Ngay lúc bà cụ hét lên, đôi song sinh đang ngồi ăn cùng cũng đứng phắt dậy, một trái một phải đứng phía sau Quan Hử và Tần Thiên Hạo. Vóc dáng vạm vỡ như núi gần như vây chặt hai người dưới cái bóng của họ.
Tuy bảo không ăn nhưng vẫn chậm rãi dùng chiếc muỗng trong tay khuấy canh, Tần Thiên Hạo không hề để lộ vẻ mặt sợ hãi hay kinh hoảng trước sự uy hiếp từ phía sau. Liếc nhìn ra sau một lúc, đoạn điềm nhiên nhìn lại bà cụ, mỉm cười rằng: “Bà ơi, ý bà là sao? Còn nữa, giọng của bà sao lại giống… đàn ông thế?”
“Ha ha, các cậu cũng đừng giả vờ nữa.”
Nhận ra mình nhất thời không kiểm soát được cảm xúc đã dùng giọng thật, bản thân Giang Bồi đang giả làm bà cụ cũng thấy kỳ quái, hắn cúi đầu nhìn bàn tay hơi run do giận dữ ban nãy, lòng thầm suy đoán xem có phải do gần đây ăn quá nhiều “đồ bổ” mang chất kích thích, khiến cảm xúc của hắn trở nên bất ổn hay không? Rõ ràng đã là tay già đời nhiều năm dạn dày kinh nghiệm trong việc săn mồi, thế mà hôm nay lại phạm phải lỗi dễ xúc động như vậy. Giang Bồi hít thật sâu để mình bình tĩnh lại.
Đôi song sinh thường xuyên tiếp xúc với hắn nên mới kịp thời phản ứng khi hắn đột nhiên mất kiểm soát để lộ thân phận, họ nhanh chóng ngăn lại đường chạy của Quan Hử và Tần Thiên Hạo để hai người không nhân cơ hội chạy trốn ngay.
Giang Bồi có linh cảm rằng hai người mới mà hắn vừa đưa đến hơi khác biệt với những người trước đây.
Để khiến ‘con mồi’ tin tưởng và ngoan ngoãn theo mình về nhà, Giang Bồi luôn tìm hiểu thật kỹ, đứng bên ngoài quan sát sở thích của ‘con mồi’, sau đó còn hỏi thăm hoàn cảnh để tìm đề tài lừa gạt, từ đó trò chuyện thân thiết với ‘con mồi’, lợi dụng bản tính tham lam của con người và đề cập rằng bản thân mình là một cụ bà giàu có nhưng lại chỉ sống một mình, khiến những kẻ kia bị tiền tài danh lợi che mờ mắt, vui vẻ đi theo hắn.
Thế nên bất kể những kẻ bị gạt đó thể hiện thái độ ra sao, Giang Bồi đều có thể phân tích rõ ràng những suy nghĩ và ý đồ trong lòng họ, nắm chắc những nhu cầu của họ, mang thức ăn ngon và quần áo ấm mà con người ai cũng thích ra khiến họ dần mất đi lòng đề phòng, có thể xem như trăm trận trăm thắng.
Nhưng khi gặp phải bộ đôi này, ngay từ khi bắt đầu Giang Bồi đã có cảm giác họ không dễ dụ như vậy, hơi khó nhằn đấy. Rõ ràng trông như chỉ vừa đặt chân đến thành phố V, nhưng sau khi hưởng thụ cuộc sống xa xỉ cao cấp, họ vẫn không hề để lộ bất kỳ cảm xúc gì, hoàn toàn không biết trong bụng họ đang nghĩ thế nào. Không có vẻ tham lam khi nhìn thấy tiền tài vật chất, thái độ thì luôn nhàn nhạt, cứ lặng lẽ nuốt tất cả vào trong, loại người như thế là dạng khiến người ta khó đoán nhất.
Như sáng nay cũng vậy, chỉ do nhất thời không bảo người theo sát, thế là hai thằng oắt đã tùy ý đi dạo trong biệt thự, may mà cho người đi tìm nên mới đưa được họ về. Vốn sợ đêm dài lắm mộng, khuya đến dự định chuốc mê họ rồi đưa xuống tầng, nào ngờ hai thằng oắt lại rất cảnh giác, có dỗ sao đi nữa cũng không chịu ăn thức ăn và húp nước canh đã bị bỏ thuốc, xem ra đã nhìn thấu sự bất thường ở đây. Sau nhiều lần khuyên bảo mà họ vẫn từ chối bằng phương thức cực kỳ mềm mỏng, Giang Bồi nhất thời không nhẫn nại được nữa trực tiếp hét ra giọng thật của mình.
Nếu đã lộ rồi, Giang Bồi cũng lười giả làm bà cụ. Mềm không được thì cứng thôi. Hắn đưa mắt ra hiệu với đôi song sinh đang đi đến sau lưng Quan Hử và Tần Thiên Hạo, bấy giờ tâm trạng cũng đã bình tĩnh lại, nói thật nhẹ nhàng: “Thật ra hai tụi bây đã nghi ngờ từ lâu rồi đúng không?”
“Nghi ngờ? Hoàn toàn không hề tin anh. Nếu anh không gạt được bọn này húp canh thì định làm gì nữa đây?” Đôi song sinh vẫn đứng im sau lưng, Tần Thiên Hạo ngồi trên ghế cũng chẳng nhúc nhích, điềm nhiên hỏi ngược.
Giang Bồi không đáp, chỉ ngẩng đầu liếc mắt, đôi song sinh đang đứng tức thì hiểu ý, Trâu Võ và Trâu Văn vươn cánh tay chắc nịch lực lưỡng của mình muốn vồ lấy Tần Thiên Hạo và Quan Hử.
“Bốp!”
“Thùng thùng!”
“Soạt!”
“Rắc!”
Sau một chuỗi những tiếng động, Tần Thiên Hạo và Quan Hử phản ứng cực nhanh cầm lấy dao nĩa bạc trên bàn xoay người đối mặt với đôi song sinh. Ban đầu họ linh hoạt né tránh, đoạn nâng tay mượn sức bẻ cánh tay đối thủ sang một phía.
Sức lực hai người họ đã rèn luyện nhiều năm không hề thu kém một tên đàn ông trưởng thành vạm vỡ, hơn nữa biết đánh vào huyệt đạo, chỉ với động tác bẻ tay nhỏ, Tần Thiên Hạo và Quan Hử đã đè chặt thân thể cường tráng của đôi song sinh vốn khinh thường họ áp sát lên bàn. Bộ dao nĩa sắc bén đang cầm bấy giờ cũng kề sát sau gáy đôi song sinh.
Những năm qua, ngoài việc theo Bạch Lục học, lúc về nhà Tần Thiên Hạo vẫn luôn dạy Quan Hử những kỹ thuật đánh nhau. Suy cho cùng thì hai người họ chẳng ai muốn khi lớn lên rồi vẫn sẽ bị người khác bắt nạt sai bảo. Chỉ khi mạnh hơn mới bảo vệ được bản thân.
Được Tần Thiên Hạo dạy, tuy Quan Hử không linh hoạt và hiểu nhanh như Tần Thiên Hạo, nhưng từng động tác của y đều tiêu chuẩn và đầy sức mạnh, cứ như thế siêng năng tập luyện nhiều lần, hết lần này đến lần khác, đợt này đến đợt khác, cả trăm nghìn buổi rèn luyện như thế khiến phản ứng của y trở nên cực nhanh, đè chặt tên đàn ông cường tráng đánh lén sau lưng lên bàn không động đậy nổi.
“Không được nhúc nhích!”
Tần Thiên Hạo bẻ tay nhấn Trâu Võ, người có nốt ruồi trên trán, xuống bàn. Những món ăn thịnh soạn vốn được sắp xếp ngay ngắn bấy giờ bị đụng rơi vãi lung tung, đũa lật, nước canh thấm ướt khăn trải bàn, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Nhưng kẻ bị cậu đè xuống không hề ngoan ngoãn chút nào, cứ cố giằng tay muốn đẩy cậu ra để tấn công thêm lần nữa, cảm xúc trong mắt Tần Thiên Hạo trở nên mất kiên nhẫn, cậu nâng mắt quan sát xung quanh, thấy những người vốn đứng gác ở các cánh cửa ra vào đang chầm chậm bước đến gần họ.
Đúng lúc này, Trâu Võ đột nhiên nâng phắt tay muốn đánh vào người cậu, mắt Tần Thiên Hạo lóe vẻ hung ác, cậu nâng thẳng con dao ăn dùng để uy hiếp lên cao, ánh bạc lóe qua, mũi dao bén nhọn ngay lập tức đâm xuyên lòng bàn tay dày rộng của Trâu Võ, ghim chặt bàn tay hắn lên bàn.
“AAAAAAAAAAAAAAA”
Tiếng hét thảm thiết của người đàn ông vang vọng khắp phòng khách.
Trâu Võ xưa nay chỉ đánh người chứ chưa bị ai đánh bao giờ, hắn quay đầu nhìn bàn tay bị đâm xuyên của mình, tiếng kêu đau đớn vang mãi không dứt. Cơn đau không tài nào hình dung bằng lời khiến hắn không chịu nổi nữa, nhưng cánh tay vẫn đang bị Tần Thiên Hạo đè cứng, vùng vẫy cách nào cũng chẳng thể nâng người dậy, chỉ biết trợn trừng mắt nhìn bàn tay mình đang bị ghim trên bàn, dòng máu đỏ tươi cuồn cuộn chảy ra từ miệng vết thương nhuộm đỏ chiếc khăn vốn cũng mang màu đỏ gạch, khiến chiếc khăn trông càng tươi mới hơn.
Những người xung quanh nhất thời không kịp phản ứng, chẳng ai ngờ rằng cậu thiếu niên oắt con hành động chỉ hơi linh hoạt chút thôi mà lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy. Những động tác liền mạch dứt khoát, mắt chẳng chớp lấy một lần đã đâm xuyên tay kẻ khác, ngay cả Trâu Văn đang bị Quan Hử khống chế bên cạnh nhìn thấy thảm cảnh của anh em mình cũng lập tức sượng người lại, không dám vùng vẫy nữa.
“Tôi đã bảo anh đừng nhúc nhích mà anh không nghe.” Khóe môi cong lên, Tần Thiên Hạo cười để lộ má lúm đồng tiền xinh xắn, trông cứ như con ác quỷ đang nở nụ cười khủng bố. Tay vẫn đang nắm cán dao đâm xuyên lòng bàn tay Trâu Võ, Tần Thiên Hạo chậm rãi ra sức xoay con dao, vết thương bị đâm trở nên rộng hơn, máu thịt bầy nhầy. Tiếng hét của Trâu Võ cũng càng thêm thảm thiết.
Trâu Văn bị Quan Hử đè chặt thấy tay người anh em nhà mình bị khuấy kinh tởm như vậy, cuối cùng cũng xốc lại tinh thần khỏi cú sốc này, hắn tức giận muốn xoay người nhổm dậy nhưng bị Quan Hử nhấn chặt vào những huyệt yếu điểm ở khuỷu tay đè ngược xuống. Chợt nghe tiếng ‘rắc’, cơn đau buốt bắt nguồn từ cánh tay lan ra toàn thân, mồ hôi lạnh của Trâu Văn tức thì tuôn ra như suối.
Đập đầu lên mặt bàn, Trâu Văn lớn tiếng cầu cứu những người xung quanh: “Mau đến giúp, tụi bây đừng có ngơ ra nữa!”
Nghe tiếng kêu của hắn, đầu bếp và tài xế đang đứng cạnh bấy giờ mới choàng tỉnh, lập tức xông qua định khống chế Quan Hử và Tần Thiên Hạo từ phía sau.
Lúc này Tần Thiên Hạo đột ngột xoay người ném cái nĩa trong tay ra ngoài, lại một ánh bạc lóe lên, đầu bếp cảm thấy gò má mình lành lạnh, nâng tay sờ mặt thấy một mảng đỏ tươi khiến gã bất giác dừng chân lại. Quay đầu, thấy chiếc nĩa kim loại nọ đang ghim thẳng lên cánh cửa gỗ sau lưng khiến gã gian nan nuốt một ngụm nước bọt. Còn tài xế bên kia thì xông thẳng đến, bị Quan Hử quét chân gạt ngang, ngã sõng soài ra đất.
Vốn cứ tưởng tình thế đã nghiêng hẳn về một phía, nay lại trở nên rối loạn như vậy, Giang Bồi luôn im lặng đứng bên cạnh bàn cởi chiếc đầm dài nóng nực ném sang một bên. Chiếc đầm trên đất được độn thêm rất nhiều mút, có thể thấy nó được dùng để đắp vào cơ thể thiên gầy của Giang Bồi cho giống vóc người hơi béo của bà cụ. Ngay sau đó, Giang Bồi cũng tháo luôn mái tóc giả trên đầu xuống để lộ mái tóc ngắn thật sự. Nhìn chằm chằm cảnh tượng rối loạn, Giang Bồi lấy thứ màu đen trong quần ra, nâng lên chĩa thẳng vào đám người đang đánh nhau, dứt khoát bóp cò.
“Pằng!!!” Tiếng súng vang lên, cuối cùng những kẻ đang đánh nhau kịch liệt đều dừng lại.
Tần Thiên Hạo quay đầu nhìn mặt tường mình vừa tránh đi ban nãy nay đã hằn rõ lỗ đạn màu đen, rồi lại nhìn Giang Bồi sau khi cởi chiếc đầm đen ra vẫn mặc bộ đồ dài màu đen.
“Crắc”
Lắc lư qua lại cần cổ như đang khởi động, khiến nó phát ra những tiếng kỳ lạ. Giang Bồi đã trở nên vô cùng âm hiểm sau khi cởi bỏ lớp mặt nạ hiền hòa của bà cụ, hắn cười nói: “Không muốn chết thì dừng tay cho tao. Mấy tên đang nằm trên đất, đứng lên bắt lấy chúng.”
Súng thật đã xuất hiện, dù Tần Thiên Hạo và Quan Hử có đánh giỏi hay phản ứng nhanh cỡ nào cũng không thể siêu việt đến mức tốc độ ngang ngửa súng đạn được. Họ không phản kháng nữa, bấy giờ những kẻ xung quanh lập tức vây đến khống chế họ…