Lượng rác cần nhặt để bán đã được kha khá, không thích Quan Hử và những người khác có tiếp xúc nhiều, nhất là người đang đứng dưới đống rác kia. Tần Thiên Hạo vươn tay cầm lấy túi rác đầy ắp trong tay Quan Hử, mỉm cười nói với y: “Anh Hử, để em mang mấy thứ này đi bán đổi tiền, anh tìm một nơi rửa tay uống nước, nghỉ ngơi một lát trước đi.”
“Ừm…” Túi rác trong tay Quan Hử bị Tần Thiên Hạo nâng đi một cách nhẹ nhàng, Tần Thiên Hạo càng lớn càng mạnh, nhất là sau khi rèn luyện thân thể, cậu có thể cầm những vật nặng một cách dễ dàng.
Ngẫm lại thì mỗi lần Tần Thiên Hạo mang đi bán cũng đều đổi được nhiều tiền hơn. Quan Hử không biết cách ăn nói lại không bao giờ mở miệng nói chuyện với ai, y tự biết mình không giỏi trả giá bằng Tần Thiên Hạo, bèn gật đầu, để Tần Thiên Hạo cầm mỗi tay một túi rác lớn, bước chân nhẹ nhàng đi từ núi rác cao đến chỗ đổi tiền.
Còn cô thiếu nữ đứng phía dưới chờ đã lâu ngay lập tức nhấc đôi giày da màu đỏ xinh đẹp của mình, tay cầm một chiếc ô, bước nhanh chạy theo Tần Thiên Hạo, cậu thiếu niên với vóc dáng cao hơn hẳn những bạn cùng lứa. Chỉ một bước đi của Tần Thiên Hạo thôi mà cô thiếu nữ phải đi chạy vài bước mới đuổi kịp.
Đứng trên núi rác, Quan Hử cũng đi chầm chậm xuống, y ngẩng gương mặt có đôi mắt đen láy của mình lên nhìn chăm chú đôi thiếu niên và thiếu nữ đang sóng vai phía trước, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, trên gương mặt thiếu nữ còn đang nở một nụ cười vui vẻ hạnh phúc. Không hiểu vì sao, Quan Hử chợt thấy tim mình khó chịu quá, cảm giác phiền muộn dần dâng lên rồi lan ra khắp người. Bất giác, Quan Hử hoang mang nâng tay che lại nơi đang vô cùng nhức nhối của mình, rõ ràng mình đâu có bệnh, tại sao lại thấy khó chịu thế này?
Cậu bé luôn ở bên y, gần như lúc nào cũng dán chặt bên người y, cậu bé mà y trông từ nhỏ, giờ đây đã trở thành một thiếu niên cao lớn anh tuấn rồi. Hơn nữa, bên cạnh cậu thiếu niên ấy còn xuất hiện một cô gái vô cùng xứng đôi nữa, nhưng không hiểu vì sao, khi trông thấy cảnh tượng này, Quan Hử lại chỉ cảm thấy trái tim mình hoảng loạn, rất khó chịu, thế nhưng y lại không biết vì sao lại như thế. Cảm giác khó chịu này cứ như mỗi khi y vừa điêu khắc được những vật nhỏ đáng yêu, xếp chúng thành một hàng để thưởng thức thì đột nhiên bị người khác hất cả xuống bàn, một cảm giác phiền muộn bất an.
“Ồ! Chuột giỏi quá nha, lâu ngày không gặp thế mà đã tìm được một cô bạn gái xinh đẹp rồi?”
Một giọng nói ồm ồm khàn khàn đầy trêu ghẹo và hâm mộ vang lên, đánh gãy những cảm xúc khó chịu của Quan Hử, người nọ vừa nói vừa nhìn về phía hai người đang đi xa với ánh mắt ngờ vực. Y quay đầu lại nhìn, đó là một thiếu niên hơi lùn hớt đầu đinh, rõ ràng đã qua kỳ vỡ giọng rồi mà giọng nói vẫn cứ ồm ồm như vịt đực, lúc này cậu ta đang nở nụ cười thô tục với Quan Hử.
“… Đào Lượng?” Trông thấy người vừa đến, lông mày Quan Hử nhíu lại, sau đó mới mở miệng hỏi. Chỉ có những người quen thân lắm mới khiến Quan Hử chủ động giao tiếp, còn những người không quen khác, Quan Hử rất ít tiếp xúc với họ.
Thiếu niên Đào Lượng, người vừa cười vừa nói về bạn gái của Tần Thiên Hạo, là cháu của ông cụ đã dạy Quan Hử chế tác đồ gỗ. Lúc tuổi còn nhỏ, họ đã từng cùng bị người lớn bắt đi học tập, hai người cũng từng giao tiếp với nhau. Nhưng với tính cách của Quan Hử, đương nhiên y sẽ không mấy thân thiết với những cô cậu bé học cùng với mình.
Lý do cậu quen với thiếu niên Đào Lượng này cũng là vì chuyện đánh nhau vài năm trước.
Khi còn nhỏ Tần Thiên Hạo là một đứa bé cười lên có má lúm đồng tiền đáng yêu, tay chân lanh lợi miệng thì ngọt ngào, khiến ai ai cũng thương yêu hết mực. Chỉ mỗi gương mặt ấy thôi mà lần nào ra ngoài, túi của Tần Thiên Hạo cũng đều sẽ chứa đầy ắp thức ăn vặt. Nhưng với những đứa bé trạc tuổi cậu, đương nhiên chúng sẽ vô cùng hâm mộ đố kỵ với cậu bé không biết từ đâu nhảy ra cướp mất kẹo của mình.
Thế là, các cậu bé trong thôn bắt đầu gây chuyện với Tần Thiên Hạo. Nhưng một Tần Thiên Hạo từ nhỏ đã thông minh xảo quyệt, chỉ liếc mắt thôi đã nhìn thấu mấy trò ác ý của đám nhóc con này, thậm chí cậu còn ăn miếng trả miếng nữa. Còn trình độ trêu người của đám con nít lớn lên trong thôn thì đương nhiên hãy còn non nớt lắm, thật ra chúng cũng chẳng có ác ý gì, con nít với nhau thường sẽ đánh nhau cãi nhau, thật ra với chúng nó đây cũng chỉ là một trò chơi vui thôi.
Cho đến hôm nọ, Quan Hử bị ông cụ ép giữ lại trong thôn để học cách chế tác đồ gia dụng. Còn Tần Thiên Hạo sau khi nhặt rác mang đi bán đổi tiền xong, chỉ đành một mình đi về nhà trước. Bấy giờ Đào Lượng lại lén lút đi theo Tần Thiên Hạo, muốn trả hết mấy nỗi khuất nhục trong những lần thấy bại trước đây.
Nhưng khi đi trên con đường ở gần trạm thu gom rác, nào ngờ họ lại gặp phải bọn côn đồ ăn không ngồi rồi.
Vốn chỉ muốn giả hù dọa Tần Thiên Hạo thôi, nhưng nào ngờ lại bất cẩn đụng vào đám côn đồ, với mấy cái tên mất dạy chỉ biết tìm lý do để bắt nạt người khác, lúc này chúng vui sướng vô cùng. Chúng mặc kệ chuyện hai đứa nhóc này chỉ là con nít nhỏ hơn bọn chúng cả chục tuổi, chúng chỉ biết tóm cổ Đào Lượng lên, còn Tần Thiên Hạo đứng bên cạnh không có ý gì cũng bị bọn côn đồ cho là bạn của Đào Lượng. Chúng muốn tóm Tần Thiên Hạo đánh cho một trận nhừ đòn, nhưng lại bị Tần Thiên Hạo linh hoạt né đi.
Ba tên côn đồ đứng xem lúc này đã ghìm chặt Đào Lượng đang vùng vẫy, đè mạnh đầu nó xuống cái thùng chứa nước mưa bị ô nhiễm bởi rác rưởi, muốn Đào Lượng uống cho no. Phía tên côn đồ còn lại không hiểu sao mà ngay cả một thằng nhóc cũng chẳng bắt được, thế là có thêm hai tên nữa đi qua giúp đỡ. Chỉ còn một người tiếp tục nhấn đầu Đào Lượng. Song, cái tên nhấn đầu Đào Lượng đa phần đều chú ý tình hình ba người bao vây tóm lấy Tần Thiên Hạo mà bỏ quên Đào Lượng.
Đào Lượng cố sống cố chết giãy giụa muốn thoát khỏi tay tên côn đồ, miễn cưỡng ngọ nguậy đầu mình ngoi lên khỏi nước, vì bị sặc nên ho liên hồi, sau đó tiếp tục ngọ nguậy đầu, cuối cùng nó cũng tìm được cơ hội thoát khỏi tay tên côn đồ. Tiếp đó, nó nhanh nhẹn đẩy mạnh người đằng sau rồi sợ hãi chạy vào trong thôn. Vừa chạy vừa lo lắng ngoái đầu nhìn thử, trông thấy Tần Thiên Hạo đang bị hai tên côn đồ ghìm chặt hai bả vai…
Dùng tốc độ nhanh nhất cả cuộc đời này, Đào Lượng thở hổn hển chạy vào thôn. Nhưng lúc bấy giờ thôn dân đã ra ruộng hoặc bận chuyện khác cả rồi, chẳng tài nào tìm được ai. Đào Lượng chạy một mạch về nhà, trông thấy Quan Hử đang dựa theo hình dáng một số đồ gia dụng trong nhà để điêu khắc thanh gỗ trong tay. Nó nhanh chóng bắt lấy Quan Hử hét to: “Nhanh! Nhanh đi giúp! Chuột bị chúng bắt rồi!”
Biệt danh “Chuột’ được đặt ra bởi từ này đọc trùng âm với từ ‘Hạo’ trong tên Tần Thiên Hạo, thế nên cậu được mọi người gọi là ‘Chuột’, dần dà ai nấy cũng gọi theo, Đào Lượng cũng đã quen gọi cái tên này.
Sau khi nghe thấy câu nói không rõ đầu đuôi còn mang tiếng thở dốc nặng nề của Đào Lượng, Quan Hử tức thì vứt đi thanh gỗ trong tay, bảo Đào Lượng nhanh chóng dẫn y đi tìm Tần Thiên Hạo.
…
Khi hai người họ một lần nữa đến nơi, trên mảng đất vốn đầy rác đã hiện hữu những vũng máu đỏ tươi, máu vẫn cứ tí tách nhỏ xuống chỗ đất dơ bẩn, khiến người ta nhìn thấy mà rợn người. Chính những vết máu đáng sợ này đã khiến một người luôn bình tĩnh trầm lặng như Quan Hử nhíu chặt mày.
Khi đi ngang qua một con đường ở phía trước, Quan Hử cúi đầu nhìn thấy một cái tủ gỗ màu đen bị vứt bên lề, nó đang nằm nghiêng trên mặt đất, một bên cửa đã bị mở ra, bên trên nhuốm đầy máu. Khi nhìn vào trong tủ, Quan Hử gần như không tài nào suy nghĩ được gì nữa, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“A a a! Cứu với! Nó điên rồi!!!” Bưng gò má chảy đầy máu, lớp da trên mặt đã bị người khác kéo ra bấy giờ đang lơ lửng bên cạnh bàn tay, một phần da thịt đã rơi xuống đất, một tên côn đồ hét lên thảm thiết, vừa lăn vừa bò đến chỗ Quan Hử và Đào Lượng. Đào Lượng nhận ra hắn ta, đây là tên cuối cùng nhấn đầu nó xuống thùng nước dơ bẩn đó, nó hoảng sợ lùi về sau vài bước, bản năng cơ thể thúc giục nó trốn đằng sau bờ lưng an toàn của Quan Hử.
Quan Hử, người mang gương mặt bình tĩnh từ nãy đến giờ, lúc này ánh mắt y đã lạnh nhạt đến gần như có thể đóng băng mọi thứ, y nhìn gương mặt máu me đầm đìa của tên côn đồ đang lăn lộn trên đất. Chầm chậm khom lưng, Quan Hử cúi đầu nhặt một cành cây thô bằng bắp tay trên mặt đất, ngẩng phắt đầu lên đánh vào đầu tên côn đồ đang nằm, tiếp đó y nâng chân giậm mạnh xuống bụng hắn ta. Tên côn đồ lăn mình lùi ra sau, đau đến nỗi co quắp người lại như con tôm, vẫn cứ tiếp tục kêu đau không ngừng.
Bỏ mặc kẻ đang nằm trên đất, Quan Hử đi về phía trước, y trông thấy hai tên côn đồ cả người đầy máu đang nằm trên đất rên rỉ, không hề thương cảm, y bước qua đá mỗi tên vài cú, khiến cho đám côn đồ vốn đang rên đau đến gần như ngất đi.
Đào Lượng đi theo sau Quan Hử, trông thấy cảnh tượng này thì hoảng sợ vô cùng, không ngờ một Quan Hử ngày thường không thích nói chuyện cũng chẳng mấy giao tiếp với người khác lại có thể để lộ cá tính này, lúc đánh người khác không hề nương tay tí nào. Rẽ thêm một ngã nữa, bấy giờ Đào Lượng có thể nghe thấy một cách rõ ràng tiếng động khủng bố khi da thịt trên người bị xé xuống, nó thấp thỏm đi tiếp, cúi đầu nhìn thì trông thấy một người đang ngồi phía trên một người khác, không ngừng giáng nắm đấm xuống đầu người bên dưới…