Tất cả g đèn trong Chu gia đều tắt, chỉ còn ánh đèn từ ngoài đường chiếu những tia đỏ đỏ xước xước vào nội viện. Ngay tại nơi bóng tôi và ánh sáng giao nhau chính là những hỗn loạn, Kỳ Niên đột nhiên nhớ đến, đã đến đêm trừ tịch. Qua một tuổi, đây chính là đêm sinh linh sinh trưởng, phải dẹp bỏ những ô uế. Nhưng mà đêm nay, bọn họ lại ở cùng một nơi với ma quỷ, có thể là không thể thoát ra được…. Giọng nói khe khẽ trong không trung lúc xa lúc gần, ánh mắt ác ý nhìn bọn họ đến lạnh hết cả người. Đây là một đêm trừ tịch vô cùng kỳ lạ, Kỳ Niên nhớ lại năm ngoái còn ở trong nhà ăn cơm tối, đột nhiên muốn khóc.
Kỳ Sinh đột nhiên hỏi: “Cái chết của ông nội, là chuyện gì xảy ra?”
“Tử Hoài đã chết?” Tây sương truyền đến âm thanh khàn khàn của Đình Lan. Sân nhà rào rào tiếng nước, Tiểu Đào mang nửa thân tóc dài rối tung trồi lên mặt nước.
“Hắn đã chết, chỉ vì hôm nay.” Chu Đình Quân nói.
“Tốt, tốt! Uổng phí ta nuôi lớn thắng nhãi con này, nó lại si tâm vọng tưởng!” Giọng của Chu Ngọc Thư vẫn không buồn không vui như trước, nhưng lại toát ra một cỗ ác ý khiến người khác khó thở.
Chu Đình quân cười lạnh nói: “Huỷ diệt ngươi sao lại là si tâm vọng tưởng? Ngươi còn tưởng hắn là đứa con ngoan mặc cho ngươi sai bảo sao?”
“Ông nội không phải đang giúp ông?” Kỳ Niên giương mắt nhìn.
“Kể từ ngày Tử Hoài chôn hắn đến nay, chuyện duy nhất muốn làm chính là huỷ diệt hắn. Chỉ đáng thương cho cháu của ta phải kéo theo thân thể tàn nhược để chờ chết….” Chu Đình Quân thở dài.
Chu Kỳ Sinh dường như mới vừa tìm lại được giọng nói của mình: “Chôn ông ấy?”
Một luồng gió lạnh thổi qua viện, cửa sổ bị lay động, phát ra âm thanh kẹt kẹt không ngừng. Giọng nói không hề biểu đạt chút tình cảm nào đột nhiên nói: “Người thì biết cái gì!”
Chu Đình Quân hừ lạnh một tiếng, đi đến bên dưới cầu thang mà Kỳ Niên từng phát hiện ra trấn trạch yêu phù. “Đây không phải là trấn trạch phù, Chu Ngọc Thư, ngươi nghĩ là ta không hiểu sao?” hắn đọc một tràng bùa chú, cắt đứt chuông đồng, đồng thời trong tây sương phòng phát ra tiếng chuông, Chu Đình Lan thống khổ hét lên. Nhưng Chu Đình Quân không hề dừng lại, ngồi xuống đào bới gì đó.
Chu Kỳ Sinh bị hoảng sợ, lát sau lại cùng Kỳ Niên và Kỳ Sinh tò mò đi qua. Chi thấy Chu Đình Quân lấy tay không đào một tảng đá, hài bàn tay đầy máu tươi dương như có thể thấy được xương ngón tay.
“Thái công, tay của người….” Kỳ Niên muốn nói lại thôi. Kỳ Sinh nhìn cậu lắc lắc đầu, ý bảo cậu đừng nói gì hết.
Sau khi bê tảng đá lên, lộ ra một cửa ngầm. Chu Đình Quân nhìn Chu Kỳ Sinh nói: “Lại góc tường cầm xẻng qua đây.”
Chu Kỳ Sinh sợ hãi nhìn Kỳ Sinh và Kỳ Niên, nhưng Chu Đình Quân lại nói: “Phải là ngươi đi.”
Chu Kỳ Sinh cầm cây xẻng qua, nhưng hai bàn tay anh cứ run lên. Xẻng thứ nhất, không đập bễ được cửa ngầm. Xẻng thứ hai, xẻng trong tay Chu Kỳ Sinh trơn tuột ra, anh cười khổ: “Trong tay tôi đều là mồ hôi.” Xẻng thứ ba, xẻng đứt khoá đồng trên cửa ngầm.
Chu Đình Quân nhắm mắt một lát, nói: “Các ngươi lui ra đi, để ta mở nó ra.”
Huynh đệ ba người lùi về phía sau vài bước, nín thở chờ đợi.
“Chu Tử Quân! Chu Đình Quân!” Dưới cửa ngầm truyền đến một thanh âm sắc nhọn, nhỏ giọng gọi tên Đình Quân Công.
Chu Kỳ Sinh hoảng sợ thét lên một tiếng, lại lui ra sau thêm vài bước. Kỳ Niên cảm thấy trong tâm mình như có trống đánh, tò mò cùng sợ hãi làm cho cậu cảm thấy khó thở. Kỳ Sinh nửa ôm lấy cậu, nhưng cái ôm của Kỳ sinh cũng lạnh như vậy.
Chu Đình Quân không hề dừng lại, một phát mở cửa ngầm ra. Dưới cửa ngầm cũng không có giấu cái gì, như là tất cả những thứ được giấu đều bị che đậy. Chu Kỳ Sinh lấy điện thoại di động không có tín hiệu ra, dùng ánh sáng màn hình rọi theo hướng cửa ngầm. Trong nháy mắt, cả ba người đều hít một hơi, Chu Kỳ Sinh hoảng sợ vứt bỏ điện thoại.
Chỉ thấy dưới cửa ngầm là một mảng màu da thịt, giống như một bức tường được đổ đấy thịt, đang từ từ nhúc nhích. Kỳ Niên che miệng, sợ bản thân mình không chịu được mà ói ra. Kỳ Sinh nghi ngờ nói: “Đây là Thái Tuế?”
Chu Đình quân lắc đầu: “Đây không phải Thái Tuế bình thường.”
Kỳ Niên nói: “Tôi biết, có người nói Thái Tuế là hung thần, sau khi chết thì ở lại nhân gian. Thái Tuế hung nhất trên người có mắt.”
“Không, không chỉ đơn giản như vậy,” Chu Đình quân nói, “Một mắt bình thường là Thái Tuế, hai mắt là Thanh Hốt, ngũ quan đều có đủ là Ô Đầu, có ba mắt, trước mặt người sau mặt quỷ là Lâu Phế, khắp cả người đều là mắt thì được gọi là Thiên Tuế.”
Chu Kỳ Sinh nhớ đến cảnh tượng ghê tởm kia, không khỏi rùng mình: “Chẳng lẽ đây không phải là Thái Tuế bình thường?”
Bốn người lại nhìn về phía đó thầm nghĩ, khiến cho người khác buồn nôn là cái đống thịt kia còn đang nhúc nhích, giống như là đang đồng ý với những lời Chu Kỳ Sinh nói, trong đường hầm lại truyền đến giọng nói nho nhỏ: “Các ngươi muốn gặp ta….”
Kỳ Niên hoảng sợ lùi ra thêm vài bước, lắp bắp nói: “Nó…. Này, chuyện này sao có thể!”
Lại một trận buồn nôn nữa, cái màu da kia chầm chậm nhô ra đường hầm…. Chu Kỳ Sinh nháy mắt đã trốn sau lưng Kỳ Sinh và Kỳ Niên, mấy người đều nín thở chờ đợi, chỉ thấy đống thịt kia chậm chậm chuyển người một cái, lộ ra mặt người. Giọng nói nho nhỏ kia đúng là từ gương mặt này mà ra: “Các ngươi muốn gặp ta….”
Gương mặt người kia vừa dài vừa đầy thịt, giống như một đống thịt biết mấp máy, mà đống thịt kia còn có một bộ phận nằm trong đường hầm, làm cho người ta không thể nhìn toàn bộ diện mạo của nó. Nhưng thấy một góc này thôi, cũng làm cho người ta buồn nôn. Huynh đệ ba người cố gắng kiềm chế cảm giác ghê tởm, nhưng chỉ có Kỳ Niên tinh tế đánh giá gương mặt kia, nói: “Thật quen….”
“Đương nhiên là quen,” Chu Đình Quân cười lạnh nói, “Năm đó Tử Hoài theo nguyện vọng của Chu Ngọc Thư đem thi thể của hắn chôn cùng chỗ với Thái Tuế.”
Chu Kỳ Sinh nghẹn giọng nhìn trân trối: “Người nói hắn là, là….”
Ngay cả Kỳ Sinh cũng không nhịn được cảm thấy kinh tởm, người này thật sự đem bản thân làm thành như vậy.
Chu Ngọc Thư cười một trần lanh lảnh: “Các ngươi không biết những người này, cũng không biết hung thần của bổn gia là gì? Bốn trụ hung thần không chết đều không phải là thần linh gì cả, mà là con nối dõi của gia tộc luôn mệnh phạm hung thần không thể phá giải. Đám tế phẩm của gia tộc ngàn năm bị giam giữ, không sống không chết, những đau khổ này chẳng qua là vì lúc sống không gặp thời, trúng phải mục tiêu phải chết thôi! Mà ta, cả một đời hết lần này đến lần khác mệnh phạm hung thần, là ta cố tình!”
“Chẳng lẽ….” Kỳ Niên đột nhiên nhớ đến cái ‘Gia tộc tài bồi’ kia có nói đến.
“Đều là gạt người thôi, đem ta sang phúc phòng làm con thừa tự để hỗ trợ việc quản lí, đều là gạt người! Trong gia tộc mỗi lần ra một hung thần, nhất định phải nộp phúc phòng, ngàn năm bị giam cầm, không sống không chết, cho đến khi thần thể rách nát mà chết! Ta rất hận, Chu Đình Quân, ta hận ngươi, người ta hận nhất chính là ngươi!” Chu Ngọc Thư thét lên một tiếng, da thịt trên mặt đấy nhúc nhích ma sát, như là muốn rung chuyển căn nhà này.
“Ta biết, sao ta lại không biết,” Chu Đình Quân cười nói, tiếng cười lạnh thấu xương, “Phụ mẫu không đành lòng nhìn ta chịu đau khổ, trục xuất ta khỏi gia tộc, bởi vì ta cũng nằm trong mục tiêu phải chết!”
“Hận ngươi! Ta hận ngươi! Hận ngươi!” Trong không trung lại vang lên âm thanh khe khẽ.
Chu Đình Quân cười, thanh âm mang theo oán hận: “Nhưng người không nên lừa gạt Đình Lan! Đệ ấy đáng ra không nên bị quỷ phách giam cầm linh hồn như vậy!”
“Ha ha ha,” Chu Ngọc Thư lại phát ra tiếng cười lãnh lẽo, “Nếu như biết người ca ca phải chết còn sống, hắn sao có thể bị bệnh đau đớn mà chết! Hắn chết rồi cũng tưởng là ta hại hắn, hắn làm sao biết ta đã sớm bị giam cầm, mỗi ngày sống không bằng chết? Là ngươi hại chết hắn, mà ta, ta là muốn để hắn sống theo ta, cùng nhau nhìn thấy cả gia tộc này bị huỷ diệt…. Những đau khổ mà hắn phải chịu đều là vì ngươi, đều là vì ngươi đó Chu Đình Quân!”
“Im miệng! Im miệng! Chu Đình Quân ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, mái tóc như thát nước rũ xuống, trên trán xuất hiện một chiếc sứng màu máu.
Đống thịt kia vẫn không chịu dừng lại: “Là vì ngươi chưa chịu để hồn phách bị giam cầm, những năm gần đây Chu gia bị hại đến thê thảm không phải do ta, mà là ngươi! Bốn trụ hung thần không chết, tổ nghiệp tan tành, mẫu thân từ thế….”
“Câm mồm!” giọng nói Chu Đình quân vô hỉ vô bi, để lộ giọng nói kiện định, “Là là mệnh của hung thần, Chu Lâm Phương là thân của hung thần, hôm nay nhất định diệt ngươi.”
“Sau khi diệt được ta thì sao? Thẩm thành Chu thị nhất định sẽ diệt vong!”
“Ba đời phúc phòng hiến hồn nhất định có thể cởi bỏ lời nguyền của hung thần.” Chu Đình Quân nói xong, quay đầu nhìn về phía Chu Kỳ Sinh.
Hai đầu gối của Kỳ Niên mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất. Hiến hồn ba đời phúc phòng, Chu Tử Quân, Chu Kính Phong, Chu Kỳ Sinh….
“Không! Đại ca, không!” Đình Lan vừa cởi được quỷ phách mang cả người đầy máu chạy xuống.
Chu Kỳ Sinh lại cười ảm đạm: “Thái thúc công, cháu hiểu rồi.”
Hách Mi: Này cho bạn giải thích một chút, tại sao phải là Đình Quân, Kính Phong, Kỳ Sinh mà trong khi Kỳ Niên và Đình Lan cũng là con của phúc phòng. Này là vì người trên đều là con trưởng của phúc phòng.
Thật sự đọc xong đến đây thấy thương cho mấy người trong nhà này quá =( Ngọc Thư khi không bị lừa để phải hiến tế cho hung thần, Đình Lan tưởng Đình Quân chết nên sinh bệnh chết theo, không hiến tế được con trưởng của phúc phòng nên hung thần không buông tha hại Chu gia đến thời nay =(
Còn chương nữa là hết rồi =(