đang sinh ly tử biệt. Mệnh khí của hắn cũng là mạng của ngươi, trong căn nhà này cực âm như vậy, muốn chết cũng không dễ đâu.” Chu Lâm Phương bĩu môi.
Lúc này Chu Kỳ Sinh mới thở phào một cái, oán hận nói: “Không nói sớm, suýt chút nữa là tôi bị doạ chết rồi.”
Chu Lâm Phương liếc hắn một cái: “Vợ chồng trẻ nhà người ta đang diễn cảnh sinh li tử biệt, liên quan gì đến ngươi?”
Chu Kỳ Sinh không thèm để ý Chu Lâm Phương đang chế nhạo mình, chỉ nói: “Thấy một người giống mình như đúc sắp chết trước mặt, ai mà không sợ?”
Kỳ Niên ngơ ngác nhìn hai người kia liếc mắt, lúc này mới khàn khàn nói: “Kỳ Sinh không sao?”
“Ha, sợ choáng váng rồi?” Chu Lâm Phương lắc đầu.
Thoáng cái, Kỳ Niên đang khóc liền cười rộ lên: “Ca, ca…” Cậu gào khóc om sòm, cũng không biết nên nói cái gì.
Thần sắc Chu Kỳ Sinh buông lỏng, cố ý châm chọc: “Thôi xong, em trai tôi bị cuồng anh trai rồi.”
Trải qua việc này, Kỳ Sinh càng trắng bệch như tờ giấy, bộ dạng cũng không còn tức giận. Xữ lý xong đống hỗn độn kia, lúc này bốn người mới ngồi xuống nói chuyện với nhau.
“Phương thúc, nếu thúc đã biết ca ca bị ma khí phụ cốt, vì sao hôm nay mới nói?” Kỳ Niên không nhịn được oán giận.
Chu Lâm Phương lắc đầu: “Chúng ta vẫn luôn bị gia gia cậu lừa, ta hôm nay cũng mới biết bọn họ là bị đánh tráo. May mà gia gia cậu nghĩ đến việc dùng âm khí nuôi lớn hắn, nếu như hắn không lớn lên trong một gia đình bình thường, khẳng định là gặp nhiều tai nạn, sống không bằng chết.”
“Vậy là nói lão già kia muốn tốt cho anh ấy?” Chu Kỳ Sinh thổ huyết nói.
Chu Lâm Phương nhíu mi: “Ta cũng không biết hắn có ý đồ gì.”
“Phương thúc, cầu thúc nói cho bọn cháu biết tế tự là cái gì đi!” Kỳ Niên nửa ôm Kỳ Sinh, cuối cùng cũng nói ra điều muốn nói nhất.
“Việc đã đến nước này, ta đương nhiên phải nói cho các cậu biết,” Chu Lâm Phương thở dài: “Việc này phải bắt đầu từ tham niệm đi, từ xưa cũng không phải là không có thuật phong thuỷ để chiếm đoạt tài sản, bất quá, đa số trận pháp chiếm đoạt của cải đều là lấy về được tiền tài của quỷ, phúc phận của con cháu về sau phải chịu hao tổn. Mặc dù giàu có một thời, nhưng mấy đời sau sẽ gặp cảnh tan nhà nát cửa, bị quỷ quấn thân. Hoặc là mượn phúc phận của người khác, nhưng cuối cùng có được có mất, phải tự thân trả lại. Lúc tổ tiên Chu gia đến đây, cũng không phải là nhà giàu có gì, Khắc kỳ công lại không có công danh, phải bán dạo để sống, thu nhập ít ỏi, thế là tộc trưởng nổi lòng xấu xa, muốn dùng bàn môn tà đạo vơ vét của cải. Nếu là trận pháp đơn giản thì về sau con cháu chỉ khốn cùng, thế nhưng lòng dạ hắn một mực tham lam, lại ngu đốt, lơ mơ bày trận pháp mời hung thần đến. Hung thần bất chấp tài vận, hơn nữa lại bá đạo, hung ác, thế là toàn bộ Chu gia chúng ta đều phải trả nợ.”
“Làm sao để trả nợ?” Kỳ Niên giả vờ bình tĩnh.
“Hung thần tới nhà, đoạn tử tuyệt tôn.” Chu Lâm Phương cười lạnh nói.
Chu Kỳ Sinh hét lên một tiếng: “Vậy là muốn mạng của ta rồi!”
“Nhà chúng ta quả thực là có một thời gian hiển hách, nhưng trong ngày thường cũng gặp phải những chuyện nguy hiểm đáng sợ, thế là nghĩ ra cách dùng thái tuế, dùng phương pháp lấy hung khắc hung. Cuối cùng là dính phải lời nguyền khó giải, con cháu phúc phong không ngừng chết non, đột tử, cuối cùng đem so sánh với các phòng khác, phúc phòng chỉ còn người lớn cô độc. Không lâu sau đó, những phòng khác cũng gặp phải vận rủi, luôn luôn là người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Thế là đại tộc trưởng liền đưa ra một quyết định hung ác – dùng nhân tế! Mà tế phẩm này, phải là huyết mạch của người đã triệu hoán hung thần. Ha ha ha, ai mà ngờ được, thân là cháu đích tôn của đại phú hộ Chu gia, ngoài mặt phong lưu vô hạn, kì thực chỉ là con súc vật bị bỏ lên mâm chờ ngày dâng cho kẻ khác?”
Năm ấy, Chu Lâm Phương chưa đến tuổi, thân là phúc phòng đáng ra phải có nhiều kẻ hầu người hạ, thế nhưng, hắn ở trong nhà địa vì còn kém hơn bọn tôi tớ. Chẳng bao giờ được tiếp cận với họ hàng thân thích, bèn sinh ra ghen ghét. Thế nhưng những ghen tức đố kị đó, đều bị hắn giấu vào trong lòng. Có thể sinh ra trong nhà đại phú như Chu gia không phải là điều tốt sao, dù chỉ là đứa con cháu thấp hèn, … ít nhất… Còn là họ Chu, mùa đông cũng không phải chịu rét ngoài đường.
Kỳ thực, trong lòng Chu Lâm Phương vẫn có chút tính toán nhỏ nhặt, mặc dù bị người nhà xem là cái đinh trong mắt, nhưng cũng phải sống cho thật tốt. Lão gia còn có vài cái cửa hàng bán đồng hồ, Chu Lâm Phương muốn được làm người trông coi tiệm. Lúc đó, đồng hồ ở trên trấn là một thứ vô cùng mới mẻ, Chu Lâm Phương thậm chí còn muốn theo đoàn thương gia ra ngoài buôn bán, muốn thấy nhiều thứ mới lạ hơn một chút, cũng muốn đi Tây Dương du ngoạn một chút. Nói chung, hắn chỉ là kẻ thấp kém trong phúc phòng, dựa hơi thân thích, muốn các lão gia trong lộc phòng nể mặt cho hắn làm một người bán hàng nho nhỏ chắc là không thành vấn đề.
Thế nhưng, đây chỉ là cuộc sống là Chu Lâm Phương mơ ước, còn chưa thành hiện thực, đã bị vùi dập. Chu Lâm Phương lúc còn sống ở phúc phòng, tuy là sau này cha truyền con nối, nhưng cũng vì do nhân khẩu tàn lụi, không còn lối thoát. Phụ thân của hắn cũng chỉ là con của vợ lẽ, thế là chọn hắn để hiến tế, cũng là không ảnh hưởng gì, lại hợp tình hợp lý.
Cái loại lời hứa dối trá như “Hảo hảo cân nhắc”, Chu Lâm Phương vốn không tin. Mặc dù địa vị của hắn thấp, nhưng hắn cũng không ngu ngốc, hắn cũng cùng mấy đệ đệ ở phúc phòng đến trường học, … ít nhất … Hắn hiểu rõ thứ bậc trên dưới của bản thân. Thế nhưng phụ thân của hắn lại mừng rỡ như điên liên tục khuyên bảo, làm hắn do dự. Bọn họ thật ra có ý đồ gì? Bảo là muốn cân nhắc cho hắn một chân làm việc trong tiệm thì phải làm sao đây? Thế là Chu Lâm Phương trái lại thuận theo ý muốn của phụ thân, cùng tộc trưởng suốt đêm đi đến từ đường, bảo là muốn bái tế bài vị.
“Kỳ thực ta đã quên hôm đó là trừ tịch, chỉ nhớ rõ là phụ thân rất vui vẻ” Chu Lâm Phương cười lạnh, khoé miệng khẽ nhếch. “Cuối cùng hắn vui vẻ là vui cho bản thân hắn, còn phải làm cho ta cũng vui vẻ phải không? Ta đoán hắn đến chết đi cũng không biết hắn đã đem con trai hắn đẩy vào địa ngục. Có thể, hắn biết? Vậy thì sao, ta vĩnh viễn cũng không biết hắn nghĩ như thế nào. cho đến bây giờ ta vẫn nghĩ, hắn sao lại có thể lừa ta, ta cung rất ngu ngốc a…”
Mấy người lại yên lặng không nói gì. Một lát sau, Kỳ Niên lại hỏi: “Tế tự như thế nào, thúc cuối cùng là sống hay chết?”
Chu Lâm Phương vươn tay, dưới ánh nến chập chờn, hình ảnh bàn tay cũng chập chờn bất định: “Sống không bằng chết…”
Tế tự của hung thần, không để ngươi sống, cũng không cho ngươi chết. Ngươi bất quá chỉ là đồ chơi của nó, không sống không chết, chỉ có thể nhìn bản thân mỗi ngày để sự oán hận ăn sâu vào xương cốt, nhìn bản thân mỗi ngày thối rữa.
“Ta cũng không biết bản thân vì sao sống, cũng không biết bản thân vì sao lại chết. Ta canh giữ căn nhà này, nhìn bi kịch cứ liên tục xảy ra, nhì hài tử chết non, nhìn tộc nhân đột tử, nhìn gia tộc suy bại. Ta có thể nghe thấy vong linh oán hận, người chết ở căn nhà này mỗi ngày mỗi đêm đều gào khóc. Thế nhưng dần dần, cũng không thấy bọn họ nữa, bọn họ chậm rãi biến mất, bị hung thần ăn mất. Hung thần muốn chính là cái ác, oán hận đến lúc đáng sợ nhất, oan hồn sẽ biến thành lệ quỷ, lúc đó, nó mới hài lòng nuốt chửng bọn họ. Mà ta, đến bây giờ còn có thể tồn tại, chính là vị ta chưa đủ hận.” Chu Lâm Phương nở nụ cười, thanh âm khàn khàn ai oán, “Không nhìn thấy Chu gia diệt vong, ta còn chưa đủ hận đâu!”
END