Ngày hôm sau, Phương Phi bị tiếng chuông điện thoại dồn dập rổn rang đánh thức dậy, mơ mơ màng màng xoa xoa kề sát bên tai, tay thiếu chút bị chấn động vung điện thoại đi.
“Mày tối qua cùng một chỗ với tên Giang Tĩnh Viễn?” Tần Phong bên kia hẳn phát điên lên rồi…
Nghe thấy ba chữ “Giang Tĩnh Viễn”, Phương Phi hơi hơi thanh tỉnh, “Gì thế? Làm sao vậy?”
“Mày tối qua không phải tới nhà gã ta sao?” Tần Phong nén âm nói.
“Mày, sao mày biết?” Phương Phi mặt đỏ, ký ức của cậu đã dừng lại sau khi lên xe của Giang Tĩnh Viễn, không biết vì sao bây giờ lại đang nằm trên giường.
Anh ta ôm cậu vào?
Tần Phong thở gấp rống lên, “Làm sao tao biết? Người cả nước đều biết rồi!”
“A?” Phương Phi kinh hô, “Ý mày là…”
“Mày nghĩ sao thì nó vậy đó!” Tần Phong không chút lưu tình phun ra sự thật, Phương Phi nhất thời ngồi phịch xuống giường, “Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
“Mày trốn được ở đó thì trốn đi, trở về cũng nguy hiểm lắm, hôm qua anh mày đánh vài cuộc cho tao tới tìm mày đấy!”
“Móa…” Phương Phi đau đầu nhắm nghiền mắt, chỉ có thể cam chịu số phận thôi.
Cúp điện thoại mới phát hiện trên tủ đầu giường có tờ giấy Giang Tĩnh Viễn nhắn lại.
“Tôi đi quay MV, tủ lạnh có vài thứ, tự nấu cơm ăn.”
Xí, cũng không trông mong anh có thể làm cho.
Phương Phi nhìn quanh bốn phía, không khỏi huýt sáo, ngôi sao lớn quả là ngôi sao lớn, khác biệt ghê gớm, trong phòng khách có bày một cái máy tính! Giường còn thuộc loại đệm nước, ừm, rất êm.
Bất quá không rảnh thưởng thức, Phương Phi lật đật xuống giường, bật máy tính lên, chuẩn bị Baidu tình hình hiện tại của hai người họ một hồi.
Trang Video đứng đầu trên Baidu rõ ràng là chuyện về hai người bọn họ.
“Giang Tĩnh Viễn ban đêm ước hẹn tình nhân đồng tính nhỏ bé tại khách sạn mờ “
Tiêu đề đỏ rực cực kỳ!
Phương Phi tức giận nhấp chọn vào, quả đúng là đoạn thu hình tối hôm qua Giang Tĩnh Viễn đứng dưới ngọn đèn đường mở cửa xe cho cậu, kế bên còn có một người đàn ông dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn mà giải thích.
“Tối ngày X tháng X, Giang Tĩnh Viễn cùng người tình đồng tính theo như lời đồn đại Phương Phi hẹn hò tại một khách sạn nhỏ gần trường học lên xe quay về, bị phóng viên vừa hay bắt gặp nên quay được đoạn video này, sau đó phóng viên đuổi theo xe bọn họ, đuổi một đoạn tới khu nhà ở cao cấp trên đường XX, khi xuống xe thì Phương Phi đã ngủ, bị Giang Tĩnh Viễn ôm từ trong xe bước vào nhà, về phần vì sao lại mệt mỏi như vậy, tin rằng mọi người đã rất rõ ràng…”
Hình trên quả đúng là tấm hình cậu bị người nào đó ôm.
Sự thật trắng trợn a!
Nếu chính bản thân cậu không phải là một trong những nhân vật chính trong câu chuyện này, cậu cũng nhịn không được mà tin tưởng!
“Vì sao mệt mỏi như thế? Không phải vì mấy người hả!” Phương Phi nhỏ giọng lầm bầm, nhưng nhìn bức ảnh mình bị người khác ôm vẫn không tự giác đỏ mặt lên.
Hẹn hò quay về? Vừa lúc bắt gặp? Vì cái khỉ gì mà không thấy Giang Tĩnh Viễn đứng chờ dưới đèn đường chứ!
Xuyên tạc sự thật! Đội chó săn cũng chẳng phải là chó tốt!
Một bên oán thầm một bên nhấp mở một video về hai người, không ngờ đây là phỏng vấn của Giang Tĩnh Viễn.
“Xin hỏi quan hệ giữa anh và Phương Phi thật sự là quan hệ người yêu sao? Vì sao cậu ấy xin phép nghỉ ở trường học?” Chị gái phóng viên hỏi thật hay ho, người ta xin phép nghỉ không phải là bị mấy người truy đuổi hay sao…
Giang Tĩnh Viễn trên màn hình rất lễ phép cười một cái, “Tôi mong mọi người đừng nên tiếp tục làm phiền cậu ấy, dù sao cậu ấy vẫn còn là một sinh viên, tôi không mong chuyện của tôi lại khiến cậu ấy bị quấy nhiễu.”
A? Phương Phi có chút sững sờ, sao lại trả lời như thế? Người khác không hiểu lầm mới là lạ.
Ngôi sao lớn cái gì chứ, chả hiểu đối đáp cái cóc khô gì hết!
Mặt Phương Phi lại có chút đỏ rực, dứt khoát đóng video lại.
Chữ nghĩa hành văn ấy vậy mà bay đầy trời.
“Đừng nên làm phiền cậu ấy —— Giang Tĩnh Viễn khi nói tới người yêu nét mặt vô cùng ân cần”
“Fan Giang Tĩnh Viễn qua một đêm giảm một nửa”
“Fan Giang Tĩnh Viễn xuất hiện quần thể mới —— đồng nghiệp nữ”
…
Y nhiên còn search thấy trang đồng nhân văn về hai người bọn họ.
Phương Phi lại một lần nữa cảm thán sức mạnh cường đại của hủ nữ.
Chiếu theo độ HOT tin tức của hai người hiện tại, cậu phải đờ mặt trong này không biết đến khi nào a! Vả lại, bây giờ cậu đang gặp Scandal, chẳng nhẽ cậu ngay cả cửa cũng không thể bước ra?
Bất quá, ít ra không cần chạy long nhong khắp đường cái như ngày hôm qua.
Phương Phi lại lật lật lục lục vài trang web, thấy trên màn hình có icon của game Mộng Huyễn Cổ Long, nhanh chóng đăng nhập vào xem tình hình.
Khai giảng đã sắp được nửa tháng, cộng thêm đang là ban ngày, trên game không có bao nhiêu người, người biết Ninh Tĩnh là Giang Tĩnh Viễn đã ít lại càng thêm ít.
Ngoài cậu ra, chỉ còn có Họa Thủy đang onl.
Thấy cậu online, Họa Thủy bật người M tới.
[Mật ngữ] • Họa Thủy… lén lút nói với bạn: A a a a a a a a! Quả Cam Nhỏ cậu ký tên gửi qua cho tui đi
[Mật ngữ] Bạn lén lút nói với • Họa Thủy…: … Cậu bây giờ không phải đang làm việc sao?
[Mật ngữ] • Họa Thủy… lén lút nói với bạn: … He he, lén lên á…
[Mật ngữ] • Họa Thủy… lén lút nói với bạn: Tối lên game đi! Tất cả mọi người rất nhớ cậu đó
[Mật ngữ] Bạn lén lút nói với • Họa Thủy…: … Đám rỗi hơi ấy
Đang trò chuyện, điện thoại đặt ở đầu giường vang lên, hẳn là tìm Giang Tĩnh Viễn, Phương Phi không để ý tới, tiếp tám với Họa Thủy.
[Mật ngữ] Bạn lén lút nói với • Họa Thủy…: Theo tui tới Nguyệt Lão đi, toàn bộ bao…
Còn có tâm tư làm Nguyệt Lão, xem ra bị gây rối chưa đủ nhiều.
[Mật ngữ] • Họa Thủy… lén lút nói với bạn: Ừ ừ! Nghe nói cậu đang ở nhà Ninh Tĩnh ha!
[Mật ngữ] Bạn lén lút nói với • Họa Thủy…: …
Quả nhiên báo bát quái hại chết người.
Điện thoại lại không ngừng vang, từ nãy đến bây giờ đã kêu hơn N lâu, Phương Phi không thể không chạy tới nhận.
“Alo…” Sợ bị người nghe được cậu chính là chính chủ chuyện bát quái, Phương Phi ứng giọng lóng ngơ lóng ngóng.
Đầu kia nghe thấy thanh âm của cậu, khinh khẽ nở nụ cười.
“Alo? Giang Tĩnh Viễn?” Phương Phi nắm chặc tai nghe, “Anh đang làm gì đấy? Khi nào thì về? Chỗ anh bị bao vây hết rồi, tôi làm sao bây giờ??”
“Được rồi, cậu thành thật ngốc ở đó, đừng ra ngoài, trong tủ lạnh có đồ ăn, buổi tối tôi tới đón cậu.” Trong giọng Giang Tĩnh Viễn đều đậm ý cười.
Phương Phi ờ nhẹ, “Đón đi đâu?”
“Về nhà a…” Giang Tĩnh Viễn trả lời
“Chỗ này không phải nhà anh sao?” Cố ý xem nhẹ ám muội trong lời nói anh ta, Phương Phi hỏi tiếp.
“Đây là chỗ tôi bình thường ngủ, tối gặp, nhớ ăn cơm, đừng chỉ chơi game!” Giang Tĩnh Viễn nói xong liền cúp điện thoại.
Phương Phi làm cái mặt quỷ với điện thoại, anh ta làm sao biết cậu đang chơi game?
Song mới buổi sáng, cậu vậy mà bắt đầu mong trời có thế tối đen nhanh nhanh một chút.
Mặc kệ Phương Phi muốn thừa nhận hay không, tóm lại là lòng như lửa đốt đợi hẳn một ngày, mãi cho đến khi hơn giờ, âm thanh mở cửa chợt vang lên.
Đến cả nhảy bật người vọt tới phòng khách mới ý thức được dường như mình quá tích cực rồi, nhưng giờ lại nhảy quay về cũng không còn kịp, chỉ có thể thầm mắng mình hai tiếng đần độn.
Ánh mắt nhìn tới người mở cửa… “A? Anh, anh là… người đại diện của Giang Tĩnh Viễn?”
“Ờ…” Bùi Thiên Hữu hình như không thể nào thích nổi cậu, mặt dài nghệch ra.
Nghĩ cũng biết là tại sao.
“Chào, có chuyện gì sao?” Phương Phi có chút ngượng ngùng, mặc dù là chuyện giữa cậu và Giang Tĩnh Viễn, nhưng tựa hồ đã cấp Bùi Thiên Hữu rước lấp phiền toái không nhỏ.
“Thu dọn đồ hết đi, tôi đến đón cậu.” Bùi Thiên Hữu lười đáp lại nhiệt tình của cậu, tự động ngồi xuống ghế salon.
Phương Phi nhanh chóng theo khẩu lệnh một động tác quay về phòng, túi balo bị ném trong phòng ngủ, sau đó thay quần áo —— quần áo!
Cậu cậu cậu cậu cậu cậu cậu cậu… Cậu nhưng lại đang mặc áo ngủ!
Thần sắc Phương Phi đỏ bừng liên tục —— cái tên kia!
Cũng không kịp ngượng ngùng, nhanh chóng thay quần áo rồi cùng Bùi Thiên Hữu ra cửa.
Vốn đang định hỏi thấy mấy người phóng viên chờ phía ngoài kia thì phải làm gì, nhưng bắt gặp sắc mặt không tốt của người nào đó liền không dám thốt ra.
Bùi Thiên Hữu dẫn cậu đi qua một cánh cửa thiên môn nhỏ, không nhìn kỹ, thật nhận không ra cánh cửa thiên môn này lại hợp với tòa lầu cao kia.
Một đường im lặng ngồi ghế kế bên tài xé, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Từng bước từng bước bước vào khu dân cư được phòng bị sâm nghiêm, vượt qua ba cánh cổng lớn, mỗi cổng đều có bảo vệ trị an đứng cạnh bên.
Thái dương Phương Phi chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, nhà ở trong này, còn muốn người sống hay không trời…
“Lên đi, lầu phía tây.” Bùi Thiên Hữu một đường trầm mặc rốt cuộc cam lòng mở miệng nói một câu, nếu không phải Giang Tĩnh Viễn đã gọi điện tới trước, Phương Phi thật sự hoài nghi mình có phải bị trả thù đưa tới hang động kẻ xấu rồi không.
“Ừm cám ơn anh…” Phương Phi gật đầu cảm ơn, mở cửa xe đi xuống.
Định quay đầu vẫy vẫy tay với hắn, Bùi Thiên Hữu đã cực kỳ nhanh lẹ lái xe rời khỏi.
Xem ra mình thật quả là chọc người ghét không phải bình thường.
Phương Phi lên lầu ba, hơi do dự nhưng vẫn ấn xuống chuông cửa.
Cánh cửa ứng tiếng mở ra, tốc độ nhanh gọn giống như có người đặc biệt chờ ngay tại cửa.
“Thật ngại đã quấy rầy…” Phương Phi nhìn người phụ nữ hơn tuổi đứng tại cửa, không biết có nên kêu dì Giang hay không…
“Vâng, Phương thiếu gia phải không, nhanh vào thôi.” Người phụ nữ cười rất hòa nhã, một tiếng thiếu gia khiến Phương Phi có hơi lờ mờ.
Nhà kẻ có tiền không ngờ có sở thích này, rảnh rỗi khiến người gọi thiếu gia, còn tưởng đang trước giải phóng hả?
Phương Phi cười cười với bà, đi về phía bên trong cửa, vừa mới bước qua đoạn tường ngăn cửa đã bị tình cảnh trước mắt kinh động chết đứng người ——
Giang Tĩnh Viễn đang tựa trên chiếc ghế salon nhìn cậu, trên đùi —— trên đùi —— có một thằng nhóc khỏe mạnh kháu khỉnh đang ngồi…
Thấy cậu tiến vào, cậu nhóc kia giãy dụa bò xuống cái ôm ấp của Giang Tĩnh Viễn, một bước ba lay nhào qua ôm lấy bắp đùi của cậu, há mồm cười, “M… Mama…”
Đây đây đây… đây là con trẻ nhà ai?