“– A Viên, A Viên!”
Giọng nói như cây bồ công anh giữa màn đêm, thổi từ nơi xa đến, theo gió bay bay quanh quẩn bên tai.
A Viên đột ngột ngã về phía sau, té dập mông xuống đất. Đau đớn như xua tan đi dư vị ác mộng đáng sợ.
Cậu che mông nhếch miệng, người bên cạnh nâng cậu dậy: “Ngay cả chỗ này mà cậu cũng ngủ được.”
“Tôi không biết mình ngủ hồi nào nữa.” A Viên gãi đầu nhìn chung quanh, vẫn là con phố đó, cậu còn đang đứng bên ngoài hoa viên, ánh trăng bị che khuất, chỉ còn ánh sáng đèn đường len lỏi chiếu tới.
Cậu đẩy xe lại gần nhưng không định đi vào, “Cảm ơn anh nha.” Cậu ngẩng đầu muốn nhìn người đánh thức mình, nhưng ngay sau đó, cậu như bị lửa thiêu lùi lại thật xa, “Anh anh anh — sao lại là anh!”
Người đang đứng trước mặt, cư nhiên là con ma rơi đầu trong ác mộng khi nãy!
Người đàn ông tỏ vẻ khó hiểu: “Tôi — tôi thì sao?”
A Viên sợ hãi nhìn chằm chằm người nọ, gần nửa ngày mới xác định anh tạm thời không vấn đề, mới hơi nhích lại tí xíu, vươn tay sờ sờ cái cổ anh, cẩn thận hỏi: “Đầu anh vẫn nằm trên cổ chứ?”
Lần thứ hai gặp lại người đàn ông, nhưng A Viên vẫn thấy sự quen thuộc đến lạ kỳ.
Người đàn ông mỉm cười, không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ đáp: “Cậu tỉnh là được, mau trở về đi. Cũng sắp đến giờ rồi, tôi phải vào trong đã.”
Nói xong anh đẩy cửa hoa viên, bước vào bên trong.
“Từ từ! Khoan đã!” A Viên bỏ tay ra khỏi chiếc xe đẩy, giữ chặt anh: “Không thể tiến vào đó!”
“Hử, không được vào?” Người đàn ông dừng bước, lấy điện thoại di động trong túi áo, mở khóa, ánh sáng chiếu lên gương mặt lạnh nhạt, anh đọc một dòng chữ: “Đường — Tường — Thuyền — Số — — – , chẳng lẽ không phải nơi này sao?”
A Viên sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ một hồi, “Quả thật là chỗ này, anh –” Cậu nhìn người gương mặt đẹp trai của người đàn ông, “Anh… Là người sống ở đây?”
“Tất nhiên không phải.” Người nọ cười rộ, khóe miệng có lúm đồng tiền nhàn nhạt, tính tình trẻ con mang theo vài phần giảo hoạt, “Tôi đến tham quan thôi.”
“Tham quan!? Chỗ này!?” A Viên trừng to đôi mắt, theo bản năng thốt một câu thô tục mà ngày thường cậu chưa nói bao giờ, “Thằng điên nào lừa anh tới!”
Người nọ bỗng nói: “Nửa đêm hai ngày trước tôi mơ thấy một giấc mộng.”
Trong lòng A Viên căng thẳng, mở to mắt, “Mơ thấy đầu anh rớt xuống?”
Người nọ khó hiểu nhìn cậu một cái, “Trong mộng có người đàn ông, ông ta cho tôi một bức ảnh trắng đen có hình một cô gái. Nói rằng khi tôi đến đây ổng sẽ giới thiệu cô con gái của mình, sau đó đưa địa chỉ, tôi nhìn rất rõ mặt ông ta. Lúc tỉnh lại thì thấy tin nhắn gửi tới.”
A Viên ngó lại gần nhìn di động, thấy trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ, tin nhắn xác thực chỉ có địa chỉ, quỷ dị vô cùng.
“Anh không được vào.” A Viên nghĩ bộ anh muốn chết hay sao, cậu kiên quyết nói: “Còn không nhanh đi đi, đi đi.”
Anh không lên tiếng, chỉ hỏi: “Vậy còn cậu? Sao cậu lại vào được?”
“Hả?” A Viên bị anh hỏi cho ngốc một hồi, “Bởi vì tôi bán hoành thánh nha.”
Người nọ hỏi: “Tên cậu là gì?”
A Viên thấy người nọ chắc chắn biết, nhưng vẫn đáp: “Tôi tên A Viên.”
Người nọ lại hỏi: “Không có họ sao?”
A Viên bị anh hỏi đến hốt hoảng, “Họ tôi… Chắc là Nguyễn? Không đúng, không đúng.” Cậu phục hồi tinh thần, khẳng định nói: “Tôi không có họ, tôi là A Viên bán hoành thánh.”
Người nọ không truy vấn nữa, chỉ nói: “Tôi họ Thường, Thường An Tại.”
“Thường — An — Tại.” A Viên như vẹt niệm lại tên anh, “Có phải tôi từng gặp anh hay không?”
Thường An Tại cười cong cả mắt, “Gặp rồi, còn gặp rất nhiều lần.”
A Viên gãi gãi đầu, suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ nổi. Cậu nhớ rất nhiều đoạn kí ức giống hệt nhau, có một chút ấn tượng, nhưng ấn tượng đó không được cụ thể, cho nên trăm mối suy nghĩ cứ thế tan biến theo mây khói.
Nhưng cậu không muốn khiến anh thất vọng, lời sắp ra miệng bỗng chuyển thành, “Anh nói thế, khiến tôi có chút ấn tượng.”
Thường An Tại không nói nữa, di động bỗng vang lên. Tiếng chuông đinh linh linh vang vọng giữa đầu đường hoang vắng, trong tiếng chuông dường như xen lẫn tạp âm của điện thoại đời cũ.
Anh cúi đầu xem di động, A Viên cũng ngó lại nhìn, trên màn hình chính là dãy số xa lạ đó.
“Anh đừng nhấc máy!” A Viên bỗng nhiên khẩn trương, cậu nắm chặt lấy áo người đàn ông, rõ ràng giữa mùa hè oi bức, thế nhưng cả người lại lạnh đến mức run cầm cập, ngay cả giọng cũng thoáng run rẩy, “Anh nhân lúc này đi đi, đừng quan tâm điện thoại nữa, ở đây có quỷ đấy! Căn bản không còn người sống nữa! Anh đi vào chính là tử lộ!”
“Sao lại không có ai?” Thường An Tại hồn nhiên không kinh sợ, anh giơ tay chỉ vào căn nhà sau khuôn viên, “Cậu nhìn kìa, đèn sáng trưng mà.”
A Viên chậm rãi ngẩng đầu nhìn, ánh sáng chiếu rọi lên khuôn mặt trắng bệch của cậu. Căn nhà vốn một khắc trước còn tối thui, nhưng bây giờ đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa còn rất sáng, ngay cả hoa tường vi và hoa viên khô cằn cũng phai thành màu đen trắng.
“Xin đừng vào mà, bọn họ đang dụ dỗ anh thôi. Ở đây từng chết rất nhiều người.” A Viên không biết ‘bọn họ’ là ai, cậu áp chế nội tâm đầy sợ hãi, “Báo chí cũng đăng tin, trước đó không lâu còn nâng xác bốn sinh viên thám hiểm ra!”
Thường An Tại hơi cúi đầu, nhìn cậu chằm chằm: “Cậu sợ tôi gặp chuyện không may?”
A Viên ra sức gật gật.
Thường An Tại lại cười, nhìn anh trông rất vui vẻ: “Thế cậu theo tôi vào đó được không?”