Nếu nói tôi chưa từng nhìn thấy mặt trời / Xé tan mây mù / Bạn chính là ánh sáng
‘Buổi hòa nhạc kỷ niệm năm ban nhạc VENT hồi sinh’.
Thành viên ban nhạc: Lục Duyên, Lý Chấn, Đại Pháo, Hứa Diệp.
Tính đến đêm trước buổi diễn, vé đã được bán hết.
Trên vé, ngoài hai dòng này, địa điểm và thời gian biểu diễn còn được đánh dấu ở góc dưới bên phải, tên các thành viên được viết tay.
Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, sau khi diễn tập trên sân khấu xong, nhắc đến việc này lại khinh bỉ nhau.
“Lão Lục, chữ của cậu,” Lý Chấn thở dài, “Chữ của cậu có thể viết dễ nhìn hơn được không?”
Lục Duyên: “Không dễ nhìn chỗ nào chứ?”
Lý Chấn luôn nói chữ Lục Duyên quá lộn xộn nhìn không thể hiểu được, hắn cũng thấy mấy chữ kia viết thực sự không đẹp. Đại Pháo thì càng không cần phải nói, một đứa học đi học lại hai năm mới thi đậu Nhạc viện cách vách Đại học C, học tra tiêu chuẩn.
Trong bốn người, chỉ có chữ Hứa Diệp còn coi được.
Bởi vậy, phản ứng đầu tiên của Hứa Diệp khi nhận được vé vào cửa là: “Mấy người viết cái gì vậy! Chữ nghệ thuật hả? Tôi có cần phải thiết kế một cái cho mình không?”
Lục Duyên: “Không… đó là chữ bình thường của bọn tôi. Nếu cậu không hiểu, thì không thể gọi là Rock and Roll.”
Lý Chấn: “Đúng vậy, thanh niên rock chúng ta không để ý đến những thứ này!”
Mọi người vừa hồi hộp vừa hưng phấn.
Chủ đề thay đổi, nói về việc dùng ‘Buổi biểu diễn’ lần này để phát hành bài hát mới.
Bên ngoài sắc trời đã dần tối.
—— Chưa đầy hai giờ trước khi buổi biểu diễn bắt đầu.
Lục Duyên ngồi ở mép sân khấu, duỗi cặp chân dài xuống, khán đài trống trải, tưởng tượng đến cảnh tượng đông đúc ba tiếng sau.
Lý Chấn đi qua nói: “Anh đây có vấn đề muốn hỏi cậu.”
Lục Duyên cắn viêm ngậm nhuận họng trong miệng, nghĩ là vấn đề chuyên môn gì đó, nói: “Hả?”
Lý Chấn: “Sao đột nhiên cậu bắt đầu viết tình ca vậy?”
“…”
Viên kẹo ngậm trong miệng Lục Duyên suýt nữa thì phun ra.
“Không giống phong cách của cậu nha,” Lý Chấn nói, “Cái gì mà xé tan sương mù, bạn chính là ——”
(Mặc dù anh Duyên viết lời khi nghĩ về người nào đó, nhưng phải hát trước công chúng nên dùng từ ‘bạn’ cho nó chung chung, lúc hát cho nhau thì sửa lời sau XD)
Lục Duyên mặt đỏ tai hồng: “Đừng nhẩm nữa!”
Lý Chấn tiếp tục nói: “Bạn chính là ánh sáng.”
Lý Chấn nhẩm xong liếc hắn một cái, anh đã biết Lục Duyên nhiều năm như vậy, người này luôn đi theo con đường ‘Say mê, làm, không từ bỏ’ khi viết bài hát, anh nói, “Nói thật đi, gần đây có chuyện gì vậy?”
Lục Duyên: “Lời bài hát này có gì sai, nghĩa của nó là hoạn nạn đã vượt qua, còn hy vọng ở ngay phía trước.”
Lý Chấn: “Bớt nói láo đi.”
Lục Duyên cắn viên kẹo trong miệng, không nói gì.
Một lúc lâu sau, Lục Duyên nói: “… Mịa, rõ ràng như vậy sao.”
Lý Chấn bị sốc trước lời thẳng thắn của Lục Duyên.
Nhưng mà anh không có thời gian để hỏi cụ thể, bởi vì nhân viên địa điểm đã thò đầu ra từ tầng hai, cao giọng nhắc nhở: “Đếm ngược là hai giờ, nếu thiết bị âm thanh không có vấn đề gì, có thể vào hậu trường chuẩn bị trước!”
“Chờ buổi biểu diễn kết thúc sẽ nói chuyện với cậu sau,” Lý Chấn nói xong, biết niệu tính của Lục Duyên nói, “Diễn xong đừng có chạy nha.”
Niệu tính: một phương ngữ Đông Bắc , mô tả một người có tính cách khác biệt, tính cách và tính khí nóng nảy. Đôi khi nó có thể được mở rộng với nghĩa “tuyệt vời” và nó thường bị xúc phạm với giọng điệu đùa cợt.
Tất cả kinh phí của họ đều đầu tư vào bố trí địa điểm và thuê trang thiết bị, ngoài ra không phải tốn thêm tiền để thuê stylist, trang phục đều do họ tự thực hiện.
Tiết tấu hậu trường rất nhanh, tất bật thay quần áo, trang điểm, làm tóc.
“Nắm chặt thời gian,” Các nhân viên khi đi ngang qua hậu trường lại nhắc nhở, “Bên ngoài đã bắt đầu xếp hàng rồi.”
Khi tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là bắt đầu.
Lục Duyên không biết tại sao có chút lo lắng, cảm giác giống như lần đầu tiên lên sân khấu năm đó, hắn ngồi trên ghế, nhắm mắt điều chỉnh trạng thái, dựa vào lưng ghế mở điện thoại xem giờ, trên màn hình xuất hiện khung thoại quen thuộc.
Đoạn trò chuyện giữa hắn và Tiêu Hành mấy ngày trước vẫn còn lưu lại, lúc đó hắn giúp chị Lam chụp ảnh, bảo anh nhanh trở về.
Cả hai người trong khoảng thời gian này đều quá bận rộn, thời gian luyện tập của Lục Duyên rất gấp rút, Tiêu Hành thì không chỉ phải làm trò chơi trước đó, mà còn phải trao đổi với một vài đối tác về kế hoạch dự án.
Lục Duyên vốn muốn để lại cho Tiêu Hành một vé hỏi anh có đến không, nhưng cuối cùng thấy anh bận đến mức không có thời gian ngủ, đành từ bỏ.
Lục Duyên nhìn chằm chằm một hồi, không khỏi chuyển động ngón tay: Có đó không?
Sau khi Lục Duyên gửi câu này, hắn tự hỏi làm sao để giảng hòa đây.
Hắn siết chặt chiếc nhẫn phóng đại trên tay, nghĩ nên nhắn tiếp cái gì: Hôm nay hắn có chuyển phát nhanh không ta? Hình như không có. Hay nói anh ta thu quần áo giúp?
Cuối cùng, Lục Duyên nhắn một câu: Ở nhà… Ở nhà tắt gas chưa?
Gas.
Nói cái quỷ gì vậy?
“Fuck.” Lục Duyên sau khi gửi đi thì ném luôn điện thoại, chính mình cũng ngạc nhiên vì tài ăn nói của bản thân.
Tuy vậy, hai giây sau, điện thoại rung lên vài cái trên bàn trang điểm.
[Tiêu Hành]: Anh hỏi anh Vĩ đi.
[Lục Duyên]: Anh ra ngoài rồi?
[Tiêu Hành]: Ừ.
Lục Duyên không nghe anh nói hôm nay có chuyện muốn đi ra ngoài.
Vừa định hỏi, Tiêu Hành lại gửi thêm một câu: Đi xem biểu diễn.
[Lục Duyên]: Xem cái gì cơ?
[Tiêu Hành]: Một ban nhạc rất trâu bò.
[Tiêu Hành]: Ban nhạc này được thành lập hơn ba năm, là một ban nhạc tài hoa hơn người. Phong cách âm nhạc đa dạng, mỗi bài hát đều là tác phẩm kinh điển.
“…” Đây mẹ nó không phải là mấy câu lung tung hắn nói khi phát sóng trực tiếp sao?
Tiêu Hành đã xem thông tin buổi biểu diễn trên Weibo.
Mấy ngày nay anh vẫn luôn chờ Lục Duyên tặng vé, hay giống lần mua bánh kem, tìm anh ép mua ép bán để tăng doanh số, kết quả là cái tên không lương tâm này từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng.
Mấy ngày nay anh rất bận, nhưng vẫn dành thời gian mua vé ở cái chỗ gọi là ‘Quán bar Thế Giới Ngầm’.
Tiêu Hành cầm vé, chưa bao giờ trải qua cảm giác đứng giữa một nhóm các cô gái ‘Theo đuổi ngôi sao’ đang bàn tán “Ca sĩ chính đẹp trai quá đi, không biết ảnh có bạn gái chưa.”, trong lòng tự nhủ anh đây không phải bị ma nhập, anh đoán chừng mình không cứu được nữa rồi.
“Còn năm phút nữa —— Chuẩn bị——”
Sau khi nhân viên nhắc nhở, Lý Chấn dẫn theo Hứa Diệp bắt đầu hít thở sâu: “Thư giãn, thả lỏng, không sao đâu, đừng căng thẳng.”
Đại Pháo líu ríu bên Lục Duyên suốt: “Đại ca, em có thể đi qua lối này không? Đại ca, anh có căng thẳng không?”
Lục Duyên nhìn chằm chằm khung thoại.
Hắn có căng thẳng không?
Thật kỳ diệu nha, hình như sau khi biết Tiêu Hành đang ở trong số người dưới khán đài, căng thẳng trong nháy mắt liền biến mất.
Địa điểm tổ chức cho người không lớn, toàn bộ livehouse được cải tạo từ một nhà kho cũ, hai bên tầng có hai hàng ghế đứng dọc hành lang rộng, gần khai mạc, bắt đầu mở nhạc đệm của ban nhạc để hâm nóng trước.
Dưới khán đài chật cứng, ánh đèn mờ ảo chiếu lên người khán giả.
Không biết ai dẫn đầu, sau đó tiếng hô ngày càng tăng lên, cuối cùng tập hợp lại, đồng thanh hét tên ban nhạc của họ: “VENT!”
Âm thanh xuyên qua toàn bộ khung cảnh, truyền tới hậu trường.
“Ba giay đếm ngược!”
“Hai!”
“Một!”
Đèn tắt.
Khi đèn sân khấu bật sáng, Lý Chấn là người đi ra đầu tiên, bộ dạng Lý Chấn khác hẳn ngày thường. Nghĩ đến sau này, anh chỉ có thể ngồi chơi trống, vội vàng dùng micro hỏi khán giả, muốn trò chuyện tăng điểm một chút: “Các bạn thấy anh Chấn hôm nay có đẹp troai không?!”
Ngay sau đó là Đại Pháo và Hứa Diệp.
——Lục Duyên là người cuối cùng.
Lục Duyên chỉ mặc một chiếc áo sơmi kim sa đen, cổ áo mở rộng, mặc như không mặc, hắn đeo một chiếc vòng cổ hình chữ thập, lắc lư bước ra từ phía sau Hứa Diệp, dưới khán đài tiếng hét gần như làm đảo lộn toàn bộ khung cảnh.
Sau khi Lục Duyên xuất hiện trên sân khấu không nói mấy câu vô nghĩa, hắn liếc nhìn sân khấu hát theo tiết tấu ghi-ta, bass cùng nhịp trống mạnh mẽ.
Mở màn là tập hợp bài hát chính cũ.
Khi Lục Duyên hát “Đập tan toàn bộ quá khứ”.
Khán giả vừa vẫy tay vừa nhún nhảy theo nhịp điệu, như được trở lại mùa hè năm VENT mới ra mắt.
Năm đó album “Yêu tinh” của họ ngang trời xuất thế.
Bốn năm trước, có một số khán giả lúc đó vẫn còn đi học, bây giờ có lẽ họ đã tốt nghiệp rồi.
Có lẽ đang làm công việc mình yêu thích hoặc không thích.
Nhóm V có thể đã tiếp thêm sức mạnh khi họ bối rối nhất, hoặc cũng có thể là tuổi trẻ của họ.
…
Sau khi hát ba bài liên tiếp, Lục Duyên đặt Micro trở lại giá Mic, đứng trước giá Micro nói: “Chúng tôi đã trở lại.”
“Chào mừng trở lại” dưới đài hét một câu!
“Cách đây không lâu, ban nhạc xảy ra sự cố, có người hỏi chúng tôi có phải đã tan rã rồi không”, Giọng điệu Lục Duyên như đang kể chuyện cười với bạn bè, “Không có chuyện tan rã.”
“Chúng tôi chỉ ngã một cái.”
“Nhưng đã sớm đứng lên”, Lục Duyên nói, “còn tìm được đồng đội mới”.
Lục Duyên nói tới đây, muốn nói: Còn gặp được một người rất đặc biệt.
Hắn giới thiệu hai đồng đội mới với khán giả, chĩa mũi súng nhắm ngay hai đồng đội cũ không có mặt ở đây, sau đó hắn nhìn thoáng qua người dưới sân khấu, nhưng dưới sân khấu là một mảnh tối đen, chỉ nhìn thấy từng bàn tay đang giơ cao, bàn tay giơ lên tạo thành hình chữ ‘V’ nhiều như một rừng cây.
Sở trường ngả ngớn của Lục Duyên luôn nổi tiếng thần sầu, hắn đứng đắn được ba phút, giơ tay cởi cúc áo, hỏi khán giả: “Các bạn có cảm thấy nóng không?”
Dưới đài sôi sục.
Lục Duyên một tay cởi cúc áo.
Áo kim sa nửa xuyên thấu lại không khác gì hoàn toàn xuyên thấu, sau khi Lục Duyên cởi cúc áo, hắn bình tĩnh nói tiếp: “Muốn anh không, muốn không… Có bao nhiêu người muốn anh nào?”
Giọng Lục Duyên cố ý đè nén một chút, âm cuối giống như móc câu.
Cuối cùng, Lý Chấn không nghe nổi nữa, từ phía sau dùng một gậy trống đập vào người hắn: “Cậu mẹ nó, cậu đi chết đi!”
Mọi người đều cười.
Một vài phút trò chuyện trôi qua, bước vào phần tiếp theo.
Lục Duyên rũ mắt, nói: “Tiếp theo là một bài hát mới, tên là ——《 Light 》.
Phong cách bài hát này khác hẳn so với các bài hát trước đó của ban nhạc họ, phần nhạc đệm mở đầu thậm chí còn thêm nhạc piano, sau đó là âm thanh ghi-ta nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ. Xao động điên cuồng qua đi, sự mềm mại kỳ lạ này giống như một cơn gió quét qua.
Đặc biệt là khi Lục Duyên hát câu đầu tiên: “Tôi ở giữa bầy sói hoang / Vượt núi vượt biển đến bên bạn”
Lục Duyên không thể phủ nhận, hắn từ khi lên sân khấu mỗi một dây đều cố ý vô tình tìm một người dưới đài.
Người kia chỉ có hai bàn tay trắng, được hắn đón về trong đêm mưa.
Sau đó hắn nhìn người này từng bước thoát ra khỏi cơn tuyệt vọng.
…
Người kia tính tình rất xấu, nhưng sẽ sờ đầu hắn, nói với hắn: Đừng sợ, đừng bỏ chạy.
Nói với hắn, Duyên Duyên giỏi quá.
Lục Duyên, thắng.
Anh là Lục Duyên, anh sẽ làm được.
Vì thế hắn như có đủ dũng khí để đối mặt với khó khăn.
Vì thế hắn mới thực sự đứng trên sân khấu của lễ kỉ niệm năm này.
“Liền bốc hơi đi
Dù sao thế giới cũng ồn ào huyên náo
Liền lưu lạc đi
Dù sao quanh mình đều là dáng vẻ này”
Dưới đài thật sự quá mờ, cũng quá xa.
Nhưng Lục Duyên hát ở đây, lướt qua khuôn mặt của vô số người trong khán giả, cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào một bóng người ở giữa hàng ghế cuối cùng —— Cao, gầy, mái tóc ngắn. Người đàn ông mặc một bộ màu đen, nghiêm nghị mà lười nhác đứng đó.
Phần đệm dần dần yếu đi, khung cảnh an tĩnh không tiếng động.
Lục Duyên trong nháy mắt cảm thấy hắn và Tiêu Hành đang nhìn nhau, liền hát hai câu cuối cùng: “Nếu nói tôi chưa từng nhìn thấy mặt trời
Xé tan mây mù/ Bạn chính là ánh sáng”
Lục Duyên hát xong, đối mặt với bóng tối dưới khán đài, hắn không thể phân biệt được đó là tiếng trống của Lý Chấn hay là nhịp tim của chính mình.
Tác giả có lời muốn nói: Thật sự! Lập tức!
Ta muốn giết ta chính mình.
Tại sao chứ, tại sao cảnh tốt như vậy đáng lẽ phải viết sớm chứ sao lại chậm chạp mới xong????
Ca từ cảm tạ: Ta bạn cùng phòng, ta chính mình, ta cơ hữu tuyền tuyền cùng đoan đoan. Chờ ta phát đạt liền cho các ngươi đánh bản quyền phí.
Sau đó ngày mai hẳn là không đổi mới…… Gần nhất thức đêm ngao đến, nghỉ ngơi một ha.