Sáu tuần sau khi ông Tad qua đời, Hiroko trở dạ. Hàng ngày, Crystal đều ghé thăm chị. Sáng hôm nay vừa bước chân vào phòng khách, Crystal nghe có tiếng rên từ trong phòng Hiroko vọng ra.
Cô hốt hoảng chạy vào và thấy Hiroko ngồi co quắp trên giường.
- Đứa bé không chịu ra! - Hiroko nói. Chị thở hổn hển.
- Hiroko, em sẽ giúp chị...
Nói xong, Crystal liền đi rửa tay. Cô đã đỡ đẻ cho ngựa và bò, còn người thì chưa lần nào. Nhưng trong tình thế hiện nay, cô không thể đứng khoanh tay bỏ mặc bạn trước khó khăn. Chẳng ai chịu đến giúp Hiroko. Bây giờ thì không thể đưa Hiroko đi San Francisco gặp bác sĩ Yoshikawa. Crystal thấy đầu đứa trẻ đã nhô ra.
- Đứa bé không chịu ra... - Hiroko hổn hển nói. Boyd động viên vợ.
Hiroko rặn tiếp nhưng đứa trẻ vẫn chưa chịu ra. Crystal nhìn kỹ thấy cái thai ngửa mặt lên. Cần phải xoay thai. Cô ngước nhìn Boyd và giải thích. Nếu không xoay được thai thì hoặc thai hoặc Hiroko sẽ chết. Phải hành động gấp! Crystal không giục Hiroko rặn nữa.
Cô khẽ ấn tay lên bụng chị và thận trọng xoay nó. Hiroko kêu thét lên. Đúng lúc đó, cái thai nhô thêm ra ngoài được vài cm. Crystal liền động viên Hiroko rặn, Hiroko gần như muốn ngất, chị cảm thấy đứa trẻ đang từ từ rời khỏi người mình. Crystal sung sướng kêu lên khi đầu đứa trẻ đã ra hẳn bên ngoài. Người vẫn còn nằm trong bụng mẹ, đứa trẻ khóc chào đời.
Nước mắt tuôn trào, Crystal giúp đưa đứa trẻ lọt khỏi lòng mẹ. Tiếng rên của mẹ trẻ không còn là những tiếng rên đau đớn mà hoà cả tiếng cười, tiếng khóc khi chị nghe thấy đứa trẻ khóc. Một cháu gái rất kháu. Crystal đã cứu cháu và có lẽ cả mẹ cháu nữa.
- Cảm ơn... cảm ơn...
Hiroko mệt lả không nói được gì hơn, chị nhắm mắt quờ tay nắm chặt tay Crystal. Boyd bật khóc trước cảnh này. Anh trìu mến nhìn vợ và đưa ngón tay xoa nhẹ má con rồi quay sang nói với Crystal:
- Em đã cứu sống cháu... Em đã cứu sống cả hai mẹ con...
Cháu gái rất giống mẹ và mang những nét của Boyd. Crystal vui vui tự hỏi không biết rồi đây mặt cô bé có những tàn hương không.
Cô trao đứa bé cho người mẹ, rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Một lát sau Boyd cũng rời khỏi phòng. Anh thấy Crystal ngồi trên bãi cỏ. Anh đưa mắt nhìn cô, vẻ biết ơn vô hạn.
- Chị ấy thế nào rồi?
- Cả hai mẹ con đều ngủ cả. Cả hai đều xinh đẹp.
Crystal mỉm cười và hỏi:
- Anh định đặt tên cho cháu thế nào?
- Jane Keiko Webster. Anh định đặt tên là Keiko thôi, nhưng Hiroko muốn cháu mang họ Mỹ. - Boyd đáp, giọng buồn rầu. - Keiko là chị Hiroko bị chết ở Hirosima. Cảm ơn Crystal. Anh chị chẳng bao giờ quên em.
- Em cũng vậy.
Crystal lên ngựa ra về. Trên đường về, cô nghĩ tới Spencer.
Sau lần đỡ đẻ vừa rồi, Crystal thấy Boyd gần gũi tới mức cô muốn thổ lộ với anh. Nhưng cô nói gì với anh? Nói rằng cô phải lòng một người đàn ông hẳn đã quên cô? Hai người mới gặp nhau hai lần.
- Cô đi đâu suốt cả ngày vậy? Tôi phải tìm kiếm khắp mọi nơi.
Mẹ Crystal đợi cô ở bếp khi cô đỡ đẻ cho Hiroko trở về. Cô định kể hết cho mẹ nghe, nhưng nghĩ lại cô im lặng.
- Becky không được khoẻ, cô sang bên ấy chăm sóc cháu William giúp chị.
Vẫn lại cái điệp khúc ấy.
- Vâng ạ.
Tới nhà Becky, Crystal thấy Tom đang ngồi nghe đài, nhà nồng nặng mùi bia. Phòng khách rất bừa bộn. Becky nằm hút thuốc và đọc tạp chí. Vừa thấy Crystal, Becky đã nhờ cô nấu ăn. Tom đưa mắt nhìn theo khi cô xuống bếp. Gã mặc áo may ô, nách thấm ướt mồ hôi chua loét. Gã thấy Crystal cực kỳ hấp dẫn. Vợ gã có mang mệt mỏi và luôn mồm rên rỉ. Mới một con, Becky đã để William nhếch nhác, bẩn thỉu. Sắp tới lại đẻ thêm đứa nữa. Chắc đứa thứ hai sẽ còn nhếch nhác bẩn thỉu hơn nữa và hẳn sẽ luôn mồm kêu đói vì mẹ chúng chẳng buồn nấu ăn.
Becky chẳng mở mồm cảm ơn Crystal một lời khi cô ra về.
Becky sinh nở sau khi Crystal học xong. Lần này chị ta đẻ con, rất giống bố. Crystal đã mười bảy tuổi.
Ông Harrison Barclay được cất nhắc vào Toà thượng thẩm. Spencer được mời tới dự tiệc mừng lễ đăng chức của ông.
Một năm đã trôi qua, anh đã làm được bao việc và gặp gỡ nhiều người anh thấy mến. Anh đã là phụ tá Văn phòng Anderson, Vincent và Sawbrook.
Nhà Barclay tổ chức tiệc lễ rất trịnh trọng tại khách sạn Mayflower.
Bà Priscilla Barclay nồng nhiệt đón tiếp anh.
- Được ông đến dự thật quý hoá quá, ông Hill. Ông đã gặp Elizabeth chưa?
- Dạ chưa ạ.
- Tôi vừa thấy Elizabeth quanh quẩn đâu đây. Cháu chắc chắn sẽ vui mừng khi được gặp ông.
Spencer lách người đến chúc mừng ngài thẩm phán, rồi vội đứng né sang một bên nhường chỗ cho cả một đoàn người dài đang chờ đợi đến lượt. Anh tiến đến bên quầy rượu, gọi một ly whisky, vừa uống vừa quan sát đám quan khách. Đến dự lễ có những nhân vật nổi tiếng và quan trọng trong nước, Spencer bỗng cảm thấy thực sự hài lòng là đã được mời tới đây.
Vừa uống một ngụm rượu, anh nhác thấy cô con gái nhà Barclay đứng bên một vị đã có tuổi. Trông cô già dặn và xinh đẹp hơn năm ngoái. Nhận ra Spencer, cô mỉm cười và anh liền tiến đến bên cô.
- Chào chị, chị khoẻ chứ?
- Được ông đến dự thế này, thật là vui. Bố tôi chắc cảm động lắm.
Spencer suýt phá lên cười. Giữa đám quan khách thế này, lẽ nào ngài thẩm phán Barclay lại có thể "cảm động" về sự hiện diện của anh chàng luật sư quèn như anh? Nhưng anh im lặng ngắm đường vai mềm mại của Elizabeth và thầm phục cách ăn mặc của cô.
Hai người trò chuyện một lúc, sau đó, khách được mời ngồi vào bàn tiệc. Spencer được xếp ngồi cạnh Elizabeth. Anh thầm nghĩ đây là do bà Priscilla Becky bố trí chứ không ngờ rằng chính Elizabeth đã xếp đặt như vậy khi cùng mẹ đi kiểm tra lại các chỗ của quan khách. Năm ngoái, sau lần trò chuyện với Spencer, cô đã vương vấn nghĩ tới anh và thất vọng đợi mãi chẳng thấy anh đến Vassar tìm cô.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện khá tâm đắc. Tiệc tan, Spencer tiễn Elizabeth về. Trên đường, họ còn ghé vào một quán ngồi bên nhau uống sâm banh và lại trò chuyện tiếp.
Ngồi trong quán tranh tối tranh sáng, Spencer lặng người ngồi nghe Elizabeth nói. Giọng cô dịu dàng như mơn trớn vuốt ve. Ánh mắt cô luôn nhìn vào mắt anh. Trong giây lát anh thầm ước mong sao Crystal được như cô gái kỳ diệu này. Nhưng ngay sau đấy, anh thấy mình đúng là dớ dẩn. Crystal là một cô bé xinh đẹp hoang dã. Cô rất xinh và dịu dàng. Đứng trước cô, anh thấy mình chìm ngập trong biết bao tình cảm khác nhau. Anh chẳng rõ Crystal suy nghĩ gì và sẽ ra sao khi cô lớn khôn.
Anh cũng chẳng rõ Elizabeth suy nghĩ gì trong đầu, nhưng anh linh cảm thấy chẳng có gì dịu ngọt. Cô chỉ nói những chuyện kiêu sang, những ông những bà luồn lách trên những bậc thang công danh và xem ra cô chẳng cần bất kỳ ai ngoài cha mình.
- Nếu chị được phép lựa chọn, chị chọn ai, Elizabeth?
- Một người quan trọng, - Elizabeth không úp mở nói.
Spencer mỉm cười. Elizabeth đã tự bộc lộ tất cả những gì anh suy nghĩ về cô: mạnh mẽ, thông minh, hoạt bát, có tham vọng và độc lập.
Spencer tiễn đưa Elizabeth về tận cửa nhà cô. Anh nhìn cô, vẻ rất nồng nhiệt.
- Khi nào anh đi New York?
- Sáng mai.
- Tôi ở lại đây vài ngày nữa giúp mẹ kiếm nhà. Tuần sau tôi sẽ quay về Vassar. Spencer... - Elizabeth nói nhỏ, thật khó nghe. - Anh nhớ gọi điện cho tôi nhé!
- Số máy của chị thế nào?
Lần đầu tiên, anh nghĩ có thể gọi điện cho Elizabeth, nhưng để làm gì anh cũng chẳng rõ nữa.
Một tháng sau, vào thứ bảy, Elizabeth đến New York thăm anh trai. Cô gọi điện cho Spencer. Cô báo cho anh biết mình hiện đang ở New York và muốn mời anh đi xem một vở kịch.
Spencer đến đúng giờ hẹn và thấy Elizabeth mặc bộ dạ hội màu đen cắt cực khéo, đội chiếc mũ nhỏ bằng nhung đen. Trông cô xinh đẹp, hấp dẫn.
Sau khi xem hát về, hai người đến Stork Club. Họ khiêu vũ, trò chuyện và vui chơi, sau đó Spencer lại đưa Elizabeth về nhà. Trước khi chia tay anh hôn Elizabeth ngay tại ngưỡng cửa.
- Tối nay thật dễ chịu, - Elizabeth bình tĩnh nói.
- Tôi cũng thấy dễ chịu, - Spencer nói, - Đợt nghỉ cuối tuần sau, chị có ý định làm gì?
- Bận thi anh ạ, - Elizabeth mỉm cười đáp. - Chán ngấy phải không anh.
Cả hai đều cười và Spencer đề nghị cô quay về New York vào dịp nghỉ cuối tuần sau. Elizabeth sẵn sàng nhận lời. Và lần này họ hôn nhau nhiệt tình hơn.
Hai người ngồi trên tràng kỷ phòng khách trò chuyện và hôn nhau. Sau đó Spencer thấy hối hận. Giới của anh khác xa giới của Elizabeth. Hơn nữa, anh không yêu Elizabeth. Anh chỉ bị lôi cuốn về mặt thể xác. Anh rất thích cô, anh thích cái cảm giác mãnh liệt phảng phất quanh người cô, tuy vậy anh ý thức được rõ nụ hôn của cô thiếu hơi ấm tình yêu. Mọi thứ ở cô đều được tính toán kỹ lưỡng và lạnh lùng. Nhưng phải thành thực thú nhận, cô đã gây cho anh cảm giác lạ.
Elizabeth nói rằng Lễ Tạ Ơn Chúa năm nay cô sẽ về nghỉ ở nhà bố mẹ, tại San Francisco. Spencer hứa sẽ gọi điện cho cô. Khi anh gọi điện, cô mời anh tới Palm Beach cùng dự Lễ Giáng sinh.
Lễ Giáng sinh năm nay Spencer đến thăm Palm Beach nghỉ với gia đình Barclay. Hai ông bà Barclay niềm nở đón anh.
- Thế nào, - Elizabeth hỏi khi Spencer nằm dài trên bãi biển, - Anh vui chơi thoải mái chứ? - Spencer mỉm cười. Elizabeth thường hỏi đốp chát như vậy và anh thích tác phong này của cô.
- Tất nhiên, anh thấy khá thoải mái. Em thấy thế nào? Đây là thiên đường. Anh nghĩ rằng mình chẳng cần phải về New York làm việc cho vất vả.
- Tuyệt! Nếu vậy , em sẽ bỏ học và chúng mình cùng nhau chạy trốn sang Cuba.
Tuần vừa rồi trôi qua thật tuyệt vời và Spencer phải thú nhận rằng anh thấy thích cuộc đời dễ chịu này, tiếp xúc toàn những người lịch sự, có học, chuyện trò hấp dẫn và gặp những phụ nữ nghiêng nước nghiêng thành, người đeo đầy đồ trang sức quý. Anh đã dễ dàng làm quen với cuộc đời này. Nhưng để làm gì? Đây là cuộc đời của Elizabeth chứ đâu phải của anh. Dẫu sao, anh cũng thấy thoải mái, ít ra trong một thời gian.
- Bây giờ em đang theo học đều à? - Spencer xoay người lại nhìn Elizabeth.
Cô thật lộng lẫy trong bộ đồ tắm màu đỏ, nước da rám nắng làm nổi bật mái tóc nâu và cặp mắt sẫm. Spencer thấy cô quả là một cô gái xinh đẹp và anh thấy thích cô.
- Không đều lắm. Nhưng em thấy uổng phí mất nhiều thời gian.
- Anh biết tại sao rồi. Rời bỏ đây để quay về ghế nhà trường thì cũng vất vả đấy. Nhưng lúc đầu chính tự bản thân em đã chẳng đòi được học ở Vassar là gì?
- Đâu phải em muốn.
- Thì muốn trở thành luật sư, ít ra em cũng phải học chứ.
- Nếu vậy, em chẳng muốn làm luật sư nữa, - Elizabeth nói giọng đùa cợt.
- Nếu vậy cô định làm gì nào, thưa cô Elizabeth nhà Barclay? Ứng cử viên tổng thống?
- Chuyện đó em thừa sức, - Spencer nghiêm chỉnh khẳng định.
- Thế ông có thích một ngày nào đó sẽ ra ứng cử chức tổng thống không, ông Spencer Hill?
Cách xoay chuyển câu chuyện như vậy làm cho Spencer hơi khó chịu, nhưng anh vẫn phải mỉm cười. Elizabeth quả là một cô gái vững vàng và bố mẹ cô ta quá mạnh. Không thể giỡn lâu với những người như vậy được. Spencer thấy hơi chờn. Thực ra, tuy sống hơi quá trớn với Elizabeth, Spencer có tâm hồn dịu dàng và cần những thứ khác. Những thứ mà gia đình Barclay chẳng bận tâm nghĩ tới.
- Anh chẳng bao giờ có tham vọng làm tổng thống.
- Nghị sĩ vậy. Hoạt động xã hội rất hợp với anh.
-Sao em nghĩ vậy?
- Anh yêu mến mọi người, anh làm việc miệt mài, anh trung thực và thẳng thắn... Và... anh hiểu biết đúng về con người, - Elizabeth mỉm cười nói.
Spencer chẳng rõ liệu anh có thấy thích những gì Elizabeth vừa nói không. Anh im lặng, đưa mắt nhìn như xoáy ra đại dương. Liệu với cô ta, anh đã đi quá xa chưa? Có lẽ anh đã sai lầm khi nhận lời tới Palm Beach nghỉ với gia đình cô? Nhưng bây giờ thì đã quá muộn. Hai ngày nữa anh sẽ quay về New York và sẽ tránh mặt cô một thời gian dài. Cô gái nhìn Spencer trầm ngâm suy nghĩ mà trông thật tức cười.
- Thôi mà anh Spencer, đừng lo. Em chẳng kích anh đâu. Nghĩ sao em nói vậy.
- Elizabeth này, anh cảm giác em luôn đạt được điều em muốn. Anh nhấn mạnh chữ luôn đấy.
Và Spencer chẳng muốn là vật mà Elizabeth ước muốn. Ít ra thì cũng vào lúc này. Khi anh còn tỉnh táo. Xem ra anh chưa chắc đã giữ được lâu. Hai người là chỗ bạn bè tốt của nhau, nhưng hơi quá đà.
- Đạt được điều mình mong muốn, có gì xấu không anh?
- Chẳng có gì xấu cả, miễn sao đừng làm hại người khác, - Spencer bình tĩnh đáp.
Elizabeth nhìn xoáy vào tâm trí Spencer hỏi gặng:
- Thế điều em vừa nói có làm hại ai không, anh?
Spencer rùng mình.
- Ta xuống biển tắm đi, em.
Spencer chưa muốn trả lời. Anh chưa chuẩn bị chu đáo tìm ra những lời Elizabeth muốn nghe và chắc chẳng bao giờ tìm ra được. Anh thích nâng niu ve vuốt giấc mơ của một người đàn bà dịu dàng dễ thương, nồng cháy và đáng yêu... Elizabeth có những phẩm giá khác Spencer chưa thấy gắn bó.
- Anh chưa trả lời em.
Elizabeth nhìn thẳng vào mắt Spencer và anh thấy không thể lẩn tránh được. Chỉ có cách duy nhất là nói thật bụng. Elizabeth đòi hỏi bất kỳ ai và Spencer lại còn hơn bất kỳ ai, phải chịu quy phục mình.
- Anh không biết nữa.
Elizabeth ngồi trầm ngâm một lát rồi lại nhìn thẳng vào mắt Spencer.
- Theo em, anh và em, ta hợp đồng hỗ trợ nhau rất tốt. Chúng ta có sức mạnh và trí tuệ để thực hiện những điều rất lý thú.
Elizabeth nói như hai người đang thảo luận với nhau một công việc kinh doanh buôn bán, do đó Spencer lại càng ngao ngán.
- Những điều gì? Điều hành một doanh nghiệp.
- Có lẽ. Hoặc ta lao vào chính trị. Hoặc đơn thuần là sống như anh trai Ian và chị dâu Sarah em.
- Với đàn ngựa và đám bạn bè của họ, với những cuộc đi săn và các câu lạc bộ của họ à? Elizabeth, anh chẳng muốn như họ đâu. Anh ước mơ những điều khác cơ.
- Những điều gì? – Elizabeth tò mò hỏi.
- Con cái. Em chẳng bao giờ nghĩ tới điều đó, đúng không em?
Elizabeth bối rối. Cô chẳng coi trọng vấn đề con cái.
- Chúng ta cũng có thể có con... - Cô chấp nhận. Nhưng trong đời còn biết bao chuyện quan trọng hơn con cái, - Elizabeth cố lái Spencer theo ý mình.
- Những chuyện gì? - Spencer hỏi, anh lại thấy rụng rời trước con mắt nhìn cuộc đời của Elizabeth. – Còn có những chuyện gì quan trọng hơn con cái?
- Thôi đừng làm bộ dớ dẩn nữa. Thành đạt, dấn thêm một bước cao hơn nữa trên bậc thang sự nghiệp, dành được một vị trí trong xã hội.
- Như cha em?
Một lời chỉ trích quá lờ mờ nên Elizabeth không nhận ra.
- Đúng. Nếu anh muốn, một ngày nào đó anh sẽ vươn tới cương vị của cha em.
- Buồn một nỗi xem ra anh chẳng thấy ưng lắm, - Spencer buồn bã đáp. – Em hiểu cho anh chuyện đó chứ?
- Hiểu chứ! Theo em anh sợ. Sợ bị tóm gáy như trường hợp anh trai Robert của anh. Nhưng anh là anh, đâu phải là anh ấy, Spencer. Anh có cá tính riêng và biết bao thứ đang đợi anh nếu anh muốn tìm ra chúng.
Nhưng khổ một nỗi Spencer lại chẳng muốn tìm ra chúng. Và mặt khác, anh cũng chẳng muốn suốt đời ngồi lì ở chỗ Anderson, Vicent và Sawbrook giải quyết những vụ tranh chấp trong kinh doanh.
Khi đã đủ độ bay bổng, anh sẽ làm gì? Spencer chưa có dự kiến cho tương lai.
- Anh muốn có một sự lựa chọn đúng đắn.
- Em cũng vậy. Nhưng xem ra em nhìn xa trông rộng hơn anh.
- Sao, em dám nói chắc như đinh đóng cột vậy? Em mới được hai mươi tuổi. Em chưa biết gì mấy về cuộc đời.
Đột nhiên, Elizabeth nổi cáu. Elizabeth úp mở nói với anh về chuyện đính hôn, còn anh, anh có cảm giác cô ta gạ bán một bất động sản, một chiếc xe hoặc một vật có giá trị. Và cô ta muốn chính anh phải cầu hôn. Nhưng anh chẳng cầu hôn và anh nghĩ rằng chẳng bao giờ ngỏ ý muốn lấy cô ta. Anh không yêu Elizabeth đến mức muốn hỏi lấy cô làm vợ.
- Em biết nhiều về cuộc đời hơn là anh tưởng đấy. Em biết hướng em phải đi, anh thì lại không như vậy.
- Có lẽ em có lý, - Spencer nói, rồi đứng dậy nhìn ra đại dương. - Anh xuống tắm đây.
Anh xuống nước và nán lại hơn nửa tiếng. Elizabeth không hỏi anh những câu hỏi khó xử nữa, nhưng những lời cô vừa tuyên bố đã làm anh xúc động mạnh. Sau đấy, anh tránh không nói gì để khỏi bị hiểu nhầm. Nhưng trước khi Spencer ra về, cô vào phòng anh để có một cuộc trao đổi mặt đối mặt cuối cùng. Lần này chẳng còn có thể lẩn tránh ánh mắt cô ta. Spencer cảm thấy như mình bị tróc nã.
- Em chỉ muốn nói với anh rằng em yêu anh.
- Elizabeth, đừng... Anh van em... Em đừng nói vậy.
Spencer thấy khốn khổ là anh không thể đáp lại rằng anh cũng yêu cô.
- Tại sao lại đừng? Và em vẫn giữ ý kiến về những lời em đã trao đổi với anh ở ngoài bãi biển. Theo em, bên nhau hai chúng mình có thể làm nên những chuyện lớn.
Spencer mỉm cười, đưa tay vuốt tóc.
- Anh mới là người phải nói ra những lời cầu hôn với em, cô bé ạ. Khi nào anh nói, lúc ấy em sẽ rõ sau.
- Em sẽ biết à? - Elizabeth hỏi vẻ giễu cợt.
- Em có thể tin là như vậy, - Spencer đáp khi kéo cô vào lòng hôn.
Elizabeth ghì chặt tay đến nỗi Spencer những muốn quyến rũ cô, chỉ là để cô biết rằng ai là chủ, ai kiểm soát tình thế. Nhưng, ý định của anh rơi tõm xuống nước. Đùa giỡn với cô thì chẳng khác nào chơi với lửa và sau chuyện đó, anh chẳng còn biết ai quyến rũ ai. Anh chỉ còn nhớ là hai người đã làm tình và con người cô đã làm nảy sinh ham muốn và đam mê. Anh có ý muốn không cưỡng lại được là chế ngự cô, chuyện ấy chỉ có thể thực hiện được ở trên giường. Elizabeth tỏ rõ khả năng một người tình giàu kinh nghiệm, chẳng cần tranh luận với cô, anh hiểu ra ngay cô không còn trinh tiết.
Elizabeth đưa anh ra sân bay và anh ngắm cô lúc lâu, không biết mình muốn gì. Anh cần phải có thời gian để suy nghĩ và rất muốn về ngay New York.
- Tuần sau em sẽ quay lại Vassar.
Spencer nhẹ nhàng ôm hôn Elizabeth và anh thèm muốn lại được làm tình với cô, chẳng qua chỉ là để nghiệm thấy cái cảm giác khó chịu là cô đã xỏ mũi anh.
- Em sẽ gọi điện cho anh.
Spencer khẽ vẫy tay chào Elizabeth trước khi lên máy bay và từ xa anh vẫn nhận ra cô trong tấm áo dài tắm nắng, mũ rộng vành, đôi mắt vẫn tìm kiếm anh tuy máy bay đã rời đất.
Do đó, Spencer cảm thấy lúc này anh chẳng bao giờ có thể bứt ra khỏi cô. Nhưng có đúng anh thực sự vẫn muốn cô? Có lẽ Elizabeth đã nói đúng? Có lẽ cô có thể giúp anh tìm ra cái mà anh đã cố tìm? Anh chẳng tin chắc gì hết và khi máy bay tiếp đất trên lớp băng tuyết New York, anh hiểu rằng anh thấy thiếu vắng cô.
Năm nay, Lễ Giáng sinh ở trại chăn nuôi thật ảm đạm. Đây là Lễ giáng sinh đầu tiên sau khi ông Tad qua đời và hình như mọi niềm vui đã giã từ họ. Becky cùng mấy con sang sống suốt ngày với họ và Tom đến ngay trước bữa ăn tối, người nồng nặc mùi bia. Gã trắng trợn chằm chằm nhìn Crystal. Khi Tom bỏ đi, Becky oà khóc và bù lu bù loa đổ tội cô em đã tán tỉnh chồng mình. Crystal sửng sốt hãi hùng, nhưng không thể nói thẳng ra rằng mình cực kỳ căm ghét Tom.
Sáng hôm sau, cả nhà đi lễ nhà thờ và bà Olivia chua xót khi nghĩ tới người chồng đã bỏ mình ra đi và nghĩ tới cuộc sống đã thay đổi biết bao kể từ ngày ông Tad mất. Niềm an ủi duy nhất của Crystal là những giây phút hạnh phúc khi cô đứng hát cùng dàn đồng dao của xứ đạo. Sau đó họ trở về trại chăn nuôi. Crystal kín đáo lẻn đi tặng quà Boyd và Hiroko.
Bây giờ bé Jane đã được tám tháng, bé bò đến quấn chân Crystal để leo lên lòng cô.
Crystal sung sướng được đón Lễ Giáng sinh ở gia đình Boyd. Ngôi nhà anh ấm cúng và đầy tình thương yêu, khác hẳn với không khí ảm đạm bao trùm trại. Becky biết chuyện Tom phản bội chị và đã biết những chuyện người ta kể về Ginny Webster, nhưng chị ta đổ tất cả tiếng xấu lên đầu Crystal. Chị ta đay đi đay lại là cô em gái đã để mắt tới chồng mình và bà Olivia mấy lần kết tội cô tiếp tay cho anh rể làm chuyện bậy. Crystal tấm tức khóc. Cô bị đổ tiếng oan, nhưng không thể minh oan với họ.
Ngay cả Jared cũng quay lưng lại chống cô. Qua một người bạn, anh ta biết chuyện Crystal đã đến thăm vợ chồng Boyd và Hiroko, nên đã nhiều lần doạ kể hết với bà Olivia. Mọi người ghét bỏ và cô chỉ sống trong giây phút đợi chờ đến thăm vợ chồng Boyd.
- Em chẳng rõ em đã làm gì nên tội, - Crystal ngồi khóc trước hai vợ chồng Boyd sau một ngày trải qua ở trại. - Tại sao họ căm ghét em?
Sai bảo gì Crystal làm nấy, cô đã làm việc cật lực, hãn hữu cô mới dám cãi lại họ thế nhưng họ cứ cố tình hành tội cô.
- Tại vì em khác họ, - Boyd bình tĩnh đáp, - Em không giống họ, không suy nghĩ như họ.
Và bố cô chẳng còn sống để che chở cô... Boyd đã nói đúng, nhưng cô không thể chịu cứ bị đối xử bất công như vậy. Cô đã làm gì nên tội?
Chẳng qua khi đẻ ra cô quá xinh đẹp. Một bông hồng dại mọc giữa đám cỏ hoang. Và họ quyết định đào tận gốc trốc tận rễ.
Crystal lau nước mắt. Không thể chung sống với họ, nhưng cô chẳng biết đi đâu. Lối thoát duy nhất đối với cô là rời khỏi thung lũng, nhưng cô muốn học cho xong như đã hứa với bố. Hơn nữa cô luôn nghĩ tới Hollywood. Nhưng còn quá sớm. Phải thi xong bằng tú tài, nếu cô chịu đựng được tới ngày đó. Và Crystal biết rằng mình sẽ chịu đựng được. Cô không chịu để mẹ và Tom Parker lái dẫn sự tồn tại của cô. Về chuyện này cô quá giống bố. Cô quyết định dùng lòng kiên nhẫn để vũ trang cho mình. Khi nào học xong, cô sẽ ra đi.
Đi đâu cũng được, nhưng phải đi khỏi thung lũng. Bây giờ bố cô đã khuất núi, tình yêu của đối với Alexander Valley chẳng là gì. Những người sống quanh cô lấn át cô quá đáng nên cô chẳng hề bận tâm đến họ. Cô phải bỏ trốn trước khi có kẻ làm cô đau. Để có thể ra đi, cô chỉ cần chút tiền. Tháng giêng, Crystal ra tỉnh làm hầu bàn. Ngay chuyện đó cũng làm mẹ nổi xung. Bà coi cô là đồ đĩ thoã, đồ con gái lẳng lơ, kết tội cô muốn đi gặp đàn ông. Nhưng cô chỉ làm công việc của người hầu bàn. Thỉnh thoảng ông anh rể cô xuất hiện, gây chuyện rắc rối. Lần nào cô cũng tìm cách trốn xuống bếp rửa bát đĩa. Khách hàng tỏ ra tử tế với cô nên thưởng cô những khoản tiền rất hậu hĩnh. Khá nhiều người muốn cô tiếp mình nhưng cô làm bộ ngây ngô không biết họ muốn gì.
Chủ quán rất quý cô nên canh chừng không cho phép ai được lả lơi với cô. Ông ta cho rằng cô là người đứng đắn và luôn kính trọng bố cô. Ông cũng chẳng ưa gì Tom Parker, nhất là ông không ưa cung cách xử sự của gã với em vợ. Ông đã nhiều lần khuyên Crystal phải lánh xa khi gã quá chén, và ông đã nhiều lần khi trời tối, đưa cô về tận nhà.
Crystal giấu kỹ tiền dưới giường và cuối tháng cô đã tích góp được bốn trăm đô la. Như vậy là cô đã đủ tiền mua vé đi Hollywood hoặc ít ra cũng đủ tiền bay bổng đến với tự do. Bây giờ cô chỉ còn chờ đợi giây phút lên đường. Chẳng còn bao lâu nữa. Nhưng mỗi ngày kéo dài như vô tận.
Bé Jane đã đầy tuổi. Crystal lên ngựa đến thăm bé vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời. Cô ở lại nhà Boyd suốt ngày mãi tới khuya mới ra về.
Crystal đưa ngựa về chuồng và lẩm bẩm vừa hát vừa tháo yên cương. Chợt cô nghe có tiếng động ngay phía sau lưng, cô quay lại. Cô thấy Tom ngồi trên bó rơm uống rượu.
- Vui chơi thoải mái chứ, cô em vợ?
Ánh mắt Tom loé lên một ánh vẻ độc ác. Crystal giả vờ như không thấy gì, cô lẩn tránh ánh mắt gã, nhưng tay cô run lẩy bẩy tháo yên cương. Cô nghe tiếng chân Tom đang tiến lại gần.
- Cô em đã cưỡi con ngựa già này đi đâu? Cô em có chú bạn nhỏ ở ngoài thành phố à?
- Không. - Crystal đáp và xoay người lại.
Điều mắt cô vừa thấy làm cô hoảng hồn. Mắt Tom đỏ ngầu, chai rượu cầm trong tay gã đã uống hết một nửa.
- Tôi đi thăm bạn bè.
-Lại đến chỗ con mụ Nhật Bản ấy?
Gã biết những lời ngồi lê đôi mách và gã đã nói lại cho Becky nghe để vợ ton hót với mẹ chị ta.
- Không. – Crystal chối. – Bạn học ở trường.
- Thế à? Ai vậy?
Giọng gã khản đặc vì nốc quá nhiều rượu. Giọng Crystal bình tĩnh, nhưng trong lòng cô run sợ.
- Cái đó quan trọng gì đâu.
Crystal định rời khỏi chuồng ngựa, nhưng Tom túm chặt tay cô. Cô sửng sốt vội lùi lại, vấp phải chân Tom và lảo đảo suýt ngã.
- Đi đâu mà vội thế?
- Tôi phải vào nhà với mẹ.
Crystal định nhìn thẳng vào mắt Tom, song cô thấy sợ. Tuy cô cao lớn nhưng vẫn không đủ sức chống chọi với Tom. Gã khoẻ như trâu vâm và về mặt nào đó, quá khoẻ.
- Mẹ... Chẳng hay ho dễ chịu, đúng không? Vào nhà với mẹ... Bà ấy quan tâm gì đâu. Hơn nữa bà ấy đang ngồi với Becky. Ả lại ễnh bụng. Trời, cô em tưởng ả giỏi giang lắm đấy! Chẳng bao giờ cả, khi đã được một lần ả lại trướng bụng mang thai.
Crystal tỏ vẻ vỡ lẽ và định gỡ tay ra, nhưng cánh tay cô đã bị kẹp trong êtô. Rõ ràng là gã chẳng có ý định buông tha cô, ít ra là vào lúc này.
- Tao đã bảo mày đứng im mà, đúng không nào?
Crystal đành chịu, cô câm lặng vì hoảng sợ.
- Mày uống một chút rượu nhé?
- Không, cảm ơn. – Crystal tái mặt đáp.
- Nhưng mày sẽ uống mà.
Tom đưa một tay túm chặt cả hai tay Crystal, còn tay kia gã ấn miệng chai rượu vào miệng Crystal. Gã dốc chai, làm rượu đổ cả ra áo sơ mi của cô, cô ra sức vùng vẫy một cách tuyệt vọng gã vẫn tọng được miệng chai vào mồm cô.
- Dừng lại! Buông tôi ra... Buông tôi ra!
Tom cười hô hố và hể hả nhìn Crystal. Nước mắt cô dâng trào. Gã đột ngột vật Crystal ra đống rơm người ta dự trữ cho ngựa.
- Cởi quần áo ra.
- Tom... Tôi van anh...
Crystal cố vùng dậy, chạy trốn, Tom túm chân cô, vật cô ra đất. Gã vứt chai rượu ra xa, rồi quỳ xuống.
- Đừng... đừng...
Cô không nói với gã là cô còn trinh tiết. Cô chẳng biết nói gì với gã. Cô oà khóc. Tom xé tan chiếc áo sơ mi cô đang mặc trên người.
- Mày vui vẻ cho những thằng khác, đúng không nào, cô em vợ? Nếu vậy, mày cũng nên tỏ ra đáng yêu với anh rể chứ!
- Mày không phải là anh tao... Dừng lại!
Crystal nắm chặt tay, tuyệt vọng vùng vẫy. Cô đấm Tom. Cô đấm thẳng vào mặt gã. Gã tức giận gầm lên, lại túm cô, tát mạnh một cái làm Crystal đau điếng.
- Đồ đĩ, tao bảo mày cởi quần áo ra cơ mà!
Một tay Tom lần tìm khoá quần jeans của Crystal, mở khoá rồi tụt quần xuống, tay kia gã đè mạnh cô xuống đất. Crystal nghĩ rằng Tom sắp bẻ gãy tay cô. Cô vùng vẫy kháng cự như con thú dữ, nhưng sức cô đọ sao được với gã. Mỗi lần cô chồm lên định ngồi dậy, gã lại vật cô xuống, chửi rủa và gán cho cô đủ mọi những tên tục tĩu. Cuối cùng, gã xé được quần gin rách toang, để lộ đôi đùi tái nhợt và run rẩy.
- Đừng... đừng làm thế... Tom... Tôi van anh.
Crystal khóc nức nở, Tom tiếp tục lột bỏ quần áo lót của cô, vẫn ghì chặt cô dưới bàn tay hộ pháp. Gã túm hai tay cô giơ cao trên đầu, đùi gã quặp chặt người cô. Thản nhiên trước lời van xin, Tom dùng bàn tay rảnh của gã kéo quần gã xuống. Crystal khép chặt đùi. Gã dùng một đầu gối tách rộng ra, Crystal chỉ kịp thấy gã vật người đè lên cô, rồi không giây phút lưỡng lự gã giúi mạnh, cố lách đi vào người cô, mỗi lần gã giúi cô gí chặt xuống mặt đất cứng, cô lại gào lên và thở dốc hãi sợ.
Tom lại tát cô, lần này cô hộc máu mồm, máu chảy từ trong mồm cô xuống gáy. Gã vẫn hiếp cô. Da lưng Crystal trầy trụa sây sát, cô nghẹt thở vì đau đớn và hãi hùng. Tom lại đánh cô, nhưng cô chẳng còn đủ sức chống lại. Cô nằm kiệt sức và bất động trước kẻ hãm hiếp mình đang thoả mãn kéo lại quần. Gã đến nhặt chai rượu, tu một ngụm, rồi mỉm cười, liếc nhìn Crystal.
- Tốt hơn hết mày nên rửa ráy trước khi vào trong nhà, cô em vợ ạ.
Miệng vẫn nhếch cười, Tom rời khỏi chuồng ngựa, đóng mạnh cửa sau lưng gã, gã về bên vợ, để mặc Crystal nằm dài trên đất lạnh buốt, mình mẩy bị thương, chảy máu, lòng những muốn tự vẫn chết. Cô cứ nằm như vậy khóc cho tới khi cạn nước mắt. Một hồi lâu sau, cô lê trên đầu gối và lảo đảo lết đến bên vòi nước bắt cho nước chảy vào các máng ngựa uống. Cô vặn để nước chảy lên người, rửa mặt và tay, rồi cô nhìn thấy quần gin Tom đã xé rách toạc, mấy mảnh quần áo lót và vết máu Tom để giây trên mình cô khi gã chiếm đoạt. Sau đó, Crystal lại rên rỉ ngã lăn ra đất. Cô không thể quay vào nhà trong tình thế này. Cô không thể giải thích được với họ. Cô không thể hé răng nói với ai. Người ta kết cô đủ mọi tội lỗi.
Crystal lảo đảo đứng dậy, lê bước đến bên con ngựa già, nắm bờm dắt nó ra ngoài rồi leo lên lưng nó. Cô cho ngựa từ từ bước băng qua cánh đồng mát mẻ giữa cảnh trời khuya tiến về phía nhà Boyd và Hiroko. Cô mới chia tay họ trước đây hai giờ, khi thấy ánh đèn từ ngôi nhà họ hắt ra, cô oà khóc. Cô đau ê ẩm khắp mình, người giây đầy máu và gần như loã lồ. Con ngựa già dừng chân ngoài vườn, Crystal trườn người xuống đất. Đứng bên cửa sổ, nhìn thấy cô Boyd vội lao ra ngoài nhà, Hiroko đứng bật dậy.
- Crys... Trời ơi! ... Trời...
Boyd ngỡ cô bị một kẻ nào toan giết hại. Cô ngã lăn dưới chân hai vợ chồng Boyd và ngất lịm.
Boyd bế Crystal vào nhà, đặt cô nằm trên giường. Anh đưa đứa bé ra chỗ khác để Hiroko ngồi bên cô dùng khăn thấm nước nóng lau mình cho Crystal. Chị nhẹ nhàng băng các vết thương, khi thấy lưng cô, chị thốt lên một tiếng kêu. Hai chân và miệng Crystal cũng bị giập và ứa máu.
Cô gái nằm trên chiếc giường cô đã từng đỡ đẻ giúp Hiroko và thút thít khóc.
Sáng hôm sau, cô thấy mình ngồi trong bếp nhà Boyd, mắt nhìn hai vợ chồng họ với vẻ hoàn toàn bất lực. Hai vợ chồng họ là những người duy nhất cô dám giáp mặt. Boyd đưa cô một tách cà phê, cô lại nức nở khóc.
- Anh lấy xe tải con đưa em về nhà. Em nói cho mẹ em biết đêm qua em đã ngủ ở đâu. Sau đó, anh rẽ đến gặp cảnh sát trưởng.
Crystal nặng nhọc lắc đầu. Cô thấy cơn đau dội lên từng tấc vuông trên người, đêm qua cô không ngủ được, mắt cô bị Tom đánh thâm tím nên nhìn mọi vật đều lờ mờ. Không có mái tóc vàng hoe, chẳng con ai dám bảo cô là Crystal. Cô không muốn đến gặp cảnh sát trưởng. Tom sẽ giết cô.
- Em không thể làm như vậy được
- Thôi đừng nghĩ quẩn nữa, - Boyd trách cô, lòng anh sôi lên muốn chạy đi giết ngay Tom.
- Em không thể gây chuyện đó cho chị Becky và cho mẹ em.
- Em điên rồi à? Cái thằng đểu ấy đã hiếp em.
Crystal lại khóc, Hiroko nắm chặt tay cô.
- Tên đó phải bị trừng phạt vì đã gây ra chuyện này. Anh Boyd nói đúng đấy.
Nhưng Crystal chỉ im lặng nhìn họ. Đây là nỗi nhục của cô. Cô chẳng còn cảm thấy gì nữa: cô giận điên người, khiếp sợ và tan nát. Lỗi có phải tại cô không? Suốt thời gian vừa qua, cô đã vô tình khêu gợi gã? Hoặc đây là một sự trớ trêu nhằm trừng phạt nhan sắc của cô? Cô chẳng rõ nữa, nhưng thôi, tất cả những điều đó còn quan trọng gì nữa đâu. Đã muộn quá rồi! Và Crystal thấy mình có thêm một lý do nữa để bỏ chạy khỏi thung lũng, nơi cô đã từng yêu quý nhường nào và lúc này cô thấy rất căm ghét.
- Em chẳng nên để gã phủi sạch tội lỗi như vậy, Crystal, - Boyd cố nén cơn giận trào dâng trong lòng, bình tĩnh bảo cô. - Để anh đưa em về nhà.
Suốt tối qua đến tận chiều tối nay, họ đã không báo gì với Olivia. Hai vợ chồng chỉ lo chăm sóc Crystal. Cô để lại ngựa trong vườn, leo lên xe ngồi cạnh Boyd. Cô âm thầm lặng lẽ và tự hỏi không biết phải làm gì bây giờ. Trước khi xe lăn bánh, Hiroko ôm chặt cô vào lòng. Crystal câm lặng vì oán giận, nuối tiếc và nhục nhã.
Boyd bước theo Crystal vào nhà. Bà ngoại Minerva đang lúi húi trong bếp và chợt thấy cháu đứng giữa phòng khách, mặc chiếc quần jeans mượt của Boyd mặt bầm tím, tóc rối bù. Bà cụ chạy đi gọi con gái Olivia. Một lát sau, bà Olivia bước vào, mình mặc chiếc áo choàng tắm.
- Mày đã ở chỗ quỷ quái nào hả? Ôi, trời...
Sau đó, bà ta quay lại vặn Boyd:
- Anh làm gì ở đây?
Sau ngày lấy Hiroko, anh chẳng còn được trại chăn nuôi đón tiếp nồng nhiệt.
- Tôi đưa cô ấy về. Cô ấy đã ở chỗ chúng tôi tối qua.
Boyd chẳng ưa ánh mắt của bà Olivia nhìn Crystal. Anh không thấy nó để lộ chút thương xót mà chỉ đầy vẻ trách móc. Bà ta không nhấc chân bước lại gần Crystal, coi như không nhìn thấy cô. Boyd đỡ Crystal ngồi xuống.
- Cô đã làm gì mà để đến nông nỗi này?
Boyd giận điên lên và quay lại báo cho bà ta biết điều mà Crystal không thể nói ra được:
- Con rể bà đã hãm hiếp cô ấy.
- Nói dối! – Bà Olivia gào lên và nhảy bổ tới bên Boyd. – Ra khỏi đây ngay! Tôi mới có quyền xét đoán chuyện đó. Còn anh, sao anh dám đơm đặt chuyện ấy nói xấu anh rể nó?
Crystal sững sờ ngước mắt nhìn mẹ. Mẹ cô chẳng cần biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Không cần phải quanh co làm gì: người đàn bà này căm ghét cô. Có lẽ bà ta đã căm ghét từ lâu.
Nhưng bây giờ điều đó chẳng quan trọng nữa. Đối với cô thế là hết. Trong một đêm, cô đã trở thành một phụ nữ và sợi dây cuối cùng ràng buộc cô với gia đình đã bị cắt đứt.
Lúc này Boyd không còn ghìm nén nổi cơn giận dữ.
- Bà nhìn cô ấy mà coi! Lẽ ra tối qua cô ấy phải nằm bệnh viện, nhưng cô ấy sợ.
Nói đến thế bà Olivia vẫn chưa chịu chuyển.
- Nó là một con đĩ rạc đĩ rầy. Tối qua mày đi với thằng nào? Mày cũng chẳng buồn về nhà nữa.
- Con đã về... Tom ở trong chuồng ngựa... Anh ấy đã giữ con lại. Anh ấy đã uống rượu.
Crystal lờ đờ nói. Tối qua, có một cái gì đó đã chết trong lòng cô, một cái gì đó, đã từng đem lại cho cô bao tình cảm yêu quý mẹ mình, nhưng sẽ chẳng bao giờ giữ được nữa. Họ đã phản bội cô.
- Tao đến phải tống cổ mày ra thôi! Về phòng đi!
Boyd không còn tin ở chính tai mình. Anh quay sang nhìn Crystal, ánh mắt đầy tình xót thương.
- Em đi với anh, Crystal. Đừng ở lại đây nữa.
Nhưng Crystal đã từ chối. Cô có chuyện cần phải thanh toán ở đây và chừng nào chưa giải quyết xong, cô sẽ không đi đâu, dù phải trả giá đắt thế nào, cô cũng chẳng sợ. Sau đó, cô sẽ đi. Kể cũng lạ, Crystal cảm thấy mẹ cô đã đoán được ý định cô sẽ bỏ trốn, nên bà hí hửng ra mặt. Cô không rõ lý do, nhưng cô cảm thấy Olivia muốn cô rời khỏi trại chăn nuôi. Cô sẽ ra đi, nhưng vào lúc cần thiết. Khi nào cô chuẩn bị xong xuôi đâu và đấy.
- Crystal... anh van em, - Boyd nài nỉ. – Em đừng ở lại đây nữa.
Crystal không nhúc nhích. Cô nhìn Boyd nhưng không thấy, cô chỉ tập trung suy nghĩ xem mình phải làm gì. Mẹ cô chạy đến bên cửa, mở toang cửa ra.
- Tôi đã bảo anh ra khỏi đây cơ mà. Boyd Webster. Anh nghe rõ chứ?
- Không, - Boyd đáp lại, tay khoanh trước ngực, vẻ cương quyết.
- Có phải để tôi đi gọi cảnh sát trưởng không đấy?
- Xin mời bà, bà Olivia.
- Thôi, anh Boyd... - Cuối cùng, Crystal đành can anh. - Ổn thôi mà anh, em hứa với anh đấy. Anh nên về đi...
Boyd không muốn bỏ mặc Crystal, nhưng ánh mắt cô nhìn anh, vẻ năn nỉ. Lúc này cô thấy bình tĩnh và tự tin. Boyd lưỡng lự một lát, rồi từ từ bước ra cửa, mắt nhìn Crystal vẻ nhẫn nhục.
- Anh sẽ quay lại, - anh nói, khi đóng sầm cửa sau lưng.
Một lát sau, chiếc xe tải nhỏ của anh rồ nổ máy.
Định quy kết Crystal đủ mọi tiếng xấu, mẹ cô tiến lại gần cô, bà ta vẫn không biết cô đang chuẩn bị chuyện gì. Bà ta giơ tay định đánh Crystal, cô túm tay bà chặt đến nỗi bà Olivia phải nhăn nhó. Sau đó, bà ta hốt hoảng, đột ngột lánh ra xa.
- Không, không được đụng vào người con, mẹ nghe rõ không? Con không thể chịu đựng được nữa, mẹ... mẹ, Tom và tất cả mọi người ở đây!
Crystal gào lên, mắt long lanh tức giận. Cô căm ghét tất cả những người trong gia đình. Cô căm giận họ về những điều họ đã gây ra cho cô, về tình yêu họ đã chẳng bao giờ dành cho cô và những lời lăng nhục họ thường xuyên xỉa xói cô. Hành vi ghê tởm tối qua của Tom đối với cô là đỉnh cao. Và trong giây lát, cô tự hỏi không biết có phải sau khi bố cô qua đời, bà Olivia mới đối xử khác với cô và Tom mới dám đụng vào người cô. Tom chẳng còn coi ai ra gì. Ai dám đụng đến gã?
Hôm nay gã sẽ biết ai dám đụng đến gã. Crystal lách qua sau lưng mẹ tiến đến bên tủ ông Tad cất súng ống. Mấy khẩu súng vẫn còn ở đây, trừ khẩu Jared đang sử dụng. Crystal lấy ra một khẩu, rồi gào to. Đúng lúc đó Jared bước vào và sửng sốt thấy cảnh đang diễn ra trước mắt mình.
- Chuyện gì vậy...? Crys... Lạy chúa, em định làm gì thế?
Jared nhận thấy ánh mắt dữ tợn của Crystal và tưởng rằng cô đe doạ mẹ. Bà Olivia vẫn cất lên những tiếng rít rời rạc, trong khi đó cụ Minerva hoảng sợ đứng chết gí một chỗ như trời trồng.
- Tránh ra chỗ khác đi, anh Jared!
Crystal chĩa súng về phía Jared, trong giây lát, anh ta tưởng cô bị điên.
- Đưa cho anh khẩu súng!- Jared hét to bảo, giơ tay đón khẩu súng.
Nhưng Crystal dùng báng súng ngăn Jared, cô chỉ muốn cho anh trai thấy rõ quyết tâm của cô.
- Nó đi giết Tom đấy! - Bà Olivia gào lên.
Crystal quay lại nhìn bà ta, ánh mắt để lộ rõ vẻ tức giận chưa từng thấy, cơn bực tức tích tụ trong cô ngày một mãnh liệt suốt bao tháng ròng, nảy sinh từ sự bất lực và nỗi tuyệt vọng, từ lòng u buồn do bị mất bố và sự thất vọng khủng khiếp khi thấy Tom phá tan tất cả cơ ngơi của ông Tad đã bỏ biết bao công sức vất vả gây dựng nên. Nhưng không ai hiểu rõ điều đó.
- Tất nhiên là con đi giết nó đây!
Crystal nhìn thẳng vào mặt Jared, tất cả mọi dấu vết tuổi thơ đã bị xoá sạch trong cô. Mặt tím tái vì tức giận, và đầy vết đòn, tóc buông xoã, trông cô vẫn xinh đẹp.
- Nếu anh muốn biết lý do tại sao, anh cứ ra chuồng ngựa sẽ biết.
- Anh ta còn gây ra chuyện gì nữa.
Jared nghĩ rằng Tom say rượu và bắn chết một con ngựa. Nhưng ý định trả đũa của em gái làm anh lo sợ hơn.
- Anh đi mà hỏi hắn, - Crystal đáp và đưa ánh mắt lạnh như băng giá nhìn anh trai.
- Đừng tin nó! – Bà Olivia kêu lên. - Nó nói láo đấy!
- Sao mẹ lại nói vậy, mẹ! - Crystal nói, giọng bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Mũi súng vẫn chĩa vào hai người, Crystal xem ra đã có niềm tin mới. Cô không còn là nạn nhân của Tom, cô đi giết gã về chuyện gã vừa gây ra, ý nghĩ ấy tăng thêm sức mạnh.
- Sao mẹ cứ nghĩ rằng hắn chẳng làm điều gì xấu? Sao mẹ cứ luôn cho rằng con sai?
Crystal đột nhiên oà khóc, nhưng đấy là những giọt nước mắt tức giận hoà lẫn nỗi buồn. Thật đau lòng biết bao khi phải công nhận rằng mẹ đẻ rứt ruột ra mình lại không yêu quý mình.
- Mẹ nhớ lại...
Nắm chắc khẩu súng của bố, tay Crystal run run.
- Mẹ nhớ lại đi... hồi con còn bé, mẹ... Hồi đó mẹ yêu quý con, đúng không mẹ? Mẹ đã bảo con chẳng bao giờ nói dối như anh Jared hoặc chị Becky... Con chưa bao giờ biết nói dối... chưa bao giờ... Con cũng yêu quý mẹ.
Crystal choáng voáng giây lát, cô lảo đảo.
- Thế tại sao bây giờ mẹ lại ghét con? Từ sau ngày bố con mất, mẹ xử sự như con đã làm gì xúc phạm mẹ... nhưng chưa bao giờ... chưa bao giờ con làm một điều gì như vậy. Đúng không nào?
Crystal nêu câu hỏi này với ba người đang đứng nghe cô nói, thoạt đầu không ai trả lời cô, cuối cùng bà Olivia quyết định lên tiếng đáp, giọng hằn học:
- Mày biết rõ mày đã làm gì rồi. Mày đã nịnh hót bố mày, đúng không nào? Mày ca hát cho bố mày nghe, mày cưỡi ngựa như con lang thang với bố mày đi khắp nơi ngoài đồng... và cuối cùng mày lại phỉnh nịnh ông ấy...
Bà Olivia chua xót nhìn Crystal, cô vẫn chưa rõ nguồn gốc nỗi bực tức và oán giận của mẹ mình. Những lời bà Olivia vừa nói chẳng ăn nhập gì vào đây cả.
- Mẹ nói gì vậy?
- Mày thừa biết tao nói gì rồi, con ranh con tinh quái. Mày đã đạt được điều mày muốn, đúng không? Nhưng mày chẳng đạt được gì ở tao, chừng nào tao còn sống.
Bà Olivia đột nhiên hoảng sợ. Thấy Crystal tay lăm lăm chĩa súng vào mình, bà ta tưởng cô sắp giết bà ta. Nhưng cô chạy xô ra cửa, Jared hớt hải định túm cô lại, song vô ích, cô luôn lanh lẹ hơn anh, Jared đuổi theo cô băng qua cánh đồng, cô giơ súng lên trời bắn chỉ thiên có ý muốn khuyên anh trai đừng tiến sát cô. Jared chưa rõ chuyện gì đã xảy ra. Do đó anh cố can ngăn Crystal để em gái không gây điều dại dột chống lại Tom hoặc thậm chí cả Becky và con cái chị ta. Hình như Crystal đã bị loạn trí. Kẻ nào đã gây nên chuyện này?
Tom nghe thấy tiếng hai người ầm ầm chạy đến chỗ gã, tuy họ vẫn còn đang ở cách xa. Thấy Crystal cầm súng chạy, gã liền lấy súng của mình ra. Khi cô chạy tới, gã đang đứng ngoài thềm, súng lăm lăm trong tay. Crystal bắn hai phát chỉ thiên, như vậy cô chỉ còn bốn viên đạn. Becky bấu chặt sau lưng Tom và gào thét như người đang lên cơn điên. Chị ta cảm thấy sắp xảy ra một chuyện khủng khiếp.
- Anh đứng làm gì ở đây? – Becky hoảng sợ kêu lên. Tom liền thô bạo đẩy chị ta ra và quát vợ vào nhà ngay với các con.
Becky vội vào nấp trong phòng khách đúng lúc Crystal chạy tới trước mặt Tom, tay run run chĩa súng về phía gã. Jared hổn hển gần đứt hơi cũng chạy tới.
- Bỏ súng xuống đi em, - anh bình tĩnh nói.
Tom nhăn nhở cười. Gã say như thường lệ, ngón tay gã xiết chặt khẩu súng chĩa về phía Crystal.
- Rất vui được gặp lại em, - gã điềm tĩnh nói, - Đây là một cuộc hỏi thăm xã giao hay em muốn cùng Jared đi săn?
- Anh Tom, - Jared van nài, - anh bỏ súng xuống đi. Cả hai người, hãy dừng lại!
Jared hốt hoảng. Cả hai đều điên rồi. Anh nhìn kỹ em gái, và chợt nhận ra em đã gặp chuyện gì. Anh liền muốn giật ngay khẩu súng trên tay em gái để tự mình bắn chết tươi tay anh rể. Nhưng anh không thể giằng súng của Crystal. Cô vẫn chĩa súng vào đầu Tom, song sau đó cô hạ nòng súng chĩa vào chỗ giữa hai đùi, bẹn gã.
- Tao đến cảm ơn mày về chuyện tối qua, - Crystal nói, giọng đầy căm giận. – Mày sẽ chẳng bao giờ gây ra chuyện đó với ai nữa, đúng không Tom?
Crystal những muốn gã sợ, gã khóc lóc, van xin như cô đã từng lâm vào cảnh đó tối qua, nhưng gã chỉ nhìn cô và nhếch mép đê tiện mỉm cười.
Do đó, chẳng cần cảnh cáo gì hơn nữa, Crystal nhằm chỗ giữa bẹn gã và bóp cò, nhưng cô đã bắn hụt. Không đợi suy nghĩ xem mình có bị thương vào đâu không, Tom nổ luôn hai phát súng vào cô, một viên đạn réo sát tai cô. Hoảng hốt trước tiếng súng, Crystal ngoảnh lại và thấy Jared ngã gục sau lưng mình. Một viên đạn xuyên qua sọ Jared, máu bắn văng khắp nơi, anh chết tươi. Crystal quỳ xuống bên anh trai và vẳng nghe một tiếng kêu thét từ xa xa dội lại.
Một lát sau, cô chỉ còn nhớ tới ánh mắt của Tom cúi nghiêng nghiêng bên cô và những tiếng gào thét của Becky. Cô nâng người Jared đỡ trên tay cô, rồi nức nở khóc.
Tất cả là do lỗi tại cô. Lẽ ra cô nên tự sát, Jared đã chết... đã chết... Tom bình tĩnh đón chiếc súng nơi tay cô và quay vào nhà để gọi điện báo cảnh sát trưởng.
Nửa giờ sau cảnh sát trưởng tới, Jared vẫn nằm trên tay Crystal. Người ta kéo cô ra xa để hỏi cung.
Sau khi biết rõ hành vi của Tom tối qua, mọi người kéo vào chuồng ngựa để xem xét vết máu Crystal còn đọng thấm trên nền đất. Sau đấy cô được đưa vào bệnh viện, có Hiroko và Boyd đi cùng. Tại bệnh viện, hai vợ chồng Boyd ký vào tờ khai xác nhận hiện trạng họ đã thấy Crystal tối qua và người ta chụp ảnh những vết bầm tím trên người cô. Đáng lẽ phải giam giữ Crystal, cảnh sát trưởng đã thả cô về với hai vợ chồng Boyd. Hai vợ chồng đã cùng Crystal ra toà hội thẩm.
Lẽ ra Crystal bị kết tội mưu toan giết người, nhưng Tom đề nghị xin được rút đơn kiện cô, như vậy đương nhiên gã bị kết tội hiếp dâm và giết người. Thẩm phán đành phải tuyên bố đây là một vụ tai nạn và Tom và bị buộc tội chủ ý hiếp dâm. Cuối cùng, mọi lời buộc tội đều bị loại và cái chết của Jared được tuyên bố là "do tai nạn". Mọi người cùng nhau rời toà án và Crystal chỉ gặp lại Tom và mẹ mình trong tang lễ Jared, mà báo chí địa phương chẳng đợi thông báo đã loan báo ầm ĩ tin về cái chết của anh.
Crystal ngồi bên Boyd và Hiroko ở cuối nhà thờ. Tất cả bạn bè của Jared, kể cả cô gái anh thường đến Calistoga để gặp gỡ, đều có mặt. Mọi người đều khóc, kể cả Tom. Cuối buổi lễ gã nhìn Crystal, vẻ quy kết. Gã còn ghé vai khênh linh cữu của Jared, thể theo ý nguyện của bà Olivia. Theo bà ta, con gái bà ta có lỗi chứ Tom chẳng có tội tình gì. Jared nằm yên nghỉ bên ông Tad.
Crystal chẳng bao giờ quên cái ngày hôm đó. Cô thấy trống trải, cuộc đời đã thay đổi biết bao. Mọi chuyện lúc này đã chấm dứt. Đối với mọi người trong nhà, chẳng còn gì nữa, nỗi ân hận và gian dối, nỗi đau buồn mất bố và anh trai. Boyd đưa cô về nhà, cô dừng lại một lúc trước mặt mẹ mình.
- Đừng quay trở về trại chăn nuôi nữa, Crystal. Bây giờ bố cô chẳng còn nữa để bảo vệ cô và cô biết cô là người thế nào. Tất cả chúng ta ai cũng đều rõ cả. Cô là một kẻ giết người, một con điếm và trại chăn nuôi chẳng phải là chỗ của cô, tuy hồi còn sống bố cô đã đặt nhiều hy vọng vào cô.
Nọc độc của bà ta vẫn phun vào Crystal, nhưng chẳng thể bám vào người cô. Cô đã cạn kiệt mọi nỗi tức giận. Cô còn cả một cuộc đời phải lo liệu và cơn phẫn nộ của cô đã nguội tắt theo hơi thở của anh trai. Cô có thể làm bất kỳ điều gì có khả năng đổi thay giây phút điên rồ, thậm chí có vì vậy Tom không bị trừng phạt. Nhưng không thể xoá sạch hành vi của gã gây nên cho cô, trả cô trở lại là một cô gái trong trắng và ngay cả việc trả lại cuộc đời của Jared. Cuộc đời của Jared đã tắt lặn còn cuộc đời cô mãi mãi bị tai tiếng.
- Mẹ chẳng cần phải thúc ép con về chuyện đó, - Crystal bình tĩnh đáp. – Con không muốn quay về đằng ấy nữa. Con chẳng bao giờ muốn thấy lại chốn đó, mẹ muốn thế nào tuỳ mẹ. Con sẽ ra đi.
- Cô nên viết thành văn bản điều cô vừa nói rồi trao cho tôi và cho mẹ cô thì hơn. – Tom đề xuất, hơi thở gã từ phía sau cô phả vào mũi làm cô thấy lợm giọng.
- Chẳng cần văn bản gì hết. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây.
Crystal chẳng còn gì để mất ngoài một khoảng đất trước kia cô đã từng yêu quý. Những người cô kính trọng đã lần lượt ra đi và chỉ còn lại những kẻ xa lạ.
- Đừng bước chân quay về đây nữa, - Tom doạ.
Boyd dìu Crystal và bảo:
- Crystal. Nào, bây giờ ta đi thôi.
Anh dìu cô ra xe. Khi xe chạy được một quãng, nước mắt Crystal từ từ trào xuống má, Hiroko dịu dàng cầm tay cô. Chị chẳng biết nói gì. Cuộc đời Crystal đã đổi thay không đảo ngược được, còn cuộc đời Jared đã tắt. Crystal ngồi im lặng suốt chặng đường, vừa về tới nhà Boyd, cô bỏ đi dạo một mình. Cô lách người qua đám cỏ cao sau nhà và đi dọc suối suốt mấy kilômét, vừa đi vừa hát những bài mà bố và anh trai cô thích nghe. Khi ngân nga bài Amazin Grace, cô thấy bao kỷ niệm dâng trào trong lòng.
Bây giờ chẳng còn ai nghe cô hát, chẳng còn ai lo lắng cho cô, tệ hơn nữa, chẳng còn ai để yêu thương. Lúc quay về nhà hai vợ chồng Boyd, cô thấy lòng quạnh hiu vô hạn, một nỗi cô đơn trĩu nặng làm cô tự hỏi không biết mình có vượt qua nổi không. Tuy nhiên, Crystal biết rằng mình phải tiến bước. Cô phải thực hiện lời hứa với ông Tad và tự hứa với bản thân mình nhiều năm trước. Cô phải bước tiếp, đến những chân trời khác, những nơi chốn khác. Thân cô thế cô. Nhưng với bao kỷ niệm sống mãi trong ký ức cô. Crystal biết rằng suốt cuộc đời mình, cô mang nặng trách nhiệm về cái chết của Jared, nếu cô không dùng khẩu súng của ông Tad hăm doạ Tom, hẳn Jared đã chẳng chết. Cô cảm thấy như chính mình đã giết anh trai và nỗi hối hận này cắn rứt cô suốt đời.
- Vĩnh biệt, anh Jared...
Sau đó, Crystal thở dài nói tiếp những lời từ lâu cô đã chẳng thốt lên được:
- ...Em yêu thương anh...