Ngân Doanh và Triết Minh phải cố gắng lắm mới không để bản thân bị cuốn vào cơn lốc xoáy đáng sợ kia. Phạm vi cách Phong Mộc hơn hai km hoàn toàn không có một sinh vật tồn tại, mặt đất tưởng chừng như muốn nứt ra, các luồng khí len lỏi qua các khe đất bay lên tỏa trong không gian, nó nhẹ, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy áp bức. Điều đó khiến ta nghĩ rằng nếu lại gần Phong Mộc thì liệu cơ thể có bị cơn gió kia nghiền nát không. Ngân Doanh nhíu mày quan sát cơn lốc bao quanh Phong Mộc. Nó thật dữ dội, làm cách nào có thể vượt qua nó? Trong lúc cô còn đang miên man suy nghĩ thì Triết Minh vô thức tiến lại gần, bên trong cơn lốc ấy, cậu cảm giác như có ai đó đang gọi mình. Tiếng gọi:"Mau lại đây!" liên tục vang trong trí óc cậu, đầy quyến rũ và mê hoặc, thanh kiếm giắt bên hông lay động mãnh liệt, ánh sáng màu lam rực lên như muốn cảnh báo một điều gì đó.
- Phong Mộc... - Âm thanh phát ra từ cổ họng của Triết Minh mang theo nồng đậm ham muốn.- Ta nhất định phải có được nó. Phong Mộc...
Ngân Doanh chợt phát hiện ra hành động lạ thường của Triết Minh, cả cơ thể của cậu ta đã sát rạt với khoảng càn quét của cơn lốc, miệng cậu ta mấp máy, đôi mắt vô hồn, mơ hồ.
- Không lẽ...
- Phải chiếm lấy Phong Mộc...- Cánh tay Triết Minh vươn ra, gần chạm tới cơn lốc thì ngay lập tức đã bị thứ gì đó đập vào người hất ra.
Triết Minh đau đớn rên lên một tiếng rồi mới mơ hồ chống người từ dưới đất đứng dậy, đầu cậu truyền đến một cơn đau khó chịu, Triết Minh đưa tay lên trán thì thào:
-Chuyện gì vậy?
- Ngu ngốc. Không ngờ cậu lại yếu đuối như vậy.- Ngân Doanh đứng thẳng tắp, liếc đôi mắt lạnh nhìn cậu.
- Tôi...
- Người có tham vọng sẽ dễ dàng bị bóng tối của Phong Mộc nuốt chửng, nó là linh vật nhưng cũng có năng lượng tà ác có thễ nghiền nát con người. Thật hối hận khi đã đem cậu theo. Một rắc rối.- Ngân Doanh nói bằng chất giọng lành lạnh ẩn chứa sự bất mãn.
- Không phải như vậy... tôi chỉ là...
- Tôi không muốn nghe lý do của cậu. Tạm thời ngồi đó mà tìm cách xóa bỏ tham vọng của mình đi.
- Tôi không hề có tham vọng. Tôi không muốn quyền lực hay bất kì thứ gì, tôi chỉ muốn...
- Tham vọng không nhất thiết liên quan đến quyền lực hay sức mạnh mà nó đơn thuần có thể là nhưng ham muốn về những thứ không thuộc về mình.- Nói xong Ngân Doanh bỏ đi, cô đi quanh cơn lốc cẩn thận quan sát quy luật chuyển động của nó.
Triết Minh ngồi ngẩn người nhìn cơn lốc trước mặt, cơn lốc có thể cuốn phăng mọi thứ nhưng liệu nó có thể cuốn phăng mọi phiền muộn của cậu. Triết Minh thơ thẩn nhớ về lần đầu tiên cậu được mang đến cùng điện tráng lệ của hoàng tộc, được nhìn thấy người cha mà cậu luôn khao khát, từ nhỏ sống với người mẹ điên loạn, Triết Minh đã chịu nhiều dày vò, cậu bị những đứa trẻ khác trêu chọc là không có cha, điều đó khiến cho cậu càng thêm khao khát có tình yêu thương của người cha hơn. Thế nhưng đôi mắt lạnh lùng và khinh bỉ như nhìn một thứ rác rưởi của ông ấy khiên niềm khao khát ấy như bị vỡ vụn. Cũng từ đó cho dù cậu cố gắng thế nào, cho dù cậu có giúp ông ấy đến thế nào, cho dù cậu trở thành một vị tướng hùng dũng, một hoàng tử xuất sắc cũng không sánh bằng những hoàng tử công chúa có mẹ là tiểu thư nhà quyền quý. Trong mắt họ cậu chỉ là một tên tạp chủng, là một vật hi sinh mà thôi. Nói vậy chẳng lẽ tham vọng của cậu lại là được cha yêu thương sao? Một Phong Mộc có thể hoàn thành ước nguyện của người sở hữu được nó liệu có hoàn thành được không? Người có thể ngồi trước cơn lốc dữ dội suy nghĩ về quá khứ có lẽ cũng chỉ có cậu thôi.
- Suy nghĩ xong rồi chứ?- Ngân Doanh tới gần hỏi.
- Tôi tự hỏi là cô không có tham vọng gì sao? Cô hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của Phong Mộc.
- Tôi có.- Ngân Doanh đáp.
- Vậy tại sao?
- Một tham vọng rất lớn. Ngay cả Phong MỘc cũng không thể đáp ứng được.
- Không thể nào!- Triết Minh ngạc nhiên.
- Cho dù là linh vật hay thần thánh đều có những điều không thể làm được. Hơn nữa tôi chỉ tin vào chính bản thân mình.
Triết Minh nhìn bóng lưng vốn gầy yếu của cô gái trước mắt giờ lại trở nên thật to lớn và vững chắc, mang theo chút cô đơn. Chỉ tin vào chính bản thân mình sao? Như vậy không phải càng đáng thương hơn sao? Nhưng... quả thật đối với cậu đó là điều đúng đắn.
- Tạm thời chúng ta chưa tiếp cận được Phong Mộc. Đến khi tôi tìm được cách tôi cần mượn sức mạnh của cậu.
- Tôi có thể sao.?
- Mặc dù cậu còn yếu nhưng chẳng còn cách nào khác. Để tôi có thể hồi phục lại năng lượng của mình cần rất nhiều thời gian, tôi không có đủ kiên nhẫn. Cho nên tôi sẽ hướng dẫn cậu dùng năng lượng của mình một cách tốt nhất.
- Vậy tôi được đi theo... là vì... không phải đúng không?
- Đúng vậy!- Ngân Doanh không do dự nói.
- Không cần thẳng thắn vậy chứ.- Triết Minh cười méo xệch.
Cùng lúc ấy, lăng thành, Lăng thành chủ đang tiếp đón quốc sư và đại hoàng tử.
- Chuyện của Lăng Duẫn chúng tôi cũng rất tiếc. Nhưng chúng ta cũng không thể bỏ qua đại sự được.-Quốc sư nói.
- Tôi biết.- Lăng thành chủ lãnh đạm nói.
- Chỉ là một mạng người nhỏ nhoi thôi mà, có gì quan trọng chứ. Ta cũng nói thẵng luôn, phong tộc các người chỉ là phục vụ cho hoàng tộc nhưng mà gần đây phụ hoàng ta cảm thấy các người ngày càng quá quắt nên muốn thu hồi lại quyền lực của các ông và đưa những người của phong tộc vào quân đội. Ta nghĩ các ông nên biết ơn vì điều đó.- Đại hoàng tử nói bằng giọng điệu như ban ơn cho người khác, thái độ của hắn khiến hộ vệ phong tộc hết sức khó chịu.
Vẻ mặt của Lăng thành chủ cũng tối sầm lại, hai bàn tay ông vô thức xiết chặt lại.
- Chuyện đó không thể. Tôi có trao lại quyền lực nhưng tuyệt đối sẽ không để người của phong tộc vào quân đội. Đừng ép chúng tôi làm phản. Đừng quên nếu không có phong tộc thì không có Hoàng tộc các người.
- Phản. Phản rồi. Ông nghĩ mình là ai mà có thể nói như thế.- Đại hoàng tử tức giận nói.
- Đại hoàng tử khoan hãy nóng giận. Chúng ta vẫn nên để cho ông ấy suy nghĩ kĩ.- Quốc sư nhẹ giọng lên tiếng, khuôn mặt ông ta vẫn giữ nụ cười nhưng rất giả dối.- Ba ngày sau hãy đưa ra câu trả lời của mình. Chúng tôi chờ câu trả lời của ông, hãy suy nghĩ cho kĩ. Vận mệnh của phong tộc đều dựa vào ông.
Lăng thành chủ nhìn theo bóng lưng hai người rời đi đôi mắt hiện lên sự phức tạp. Ba ngày, phải nhanh lên.
Trên bầu trời, một con chim bồ câu bay lượn rồi lại đáp lên vai quốc sư. Ông ta lấy ống tre nhỏ trên chân bồ câu rồi thả nói bay đi. Ông ta nhếch miệng nhìn bức thư.
- Ra là vậy. Phong Mộc đến cùng cũng sẽ thuộc về ta mà thôi.