Editor: Nghiên
Beta: Ù
Cuối tuần có người hẹn đến để xem phòng, Du Duyệt cùng khách hàng đi dạo một vòng quanh nhà, ra một giá bán hợp lý, đối phương vô cùng động lòng, cô ấy liền nóng nảy nói giữ lại nhà cho mình, chờ khi có tiền lời kinh doanh, lập tức thanh toán toàn bộ số tiền.
Du Duyệt cũng không nóng nảy, lần này đi Tây Nam chơi bời khắp nơi với Lý Gia Vận, nói là đi xem phòng cũng không đi xem đàng hoàng, trình độ nhà ở Tây Nam vẫn kém thành phố A, các mẫu nhà đều chỉ trang trí qua loa đại khái, tản ra hơi thở của mười năm trước, giống như Lý Gia Vận miêu tả, già sắp rụng răng rồi.
Tình hình ngành bất động năm nay đang suy giảm, có khả năng sẽ nghênh đón một ngành sản xuất mới, có thể từ từ quan sát sau đó mới đưa ra quyết định.
Đối tượng mua phòng của cô nói rằng có thể trước năm mới sẽ thanh toán tiền, Du Duyệt tính toán tìm thời gian lại đi Tây Nam xem phòng ở đó, tốt nhất là một căn nhà hiện đại, Lý Gia Vận trong túi hạn hẹp chỉ có thể tạm thời mua một căn nhà để ở, cô không thiếu tiền nên muốn nhắm vào một căn hộ cao cấp tinh xảo, đặt mua một ít gia cụ và đồ dùng sinh hoạt. Đến lúc đó vừa vặn Lý Gia Vận sẽ trở về nghỉ phép, hai người trang trí một phòng xe lớn, mang theo ba con mèo một đường đi du lịch, sẽ đến đúng lúc trước năm mới, vừa vặn tốt.
Cô đáp ứng, miệng ước định, để tránh việc lâm thời có rắc rối xảy ra, đối phương cũng tương đối cẩn thận, sợ đến lúc đó nếu không gửi tiền đúng thời hạn sẽ vi phạm hợp đồng.
Phòng ở của Du Duyệt không nhất định phải bán đi, cô có thể ở Tây Nam cũng có thể thường xuyên trở về tiểu khu ở, chủ yếu là do chi phí kiềm giữ của biệt thự cao cấp rất cao, tuy rằng cô không sợ tốn kém nhưng cũng không muốn lãng phí mười mấy vạn một tháng, số tiền lãng phí kia cô có thể quyên góp cho học sinh nghèo, cô chính là một con người sống khá thực tế.
Lục Việt Minh không chủ động liên hệ với cô, nếu cô đã quyết định rời đi thì càng không thể chủ động nói lời tạm biệt, hai người không kéo đến nhau, nhưng lưu trữ phương thức liên lạc cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.
Người nhà họ Du có ý đồ muốn liên lạc với cô, gần đây thường xuyên có số điện thoại xa lạ gọi đến, những dãy số này đều thuộc thành phố G, Du Duyệt không nhận cuộc gọi nào cả.
Khi ở Tây Nam cô đã kéo số điện thoại của ba mẹ ra khỏi danh sách đen, bọn họ thử gửi mấy tin nhắn cho cô, luôn cố tình tránh đi đề tài liên quan đến lão gia tử, chỉ nói một chút chuyện nhỏ nhặt về cuộc sống thường ngày, chậm rãi ôn lại một chút tình thân.
Người nhà họ Du ngoại trừ ba mẹ hiền lành của cô ra, những người khác đều hận không thể hút sạch máu trên người cô, căn bản không có lưu luyến dư thừa nào. Đến cả Du Dương, có một số việc cô muốn tìm anh ta để xác nhận, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy thật ra cũng không cần, bằng mặt không bằng lòng nhiều năm như vậy, chân tướng của sự việc cũng đã không còn quan trọng nữa.
Hiện tại Du Dương vẫn muốn duy trì quan hệ anh em tốt đẹp với Diệp Lâm, cô kéo anh ta vào danh sách đen, anh ta cũng không hề quan tâm, lựa chọn của anh ta vẫn giống như lúc trước, Du Duyệt không ôm bất cứ hy vọng gì với anh ta nữa.
Cuộc sống nhỏ từng ngày trôi qua, cô vẫn giống như những năm qua ăn rồi lại ngủ, mỗi ngày đùa giỡn với mèo rồi lại tưới hoa, điều duy nhất khác biệt chính là tâm thái của cô đã thay đổi. Lúc trước cô luôn nghĩ mình ăn không ngồi rồi không có việc gì để làm, hiện tại mỗi ngày đều trôi qua nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn, cảm thấy cuộc sống như vậy không có gì không tốt.
Không cần lo lắng có thể đạt được yêu cầu của lão gia tử hay không, không cần buồn rầu hôn nhân tan vỡ sẽ mang đến cho gia tộc những rắc rối nào, không cần sợ hãi chồng mình bị Diệp Lâm ngoắc ngoắc ngón tay liền bỏ rơi cô không hề quan tâm.
Cô vẫn như cũ lựa chọn phương thức lãng tránh để giải quyết vấn đề, chỉ là lần này cô đã học được cách buông bỏ, giống như Lục Việt Minh nói đã đến lúc phải buông tay thì không thể cưỡng cầu, những điều mà cô luôn cố gắng chịu đựng, thống khổ vô cùng nhưng vẫn cố chấp nắm chặt tình thân mờ mịt không buông, đã không còn gánh nặng cũng được giảm bớt.
Cô không nợ nhà họ Du cái gì cả, cái gọi là công lao dưỡng dục, cô đã sớm trả lại một phần khi mang đến cho nhà họ Du thanh danh và vinh quang tốt đẹp, khi cô chấp nhận kết hôn với Lục Việt Minh vì lợi ích gia tộc, cô đã không còn nợ nần gì với nhà họ Du nữa, nếu lão gia tử vẫn thấy cô không xứng đáng là người của nhà họ Du, cô thậm chí nguyện ý từ bỏ dòng họ đã luôn mang đến áp lực đè nặng trên vai cô.
Ba mẹ cô cũng không hề nói về sự hòa thuận trong gia đình hay khuyên nhủ cô hiếu thuận với lão gia tử nữa, đôi khi bọn họ sẽ oán giận Du Dương đã đủ lông đủ cánh, dù có tính toán gì cũng không nói với người nhà nữa, rất ít khi nói về nhà họ Du với Du Duyệt. Có thể là do lần trước bị cô chặn số nên sợ hãi, Du Dương không thật sự thân mật với bọn họ, nhưng vẫn theo mong muốn của họ làm một đứa con gái hiếu thảo dịu dàng biết quan tâm chăm sóc, không để họ cảm thấy đau lòng vì con gái rồi lại cảm thấy tuổi già không viên mãn.
Du Duyệt chuyển biến như vậy khiến ba mẹ cô rất vui mừng, bọn họ sớm nên như vậy, khi Du lão gia tử buộc cô phải xin lỗi Diệp Lâm họ đã nên mang cô đi thật xa, bọn họ bỏ lỡ một lần kia, hiện tại không thể mắc thêm lỗi lầm nữa, sự nhẫn nại của cô vẫn luôn có mức độ.
Ba gọi điện thoại cho cô, dùng giọng điệu nài nỉ muốn cô trở về ở với họ vài ngày, cũng bảo đảm tuyệt đối sẽ không để lão gia tử bước vào cửa nửa bước.
Du Duyệt hẹn với họ tuần sau trở về, ba mẹ cô sáng đi làm chiều về nhà, không giống như dân thất nghiệp cả ngày lang thang như cô.
Trấn an ba mẹ ở quê xong, cô nhận được lời mời của một chương trình, tên gọi là《 tuổi trẻ tài cao 》, Vương San San làm người trung gian, Du Duyệt bán cho đàn chị mặt mũi, đúng giờ ngày thứ tư xuất hiện ở chỗ ghi hình.
Cùng tham dự còn có hai người, bạn gái nhỏ của Lục Việt Trạch, Đỗ Ngạn Chỉ, và một người bạn của Vương San San, Trịnh Như Kỳ.
Một minh tinh của giới thể thao, một diễn viên điện ảnh mới nổi, một siêu sao của giới ca hát, cô và Trịnh Như Kỳ đều nổi tiếng khi mười mấy tuổi, Đỗ Ngạn Chỉ trễ hơn một chút, năm nay vừa mới bộc lộ tài năng, nhưng cô ấy vẫn còn trẻ, mới trải qua sinh nhật hai mươi tuổi không lâu, hiện tại phát triển như mặt trời ban trưa, đã có thể nhìn ra sau này cô ấy chắc chắn sẽ là ngôi sao điện ảnh.
Đỗ Ngạn Chỉ còn nhớ rõ nàng, chủ động lại đây chào hỏi, gọi loạn theo Lục Việt Trạch: “Chào chị dâu, kiểu tóc mới của chị thật đẹp.”
Du Duyệt cũng không sửa xưng hô của cô ấy, lúc trước cũng đã gọi như vậy hai lần, tùy cô ấy muốn gọi sao cũng được: “Cảm ơn, đã lâu không gặp, cảm giác cô càng ngày càng xinh đẹp, lại cao lên rồi.”
Cô gái nhỏ này thân hình cao gầy nhưng lại đầy đặn, chính là một dáng người ma quỷ, lại phối hợp với gương mặt xinh đẹp mỹ miều kia, đi trên đường tỉ lệ người quay đầu lại nhìn rất cao. Chiều cao của hai người cũng gần như nhau, vốn dĩ Đỗ Ngạn Chỉ hơi thấp hơn cô một chút, hiện tại ẩn ẩn có xu thế đuổi kịp và vượt qua cô.
Đỗ Ngạn Chỉ lại không mấy vui vẻ: “Đúng vậy, kiểm tra sức khoẻ ở trường lại cao thêm hai centimet, thật không hiểu đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn còn cao, nếu lại cao thêm nữa thì rất khó tìm được vai diễn.”
“Sẽ không đâu, hiện tại chiều cao phổ biến của nam diễn viên đều từ mét trở lên.”
“Nếu lại cao thêm một chút thì không thể diễn tốt cảnh CP được, phải diễn ra được cảm giác chim nhỏ nép vào lòng thì khán giả mới thích xem.”
Du Duyệt trấn an cô ấy: “Dáng người cô rất đẹp, kỹ thuật diễn lại tốt, diễn xuất không phải là cần vẻ mặt sao? Hơn nữa người yêu của cô tốt như vậy, các diễn viên khác căn bản không thể không hâm mộ cô.”
Đỗ Ngạn Chỉ lập tức vui vẻ, hắc hắc cười, nhìn qua có điểm ngốc ngốc, cư dân mạng đều gọi cô ấy là mỹ nhân ngốc, Du Duyệt cảm thấy không đúng, một người có thực lực thi đậu đại học thủ đô sao có thể là người ngốc được, chỉ là phong cách hành sự của cô ấy đôi lúc lại lộ ra vẻ ngốc ngốc đáng yêu, làm suy yếu cảm giác sắc bén do sắc đẹp của cô ấy mang đến, ngược lại là chuyện tốt.
Lúc trước cô không cẩn thận hỏi thăm gia cảnh của Đỗ Ngạn Chỉ, chỉ biết cô ấy giống với cô đều đến thành phố A để học đại học, lớn lên xinh đẹp, là người trong lòng của Lục Việt Trạch, tính cách không tồi nên dễ dàng ở chung, những cái khác cô không rõ lắm.
Hỏi đáp lần này có tính đào sâu, người chủ trì đặt câu hỏi vô cùng sắc bén, dò hỏi tới cùng, ngay cả chi tiết vụ tai nạn năm đó của cô cũng không ngừng truy vấn. Du Duyệt ứng phó qua loa vài câu, người chủ trì thấy cô dần dần không kiên nhẫn, liền chuyển sang hỏi Đỗ Ngạn Chỉ đang ngồi bên cạnh.
Đỗ Ngạn Chỉ có cái gì nói cái đó, biết gì là nói hết không giấu giếm nửa lời, ngay cả việc lúc nhỏ cô ấy và bà nội phải cùng nhau nhặt rác sống qua ngày cũng nói ra, hiện tại cô ấy đang vô cùng nổi tiếng, là người nổi tiếng nhất trong ba người, người chủ trì cũng thiên vị tìm hiểu cuộc sống của cô ấy nhiều hơn.
Trong nhà Trịnh Như Kỳ khá kín tiếng, khi bị hỏi đến sự việc trong nhà anh ta đều rất có kỹ xảo tránh đi vấn đề này, nhưng khi bị hỏi về tai tiếng với Vương San San dạo gần đây, anh ta chỉ ý vị thâm trường mà cười cười, lộ ra một ánh mắt mọi người đều hiểu trong màn ảnh, để người xem tự mình phát huy trí tưởng tượng.
Người đàn ông này và đàn chị có tám phần là sự thật. Du Duyệt nghiền ngẫm.
Thình lình nghe Đỗ Ngạn Chỉ bên cạnh nói: “Tôi là đứa trẻ bị vứt bỏ, bà nội tôi nhặt được tôi ở thùng rác, từ nhỏ vẫn luôn sống một cuộc sống như vậy, nghèo khổ, cho nên hiện tại chỉ muốn liều mạng kiếm tiền, đáng tiếc là bà nội và anh trai không còn nữa, bằng không có thể để cho họ hưởng phúc rồi.”
Người chủ trì vội hỏi: “Cô có anh trai sao?”
“Ừ, con trai và con dâu của bà nội đều sinh bệnh qua đời, chỉ còn lại anh trai và bà sống nương tựa lẫn nhau, từ nhỏ trái tim của anh trai đã không tốt, lúc trước tôi đi học chính là vì muốn chăm sóc cho anh ấy khi ở trường, sau bà nội qua đời, hai anh em chúng tôi còn phải đi học, tiền cơm mỗi ngày đều trở thành vấn đề, vẫn may là gặp được người tốt bụng giúp đỡ, khi tôi vào đại học thì anh trai được làm phẫu thuật, nhưng sau phẫu thuật lại xuất hiện phản ứng bài xích, không bao lâu sau cũng qua đời.”
“Anh trai cô được làm phẫu thuật là do có người tốt bụng giúp đỡ sau?”
Đỗ Ngạn Chỉ gật gật đầu: “Đúng vậy, hơn một trăm vạn, thù lao khi tôi quay《 thâm cung 》vừa vặn có thể trả lại, tôi liên hệ với anh ấy, nhưng anh ấy không chịu nhận.”
“Đối phương là người nào?”
“Cái này không thể nói được.”
Có lẽ là do đoạn quá khứ này quá mức bi thảm, người chủ trì cũng không truy vấn, an ủi cô ấy vài câu, đề tài chuyển tới trên người Trịnh Như Kỳ.
Du Duyệt lần đầu tiên biết được quá khứ của Đỗ Ngạn Chỉ là như vậy, cô rất thích cô gái nhỏ này, nhịn không được mà đau lòng cho cô ấy, Đỗ Ngạn Chỉ vẫn mang biểu tình bình đạm như vậy, nhìn qua giống như quá khứ bi thảm đã trải qua không thể để lại vết thương trong lòng cô ấy, nói qua liền qua, cô ấy không để ở trong lòng.
Buổi quay kết thúc thì đến giờ cơm, Đỗ Ngạn Chỉ mời cô đi đến nhà ăn bên cạnh ăn cơm, Du Duyệt không từ chối.
Lại nghĩ đến Diệp Lâm không tự mình hiểu lấy mà đối nghịch với Đỗ Ngạn Chỉ, cô hơi nghi ngờ, trên bàn cơm hỏi Đỗ Ngạn Chỉ: “Vừa rồi lúc quay chương trình cô đã nói, lúc trước đã có người tốt bụng giúp đỡ hai anh em cô sao?”
Đỗ Ngạn Chỉ dời mắt khỏi thực đơn nhìn cô, đôi mắt ngập nước chớp chớp, không oán trách việc cô dò hỏi chuyện riêng tư, thoải mái hào phóng nói cho cô biết: “Chị dâu cũng quen biết, Diệp Thành, hình như cô phải gọi anh ấy một tiếng anh họ.”
Diệp Thành…
Thế nhưng lại là Diệp Thành!
“Chuyện khi nào?”
Đỗ Ngạn Chỉ nhớ lại: “Sau khi bà nội tôi qua đời không lâu, khi đó tôi vừa mới lên cấp hai, anh ấy chủ động đi tìm tới, Đỗ An Thanh, chính là anh trai đoản mệnh của tôi, anh ta cho rằng Diệp Thành thích tôi, sau này khi tôi thi đậu đại học thủ đô, anh ta sợ hãi không ai chăm sóc anh ta có chết trong nhà cũng không ai biết, âm thầm liên hệ với Diệp Thành thông khí, muốn bán đêm đầu tiên của tôi cho Diệp Thành, muốn Diệp Thành cho anh ta tiền cứu mạng. Đêm đó Diệp Thành cho tôi một số tiền, muốn tôi đến thành phố A, chi phí phẫu thuật của Đỗ An Thanh cũng do anh ấy trả, thuốc men sau phẫu thuật cũng của anh ấy, lúc sau anh ấy nói với tôi Đỗ An Thanh đã chết, tôi trở về thành phố F xử lý hậu sự cho anh ta, về sau tôi vẫn luôn sinh sống ở thành phố A.”
Xem ra cô ấy cũng có một người anh trai tồi tệ.
Du Duyệt thổn thức một trận, an ủi cô ấy vài câu, Đỗ Ngạn Chỉ không thèm để ý mà lắc đầu, cười nói: “Đều đã qua rồi, cuộc sống hiện tại của tôi tốt như vây, cũng tính là khổ tận cam lai.”
Du Duyệt gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trên đường trở về cô vẫn luôn phân tích, khi đó Diệp Thành vẫn là học sinh, trên danh nghĩa thì có chút tài sản nhưng đại bộ phận đều là ba mẹ anh ta quản lý, tiền mặt có thể sử dụng của anh ta không nhiều lắm.
Anh ta và Đỗ Ngạn Chỉ không thân chẳng quen, thậm chí còn không sống cùng một thành sống, anh ta vẫn chủ động đi tìm, lại nhớ đến thân thế của Diệp Lâm được Liên Phỉ nhắc đến trong nhật ký, cô có một suy nghĩ vớ vẩn nhưng lại hợp lý, có lẽ Diệp Lâm không phải được nhận nuôi, đây là một sai lầm, đại tiểu thư chân chính của nhà họ Diệp, thật ra chính là Đỗ Ngạn Chỉ?
Vậy Diệp Thành muốn làm gì?
Tìm được em gái ruột của mình nhưng lại không mang về, ngược lại dùng một số tiền tống cổ cô ấy, Đỗ Ngạn Chỉ xuất đạo hai năm nhưng vẫn không thể khởi bước, thật sự chỉ là vận khí kém? Sau lưng có bút tích của Diệp Thành hay không?
Anh ta có ý gì? Luyến tiếc em gái giả? Không từ thủ đoạn muốn đem danh hiệu đại tiểu thư nhà họ Diệp cho Diệp Lâm?
Vì cái gì?
Anh ta và Du Dương đều bị ma quỷ ám ảnh giống nhau sao?
Hay là do…
Du Duyệt không dám tiếp tục suy đoán nữa, đáp án kia thật sự khiến người buồn nôn, nếu Đỗ Ngạn Chỉ mới thật sự là em họ của cô, những gì cô ấy gặp phải còn bất công hơn so với cô, đen tối hơn so với cô.