Lương Úy im lặng, lại nghe bên kia dịu giọng hỏi: “Còn tin nhắn lần trước em gửi anh, anh không ——”
Lương Úy hít mũi, cắt lời: “Bây giờ anh ấy không có ở đây, khi nào anh ấy quay lại, tôi sẽ nói anh ấy gọi lại cho cô.”
Giọng nói bên kia đột nhiên im bặt, sau đó cuộc gọi bị cúp máy.
Lương Úy cầm điện thoại đứng đó, nhưng không cách nào cảm thấy nhẹ lòng được. Không biết tại sao cô lại nhớ về lời của Diêu Tri Gia trước đó, vì họ là mối tình đầu của nhau, vậy nên luôn có ý nghĩa đặc biệt trong lòng của đối phương.
Còn Trần Hạc Sâm thì sao, trong lòng anh nghĩ thế nào? Tin nhắn mà Đào Dao nói đến là gì?
Trái tim Lương Úy bị một sợi dây nhỏ thắt lại, không ngừng siết chặt. Sau khi gặp Đào Dao, nỗi tự ti mà cô đã ra sức gạt bỏ lại quay về trói buộc cô, làm cô ngạt thở.
Dường như lúc đó, cô mất đi toàn bộ sức lực, từ từ ngồi xổm xuống. Nỗi đau về thể xác và tâm lý đè nặng lên cô. Mọi cảm xúc đã bị kiềm nén qua nhiều năm, chớp mắt một cái lại dâng trào. Lương Úy không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống.
Trần Hạc Sâm mở cửa, thấy cô đang ngồi trên sàn nhà. Trần Hạc Sâm tưởng cô không khỏe, nhanh chóng đi đến bên cô. Cô ngẩng mặt lên, hai mắt đỏ hoe.
Trần Hạc Sâm ngồi xuống, ánh mắt ngang tầm với cô, đưa tay chạm vào mặt cô, nhưng cô né tránh. Trần Hạc Sâm khẽ nhíu mày, bàn tay khựng lại giữa không trung.
Lương Úy giơ tay lau nước mắt, tựa như phải dùng toàn bộ sức lực mới nói được: “Trần Hạc Sâm, chúng ta chia tay được không?”
Trần Hạc Sâm cứng đờ, đôi mắt kiên định nhìn cô, thanh âm trầm thấp: “Sao thế?”
Lương Úy lắc đầu, cô không dám nhìn anh, sợ một giây sau sẽ đổi ý. Người trước mặt cô không phải là ai khác, đó chính là chàng trai cô yêu thầm nhiều năm.
“Anh đồng ý với em, nhé?” Lương Úy hít một hơi, “Ở bên anh, em cảm thấy mệt mỏi lắm.”
Trái tim của Trần Hạc Sâm thắt lại, sắc mặt khó coi. Anh chờ rất lâu mới nói ra: “Chuyện khác thì được, nhưng chuyện này, anh không thể đồng ý với em.”
Lương Úy nhìn anh, hai mắt ngấn nước: “Nhưng em không muốn ở bên anh nữa. Ngày chúng ta gặp nhau ở nhà chị Thư Kiều, anh đã biết trước đây em yêu thầm anh rồi, đúng không? Còn chuyện của ba em, em không thể không nghĩ, anh đồng ý ở bên em là vì anh thương hại em.”
Lương Úy cắn môi, dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Còn Đào Dao, tuy anh nói, với anh, cô ấy chỉ là người trong quá khứ. Em luôn hy vọng mình sẽ không để tâm, nhưng em không thể làm như vậy. Em chán ghét bản thân mình lúc này, nhạy cảm, tự ti, mong manh, nhưng em không thể thay đổi, những khuyết điểm đó đã hòa vào máu xương của em, em là người như vậy, không cách nào trở nên giống anh hay Đào Dao, không cách nào, dù em luôn nói bản thân mình đã rất tốt, rất ưu tú.”
Nước mắt nóng hổi rơi lên tay anh, trái tim của Trần Hạc Sâm chằng chịt nỗi đau. Anh luôn biết những tháng năm đó của cô trôi qua không hề dễ dàng, gặp được cô ở nhà chị Thư Kiều, sau đó tình cờ phát hiện cô trốn trong hành lang hút thuốc vì lo lắng về ca phẫu thuật của bà ngoại.
Ban đầu đúng là anh chú ý đến cô vì bức ảnh và lời mà Ổ Hồ Lâm vô tình nói ra giữa cơn say. Ở bệnh viện tiếp xúc nhiều, ánh mắt cũng không cách nào kiềm chế, luôn hướng về phía cô. Cô hết lòng chăm sóc bà ngoại, Dương Hâm bị đánh, cô cố tình buông bình thủy. Anh lái xe đưa cô về nhà, hai người ngồi trong xe trò chuyện về hiềm khích giữa bác sĩ và bệnh nhân, cô trầm mặc lắng nghe anh.
Sau đó, nghe mẹ Trần và Lý Uyển nói, anh phát hiện một khía cạnh khác của cô. Càng hiểu nhiều, càng đau lòng vì cô. Chỉ muốn đối xử với cô tốt hơn một chút, lại tốt thêm một chút nữa.
Đến mức ngày đó đi đến trường Trung học số 1 thành phố Phủ, anh hỏi có phải năm cấp ba cô đã rất vất vả không, cô né tránh, anh cũng không ép buộc. Nhận được tin nhắn của cô, trên đường ra cửa khách sạn đón cô, lại nhận được cuộc gọi của Ổ Hồ Lâm, phát hiện Đào Dao sẽ tham gia vào kịch bản mà cô đã viết, thật ra cũng có một khoảnh khắc cảm thấy vô cùng bất an.
Đêm đó ở khách sạn, anh cố tình chuyển đề tài sang kịch bản của cô để tìm hiểu sự tình, nhưng đột ngột cúp điện, phá hỏng kế hoạch của anh.
Đêm đó anh nói không biết phải làm thế nào với cô, lời đó là thật, anh thật sự không biết phải làm thế nào với cô, đó là lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực trước người khác, trước đây rất ít khi cảm thấy như vậy.
Trần Hạc Sâm đưa ngón tay lên khóe mắt đỏ hoe của cô, nhẹ nhàng lau nước mắt, sắc mặt dịu dàng: “Anh sẽ cho em thời gian để trấn tĩnh lại, nhưng như vậy không có nghĩa là anh đồng ý chia tay.”
Sau khi Lương Úy ngủ thiếp đi, Trần Hạc Sâm mới mở cửa căn phòng bên cạnh phòng cô.
Trần Hạc Sâm đóng cửa, lấy điện thoại từ trong túi quần, nhìn lịch sử cuộc gọi. Trần Hạc Sâm nhìn chằm chằm dãy số mà một tiếng trước đã gọi đến, di chuyển ngón tay, bấm nút gọi lại.
Đợi mười mấy giây, cuộc gọi được kết nối, giọng nữ bên kia thăm dò: “Hạc Sâm?”
Trần Hạc Sâm nhàn nhạt trả lời: “Vừa rồi cô gọi tôi à?”
Biểu cảm của Đào Dao không hề dao động: “Ừ, em vừa gọi anh.”
Trần Hạc Sâm khẽ nhíu mày, rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá: “Có chuyện gì thế?”
“Trợ lý của em nói vừa nhìn thấy anh ở khách sạn Tân Cảnh, em muốn gọi để hẹn gặp anh.” Đào Dao dừng một lát, “Bây giờ có tiện không, chúng ta gặp nhau một lần đi.”
“Gặp ở đâu?”
“Quán cà phê ở tầng hai.”
Sau khi cúp máy, Trần Hạc Sâm châm một điếu thuốc, anh nghiêng đầu, nhìn dòng xe cộ chen chúc dưới lầu, nghĩ về đôi mắt đỏ hoe của cô, cô nói ở bên anh cảm thấy rất mệt mỏi.
Đầu ngón tay của Trần Hạc Sâm gõ hai cái lên bệ cửa sổ. Hút thuốc xong, anh vứt tàn thuốc, cầm thẻ phòng ngoài cửa, bước ra.
Lúc này, quán cà phê ở lầu hai gần như không có ai, trống trải lạnh lẽo.
Đào Dao ngồi vào bàn một lát, Trần Hạc Sâm mới đến. Anh vẫn như xưa, hầu như không thay đổi. Đào Dao nhìn anh chằm chằm, mãi đến khi anh kéo chiếc ghế trước mặt, ngồi xuống.
Đào Dao mỉm cười: “Anh muốn uống gì? Vẫn là Americano nhé?”
Trần Hạc Sâm đặt điện thoại lên bàn: “Tôi không uống, cô nói nhanh đi.”
Đào Dao gật đầu: “Được rồi, bây giờ anh ở bên cạnh biên kịch Lương.”
Trần Hạc Sâm nhìn thẳng về phía cô ấy: “Lâm Hành không nói với cô à?”
“Lâm Hành đã nói với em về bạn gái của anh.” Biểu cảm của Đào Dao cứng đờ, cầm ly cà phê trong tay, uống một ngụm, “Hôm đó anh không thấy tin nhắn của em à?”
“Thấy rồi.” Trần Hạc Sâm nhắc nhở cô ấy, “Đào Dao, chúng ta đã chia tay hơn bốn năm.”
Đào Dao lắc đầu: “Nhưng em hối hận rồi, Hạc Sâm.”
Trần Hạc Sâm nhíu mày: “Tôi tưởng cô biết rõ lý do tại sao chúng ta chia tay.”
Đào Dao: “Em biết rõ, đúng là năm đó em sai rồi. Lúc đó còn nhỏ, nghĩ mọi người xung quanh mình đều như vậy, đầu óc mê muội.”
Trần Hạc Sâm xa cách: “Hôm nay tôi đến gặp cô, chỉ muốn nói tôi đã có bạn gái.”
Trần Hạc Sâm chuẩn bị rời đi, Đào Dao hơi hoảng loạn, không nhịn được nữa: “Còn biên kịch Lương thì sao? Anh nghĩ cô ấy trẻ tuổi như vậy đã có thể hợp tác với đạo diễn Từ Đông Thành sao? Cô ấy trong sạch đến đâu?”
Trần Hạc Sâm không kiềm chế được, gương mặt tối sầm lại, bình tĩnh quay đầu nhìn cô ấy một lát, sau một hồi, anh nói: “Cô ấy hợp tác với đạo diễn Từ là vì chị Thư Kiều giới thiệu.”
Đào Dao giật mình.
“Đào Dao, tôi tưởng cô không phải kiểu người tùy tiện phỏng đoán người khác, nhưng hình như tôi nhìn nhầm.” Trần Hạc Sâm dừng lại, sau đó nói tiếp, “Sau này đừng gọi cho tôi, tôi sợ cô ấy hiểu lầm.”
Trần Hạc Sâm nói xong cũng nhanh chóng rời đi.
Đào Dao thất thần ngồi tại chỗ, nhìn theo bóng lưng anh rời đi, gương mặt sáng ngời của anh cũng u ám đi.
Trong lòng cô ấy biết rõ, họ chia tay là do cô ấy. Hai người yêu đương khi còn nhỏ tuổi. Trần Hạc Sâm cũng rất thấu hiểu cho công việc của cô ấy, sau này cũng vì yêu xa, hai người họ có rất ít thời gian gặp nhau, cãi nhau bao nhiêu trận lớn nhỏ. Khi đó, tình cảm của họ cũng đã đến hồi kết, nửa tháng mới liên lạc một lần, bấy nhiêu là đủ để hiểu được sự tình. Họ thật sự chia tay khi Trần Hạc Sâm nhìn thấy lịch sử trò chuyện của cô ấy với đạo diễn Lâm.
Thời gian đó, Đào Dao cạnh tranh với một nữ diễn viên khác để giành lấy vai diễn. Vì chuyện này, Đào Dao đã mời đạo diễn Lâm đi ăn riêng vài lần, hai người trao đổi cách thức liên lạc. Tuy đạo diễn Lâm có danh tiếng tốt, nhưng hơi háo sắc.
Đào Dao đi ăn với ông ta, ông ta cũng táy máy chân tay.
Nhưng Đào Dao không cảm thấy cử chỉ của ông ta có gì khác thường, dù sao người trong giới này cũng làm mọi cách để tìm kiếm cơ hội, còn có người bán thân, chẳng qua cô ấy chỉ bị người ta đụng chạm một chút.
Cuối cùng Trần Hạc Sâm chia tay với cô ấy, Đào Dao đồng ý ngay. Trong lòng cô ấy biết rõ, dù không có chuyện với đạo diễn Lâm, cô ấy và Trần Hạc Sâm rốt cuộc cũng sẽ chia tay.
Khi đó cô ấy còn nhỏ tuổi, sĩ diện cao, bạn trai của mấy chị em xung quanh, nếu không phải là phú nhị đại thì cũng là sếp lớn. Khi có người hỏi đến bạn trai cô ấy, cô ấy nói anh là bác sĩ, chị em xung quanh luôn trêu chọc cô ấy. Dần dà, khi có người hỏi đến, Đào Dao cũng lấp li3m cho qua chuyện.
Hai người chia tay không lâu, Đào Dao đã ở bên một phú nhị đại từng theo đuổi cô ấy. Sau này yêu đương, bên nhau lâu ngày, cô ấy càng thấy không ai có thể sánh bằng anh.
Cô ấy vắng bóng hai năm trời, muốn liên lạc với anh, nhưng sợ mất mặt, sau đó lại nghe Lâm Hành nói anh đã có bạn gái. Đêm đó cô ấy uống rất nhiều rượu, giữa cơn say đã gửi cho anh một tin nhắn, nói cô ấy nhớ anh, nhưng anh chưa từng trả lời tin nhắn đó.
Mấy ngày nay, Đào Dao bất an, sau đó lại gặp Lương Úy. Vào thời khắc đó, cô ấy thừa nhận mình đã bối rối một chút. Cô ấy luôn nghĩ bạn gái của anh trông cũng bình thường thôi, dù sao cô ấy cũng đã bóng gió hỏi Lâm Hành, Lâm Hành nói đùa, bảo bạn gái của anh không bằng cô ấy. Cô ấy cũng không để tâm, mãi đến khi gặp được cô trong phòng. Cô lặng lẽ ngồi đó, không tô son trát phấn, dáng vẻ dịu dàng nhã nhặn của cô làm người ta thật muốn đến gần.
Tối nay, trợ lý xuống lầu mua thức ăn tối cho cô ấy quay về, nói đã nhìn thấy Trần Hạc Sâm. Trợ lý đã làm việc cùng cô ấy kể từ khi cô ấy gia nhập giới giải trí, cũng biết Trần Hạc Sâm, vậy nên cô ấy không kiềm lòng được nữa, phải gọi cho anh một cuộc.