Khi Ngân Doanh đang nhắm mắt lại,tập trung tinh thần cảm nhận không khí xung quanh thì một chàng trai trẻ trông mới hai mươi hối hả chạy đến:
- Thiếu chủ!Rốt cuộc sáng giờ cậu đi đâu vậy hả?Các tộc trưởng đã bắt đầu họp.
- Giải quýêt một chút rắc rối thôi!Mai Tuyết đâu rồi?
- Mai tiểu thư đang ở gian nhà phụ phía tây,tiểu thư đã đợi thiếu chủ từ sớm!
- Chúng ta mau đến đó thôi!Đi nào!- Thiên Kì phất tay ra dấu với Ngân Doanh.- Tôi sẽ sắp xếp chỗ cho cô.
Ngân Doanh khẽ gật đầu,bước đi giữ khoảng cách với Thiên Kì và chàng trai kia.Cô đồng thời cũng phát hiện những người xung quanh mặc dù như đang làm việc nhưng ánh mắt lại nhìn cô hiếu kì.
Ba người tiến đến tòa thành lớn đằng xa.Vừa nhìn thấy Thiên Kì,người gác trên thành ra dấu xuống bên dưới,cánh cửa thành dần mở ra,đây là nơi ở của thành chủ,bên trong phân thành nhiều gian nhà khác nhau,to lớn và trang trọng.Người hầu bên trong thấy cậu cúi người chào kính cẩn.
Ba người bọn họ không tiến thẳng gian nhà chính mà lại rẽ qua đến gian nhà phụ phía tây.Thiên Kì một mực lờ đi lời nói khẩn cầu van cậu đến sảnh đường,tham gia cuộc họp gia tộc.
- Kệ cậu!Chủ nhân có trách phạt cậu tôi cũng không quan tâm!- Anh chàng rốt cuộc cũng không nhịn được mà hét lên,hai tay khoanh trước ngực,bước đi đùng đùng,miệng lẩm bẩm bất mãn.
Thiên Kì đẩy cánh cửa gỗ bước vào bên trong.Hương thớm tinh tế của hoa xộc vào mũi,mùi hoa không nặng lại thanh ngát,dễ chịu.
Đi theo lối đi nhỏ,cả ba thẳng tiến đến một cái chòi được dựng bên trong,nơi một thiếu nữ xinh đẹp,phong phạm hiền thục,thùy mị,chậm rãi pha trà.
- Mai Tuyết!- Thiên Kì nhẹ giọng gọi.Giọng nói chất chứa sự ôn nhu chân thật.
- Anh đến rồi!Em còn nghĩ anh đang bị giữ chân bên kia chứ!- Người thiếu nữ nở nụ cười sáng như ngọc thanh khiết.
- Anh trốn!Mà đến đây có chuyện nhờ em đây!- Thiên Kì thoải mái ngồi một bên,tay nâng chén trà mới pha,chà xát trong lòng bàn tay nói.
- Chuyện gì?
- Tạm thời để cô ấy ở lại đây được không?- Thiên Kì đánh mắt về phía Ngân Doanh.
- Cô ấy là...
- Một người bạn anh mới quen,người bước ra từ vành đai gió!
- Thật không?- Mai Tuyết che miệng lộ vẻ kinh ngạc,ngay sau đó liền tỏ vẻ ngưỡng mộ nói.- Cô ấy thật tuyệt.Cô bao nhiêu tuổi rồi?
- Mười lăm!
- Mười lăm???Ôi mèn ơi!Chỉ mới mười lăm mà thực lực của cô đã đến mức đó!Thật đáng ngưỡng mộ!
- Anh cũng mới mười lăm nè?Sao không thấy em ngưỡng mộ anh?
- Chuyện của anh khác!- Mai Tuyết đứng dậy kéo Ngân Doanh ngồi xuống ghê cười nói.- Nếu cô không chê thì tạm thời hãy ở đây!Tôi cũng chỉ có một mình nên buồn lắm.
Ngân Doanh cảm thấy hơi bài xích với bàn tay của Mai Tuyết,có lẽ do bản thân cô không quen với hành động thân mật này,Ngân Doanh lặng lẽ rút tay lại,ậm ừ vài tiếng tỏ vẻ đồng ý.
- Nhưng cô đến đây làm gì?- Mai Tuyết tò mò hỏi.
Bản thân Thiên Kì cũng sực nhớ ra mình chưa hỏi,ánh mắt chăm chú nhìn cô.
- Bắt một người!Tôi nhận được thông tin hắn ở đây!
- Bắt người?Rốt cuộc người đó là ai?Trông như thế nào?Cô nói xem tôi có thể giúp được không?- Thiên Kì hỏi.
- Tôi chỉ biết tên hắn là Ares ngoài ra hắn có khả năng thay đổi dung mạo nên không rõ hình dáng.
- Chuyện này khó đây!Tạm thời cô cứ ở đây,tôi sẽ giúp cô điều tra.
Ngân Doanh ngạc nhiên trước thái độ và lời nói như đó là việc đương nhiên của Thiên Kì.Cô hỏi:
- Tại sao lại giúp tôi?Không sợ tôi sẽ phá hủy nơi này sao?Thực lực của tôi dư sức để làm truyện đó!
- Tôi là người đã yêu cầu cô đến đây nên việc của cô tôi cũng phải chịu trách nhiệm.Nhưng nếu cô xuất thủ tôi sẽ dốc sức ngăn cản!Thực lực của tôi đoán chắc cô cũng biết!- Thiên Kì nở một nụ cười tự tin.
- Nhưng tôi mạnh hơn cậu rất nhiều!Tôi khẳng định!- Ngân Doanh nói bằng khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc.Không hiểu sao nghe cô nói bằng những lời đó khiến người nghe cảm thấy buồn cười,lại không tức giận khi bị xem thường.
- Nếu thế khi nào chúng ta đấu một trận tôi muốn xem mạnh hơn ấy là như thế nào!Mai Tuyết em thay anh chăm sóc cô ấy,anh ghé qua sảnh đường một lát.Dù sao cũng phải có mặt để nghe kết quả bàn luận.- Thiên Kì dặn dò Mai Tuyết,vẫy tay nói với Ngân Doanh.- Tối tôi sẽ ghé qua!Tạm biệt.
Nhìn bóng cậu cùng chàng trai kia khuất dần,Ngân Doanh cảm thấy con người Thiên Kì rất kì lạ,dường như rất dễ tin vào người khác,có thể đó là điều tốt nhưng nếu tin lầm nó sẽ hại bản thân.
- Thiếu chủ!Để cô gái lai lịch không rõ đó ở lại có ổn không?- Chàng trai lo lắng hỏi.
- Lăng Tự!Ngươi từ khi nào lo đông lo tây vậy hả?Mà cô ấy có lai lịch chứ bộ,tên Ngân Doanh,mười lăm tuổi còn gì?
- Đó là lai lịch sao?Chúng ta còn không biết cô ấy đến từ đâu!
- Nhưng cô ấy là người tốt ta nghĩ vậy!Nếu nói đến những người cần lo không phải là mấy lão già giấu đuôi cáo kia sao?
- Thiếu chủ!
- Ta hiểu ngươi không cần lo,tự bản thân ta biết cân nhắc hành động của mình!- Thiên Kì cười trấn an Lăng Tự,người này lớn hơn cậu nhưng lại tính tình nhút nhát,lo nghĩ không đâu.
Lăng Tự chỉ biết thở dài một cái.
Gia tộc gió ẩn cư trong lãnh địa này,gia tộc được phân thành nhiều nhánh,mỗi nhánh đứng đầu bởi một tộc trưởng và đứng đầu trên tất cả là thành chủ,người nắm quyền cao nhất.
Sảnh đường,nơi diện ra của họp của những người đứng đầu gia tộc gió.Trên chiếc thảm lớn có hoa văn tinh xảo,người ngồi trên cùng,vị trí chủ trì là một người có mái tóc bạc dài,khuôn mặt nghiêm nghị,uy nghiêm.Hai bên là hai hàng năm người ngồi.
- Cha!- Thiên Kì gọi lớn.
- Lại đến trễ!Con có biết đây là lần thứ bao nhiêu không hả?Con có biết trách nhiệm mình phải gánh vác rất nặng nề không?
- Hey,hey.Con biết!Cho dù con ở đây,cho ý kiến cũng sẽ chẳng ai để tâm!Không phải vẫn có người không phục sao?- Thiên Kì ngả ngớn nói,ánh mắt ý vị nhìn xung quanh.
Lời cậu vừa nói ra,khuôn mặt già nua của vài tộc trưởng biến sắc,ảm đảm đi vài phần.
- Đó là do con không đủ để họ phục.Muốn người khác phục mình thì phải chứng minh cho họ thấy!
- Rồi rồi,con đến chỉ để nghe kết quả bàn luận mấy tiếng qua thôi!- Thiên Kì giơ hai tay nói.
- Hừ.Sứ giả của Hoàng triều sẽ đến vào ngày kia!Con lo chuẩn bị đi!
- Cha!Cha biết bọn họ không có ý tốt!Mới vừa rồi con vừa đây thuộc hạ của tên Đại hoàng tử kia một trận rồi!Hắn có ý định xâm nhập âm thầm vào đây!
- Con!Dù nói thế nào thì mấy đời gia tộc ta đều phụng sự cho Hoàng triều!Chúng ta mặc dù đã muốn thoái ẩn nhưng không thể làm tổn hại đến họ!
- Cha!Đó là lí do mà chúng ta không thể tự do được!Cơn gió phải được tự do,không thể bị kiềm hãm bởi bất kì lí do gì.Một cơn gió bị giam cầm mãi mãi không thể đạt được thứ nó mong muốn.
Thiên Kì nói xong lập tức xoay người rời đi mặc cho tiếng rống giận của cha cậu.Bước chân Thiên Kì vừa ra tới sảnh đường thì khựng lại.Cậu xiết chặt nắm tay của mình.Tại sao gia tộc của cậu phải lệ thuộc vào Hoàng triều xa xôi kia?Tại sao phải nhẫn nhịn để cho người khác lợi dụng?Gia tộc cậu là gia tộc gió,cơn gió có quyền nắm giữ cuộc sống của mình,tự do tung hoành,đó mới là những điều mà cậu khao khát.