Ngôi Sao Đơn Độc

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Dallas lái xe vào trang Cee Bar, may cho nàng là trong sân không có chiếc xe nào hết. nàng đậu chiếc xe tải nhỏ trước nhà, xuống xe, vội đưa tay lau khô má ướt.

Nhưng hình như nàng lau mấy, má nàng cũng không hết ướt. Những giọt nước mắt khác từ trong mắt nàng chực bò ra, chảy xuống mặt. Nỗi đau đớn trong lòng quá lớn khiến nàng không làm sao giữ được nước mắt khỏi tuôn ra.

Cánh cửa trước nhà kêu cót ké, rồi ông Empty từ trong nhà bước ra hàng hiên.

- Để ông giúp cháu tay bưng đồ tạp phẩm vào nhà – Đôi chân gầy guộc nhưng nhanh nhẹn đưa ông cụ xuống bậc thang đi đến chiếc xe.

Dallas vội ấn ngón tay vào khóe mắt để ngăn những giọt nước mắt chảy ra, hít mạnh vào hơi dài để giữ bình tĩnh khi gặp ông nội. Để tỏ ra mọi việc vẫn bình thường, nàng hạ cánh cửa sau xe xuống, lôi hết bao hàng ra.

Nhưng ông Empty không thấy nước mắt ướt má nàng, mà thấy vết đỏ trên mặt do Boone đánh nàng. Ông liền hỏi vì sao má nàng lại đỏ như thế.

Không có gì có thể nêu ra để che giấu sự thật được, và Dallas không muốn giấu. Nàng nói cho ông biết mọi chuyện, chỉ không nói việc Boone xác nhận việc gã đã nhúng tay vào bệnh than. Nghe xong ông nội giận đùng đùng, và Dallas đã biết trước chuyện xảy ra như thế.

- Mày làm cái gì thế hả! – Ông cụ giận dữ nói. Dallas không nói lại. Ông đã nghe nàng nói rồi. – Tại sao mày làm thế? Cháu của tôi vào phe với Rutledge! Trời ơi, tao phải đánh mày trận mới được. Tại sao đầu óc mày mụ mẫm thế hả?

- Cháu đã nói rồi- Dallas đón nhận cơn tức giận của ông với sự chịu đựng đáng kể, nhờ sự đau đớn tức giận từ nguyên do khác làm cho nàng mụ người đi.

- Để che chở cho tao à? – Giọng ông có vẻ khinh khi nói cho nàng biết ông nghĩ sao về lý do nàng đã đưa ra. – Cô ơi, theo lời cô thì tôi đã quá giá đến nỗi không thể tự lo cho mình. Tôi không muốn cô đâm sau lưng tôi như thế. Xin nói cho cô biết, tôi rất đau đớn khi thấy máu thịt của tôi chịu làm nô lệ cho Rutledge.

- Không còn việc ấy nữa, - Dallas nhắc lại cho ông nhớ. – Cháu đã nói với Boone, hắn sẽ không nhận được thông tin gì nơi cháu như trước đây nữa hết.

- Như thế hơi muộn rồi, phải không? – Ông già hỏi. Nàng ngẩng đầu lên.

- Ông thường nói biết sữa chữa lỗi lầm thì không bao giờ muộn hết mà.

Câu trả lời của nàng khiến cho ông già bớt giận, nhưng mắt ông vẫn không bớt vẻ gay gắt.

- Cháu đã thông đồng với chúng nó. Ông nghĩ đấy là vấn đề.

Ông im lặng lát, vẻ mặt hơi dịu xuống. Dallas đưa tay lấy bao tạp phẩm, ông Empty nhìn bên mặt nàng, vẻ ưu tư, đắn đo, thắc mắc.

- Khi cháu nói cho Quint biết, anh ấy nói sao?

- Không nói gì hết. – Dallas ôm tay quanh bao hàng, nàng ôm chặt cái bao trước mặt như nó có thể che hay là làm cho nàng yên ổn. – Anh ấy chỉ leo lên xe hơi rồi lái đi.

Empty hít vào hơi thật sâu rồi thở ra từ từ.

- Cháu không mong gì anh ấy nói với cháu khi nghe cháu nói cho ảnh nghe chuyện như thế. Có lẽ cháu may mắn không bị ảnh biểu cháu cút đi cho khuất mắt ảnh. – Ông lấy bao thực phẩm. – Chúng ta đem tạp phẩm vào nhà xong, bắt đầu thu dọn đồ đạc vào vali thôi. Có lẽ anh ấy không muốn để cho chúng ta ở đây nữa. Khi ảnh về, chúng ta nên đi.

- Không. – Dallas ngạc nhiên khi nghe mình trả lời cách dữ dội như thế. Nhưng nàng cảm thấy phản ứng của mình như thế là đúng. – Mọi người phải có mặt ở đây khi người ta chở cỏ khô đến. Nếu có người phải đi người ấy chính là cháu. Cháu không để cho anh ấy trách ông vì việc cháu đã làm.

- Cháu sẽ không đi đâu mà không có ông. – Ông cương quyết nói.

Dallas lắc đầu.

- Quint cần có ông. Còn nếu anh ấy muốn cháu ra đi, chắc ảnh sẽ nói.

Empty không nói gì, nhưng mắt ông buồn rười rượi.

- Cháu yêu anh ấy phải không? Ông hỏi.

- Phải. – Nàng nghẹn ngào đáp.

- Dallas, ông ước gì cháu tin anh ấy chút.

Lời ông nói là tiếng vang đau buốt, như lời khuyên mà Quint đã nói với nàng cách đây mấy đêm. Niềm tin là vấn đề, niềm tin bị đổ vỡ có thể không hàn gắn lại nguyên vẹn được.

Ngôi nhà bằng kính và đá granit tầng vươn cao lên trời. Các mặt bên của tòa nhà láng bóng phản chiếu màu xanh của bầu trời Texas và in bóng chiếc xe tải nhỏ màu đen đang đậu trong bãi xe. Quint bước ra khỏi cabin xe, đóng sầm cánh cửa lại, sải chân đi vào tòa nhà, bước đến cửa.

Bây giờ trong óc chàng có ý tưởng, chỉ ý tưởng thôi. Khi trên đường đến Fort Worth, dù trí óc chàng đã nghĩ đến nhiều khó khăn phải giải quyết, nhưng luôn luôn những suy nghĩ đó đều quay về điểm: gia đình Rutledge. Chàng suy nghĩ đến lòng dạ đen tối của chúng.

Khi lên đến phòng ban điều hành ở tầng , chàng đẩy cánh cửa kính bật ra, bất cần chúng đập mạnh sang bên. Cô gái da ngăm đen ăn mặc chải chuốt ngồi nơi làm việc ngước nhìn lên, cười tình với chàng.

- Xin chào. – Cô ta nhìn vào mặt chàng, vẻ niềm nở. Chàng nhìn thẳng đến cánh cửa đóng kín nằm phía bên trái bàn làm việc của cô ta.

- Có Rutledge trong ấy không? – Quint làm dấu chỉ cánh cửa, chân vẫn bước đều đến phía ấy.

- Ông Rutledge đang bận họp. Nếu anh muốn gì… - Cô gái hoảng hốt khi thấy chàng đi qua cô. Cô ta vội đứng dậy để cản chàng lại, - anh không được vào trong ấy.

Quint nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng.

- Tôi vào cho mà xem.

Chàng xoay thử nắm cửa, cửa không khóa. Chàng đẩy cửa mở và đi vào trong phòng.

Chàng không để ý đến căn phòng được trang hoàng lộng lẫy theo phong cách hiện đại và nghệ thuật trừu tượng mà tập trung nhìn đến người đàn ông trong phòng.

Max Rutledge ngồi trên xe lăn sau chiếc bàn làm việc bằng sắt có cạnh gỗ. Boone đứng đối diện với lão. Người thứ mặc bộ quần áo theo kiểu miền Tây, thắt cavat, bằng khăn quàng, đứng yên bên cạnh Max, trông thái độ của hắn, người ta biết ngay là bộ hạ thân tín của lão.

Boone quay lại, thấy Quint, gã liền nổi giận.

- Anh đến đây là quái gì thế này?

Quint cứ bước đến, không lưu tâm đến thách thức giận dữ của gã, vẻ mặt thản nhiên trước thái độ gây chiến của Boone.

- Tôi biết thế nào anh cũng chạy thẳng tới đây để báo cho Max biết các người đã mất người báo tin.

Boone nhìn bố gã với ánh mắt điên tiết, và vẻ ngạc nhiên thoáng hiện trên mặt Max khiến Quint nghĩ rằng Boone không đến đây để tường trình lại việc vừa xảy ra. Boone đã có ý đồ gì đó. Gã nghiến răng nhào vào Quint.

Quint bước tránh sang bên rồi chụp cánh tay của Boone vặn ra phía sau lưng gã, chàng đẩy gã vào chiếc ghế gần đấy, nhẹ nhàng không tốn giọt mồ hôi. Boone nhào vào ghế, nằm ở đấy giây, không biết chuyện gì đã xảy ra cho gã và xảy ra như thế nào.

Quint liếc thấy người đàn ông thứ nhấc máy điện thoại. Chàng chỉ ngón tay vào hắn trong khi vẫn để mắt canh chứng Boone.

- Anh phải hỏi chủ anh xem có bằng lòng cho gọi bảo vệ hay không. – Chàng nói rồi nhìn người đàn ôn trong xe lăn. – Ông có bằng lòng không, Max.

Max ngồi yên lặng lát rồi vẫy tay nói:

- để điện thoại xuống, Edwards.

- Thế là khôn ngoan – Quint nói, trong khi đó Boone ngồi thẳng dậy trên ghế và có vẻ như sắp sửa nhào vào Quint.

Max liền lái xe lăn ra khỏi bàn, tiếng máy kêu vù vù nho nhỏ, lão cho xe đứng giữa người.

- Anh hãy ngồi yên tại chỗ, - lão nói với Boone môi cong lên với vẻ khinh miệt.- kẻo hắn lại biến anh thành trò cười lần nữa. – Tay lão điều khiển cần lái, quay xe về phía Quint. – Echohawk, anh muốn gì? – Ông ta hỏi bằng giọng rất tỉnh táo.

Trước khi trả lời, Quint nhìn người đàn ông sau bàn và cô gái da ngăm đen đứng nơi ngưỡng cửa.

- Chắc ông thích chúng ta chỉ nói chuyện riêng với nhau chứ?

Ánh mắt chàng nhìn lướt qua cô gái, khiến cô mở miệng nói:

- Thưa ông Rutledge, tôi xin lỗi. Tôi đã cố sức chận ông ta lại…

- Được rồi , cô Bridges - Max nói với cô ta, rồi đưa mắt nhìn người đàn ông thứ . – Edwards, khi đi ra xong, anh nhớ đóng cửa lại.

Trong khi người đi ra khỏi phòng, tất cả đều im lặng. Trong thời gian này, Max Rutledge sửa lại tư thế ngồi cho ngay ngắn trên xe lăn và nhìn Quint với ánh mắt bao dung. Boone không kiềm chế được mình, gã vùng đứng dậy khỏi ghế, bước đến cánh cửa sổ cao từ nền nhà đến trần, thân hình cứng ngắt vì tức giận.

Khi nghe tiếng then cửa đóng lại đánh tách tiếng, Max bèn mở đầu cuộc nói chuyện.

- Bây giờ anh cho tôi biết có việc gì quan trọng cần bàn khiến anh phải đến đây? – Lão cười với vẻ độ lượng.

- Chúng ta không có chuyên gì để bàn bạc hết, Max, - Quint đáp, nụ cười lạnh lùng nở trên môi, - mà tôi đến để nói với ông chuyện.

- Chuyện ông đã nhúng tay vào chơi ván bài này, và tôi đã đánh lại con bài ông vừa tung ra. Nhưng ván bài không còn nữa, vì tôi đã biết rõ con bài tẩy của ông. Từ này về sau, tôi là người chủ động, chắc ông sẽ không thích những con bài tôi đánh ra.

Ông ta nhún đôi vai khổng lồ với vẻ thờ ơ, lạnh nhạt:

- Tôi không hiểu anh đang nói về chuyện gì,

- Nếu thế tôi xin nói cho ông rõ. Đấy là về bệnh than vừa mới xảy ra.

Boone có phản ứng ngay tức khắc. Gã quay khỏi cửa sổ, nét mặt hầm hầm tức giận.

- Mẹ kiếp, tôi đã nói với anh, chuyện cô ta nói đều láo toét. Cô ta đã bày đặt ra chuyện này để chống lại chúng tôi! Tại sao anh tin là tôi đánh cô ta?

Quint không nhìn về phía Boone mà chỉ nhìn vào ánh mắt của Max đang nhìn chàng, ánh mắt gay gắt, dò xét, đôi môi mím lại vẻ khó chịu.

- Max, tôi đã biết ông làm cho mấy con bò ấy nhiễm bệnh than. – Quint nói với giọng quả quyết. – Tôi không cần Dallas nói cho tôi biết Boone đã xác nhận chuyện này với cô ấy.

Max có tài là không để phản ứng khi nghe chàng nói, có lẽ lão ta đã đoán trước câu khẳng định của chàng.

- Hôm qua, - Quint nhấn mạnh từ này – tôi đã cho lập đội điều tra, tất cả đều rất giỏi. Họ sẽ tìm ra nơi ông lấy vi trùng bệnh than, ai đưa cho ông vi trùng ấy, và ông đã dùng ai làm người trung gian.

- Thật kỳ cục! – Max đáp giọng cau có. – Tôi không liên quan gì đến chuyện bò của anh chết vì bệnh than hết!

- Có, ông có liên quan. Tôi sẽ chứng minh cho ông thấy. Ông muốn biết tôi chứng minh như thế nào không? – Nụ cười trên môi chàng ẩn chứa vẻ thách thức đầy tin tưởng.

Đôi má gầy gò của Max bất giác co lại, nhưng ông ta không trả lời, mà chỉ nhìn đăm đăm vào mắt Quint.

- Tôi sẽ nói cho ông nghe điều tôi sẽ chứng minh. – Quint cuối người chống tay lên chiếc xe lăn, đưa mặt sát vào mặt Max, khiến cho lão mất hết cái ảo ảnh sung sướng, đó là chiếc xe lăn mà lão xem như ngai vàng của mình. Max nhìn chàng đăm đăm, ánh mắt hận thù nguyền rủa.

- Ông là người nổi tiếng hung ác ở đây từ lâu rồi. Cho nên ông đã làm mất lòng tin nơi nhiều người. Nghĩa là ông đã phạm sai lầm khắp nơi. Bệnh than là từ rất quái ác, và chính con trai ông đã buộc ông vào với nó. Những người trước đây im hơi lặng tiếng, bây giờ thế nào họ cũng lên tiếng.

- Anh nói toàn chuyện vô nghĩa. – Max đáp, không còn giữ được giọng lạnh nhạt như trước nữa.

- Thế ư? – Quint gay gắt hỏi, mỉm cười lạnh lùng. Ngay bây giờ ông đang nghĩ đến chuyện tìm xem những ai biết chuyện này hay những ai có thể biết về chuyện bệnh than. Ông phân vân không biết ai đã để lọt chuyện này ra ngoài, hay có thể đã có kẻ có hành động như con trai ông. Thậm chí ông còn phân vân không biết có ai để ông thuê để dẹp chuyện này. Nhưng ông không dám đến gần họ để dặn họ cố đừng để chuyện này lọt ra ngoài, vì ông sợ thám tử của tôi sẽ theo dõi họ. Và thế nào ông cũng bị theo dõi. Nhưng ông đừng nghĩ ông chỉ lo có chừng ấy thôi là đủ. Và cả chúng ta đều biết họ sẽ tìm ra nguyên nhân những chuyện bất chính, vì bàn tay của ông quá dơ bẩn, Max à.

- Anh đã nói xong chưa? – Max bớt cau có, chỉ hỏi chàng bằng giọng nhẹ nhàng.

- Chưa xong, - Quint đáp, mắt đề phòng Boone đang chăm cú nghe cuộc trao đổi với vẻ kinh ngạc. – Max, tôi muốn giao kèo với ông chuyện.

- Giao kèo à? Anh đến dọa tôi rồi đề nghị giao kèo với tôi về mọi chuyện? – Giọng ông ta run run, gay gắt vì quá giận.

- Max, không phải ông thường làm những chuyện như thế hay sao? – Quint đáp – Ông thường dọa dẫm người ta, rồi sau đó đưa ra giải pháp thay thế. Bây giờ tôi cũng làm thế thôi. Và cũng giống như ông, nếu cần tôi sẽ thực hiện những lời hăm dọa ấy… và việc tôi thực hiện sẽ làm cho danh tiếng Rutledge bị ô uế trên báo chí. – Chàng dừng lại, vì khi ấy lão ta rời mắt khỏi chàng, - Có phải ông thấy phương thuốc do chính ông cho toa khó nuốt không?

- Các điều khoản như thế nào? – Lão gắt gỏng hỏi.

- Điều kiện đơn giản thôi: Hãy rút lui. – Giọng chàng cứng rắn như ánh mắt của chàng – Rút lui khỏi trại Cee Bar và khỏi gia đình Calder.

Max quay lại nhìn chàng,vểnh cằm tới trước.

- Nếu tôi bằng lòng, anh có gọi bầy thám tử của anh về không?

Lần này, Quint đứng thẳng dậy khỏi chiếc xe lăn nhìn xuống ông ta.

- Không. Vì tôi không tin lời hứa của ông, Max à. Nhưng tôi bằng lòng để yên những gì tôi đã tìm ra.

- Vậy thì đấy đâu phải là hợp đồng, Max đáp.

- đấy là hợp đồng duy nhất ông phải chấp nhận thôi. Bây giờ thì tùy ông quyết định xem thử ông để tay vào trại Cee Bar có đáng cho ông phải trả giá như thế hay không. Nhất là bây giờ ông đã biết là gia đình Calder sẽ tìm đủ mọi cách để chống trả lại mọi âm mưu của ông.

- Anh hãy tin là tôi có nhiều việc phải làm hơn là nghĩ đến việc chiếm trại Cee Bar. Max trả lời lấy lại phần nào tư thế chững chạc cũ.

- Có phải ông trả lời như thế không? – Quint gay gắt hỏi – Vì đây là lời đề nghị duy nhất. Bây giờ phải dứt khoát trả lời bằng lòng hay không.

- Tôi không hiểu tại sao tôi phải đồng ý với lời đề nghị kỳ quặc này của anh khi mà tôi không có dính dáng gì đến việc rắc rối của an ở trại Cee Bar. Nhưng nếu sự đồng ý của tôi làm cho anh được yên tâm phần nào, thì tôi sẽ đồng ý thôi. – Max đáp, với vẻ khinh khỉnh.

Quint cười nửa miệng.

- Tôi thường tin ông là người thông minh, Max. Xin ông nhớ điều này: Tôi sẽ canh chừng xem ông có thực hiện đúng hợp đồng này không.

Chàng liếc mắt nhìn Boone, rồi bước ra khỏi văn phòng. Cả bố con tự nhiên nhìn ra cửa. Cuối cùng Boone cất tiếng trước:

- Hắn làm cho bố chịu nhục, - giọng gã tức tối khó chịu. – Con không ngờ có ngày con thấy bố bị kẻ khác làm thế với bố.

Max quay xe về phía gã, mặt ông ta hiện ra vẻ ác ý, chưa bao giờ thấy gã như thế.

- Nếu mày không to miệng nói bép xép, thì chắc mày sẽ không bao giờ được thấy! Tao nói thề với chúa, đây là lần cuối củng mày được làm chuyện sai trái.

- Con sai à? Bố nói cái gì thế? – Nhưng Boone biết ông ta muốn nói gì. Gã hốt hoảng trong lòng. – Con không xác nhận điều gì với con bé nhà Garner ấy hết. Nó đã bịa đặt ra. Bố không thể trách con vì chuyện nó tìm cách nói láo để thuyết phục Echohawk tin nó.

- Mày không có can đảm thú nhận sự thật sao?

- Con đã nói với bố là con không nói gì hết mà! – Boone chối lia lịa. – Có phải bố tin lời Echohawk hơn tin con không?

- Mày nói đúng, tao tin hắn hơn tin mày. – Max đốp lại. – Echohawk không phải đồ điên như mày. Có thể hắn nghi ngờ nhưng nếu hôm nay mày không xác nhận điều hắn nghi ngờ, thì chắc hắn đã không đến đây.

- Con đã nói con ấy nói láo với hắn!

- Tao cam đoan chỉ có mày mới là đồ nói láo! – Max hét lới, bộ mặt hốc hác ốm đốm đỏ vì tức giận. – Từ ngày biết nói, mày chỉ nói toàn chuyện láo này tới chuyện nói láo khác. Tao không thể tin được chuyện nào mày nói ra. Và tao cũng không thể tin mày đã làm được việc gì, ngay cả việc nhỏ nhặt nhất. Nếu mày là người khác chứ không phải con tao, chắc tao đã tống cổ mày ra khỏi cửa từ lâu rồi. Đây là lỗi của tao. Nhưng tao sẽ không mắc phải lỗi lầm này lần nữa.

- Có phải con luôn có lỗi không? Chỉ chuyện nhỏ nhặt con làm sai là con bị trách mắng. – Boone la toáng lên, nhưng gã chỉ nói với cái xe lăn di động vì khi ấy Max lái xe chạy vút đến bàn làm việc. Boone đi theo ông ta, dừng lại bên chiếc bàn, nắm mép bàn, cúi người phun hết sự tức giận đầy ắp trong người ra. – Không có gì con làm khiến bố hài lòng hết! Không có gì khiến cho ông Rutledge vĩ đại hài lòng hết!

Cố làm ngơ trước lời gã nói, Max nhấc máy điện thoại bấm số khẩn cấp cho ngôi nhà chính của trại Slash R. Ngay khi điện thoại trả lời, ông ta ra lệnh cộc lốc:

- Thu dọn đồ đạc của Boone ngay tức khắc. Tôi muốn mọi thứ đồ đạc của hắn phải đem ra khỏi nhà trước khi tôi về tối nay. – Bên kia đường dây nêu ra câu hỏi khiến cho Max nhìn theo Boone – Không, hắn không về nhà để lấy hành lý. Gởi tất cả hành lý đến Adolphus ngay bây giờ. Hắn đến lấy ở đó. – Max đáp rồi gác máy.

- Chuyện quái gì thế này? – Boone hỏi, cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

- Như thế mà không rõ à? – Giọng của Max cứng như sắt và ánh mắt lão cũng thế. – tao muốn mày ra khỏi nhà tao và cuộc sống của tao, xem như tao không có con.

- Bố nói cái quái gì thế? – Mới đầu gã không tin, rồi gã cảm thấy lo sợ. – Bố không làm như thế được.

- Tao làm được và tao đang làm. – Max cương quyết đáp. – vào đầu mỗi tháng, tao sẽ gởi vào tài khoản mày ngân phiếu, và kể từ bây giờ về sau, chúng ta chỉ tiếp xúc với nhau như thế thôi. Mày có giây để cút khỏi mắt tao, nếu không tao sẽ gọi bảo vệ vào tống cổ mày ra ngoài.

Đối với Boone, chuyện này thật bất ngờ, gã không tin chuyện như thế này lại có thể xảy ra cho gã. Như mọi khi, gã tin bố chỉ dọa thôi.

Khi thấy bàn tay khổng lồ đưa ra lấy điện thoại, gã biết Max sẽ thực hiện lời hăm dọa, lệnh cho bảo vệ dẫn gã ra khỏi nhà. Để tránh khỏi cảnh bị đuổi nhục nhã như thế, Boone đứng thẳng người ra khỏi bàn và gượng gạo ra khỏi văn phòng, trong óc quay cuồng nhiều ý nghĩ đắng cay đen tối.

Gã không nhớ đã đi thang máy xuống tiền sảnh như thế nào, rồi leo lên xe lái ra khỏi bãi đậu xe ra sao. Gã chỉ nhớ vật đầu tiên đập vào mắt là tấm biển vẽ chai bia nơi quán rượu. Thấy tấm biển, gã bèn cảm thấy miệng khô khốc. gã dừng lại, đi vào trong.

Trong quán bốc mùi bia chua loét hòa với mùi khói thuốc lá hôi hám nhưng Boone không để ý, gã đi về phía những cái ghế đẩu cao còn trống trước quầy, leo lên ngồi trên ghế. Trong khung cảnh lờ mờ hư ảo, gã gọi ly bia và uống hơi hết nửa ly, rồi ngồi yên, lòng căm thù hừng hực.

Đầu óc quả quay cuồng với bao ý nghĩ ăn năn quen thuộc, thê thảm với từ: giá như. Giá như gã không để cho Dallas lừa được gã xác nhận đã gây bệnh than cho bò của trại Cee bar. Giá như Echohawk không đến khi gã gặp Dallas. Giá như cô ta không nói cho Echohawk chuyện gã đã làm.

Gã nắm chặt bàn tay. Nếu không có con đĩ ấy thì chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra. Gã tin chắc như thế.

Nghĩ thế, trong óc gã bèn nảy ra sáng kiến và có thể nhờ sáng kiến này mà gã tìm ra được lối thoát. Có thể nhờ sáng kiến này mà gã đã chứng tỏ cho Max thấy gã không phải là đồ nói láo. Và Dallas có thể chứng minh điều này.

Đối với gã thì việc nói láo thêm lần nữa chẳng thành vấn đề. Chắc Max sẽ không biết chuyện này, và đấy mới là điều đáng kể.

Gã uống hết bia trong ly và gọi thêm ly nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio