Ngôi Sao Thất Lạc

chương 22

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Cam

Beta: Ù

Ngày mai Lục Việt Minh đi công tác, buổi sáng đã gọi điện thoại nói gần tối sẽ đưa chó tới đây.

Du Duyệt nhận lấy dây kéo, nhìn bên chân anh trống rỗng: “Những đồ dùng khác đâu?”

“Ở trong xe, để tôi đi xuống mang lên.” Nói xong anh xoay người đi ấn thang máy, Du Duyệt đứng ở cửa hỏi, “Anh ăn cơm tối chưa?”

“Về nhà ăn cùng ông bà nội xong mới tới.”

“À.” Kia cô đỡ phải gọi thêm một phần cơm hộp.

Lục Việt Minh cơ bản không ăn đồ ăn đóng hộp, nhưng cũng không quá kén ăn, trước kia khi làm nhiệm vụ thường là nén lương khô, thật sự khẩn cấp có cái gì thì ăn cái đó, quả dại, rau dại thậm chí là gà rừng thỏ rừng, nghe nói lúc ở ngoài huấn luyện bắt được rắn đều coi như thêm bữa ăn. Cơm nhà họ Lục rất tinh tế, mấy căn biệt thự đều được trang bị đầu bếp cùng giúp việc, với điều kiện này không đáng để anh tự làm khổ mình.

Du Duyệt nghi ngờ chính mình ở nhà họ Lục hai năm kia bị dưỡng béo, khi đó cô làm việc và nghỉ ngơi so với trước khi kết hôn và bây giờ đều đặn hơn nhiều, mỗi ngày chay mặn phối hợp, dinh dưỡng cân đối, trừ bỏ những ngày mưa gió vết thương cũ mơ hồ đau đớn, có khi Lục Việt Minh đi công tác quản không được cô phóng thích bản thân, ngày thường ngay cả cảm mạo phát sốt đều ít có.

Mập lên một chút cũng không có gì không tốt, khi cô còn nhỏ luyện tập nhảy cầu nên dáng người vẫn luôn rất mảnh khảnh, sau khi xảy ra tai nạn xe cộ thân thể vẫn luôn không tốt, mời chuyên gia dinh dưỡng có chuyên môn tới điều trị cũng không thấy tiến triển gì, chủ yếu người trong nhà khuyên cô không được, mỗi ngày ôn nhu nhỏ giọng lừa gạt, cũng không địch lại được ánh mắt bình tĩnh của Lục Việt Minh.

Lục Việt Minh ở nhà cô tuyệt đối không dám làm càn, điển hình là ăn cứng không ăn mềm.

Loại hình mỗi hộ gia đình một tầng, ngoại trừ đưa cơm hộp và bạn bè sẽ không có ai đến tầng này, Du Duyệt lát nữa không muốn mở cửa lại, dứt khoát để cửa mở, Lục Việt Minh tới có thể trực tiếp vào.

Cô dựa vào tâm lý có chút chủ quan, nhân viên đối ngoại của tiểu khu kiểm soát chặt chẽ, cửa ra vào tòa nhà lại là một trạm kiểm soát, an toàn không thành vấn đề.

Nào biết chuyện đầu tiên Lục Việt Minh lên lầu là chỉ trích cô: “Ở một mình sao có thể không cảnh giác như vậy? Hôm qua thành phố B vừa xảy ra một vụ cướp, em không đọc tin tức sao?”

Du Duyệt thừa dịp anh xuống lầu lấy đồ vài phút giải quyết bữa tối, đang đem mấy hộp cơm cùng một chỗ, chuẩn bị mang vào khu vực vứt rác của lầu ném đi, nghe anh nói chuyện ngữ khí nghiêm túc, theo bản năng dừng bước, ưỡn thắt lưng nhỏ đứng thẳng giữa phòng khách: “Tôi, tôi chỉ nghĩ anh đi một lát liền lên.”

“Vậy cũng không được.” Anh trở tay đóng cửa lại, sải bước đến gần cô, thân hình cao lớn tạo ra cảm giác áp bách từ trên cao nhìn xuống, Du Duyệt yên lặng lui về phía sau nửa bước, Lục Việt Minh bước tới gần, “Không phải ngày đầu tiên em ở đây, thỉnh thoảng xuống lầu dắt mèo còn có thể bị người khác xin chữ ký, muốn chụp ảnh chung, bọn họ quen biết em, biết em ở đâu, làm sao em đảm bảo mấy người kia đều là người tốt? Nếu họ có ý định gì với em, tình huống so với bên ngoài sẽ chỉ phức tạp hơn, những người sống ở đây em cũng không biết.”

Du Duyệt bị giọng nói gần như lạnh nhạt của anh làm cho sửng sốt, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, chịu không nổi ánh mắt lạnh lùng của anh, vội vàng cúi đầu xem mặt đất, hoang mang rối loạn nói: “Tôi về sau khẳng định sẽ không.”

Đích xác người ở chỗ này không phải phú thì quý, các loại phú N, đại quan N, đại quân N, người trong giới này, từ nhỏ đã gặp qua quá nhiều, có vài người tam quan so với người bình thường cũng không giống nhau, chuyện có thể dùng tiền dùng quan hệ giải quyết trong mắt bọn họ cũng không tính là chuyện to tát.

Du Duyệt biết Diệp Lâm có một người anh họ từng đua xe ở khu chợ sầm uất, đâm chết một đôi vợ chồng trung niên bày hàng ven đường thu dọn công việc về nhà, cuối cùng dùng vạn liền hòa giải xong.

vạn có thể là thu nhập công việc cả đời của một nhân viên văn phòng, đó vẫn là tình huống tốt hơn một chút, đại bộ phận công nhân có mức lương từ đến ngàn, vạn là số tiền lớn không dám nghĩ tới.

Nhưng trong mắt kẻ có tiền ở cấp bậc này, vạn chỉ là một chiếc xe, một cái đồng hồ đeo tay, một khoản phí chia tay bạn giường, dùng để mua hai mạng người, bọn họ ngay cả mắt cũng không chớp một cái.

Có một số chuyện không ngoài ý muốn, cô cũng đã nghe nói qua, cô là nhân vật của công chúng, nếu thật sự bị loại cặn bã này để mắt tới có lẽ sẽ không dễ dàng tránh được, nhưng hiện tại cô và nhà họ Du có mâu thuẫn, lại ly hôn với Lục Việt Minh, một mình ở thành phố A không có người thân quen, thật sự xảy ra chuyện muốn ngụy trang thành ngoài ý muốn cũng không phải là chuyện khó.

Du Duyệt nghĩ nghĩ lại nhịn không được rùng mình một cái, vừa rồi cô còn ở trong lòng chửi bới chồng cũ chuyện bé xé ra to, Lục Việt Minh quanh năm trà trộn vào thương trường, gặp qua chuyện bẩn thỉu so với cô còn nhiều hơn.

“Bây giờ em đang sống một mình, một người phụ nữ xinh đẹp sống một mình, lòng phòng ngừa không thể không có, đề phòng nhất định không thể quên, hiểu chưa?” Anh đưa tay sờ sờ khuôn mặt trắng bệch của cô, mang theo hương vị trấn an.

Nói tóm lại Du Duyệt xem như là một người trân trọng mạng sống, tuy rằng cô đối với cuộc sống không có quá nhiều nhiệt tình, cảm xúc bi quan tiêu cực, nhưng vẫn không nghĩ tới việc buông tha sinh mệnh. Con người đến đời này một lần, ngoại trừ thân thể này cùng ý thức bên trong, những thứ khác đều là mây bay, sống không có được chết không mang theo, cô còn trẻ, còn có một chặng đường rất dài phải đi, mặc dù nửa đời sau vẫn như cũ giống như bây giờ không có việc gì làm, chỉ có việc ngồi ăn rồi nằm chờ chết, vậy cũng phải sống để nhìn thấy cuối đời.

Bởi vậy cô đối với việc ngoài ý muốn theo bản năng kháng cự, đối với vụ tai nạn ngoài ý muốn càng ghét cay ghét đắng.

Lông mày xinh đẹp dựng thẳng lên lại giãn ra, lát sau mím môi không biết đang suy nghĩ cái gì, Du Duyệt giương mắt nhìn chồng cũ, đột nhiên thở dài một hơi, nhếch miệng cười với anh: “Cũng may lúc trước chúng ta hòa bình tách ra, quan hệ không nháo đến quá cứng nhắc, những người đó khẳng định coi chúng ta là chỉ là bạn bè, bọn họ không để tôi vào mắt, ít nhiều còn phải cố kỵ mặt mũi của anh và nhà họ Lục.”

Biểu tình Lục Việt Minh buông lỏng một chút, thấy Du Duyệt lưu luyến cọ cọ hai má trong lòng bàn tay anh, ngoài miệng lại may mắn vì chuyện chia tay hòa bình, anh hơi giật mình, lập tức thu tay lại, nhìn về phía hai túi nilon trong tay cô: “Ăn cơm hộp?”

“Ừm, tôi nấu ăn không ngon lắm.”

“Hẳn nên mời một đầu bếp.”

“Không thích trong nhà có người xa lạ.”

“Tiểu khu có quản gia phục vụ /, trước bữa ăn một tiếng bảo bọn họ tới đây làm rồi đi, em ngày thường vệ sinh không phải quét dọn như vậy sao?”

“Thỉnh thoảng cũng sẽ tìm, không phải bên cạnh còn có một khách sạn lớn sao? Tôi thường gọi bữa ăn của khách sạn để ăn, gọi cơm hộp cũng chọn một cửa hàng chế biến sạch sẽ, không phải là loại không có giấy phép kinh doanh.”

Lục Việt Minh còn muốn nói gì đó, Du Duyệt thấy biểu tình anh có chút hòa hoãn, tâm tình căng thẳng chậm rãi thả lỏng, cô lắc lắc túi xách trong tay: “Trước tiên anh tìm chỗ để đồ dùng đi, tôi đi vứt rác.”

Lục Việt Minh đành phải thôi, xoay người đi lấy đồ vật.

Lần này thời gian đi công tác dự kiến một tuần, nếu tiến triển thuận lợi, có thể ba bốn ngày liền trở về thành phố A, phòng ngừa vạn nhất anh vẫn chuẩn bị khẩu phần ăn mười ngày cho hai chú chó, thực tế không có bao nhiêu, Hà Thủ Ô là chó nhỏ, Đại Bạch già rồi ăn uống không tốt, sức ăn không lớn.

Hai sợi dây kéo chỉ sợ không phải dùng đến, Hà Thủ Ô nhát gan không thích ra ngoài, thể lực Đại Bạch kém cũng không muốn ra cửa, chính là mỗi ngày dọn dẹp vệ sinh phiền phức một chút, ở lưng chừng núi bên kia chúng nó sẽ đi vệ sinh ở hậu viện, người giúp việc mỗi ngày quét dọn vệ sinh cùng xử lý, Du Duyệt ở nơi này là tầng trệt, Đại Bạch tự mình đi vệ sinh khả năng cũng bởi vì không quen thuộc hoàn cảnh.

Ngoài ra còn có hai cái ổ chó để chúng ngủ quen, hai gói đồ ăn nhẹ và một vài que mài răng.

Mèo của Du Duyệt vẫn rất thân Đại Bạch và Hà Thủ Ô, ở cùng nhau khoảng hai năm, không xa lạ gì với nhau, cách nhau gần một năm gặp lại hai bên đều rất kích động, Hà Thủ Ô ở trong phòng khách chạy hai vòng, cái đuôi nhỏ lắc thành cánh quạt, Đại Bạch nhìn qua tinh thần tốt hơn một chút, cúi đầu cùng Quý Báu đỉnh đỉnh trán.

Cô ném rác xong trở về, liếc mắt một cái nhìn thấy chó mèo chơi thành một đoàn, nhịn không được theo tâm tình vui sướng hẳn lên, đi qua sờ sờ cằm Đại Bạch: “Chúng nó còn nhớ rõ đối phương.”

Lục Việt Minh nói: “Cũng không xa nhau quá lâu.”

“Quả thật, còn chưa tới một năm.”

“Ừm.”

Đại Bạch ho khan, hai tiếng ngắn ngủi giống như tiêu hao hết khí lực, nó nằm sấp tại chỗ, đầu đặt lên mu bàn chân Du Duyệt, thở dốc nặng nề.

Nụ cười Du Duyệt nhạt đi, tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Đại Bạch: “Nó như vậy bao lâu rồi?”

“Không lâu sau khi chúng ta ly hôn.” Lục Việt Minh đặt thức ăn cho chó và đồ ăn vặt vào tủ trong phòng bếp, chậm rãi đến gần, ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh cô, “Đại Bạch và Quý Báu rất thích em, tôi nghĩ trong khoảng thời gian cuối cùng nó muốn ở chung với em nhiều hơn.”

“Ừm, tôi nhất định sẽ chiếu cố chúng nó thật tốt.”

“Làm phiền em.”

“Còn giống như trước đây chứ?” Hai năm kết hôn, cô ở nhà hầu hết thời gian, hai chú chó cũng là cô chiếu cố nhiều hơn một chút.

Lục Việt Minh nói: “Hà Thủ Ô không có gì thay đổi, thịt sống em mua cho mèo mang theo một phần, Đại Bạch hiện tại không ăn cái kia, thức ăn cho chó cũng không nên trực tiếp cho nó ăn, nước sôi ném mấy lá bắp cải vào, thức ăn cho chó dùng canh rau ngâm mềm, không nên để quá lâu, để nguội nó dễ bị đau bụng, để ấm thì tốt hơn, đồ ăn vặt cùng que mài răng, nó muốn ăn thì để nó ăn, không muốn thì thôi.”

Du Duyệt gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ, lại hỏi: “Muốn xuống lầu đi bộ mỗi ngày không?”

“Không cần, Hà Thủ Ô em biết đó, Đại Bạch hiện tại cũng không thích đi ra ngoài, nó không đi được quá nhiều.”

“Vậy tôi ở nhà chăm sóc rồi chơi với chúng nó nhiều hơn là được.”

“Ngồi cùng một lát rồi trò chuyện với nó là được, thời gian dài nó chịu không nổi, hiện tại giấc ngủ của nó rất lâu.”

“Ừm, đã biết.” Du Duyệt ngồi xuống, đem đầu Đại Bạch đặt trên đùi, “Anh lần này đi công tác mấy ngày?”

“Khoảng một tuần, có thể về sớm hơn, về sau sẽ rảnh rỗi vài ngày đặc biệt ở cùng Đại Bạch, sau đó đi bệnh viện thú cưng.”

Đi bệnh viện thú cưng làm gì trong lòng hai người biết rõ ràng, Lục Việt Minh không nói ra ba chữ kia trước mặt Đại Bạch, ánh mắt đi xuống, dừng ở cái mũi khô ráo của Đại Bạch: “Nếu như mấy ngày nay tình hình Đại Bạch đột nhiên xấu đi, nó thật sự thống khổ, em có thể dẫn nó qua trước, tuy rằng tôi muốn nó ở lại thêm một thời gian, nhưng… Có lẽ đó là một sự giải thoát cho nó.”

Du Duyệt do dự hai giây, đáp ứng: “Được.”

“Nếu như em có việc phải ra ngoài, tránh bữa cơm của chúng nó, để lại một chút nước sạch trong chậu nước là được, trước khi trời tối có thể trở về là tốt nhất, buổi tối không tìm được người Đại Bạch sẽ lo lắng.”

“Gần đây em cũng không có việc gì, không cần ra ngoài.”

“Nếu bạn thân của em lại tìm em uống trà chiều thì sao.”

Du Duyệt phản ứng một hồi mới biết anh đang nói chuyện hôm nay, giải thích: “Lúc trước ở khu nghỉ dưỡng đã nói với anh rồi, chuyện đi đội tuyển quốc gia nhậm chức, Triệu Khai Vũ đại diện cho bên kia tới đây thương lượng với tôi, bọn họ cho tôi một tháng để đưa ra quyết định, gần đây đoàn làm phim của San San đang đuổi kịp tiến độ, diễn xuất rất nhiều, anh lại đi công tác nước ngoài, thành phố A còn có ai mời tôi ra ngoài gặp mặt đâu.”

Lục Việt Minh trầm ngâm một lát, cất lời nói: “Tôi thấy cư dân mạng nói, em và Triệu Khai Vũ rất xứng đôi, em có hay không nghĩ tới …”

Du Duyệt ngắt lời anh: “Không có nghĩ tới, anh ta không phải kiểu tôi thích, tôi cũng không phải kiểu anh ta thích, người ta bây giờ đã có bạn gái, tình cảm rất tốt.”

“Ừm.”

“Anh như thế nào còn xem bình luận vậy, bình thường không phải anh rất ít dùng Weibo sao?”

“Lúc bọn Trác Dật nghỉ trưa đang xem, tôi đi theo nhìn liếc mắt một cái.” Lục Việt Minh ngước mắt lên, nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn của cô, “Tôi cảm thấy nếu em muốn tiến thêm bước nữa, Triệu Khai Vũ so với Giang Lĩnh thích hợp với em hơn, anh ta đã trải qua rất nhiều chuyện, tính cách càng ổn trọng, tư tưởng càng thành thục cũng càng bao dung, Giang Lĩnh vốn được nuôi dưỡng rồi lớn lên trong sự bảo hộ của gia đình, rất nhiều chuyện còn cần nhà gái nhân nhượng, em đã rất mệt, cùng người như vậy ở bên nhau càng mệt mỏi hơn.”

Nếu không nói Lục Việt Minh hiểu cô, tuy rằng cô chưa từng nói qua, anh chính là có thể từ trong chi tiết hàng ngày nhìn ra cô rất mệt mỏi, Du Duyệt có chút muốn khóc, lại có chút buồn cười, cảm xúc mâu thuẫn đánh nhau trong đầu, bởi vậy nụ cười của cô mang theo một tia ủy khuất: “Yên tâm đi, tôi cũng không thích mẫu người như Giang Lĩnh.”

“Vậy em thích người như thế nào?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio