Ngôi Sao Bầu Trời Đều Hái Cho Em

chương 9: 9: đừng nhúc nhích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dưới ánh đèn lạnh lẽo, Thiệu Ngọc mặc áo sơ mi trắng, mặt anh trắng sáng phản chiếu dưới ánh đèn lại cảm thấy như trong suốt, lông mi run rẩy, con ngươi đen nhánh.

Nói không nên được là cảm giác gì.

Hơi chát chát, bủn rủn, hoặc là cảm động, mừng rỡ, còn có chút đuối lý cùng chột dạ.

Ôn Bảo Tứ từng bước một, chậm rãi, bước đến trước mặt anh, hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm ống quần anh trầm mặc không nói, như đứa trẻ uỷ khuất đang mắc sai lầm.

Hồi lâu, đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài nhỏ, tiếp lấy bàn tay bên cạnh đang bị kéo, Thiệu Ngọc nắm tay cô, không nhanh không chậm bước tới đầu đường đối diện.

Ôn Bảo Tứ trượt ánh mắt xuống, dừng lại bàn tay đang nắm của hai người.

Nhiệt độ xuyên qua làn da tiếp xúc nhau truyền tới, anh cũng không chỉ là đơn giản cầm cổ tay cô, mà là cực kỳ tự nhiên, nắm lòng bàn tay của Ôn Bảo Tứ.

Từng ngón tay thon dài thẳng tắp, nắm chặt, cường độ không nhẹ không nặng, nắm tay lấy tay cô, tựa như là nắm lấy tay một đứa trẻ.

"Đã đi đâu?" Giọng điệu của anh bình tĩnh vang lên, Ôn Bảo Tứ đầu lại cúi thấp mấy phần, trả lời nhỏ đến không thể nghe thấy.

"Trấn Lưu Ly ạ."

"Vừa nhìn thấy họ liền chạy trở về à?" Con ngươi nhàn nhạt của Thiệu Ngọc nhìn cô, Ôn Bảo Tứ lập tức ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của anh.

"Làm sao anh biết?"

"Cha mẹ nuôi em gọi điện đến đây."

"Ồ." Cảm xúc nháy mắt liền rơi thấp xuống, Ôn Bảo Tứ nhỏ giọng lầm bầm, "Vậy mà anh còn hỏi đi nơi nào..."

"Tất cả mọi người đều lo lắng cho em." Thiệu Ngọc rũ lông mĩ xuống, ánh mắt đen lộ ra mấy phần nghiêm túc, Ôn Bảo Tứ trong nháy mắt trầm mặc lại.

Những ký ức tận lực coi nhẹ lần nữa tràn vào trong đầu, những vấn đề tránh để không nói kia cũng hiển hiện trước mắt, trĩu nặng, ép người ta tới không thở nổi.

Lo lắng đi theo, căn bản không chú ý anh mang cô đi tới nơi nào, cho đến khi ánh đèn sáng trưng trước sảnh lớn của khách sạn xuất hiện trước mặt.

Thiệu Ngọc bình tĩnh tự nhiên đến quầy lễ tân đưa thẻ căn cước, sau đó từ trong tay chị tiếp tân nhận lấy một cái thẻ phòng.

"Các phòng đều đã kín, chỉ còn một phòng duy nhất, trước hãy ở đây vài tiếng, chờ trời sáng sẽ đưa em về nhà."

Ôn Bảo Tứ dừng một chút, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh.

Căn phòng chỉ có duy nhất một cái giường lớn, không gian rất rộng rãi, chiếc cửa sổ lớn sát đất với rèm cửa màu vàng kim nhạt nặng nề, nghiêm túc che khuất hết cảnh sắc ngoài.

"Đi tắm đi." Thiệu Ngọc vỗ vỗ đầu của cô, ánh mắt có chút ghét bỏ quét qua người cô, Ôn Bảo Tứ xấu hổ, hoảng hốt chạy vọt vào phòng tắm.

Cũng khó trách Thiệu Ngọc trước tiên muốn mang cô từ bên ngoài chỉnh đốn một phen, Ôn Bảo Tứ nhìn vào gương thấy cái đầu bóng dầu bẩn không chịu nổi kia, quần áo nhăn nhúm, trên mặt cũng mang vẻ chật vật.

Liền xấu hồ che mặt.

Tắm qua nước nóng cọ rửa hết những vết bẩn, tâm tình cũng vậy mà sạch sẽ theo, Ôn Bảo Tứ khoác chiếc áo choàng tắm của khách sạn, sấy khô tóc rồi mới ra ngoài.

Thiệu Ngọc nhắm mắt dựa vào đầu giường, giống như là đang ngủ, Ôn Bảo Tứ mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tường, hậu tri hậu giác cũng đã năm giờ sáng rồi.

Nói cách khác...!Anh một buổi tối đều chưa ngủ, ở bên ngoài nhà ga chờ cô.

Hối hận như là mặt nước gợn sóng lan tràn, còn có tia phức tạp không nói rõ được làm cho rất cảm động.

Ôn Bảo Tứ nhẹ giọng kêu anh.

"A Ngọc."

Thiệu Ngọc lập tức mở mắt, tia mê mang trong mắt dần tiêu tán đi, khôi phục thanh tỉnh.

"Tắm xong rồi?" Anh ngồi dậy, vừa cởi nút áo trên cùng của sơmi vừa bước đến phòng tắm, "Vậy đến anh tắm, em cứ ngủ trước một lát đi."

"Ừm." Ôn Bảo Tứ nhìn qua bóng lưng anh biến mất ở cửa phòng tắm, mắt nhìn chăn mền bị anh nằm qua có chút dúm dó, tiến lên đưa tay trải rộng ra, san bằng, sau đó động tác nhẹ nhàng chui vào.

Lúc Thiệu Ngọc bước ra, căn phòng chỉ có còn mỗi ánh đèn màu quýt trên đầu giường, cô gái nằm trong chăn, co lại thành một núi nhỏ, đã khôi phục lại làn da trắng nõn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình mà điềm tĩnh ngủ.

Tâm tình bất an hai ngày nay rốt cục cũng kết thúc.

Anh tiến lên, nằm một bên khác, sau đó đưa tay, tắt ánh đèn, căn phòng rơi vào một màu đen kịt.

Ngôn Tình Tổng Tài

Tỉnh lại lần nữa, đầu nặng nề kinh khủng, cảm giác hoảng hốt không biết đang ở chỗ nào, Ôn Bảo Tứ liền nhắm mắt, trí nhớ lúc trước dần dần quay lại.

Vừa khôi phục nhận thức, liền phát hiện đầu mình đang dựa vào một lồ ng ngực ấm áp, bên tai là hô hấp chậm chạp đều đều.

Cô sững người, mới phát hiện ra có cánh tay đang ôm chặt lấy bên hông cô.

Đêm qua chẳng biết ngủ mơ màng lúc nào, cô dĩ nhiên lại lăn vào trong ngực Thiệu Ngọc thế này, giờ phút này hai người đang ôm chặt lấy nhau, nhiệt độ cơ thể cách hai lớp áo choàng tắm mỏng cứ thế mà cảm nhận rõ ràng.

Nháy mắt mặt đều bị nung đỏ, hô hấp có hơi gấp rút đi mấy phần, Ôn Bảo Tứ mất tự nhiên giật giật, muốn từ trong ngực anh tránh ra, ai ngờ mới động một chút xíu, liền bị Thiệu Ngọc ấn lấy eo, lần nữa kéo lại vào trong ngực.

"Đừng nhúc nhích." Giọng nói vẫn giống xưa nay nhưng giờ mãnh liệt mang theo chút khàn khàn, vẫn còn ngái ngủ, mang theo bất mãn cùng cảnh cáo.

Ôn Bảo Tứ cứng đờ người.

Thiệu Ngọc nói xong câu kia, lại rơi vào giấc ngủ.

Thiếu nữ bề ngoài yên tĩnh thanh tú, thế mà đêm đến tư thế ngủ lại cực kì bất ổn.

Động loạn ôm người vậy thì đã đành, còn thích chiếm chăn, trong phòng lại đang mở điều hoà, Thiệu Ngọc bị lạnh tỉnh đến mấy lần, dứt khoát đem người kéo đến trong ngực ghì chặt, cũng may, thiếu nữ ngoan ngoãn ôm anh, không tiếp tục lộn xộn tứ phía nữa.

Cuối cùng mới có thể an ổn ngủ lấy một lát.

Trong lúc ngủ mơ suy nghĩ chìm nổi, một khắc, đại não đột nhiên phát hiện ra điểm kỳ lạ, Thiệu Ngọc tỉnh táo lại, mở mắt.

Quả nhiên, người trong ngực đã cứng đờ thành một đoàn, hai cái tay nhỏ chống đỡ trước ngực anh, cố mà giữ khoảng cách giữa hai người.

Có chút buồn cười.

Nhớ lại bộ dáng cô đêm qua dính người ôm anh không buông tay, Thiệu Ngọc khắc chế khoé miệng nhếch lên một đường cong.

"Tỉnh rồi?" Anh vuốt vuốt đầu nhỏ ở trong ngực, đôi mắt mỏi nhừ nhắm lại tiếp tục mở ra, giọng điệu tản mạn, hoàn toàn không mang theo tí khác thường nào, Ôn Bảo Tứ khẽ ừ.

Căn phòng vẫn còn chìm trong bóng tối, rèm cửa nặng nề che lại tất cả ánh sáng, anh đứng dậy, trong bóng tối với lấy quần áo đến phòng tắm.

Một tiếng xoạch, rèm cửa bị một kéo ra một bên, ánh sáng chói mắt chiếu vào, bên ngoài đã trời sáng choang, mặt trời leo lên cao từ bao giờ.

Thiệu Ngọc nhìn điện thoại, bình tĩnh phân phó: "Trước đi ăn cơm đã, sau đó anh đưa em về."

Ôn Bảo Tứ đưa tay lên mũi ngửi ngửi mùi trên bộ quần áo, có chút ghét bỏ cau mày lại, Thiệu Ngọc trông thấy đáy mắt liền hiện lên ý cười, lại rất nhanh thu hồi.

"Đi thôi." Anh vỗ vỗ Ôn Bảo Tứ, cất bước đi ra khỏi phòng.

Thiệu Ngọc đưa cô đi vào một nhà hàng trang hoàng tinh xảo, lúc bước vào Ôn Bảo Tứ rõ ràng thấy được ánh mắt nhân viên phục vụ lóe lên vẻ kinh ngạc.

Ngồi xuống, Thiệu Ngọc gọi lấy vài món ngon ở đây, bảo cô ở chỗ này chờ, mình lại quay người ra ngoài, không lâu lắm, Ôn Bảo Tứ liền thấy anh cầm cái túi giấy bước đến.

"Đi thay đồ đi."

Cái túi bị để trước mặt, Ôn Bảo Tứ mở ra, phát hiện bên trong là một bộ quần áo thun thông thường.

Cơm nước xong xuôi, quay trở lại Ôn gia đã là giữa trưa, Ôn Bảo Tứ đi theo phía sau Thiệu Ngọc, chần chừ bối rối, cứ chôn chân ở ngoài cửa không di chuyển.

Thiệu Ngọc lườm cô một cái, lại giống đêm qua nắm tay của cô đi vào.

Quả nhiên, phòng khách toàn người ngồi chờ, giống với lần đầu tiên cô tới y đúc, mắt Ôn Bảo Tứ hơi xót, cúi đầu nhìn dưới mặt đất không dám nói lời nào.

"Chú Ôn, con mang Tứ Tứ về rồi ạ"

Giọng Thiệu Ngọc vang lên bên tai, tiếp theo tiếng Ôn Mẫn Hành cảm kích nói.

"Tốt tốt, con vất vả rồi."

"Là việc nên làm, vậy con đi về trước." Thiệu Ngọc nói xong, nhìn chăm chú Ôn Bảo Tứ vài giây, sau đó trấn an, sờ lên đầu của cô.

Thiệu Ngọc vừa đi, Ôn Bảo Tứ liền bị bà nội kéo đến trong ngực, liên tục xem cô hai ngày này có bị uỷ khuất chỗ nào không, vừa đỏ mắt vừa nói chuyện:

"Tứ Tứ của bà, cháu làm sao mà không nói một câu mà đã bỏ đi đâu vậy, hù chết bà nội rồi...!Hai ngày ở bên ngoài đều gầy đi một vòng, lần sau không được như vậy đâu biết chưa."

"Bà nội cháu xin lỗi..."

Ôn Bảo Tứ thấp giọng nói xin lỗi, ông nội cũng ở một bên thở dài, mắt của Địch Thu cũng đỏ ngầu, Ôn Mẫn Hành thì trầm mặc không nói.

Kể hết những chuyện hai ngày này của mình, rồi bị kéo đến nghe giáo thuyết một hồi, đợi đến khi hai ông bà rốt cục cũng thả người, Ôn Mẫn Hành liền gọi cô vào phòng sách nói chuyện..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio