Sau khi nghe Serge báo lại một tin không thuận lợi, rằng người đàn bà họ Dobbs, đầu mối duy nhất của họ, cũng đã chết từ nhiều năm qua, tối qua Vasili đã muốn trở lại quán Seraglio nhưng Stefan khuyên anh nên đợi đến sáng hôm sau. Nực cười thay, họ đã đến gần mục tiêu mà vẫn không hay biết. Nhưng họ hy vọng chồng bà ta, ông chủ quán rượu, có thể biết chút ít gì về Tatiana, vì lão đã sống ở đây hơn hai mươi năm. Lão ta không thể bỏ đi đâu được.
Thật ra Stefan cảm thấy hổ thẹn khi phải gặp lại cô vũ công nhỏ bé đó một lần nữa, khi anh đã ngồi yên mặc cô bị những lời trịch thượng của Vasili làm tổn thương. Cứ cho là anh không ngờ Vasili lại nói những lời thiếu tế nhị như vậy, nhưng anh cũng không có lý do để tự bào chữa. Anh đã chọn cô vào tối qua, vì vậy anh có trách nhiệm phải bảo vệ cô hay ít ra cũng phải nói vài lời bênh vực cô ta chứ.
Dĩ nhiên anh không mất nhiều thời giờ để tìm hiểu vì sao bạn anh lại trở nên khó chịu đến mức không đếm xỉa gì đến người khác như vậỵ. Vasili xem mọi việc xảy ra là lỗi của hắn, vì câu nói của hắn trước đó, nên hắn đã vội vã cố gắng sửa chữa sai lầm của mình, và cũng vì là một người quá hoàn hảo nên hắn đã đối xử với cô ta một cách khinh miệt như vậy.
Dù sao, Stefan cũng không muốn trở lại quán rượu cho đến khi anh biết chắc cô ta không còn ở trong quán đó nữa, đó là vào buổi sáng, khi quán rượu chưa mở cửa làm ăn. Nhưng người ra mở cửa để đáp lại tiếng gõ ồn ào của Serge lại là người mà Stefan muốn tránh mặt. Vừa thấy họ, cô lập tức đóng sập cửa lại, không một chút nhân nhượng.
Đây là một kinh nghiệm mới mà bốn người họ nhận được, bị một cánh cửa đóng sập vào mũi và mỗi người có một phản ứng khác nhau.
Serge trở nên hung hăng hỏi, “Muốn tôi phá cửa không?”
Trước khi mọi người trả lời, Vasili bày tỏ sự căm giận của mình, “Lại thêm một hành động táo tợn nữa của con điếm. Anh còn muốn nói là cô ta không đáng bị trả về vị trí thực sự của cô ta nữa không, Stefan?”
Stefan vì đang tự trách nên phản ứng phản ứng đầu tiên của anh là cảm thấy nhẹ lòng khi cánh cửa bị đóng sập lại, tâm lý này có vẻ hèn nhát, nhưng ai có thể nói gì anh? Vì vậy, anh quật ngược lại, “Và nơi ở của cô ta là nơi nào vậy, anh bạn? Cô ta không phải là thường dân của Cardinian, anh biết mà.”
“Cô ta là một thường dân của Mỹ. Vậy thì có gì khác biệt?”
Lần này thì Lazar cười lớn, anh thấy thật buồn cười và trả lời, “Tôi biết chết liền, nhưng tôi dám chắc cô ta có thể cho anh biết. Tại sao chúng ta không đi hỏi cổ?”
“Để làm được điều này chúng ta phải phá cửa đó ” Serge nhắc nhở bọn họ.
“Tôi không nghe ổ khóa xoay chiều,” Vasili nói, “Chỉ cần đẩy cửa…”
Tiếng ổ khoá vang lên cái tách ngay khi anh dứt lời, vì vậy Serge hỏi,”Tôi có nên phá cửa không?”
Phác một cử chỉ khó chịu, Stefan bước tới đập mạnh vào cánh cửa, gọi lớn, “Cô à, chúng tôi có việc cần bàn với ông Wilbert Dobbs, chứ không phải với cô. Xin vui lòng…”
“Dobbs bị bệnh,” một giọng nữ hét lên, “Chỗ này do tôi điều hành, vì vậy anh phải bàn với tôi và điều đó có nghĩa là anh nên rời khỏi đây.”
Câu trả lời quá nhanh, hiển nhiên cô ta đang lắng nghe từ phía trên kia cánh cửa, điều này làm tăng thêm sự hổ thẹn của Stefan, nhưng sự bướng bỉnh của cô ta khiến anh nổi giận. “Trừ khi cô muốn bàn công việc mà không có cái cửa này, nó sẽ phải cần người đến sửa đấy, vì vậy, tôi khuyên cô nên mở cửa, cô nương!”
Những lời này hình như có hiệu lực. Cánh cửa được mở ra, nhưng cô đứng ngáng ngay cửa, hai tay chống nạnh, một tay đặt trên chuôi dao đang đeo bên hông. Con dao còn chưa rút khỏi vỏ nhưng Vasili và Stefan biết rõ, nó sẽ được rút ra ngay khi cần, ánh mắt thách thức của cô ta đã nói lên điều này. Áo quần của cô ta cũng gần giống như bộ cô mặc tối qua, chỉ khác aó có màu xám ảm đạm. Nhìn không hợp với cô chút nào trong ánh sáng ban ngày.
“So với một người nước ngoài, anh nói tiếng Anh khá đấy” cô nói trực tiếp với Stefan, không buồn nhìn những người khác. “Nhưng coi bộ anh không hiểu nhiều lắm. Tôi đã nói là Dobbs bị bệnh. Có nghĩa là lão không muốn bị những người như các anh quấy rầy.”
Stefan hùng hổ bước lại gần cô nhưng cô vẫn đứng yên một chỗ. Dũng khí thật đáng nể, nhưng trong tình thế này, cũng thật là ngu ngốc. Vì hiển nhiên, anh cao hơn cô một cái đầu và khỏe mạnh hơn và cô còn chưa biết anh có khả năng làm được những gì. Mắt anh long lên bực tức, dù rằng anh không hề hay biết điều này, nhưng nó lại làm hai bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.
“Nếu cô hiểu tiếng Anh,” anh đe doạ, “vậy thì hãy hiểu rằng chúng tôi muốn nói chuyện với Wilbert Dobbs bởi vì chúng tôi cần gặp ông ta gấp, và cô không thể nói hoặc làm gì để thay đổi được chuyện này. Nếu tôi không lầm, tôi tin rằng cô có thừa thông minh để né qua một bên.”
Cô chần chừ giây lát, chăm chú nhìn anh trước khi nói, “Vậy thì đi đi, đi mà quấy rầy một người sắp chết. Lương tâm anh sẽ bị cắn rứt chứ không phải là tôi.” Và cô xoay người, rời cánh cửa và bọn họ một cách nhanh chóng.
“Ít nhất anh phải hỏi cô ta là lão ta đang ở đâu chứ!” Vasili càu nhàu khi cả bọn theo Stefan bước vào bên trong.
Lazar chặc lưỡi, cảm thấy mọi việc rất thú vị,” Vasili, chúng ta đi tìm hắn còn dễ hơn là hỏi tin tức gì từ cô ta. Suy cho cùng, chúng ta đâu cần phải lục tung cả một cung điện đâu, chỉ là một vài căn phòng rác rưởi.”
“Vậy thì làm liền đi. Thật khó chịu khi đến nơi này vào ban ngày.”
Thật ra trong quán toàn mùi xà bông hơn là mùi bia ôi. Những chiếc bàn được đẩy qua một bên, ghế úp lên trên và sàn nhà vẫn còn ẩm ướt vì mới vừa được lau chùi. Quán rượu sạch sẽ hơn bao giờ hết, Vasili phát giác ra anh muốn lợm giọng chẳng qua là vì tâm trạng bực bội của anh, bắt đầu bằng sự đón chào khiêu khích không mong đợi từ cô gái.
Lối lên trên lầu là một cầu thang chật hẹp, lối xuống dưới lầu lại càng chật hơn. Giọng nói của Wilbert Dobbs vang lên, cằn nhằn về bữa ăn sáng chậm trễ của lão, dẫn bọn họ đến thẳng phòng lão. Giọng nói này không có vẻ của một người bệnh mà giống của một người đang nổi giận vì bị bỏ đói.
Lazar vẫn thấy toàn bộ sự việc thật là thú vị, chỉ có Vasili là không cho như vậy. Anh mỉm cười và thắc mắc, “Anh có nghĩ con rồng mắt xanh dưới lầu là con quỉ lười biếng mà hắn đang gọi không?”
“Có thể là con quỉ cái, chứ không lười biếng ” Serge đáp trả, “Cô ta đã làm việc gần chết, nếu như anh hỏi tôi. Cô ta chỉ cách thần chết khoảng bước nữa thôi.”
Serge nói chuyện còn lỗ mãng hơn cả Vasili, điều này làm Stefan càng thêm hổ thẹn vì sự cay nghiệt của mình đối với cô lúc nãy.Cô ta đúng là làm việc quá sức, có lẽ vì vậy đã khiến cô bực bội nên đã phản ứng dữ dội như hồi hôm. Dù sao, anh không thể để cô ta chống chọi lại anh.
“Các anh đang làm gì thế?” Vasili bực mình hỏi, “Con quỉ cái láo xược đó không đáng để chúng ta thắc mắc, nhất là khi việc Công chúa ở đâu có thể biết được trong chốc lát.”
“Hoặc là không,” Serge nói thẳng, tay nắm lấy vặn cửa, ” Và tôi nghĩ cơ hội “không” thì nhiều hơn.”
“Con mụ nó, Tanya!” Họ được chào hỏi khi vừa đẩy cửa vào trong, ” Mày có lý do gì…”
Lão ngưng bặt khi thấy bốn người họ bước vào làm chật cứng căn phòng. Wilbert Dobbs giật mạnh người trên giường, không dễ gì với thân thể sưng vù của lão.
“Chúng mày làm thế nào vào đây được?” Lão quát tháo, nhưng giọng nói hơi có chút nhún nhường vì sự sang trọng của bọn h,.” Tanya biết tao không muốn tiếp khách mà.”
“Nếu như ông đang nói đến con điếm dưới kia thì ông không nên trách, vì cô ta đã gắng hết sức mình đuổi chúng tôi đi, ” Lazar trả lời.
“Còn chưa đủ,” Dobbs khụt khịt, “Vậy được, nói cho tao nghe đi. Những nhà quí tộc như chúng mày muốn gì ở tao?”
“Chúng tôi đến đây vì một việc có liên quan đến người vợ quá cố của ông,” Lazar trả lời.
Iris? Cái gì vậy? Gia đình giàu có của bà ấy đã để lại cái gì đó, mặc dù họ đã từ bả vì đã cưới tao à?”
Dobbs cười hô hố với ý nghĩ đó, cuối cùng lão cũng được trả chút ít cho sự sai lầm hồi trước của mình. Iris đã liều mạng cưới lão vì bị người tình giàu sang bỏ rơi khi bà dính bầu. Dobbs nghĩ bà ta sẽ có ích cho quán rượu mà lão mới mở ở Natchez, vì vậy lão nhảy vào chụp lấy cơ hội. Nhưng bà ta bị mất đứa nhỏ và sau đó biến thành một người đàn bà luộm thuộm, vì vậy, cả hai đều không lợi dụng được nhau nữa.
Hy vọng thừa hưởng gia tài của lão nhanh chóng bị dập tắt. “Chúng tôi không biết gì về gia đình bên vợ ông, ông Dobbs,” cũng người đàn ông đó trả lời lão. “Chúng tôi chỉ muốn biết về người đàn bà rời khỏi New Orleans cùng với vợ ông gần hai chục năm trước.”
“Mụ đàn bà nước ngoài điên khùng ấy hả?”
“Vậy là vợ ông có nhắc đến việc này với ông hả?” Lazar hỏi.
“Tao cũng có gặp mặt bà ấy khi bắt được Iris.”
Lão không muốn nhắc đến khoảng thời gian ấy, khi vợ lão định trốn về nhà bà ở New Orleans để van xin họ chấp nhận lại bà, nhưng lão đã đuổi theo kịp. Lão có ý định đánh bà ta nhừ tử, dù bà đã chịu theo lão trở về. Và người đàn bà ngoại quốc ấy đã chết vài tiếng sau, khi lão bắt kịp bọn họ cùng với đứa con của bà ta. Chuyện này làm lão quên đánh vợ, sau đó, Iris một mực muốn nuôi đứa bé và lão đã bằng lòng chỉ vì lão biết, một vài năm nữa, cô bé sẽ trở thành nô lệ cho lão mà lão không cần tốn xu nào.
Trí nhớ đưa lão trở lại với Tanya, nét mặt lão trở nên đề phòng và giọng nói trở nên gây hấn, ” Tao không biết gì nhiều để nói về người đàn bà đó. Bà ta không một xu dính túi nhưng đã xin Iris cho đi chung đường, mặc dù không dễ được chấp nhận khi phải dùng xe ngựa. Nhưng Iris luôn là người nhẹ dạ.”
“Đường đi đó song song với bờ sông, nối liền New Orleas và Natchez, tại sao vợ ông lại dùng xe ngựa khi không có người hộ tống?” Lazar hỏi.
“Bà ấy không mua được vé tàu, nhưng đó không phải là chuyện của mày. Bà ấy đi bằng xe ngựa, mà chiếc xe ngựa là xe của tao. Bà ấy thật may mắn vì đã chưa bán nó…” Dobbs đột ngột dứt câu, nhận thấy lão đã nói nhiều hơn những gì họ cần biết, lão đã tiết lộ khá nhiều, lão thú thật, “Mụ ấy bỏ trốn, nhưng rồi không có chỗ để đến. Mụ ấy đang trên đường trở về thì bị tao bắt gặp khi mụ dừng chân bên đường dọc bờ sông, đang cố gắng cho người đàn bà ngoại quốc đó ăn. Nhưng bà ta nóng sốt dữ dội và la hét những chuyện quái gở, nào là sát thủ và vua chúa gì đó, những thứ mà chúng tao chưa bao giờ từng nghe qua và nhất là việc bà ta đã không giữ nổi trọng trách hay cái gì đó. Bà ta chết trong lúc ngủ vào tối hôm đó, tao chỉ có thể kể bấy nhiêu đó thôi.”
“Tôi không nghĩ vậy, ông Dobbs,” gã đàn ông da ngăm đen với đôi mắt dữ dằn rít lên. “Ông quên nhắc đến đứa bé.”
Hơn hẳn mấy người đồng hành đang nhìn lão một cách dữ tợn, người này còn làm Dobbs sợ run với tia nhìn khác thường như xuyên thấu tim người khác. Anh ta dường như đang kềm chế sự xúc động mãnh liệt, nhưng cũng đang rất lo lắng. Cả bọn họ ai cũng xúc động mãnh liệt, nhưng ở người này thì dễ nhìn thấy hơn, khiến Dobbs thắc mắc, không biết tin tức họ đang tìm quan trọng đến mức nào và tại sao sau nhiều năm dài, họ mới bắt đầu tìm kiếm.
Lão vẫn đề phòng, nhưng giọng nói đã dịu hơn, “Tao không quên. Đó là một chuyện rất đau lòng khi tao nhớ lại. Có một đứa bé, đúng vậy, cũng bị nhiễm sốt từ người mẹ. Tao và Iris không làm gì được để cứu đứa bé, mặc dù tụi tao đã cố gắng hết sức.”