Như đã trải qua sống chết trong thời gian ngắn ngủi.
Cô quên cả thở, không có nhịp tim, mọi cảm giác đều tập trung ở nơi hai người chạm vào nhau.
Môi và môi tiếp xúc, cảm xúc rõ ràng ấm áp nhưng không hiểu sao lại khiến người ta nóng bỏng đến sôi trào.
Từ Vãn Tinh đánh mất năng lực tự suy nghĩ trong mười giây.
Sau này nhớ lại cô cảm thấy trong mười giây kia mình chính là một cái xác không có não.
Sau giây mọi cảm giác đã biến mất lập tức dội về, tim đập không theo khống chế, cả người giống hệt đoàn tàu lao đi không có kiểm soát.
Ý thức của cô dần phục hồi.
Cô dại ra nhìn cái người gần trong gang tấc, trong đầu chỉ toàn dấu chấm hỏi.
Cậu ta đang làm gì???
Khát nước thôi mà, có cần đút nước kiểu này không???
Đây là đang phạm tội sao???
Rốt cuộc cô cũng tìm được quyền khống chế thân thể, Từ Vãn Tinh cọ cọ lui về phía sau vài bước, hai mắt trợn lên, “Cậu, cậu, cậu làm cái gì?!”
Kiều Dã trầm ngâm một lát mới đáp: “Giở trò lưu manh?”
Cô giận dữ, “Giở trò lưu manh mà còn đúng lý hợp tình như vậy đúng là mặt dày vô sỉ.
Cậu đã giở trò lưu manh nhiều lần rồi hả?”
Thế nên cô không so đo chuyện cậu giở trò lưu manh mà lại quan tâm tới việc trước đây cậu có giở trò với người khác hay không……
Kiều Dã thấp giọng cười, cô lùi lại còn cậu thì tiến lên nói, “Lần đầu tiên giở trò, còn không nhuần nhuyễn lắm.”
Cậu ta còn nghiêm trang nói lời cợt nhả kìa!
Tim Từ Vãn Tinh hoàn toàn mất khống chế nhưng cố tình tên kia cứ tiến lại gần làm hại cô không thể không lùi lại.
Cô vướng vào mép giường và bị ngã, mông ngồi lên giường mềm, tay hoảng loạn duỗi ra đẩy tên kia, “Cậu làm gì, lui ra sau đi, giữ khoảng cách an toàn!”
Có lẽ vì cô lộ ra hoảng loạn xưa nay chưa từng có nên Kiều Dã bật cười ngồi xuống bên cạnh cô rồi nghiêng đầu hỏi, “Tâm sự chứ?”
“Tâm sự cái gì, tôi không có chuyện gì nói với lưu manh hết.” Cô khẩn trương đến mức nói chuyện cũng dựa theo phản xạ có điều kiện, tay đẩy ngực cậu, “Cậu ngồi gần như thế làm gì? Lại xằng bậy là tôi báo công an đó, đến lúc ấy cậu đi mà tâm sự với cảnh sát.”
Cậu cười càng lớn hơn, mỗi tiếng đánh vào lòng cô.
Từ Vãn Tinh thẹn quá thành giận, “Cậu còn dám cười à? Còn cười nữa tôi báo công an đó!”
Hai người ngồi xuống mép giường, rốt cuộc Từ Vãn Tinh cũng bình tĩnh lại nhưng mặt thì vẫn đỏ bừng.
Giống hệt như khi còn nhỏ ở nhà trẻ có hoạt động, cô giáo dặm phấn cho mỗi đứa nhỏ để có má hồng nhưng rồi ai cũng nói là mông khỉ.
Hai người sóng vai ngồi, không khí chậm rãi yên lặng chứ không ầm ĩ như vừa rồi nữa.
Cô cúi đầu nhìn hai cái bóng trên mặt đất, “Vừa rồi tính là cái gì?”
“Tính là tỏ tình ——” Kiều Dã yên lặng nhìn cô hỏi, “Thế nào?”
Tim cô lại lỡ một nhịp, ngay sau đó là kinh hoàng, nếu cứ thế này cô sợ mình sẽ bị bệnh tim mất.
“Chẳng ra gì, ai lại dùng cái cách nào để thổ lộ chứ? Cậu cũng không hỏi xem tôi có đồng ý hay không!”
Cậu ngước mắt nhìn cô sau đó rất biết nghe lời phải mà hỏi, “Vậy cậu có nguyện ý không?”
Phạm quy! Sao đột nhiên cậu ta lại dùng mỹ nam kế thế này? Từ Vãn Tinh điên cuồng nhắc nhở chính mình sắc đẹp sẽ hại người sau đó cực kỳ chính đáng nói: “Không muốn.”
Cậu nhìn thẳng vào mắt cô giống như không thèm dựa vào lời cô nói để phán đoán chân tướng.
“Vốn dĩ tôi còn định từ từ.”
“Thế, vì, vì sao lại đột nhiên gia tốc?”
“Không nhịn được.” Cậu nhẹ tặc lưỡi, giống như tự giễu, “Tuy nói có người nào đó sẽ bị vả mặt nhưng ngẫm lại thì loại chuyện này nên để tôi chủ động.
Cậu yên ổn đứng trước mặt tôi là được rồi, nếu thật sự có ngày cậu bị vả mặt ——”
Cô ngừng thở, nghe thấy cậu nghiêm túc nói tiếp một câu: “Tôi sẽ đau lòng.”
Tốc độ tim cô đập lúc này đúng là nhanh tới độ có thể qua đời bất kỳ lúc nào.
Nếu giờ phút này cô còn không hiểu giữa bọn họ đang có chuyện gì thì Từ Vãn Tinh không phải EQ thấp mà là chỉ số thông minh có vấn đề.
Từ trước tới giờ cô chưa từng trải qua chuyện này, dù Vệ Đông thích, Vạn Tiểu Phúc cảm kích, những người khác phái cố ý hay vô tình tới gần thì với cô cũng chẳng có gì khác biệt.
(Cùng ghé qua runghophach.com để đọc thêm truyện hay) Cuộc đời cô chỉ biết tới quán sủi cảo ở chợ đêm, quán mạt chược và các môn khoa học.
Thời khắc duy nhất cô có thể xưng vương xưng bá và tỏa hào quang có lẽ chính là những lần cô thay đám đồng đội của mình ra mặt.
Nhưng những lúc ấy tim cô chưa từng đập nhanh như thế này.
Cô cũng sẽ không hít thở khó khăn, đầu óc cũng không choáng váng giống như pháo hoa nổ tung, bên tai là tiếng gầm rú thật lớn, trong đầu nổ oành và không còn chút năng lực tự suy nghĩ nào như lúc này.
Lúc này trong lòng cô chỉ có duy nhất một cảm giác đó là vui mừng.
Cô lẩm bẩm nói: “Yêu sớm là không đúng, nếu để sư gia và sư thái biết thì không chỉ nhân tính bị diệt sạch mà chúng ta cũng xong đời đó.”
Sau đó cô nghiêng đầu có chút tuyệt vọng mà nhìn đối phương, “Vì sao cậu không đợi tới khi tốt nghiệp cấp ba?”
“Bởi vì không muốn đợi.”
“Cậu rất vội ư, vội đi thi đại học sao?”
Cậu trầm ngâm một lát mới thong dong cười nói, “Phải, tôi rất gấp.
Dù sao với một người ngây ngô như cậu thì có lẽ phải đợi tới khi thi xong đại học thật ấy chứ.”
“……”
Bức màn rộng mở, cảnh sắc bên ngoaài cửa sổ sát đất yên tĩnh.
Núi tuyết nổi bật trong màn đêm, nó an tĩnh lại mỹ lệ, ánh trăng đã không còn, chỉ có những ngôi sao dần xuất hiện.
Hai người sóng vai ngồi cùng nhau, hoảng loạn qua đi thì không khí giống như trở nên sền sệt.
Từ Vãn Tinh ngửa đầu nhìn bầu trời, mãi sau mới nói: “Bắc Đẩu thất tinh.”
“Cậu biết là bảy ngôi sao nào không?”
“Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, còn có ——” cô rơi vào trầm tư.
“Còn có Ngọc Hành, Khai Dương và Dao Quang.”
“Có mỗi cậu thông minh.” Cô trợn trắng mắt.
Cậu cũng không so đo mà hỏi lại: “Vì sao nó lại được gọi là Bắc Đẩu thất tinh?”
“Bởi vì nếu nối bảy ngôi sao này thì sẽ thành cái gáo múc rượu ở thời cổ đại.” Từ Vãn Tinh lé mắt nhìn cậu, “Tiếp theo có phải cậu lại hỏi tôi vì sao cán của chòm sao này lại chỉ về phía bắc đúng không?”
“Xin lắng nghe.”
“Ở các mùa và thời gian giống nhau chúng nó sẽ đồng thời xuất hiện ở những vị trí khác nhau trên bầu trời.
Người xưa sẽ dựa vào vị trí của chòm Bắc Đẩu thất tinh để quyết định mùa, cán của nó chỉ về hướng đông sẽ là mùa xuân, hướng nam là mùa hè, hướng tây là mùa thu, hiện tại là phía bắc vì thế nó là mùa đông.”
Cô rất đắc ý liếc cậu một cái hỏi, “Tôi đoán đúng không hả thầy Kiều?”
Bộ dạng tự phụ này của cô khiến người xem không nhịn được cười.
Kiều Dã: “Đừng nhìn tôi như thế, cũng đừng gọi tôi là thầy Kiều.”
“Vì sao?”
“Vì nó mang lại cảm giác phạm tội.”
Từ Vãn Tinh lập tức bị nghẹn, “Phạm tội gì?”
“Chính là tội vừa rồi.”
“……”
“Có muốn tái phạm một lần hay không?” Cậu cười cười hỏi.
Từ Vãn Tinh mặt không biểu tình cầm lấy di động cảnh cáo: “Trong giây cậu không rời khỏi phòng tôi thì tôi sẽ báo công an luôn.”
Cậu thấp giọng cười sau đó đứng lên, lại cầm lấy ấm nước đi tới phòng tắm lấy nước và cắm điện đun, “Nên thay nước ở túi chườm nóng rồi, đợi đổi xong tôi sẽ đi.”
Trong phòng từ yên tĩnh nay vang lên tiếng nước sôi lộc cộc, kỳ thật cũng chỉ mất vài phút.
Cậu đun hai ấm nước, lại rót đầy hai cái túi kia, trong lúc ấy cô nằm trong ổ chăn chờ.
Ngoài cửa sổ có mấy ngôi sao đang nhìn lén, trong phòng thì có Từ Vãn Tinh cũng đang nhìn bóng dáng cao lớn mảnh khảnh kia.
Giờ phút này mọi thứ thực yên lặng.
Trước khi khép cửa cậu tắt đèn giúp cô rồi nói: “Ngủ ngon, Từ Vãn Tinh.”
Cô nín thở cuộn tròn trong ổ chăn, yên lặng nhìn người đứng ở cửa, lúc cậu đóng cửa rời đi mới lẩm bẩm một câu: “Ngủ ngon, Kiều Dã.”
Sau nụ hôn bất ngờ không tiêu chuẩn kia cả hai người đều yên lặng không nói gì.
Vậy hiện tại là thế nào?
Từ Vãn Tinh lăn qua lộn lại, mê mang nhưng khó mà đi vào giấc ngủ.
Có điều không nói gì có lẽ cũng là chuyện tốt, lúc này chính là điểm mấu chốt, nếu thật sự yêu đương thì cô cũng sợ hãi.
Bạn gái là khái niệm cách cô quá xa, trước kia cô không nghĩ tới, một năm này cô cũng đừng nghĩ tới thì tốt hơn.
Học lệch, đánh nhau và mạt chược đã là căn bệnh trầm kha của cô, nếu thêm yêu sớm nữa mà để lão Từ và sư gia biết thì đại khái là cô đừng mơ thấy ánh rạng đông.
Cô ôm cái túi chườm nóng, chân quặp một cái thế là cả người đều ấm áp.
Cô siết chặt tay ôm nó, khóe miệng cong lên rồi nhắm mắt.
Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp.
Từ Vãn Tinh trằn trọc đến nửa đêm, vất vả lắm mới ngủ được nên đương nhiên ngủ quên.
Mập Mạp ở bên ngoài loảng xoảng loảng xoảng gõ cửa, “Dậy ngay Từ Vãn Tinh? Ra ăn cơm sáng!”
Lúc này cô mới mơ màng bừng tỉnh rồi cầm lấy di động nhìn thời gian và phát hiện trong lúc mơ màng cô đã tắt báo thức và ngủ tiếp.
“Dậy đây, dậy ngay đây!”
Cô xuống giường bắt đầu một trận gà bay chó sủa, lại mặc quần áo, rửa mặt, buộc tóc đuôi ngựa và ra ngoài.
Nhà nghỉ cung cấp bữa sáng đơn giản, mỗi người một quả trứng gà, màn thầu và sữa bò.
Mọi người đều ngồi ở bàn lớn ăn gần xong, chỉ có mình cô tới chậm.
Lúc cô hấp tấp chạy vào nhà ăn thì tầm mắt lập tức nhìn về phía Kiều Dã.
Cậu mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, bên ngoài là áo lông màu xám nhạt, nhìn qua thoải mái lại đẹp đẽ.
Giây tiếp theo cô nhanh chóng rời tầm mắt bởi vì gò má lại bắt đầu nóng lên.
Con mẹ nó, rốt cuộc cô thẹn thùng cái gì? Còn có để người ta sống không?!
Mập Mạp: “À, nhanh gớm.
Tôi còn tưởng đám con gái các cậu trang điểm chải chuốt gì đó chắc cũng tầm nửa giờ trở lên cơ đấy.
Cậu chỉ mất phút đúng là lợi hại.”
Đại Lưu bổ sung: “Đại ca không phải đám ẽo ợt kia, đối với đại ca thì không có chuyện trang điểm chải chuốt gì gì đó đâu.”
Từ Vãn Tinh ngồi xuống bên cạnh Kiều Dã —— bởi vì những chỗ khác đã kín, không biết vì sao chỗ này lại trống, chẳng lẽ cậu ta cố tình?
Cô vừa tiện tay cầm lấy một cái màn thầu nhét vào miệng Mập Mạp vừa nói: “Màn thầu cũng không chặn được miệng của cậu, miệng rộng quá rồi đó.” Sau đó cô lại quay qua hỏi: “Hả, ai lấy cho tôi nhiều đồ ăn như thế, người tốt sẽ được cả đời bình an đó.”
Bữa sáng tự phục vụ chính là đến sớm ăn sớm, đến muộn sẽ chẳng còn bao nhiêu đồ ăn.
Nhưng riêng đĩa của cô mỗi thứ đều có một chút, trứng gà còn được hai quả.
Xuân Minh thong thả ung dung xé màn thầu trong tay rồi ưu nhã nói: “Còn có thể là ai, học bá luôn thận trọng sợ cậu tới chậm không ăn được thứ tốt chứ sao.”
Nói xong cậu ta ném cho Từ Vãn Tinh một ánh mắt thâm sâu.
Cô đang gặm trứng gà nghe thấy thế thì nghẹn hết cả cổ.
Vừa mới ho một tiếng người bên cạnh đã đưa một cốc nước tới.
Dưới ánh mắt càng thêm nóng bỏng của Xuân Minh cô đón cũng không được, mà không đón cũng dở.
Cuối cùng cô lựa chọn yên lặng cầm cốc nước uống sạch.
Đây coi như nước vong tình đi thôi!
Mập Mạp vẫn không vì cái màn thầu kia mà im miệng, trên đường tới núi tuyết cậu ta vẫn dây dưa vấn đề vừa rồi ——
“Này, không phải mình có ý gì đâu nhưng là anh em tốt nên mình vẫn thật sự lo lắng cho Từ Vãn Tinh.
(Hãy đọc ở trang chính chủ: runghophach.com) Cậu ta hoàn toàn không có tí nữ tính nào thì làm sao tìm đối tượng đây?”
Xuân Minh lại ngó khắp nơi nói, “Cậu không phải nhọc lòng, thẩm mỹ của mỗi người khác nhau, nói không chừng có người lại thích kiểu này á?”
Nói xong cậu chàng quay đầu lại thân thiết mà chọc Kiều Dã, “Tôi nói có đúng không hả học bá?”
Sau đó cậu ta lại điểm danh Vạn Tiểu Phúc, “Lớp trưởng nói đúng không?”
Không đợi hai kẻ kia đáp lời Mập Mạp đã gào ầm lên, “Đùa cái gì thế, thẩm mỹ khác nhau chứ có phải mù đâu.
Nhìn đại ca của chúng ta xem, cả người là bản sắc anh hùng, lúc đánh nhau luôn mạnh mẽ như xẻ núi ngăn sông, làm gì có ai mù đi thích kiểu con gái ấy?”
Từ Vãn Tinh thẹn quá thành giận lập tức túm cổ áo cậu ta mắng, “Có gan thì cậu nói lại lần nữa xem???”
Mập Mạp: “Ô ô ô, tôi vừa nói cái gì ấy nhỉ? Mọi người xem, đây đúng là manly chết đi được.
Học bá cứu tôi với!”
Mập Mạp đi giữa Kiều Dã và Từ Vãn Tinh thế nên lúc này cậu ta khẩn khoản nhìn về phía Kiều Dã tìm kiếm trợ giúp.
Kiều Dã nhìn Từ Vãn Tinh sau đó áy náy nhìn Mập Mạp nói: “Tôi đánh không lại, thương mà không giúp gì được.”
Mập Mạp bị ăn đòn một trận thì căm giận lên án Kiều Dã: “Cậu thấy chết mà không cứu!”
Người an ủi cậu ta chính là Xuân Minh.
Cậu ta đi tới trước vỗ vỗ vai người anh em và nói, “Được rồi, người ta cũng không phải thấy chết không cứu, người ta thị lực không tốt nên không nhìn thấy mà thôi.”
Mập Mạp sửng sốt, “Sao lại không nhìn thấy? Thị lực của cậu ta không tốt á? Sao thị lực không tốt lại không chịu đeo kính?”
Kiều Dã nhìn Xuân Minh, đáy mắt có ý cười.
Có những chuyện chỉ có người thông minh mới thấy rõ ——
Kẻ nào mù mới thích kiểu con gái như thế ư?
Ừ, vậy cậu đúng là mù rồi.