“Đêm đông” chính thức đóng máy vào cuối tháng tư. Cùng ngày đó, tin tức liên quan đến việc đóng máy “Đêm đông” cũng lên hot search trên weibo, người hâm mộ của hai diễn viên chính tuyên truyền cho bộ phim dưới chủ đề này.
Bữa tiệc đóng máy diễn ra vào buổi tối, sáng mai Đào Dao có lịch trình khác, vậy nên cô ấy không tham dự.
Lương Úy uống một chút rượu, bước ra ban công hít thở khí trời. Thành phố Hoài vào cuối tháng tư, thời tiết ban đêm cũng đã ấm lên. Lương Úy lấy điện thoại ra, vừa rồi mời rượu, điện thoại cô vang lên tiếng thông báo tin nhắn liên tục.
Lương Úy bấm vào WeChat, tối nay, nhóm trò chuyện WeChat của lớp 11/12 đặc biệt sôi nổi, cô di chuyển ngón tay, kéo lên xem lịch sử trò chuyện.
Lớp trưởng Vương Đồng gửi một bức ảnh vào nhóm, là ảnh một đứa bé, đứa bé chừng mấy ngày tuổi, mặc quần áo màu hồng nhạt.
Thường Hưng Vũ: Lớp trưởng, cậu sinh con à? Nhanh vậy sao?
Vương Đồng: Đi chỗ khác, đừng đồn đại linh tinh, là sư mẫu sinh con thứ hai đấy.
Thường Hưng Vũ: Hay quá, cuối cùng anh Ba cũng có con gái rồi.
Tống Hàng Hàng: @Vương Đồng, cậu đi thăm anh Ba và sư mẫu à?
Vương Đồng: @Tống Hàng Hàng, ừ, tớ mua quà cho đứa nhỏ.
Lý Chanh: Dạo này tớ không ở Yến Nam, hai ngày tới có ai đi thăm sư mẫu, gửi giúp tớ một bao lì xì, lúc đó tớ chuyển tiền WeChat cho các cậu.
Lương Úy xem một lát, sau đó thoát khỏi nhóm lớp, bấm vào ảnh đại diện của Trần Hạc Sâm, định nhắn tin cho anh, một giây sau, khung trò chuyện xuất hiện một tin nhắn.
THS: Khi nào em quay về, chúng ta cùng đi thăm sư mẫu nhé?
Lương Úy cong môi, đầu ngón tay nhúc nhích, trả lời một chữ “Được”.
Lương Úy trả lời tin nhắn xong, đột nhiên muốn gặp anh. Một suy nghĩ lướt qua trong đầu, cô không hề chần chừ do dự, đăng nhập vào một ứng dụng, xem vé máy bay về Yến Nam, có một chuyến vào lúc chín giờ.
Nếu bây giờ cô ra sân bay, hẳn là vẫn còn đủ thời gian.
Về phòng khách sạn, nhanh chóng thu dọn hành lý, trên đường ra sân bay, nhận được cuộc gọi của Tô Miểu: “Cô đi đâu thế, uống say nên về phòng ngủ rồi à?”
Lương Úy nhìn ánh đèn đường lùi xa ngoài cửa sổ: “Không phải, tôi đang trên đường ra sân bay.”
Tô Miểu nói: “Về Yến Nam sao?”
“Ừ.”
“Sao đột ngột thế?” Tô Miểu trêu chọc, “Không phải là về gặp bạn trai đấy chứ?”
Lương Úy rũ mắt mỉm cười: “Phải.”
Tô Miểu: “Mẹ nó, tôi bị nhét cơm chó đầy miệng rồi, thôi, tôi cúp máy đây, cô nhớ chú ý an toàn.”
Đến sân bay, Lương Úy lấy vé, chụp ảnh cuống vé, đăng lên vòng bạn bè.
Trần Hạc Sâm vừa xong việc, trên đường quay lại văn phòng, anh mở WeChat xem tin nhắn, phát hiện một chấm đỏ ở góc dưới của WeChat. Trần Hạc Sâm thong thả bấm vào xem vòng bạn bè, thấy Lương Úy vừa cập nhật cách đây một tiếng.
Trần Hạc Sâm rũ mắt nhìn điện thoại, vô thức mỉm cười, Dương Hâm từ bên ngoài đi vào, thấy tâm trạng của anh tốt như vậy, anh ấy cao giọng hỏi: “Nhìn gì thế, sao lại vui vẻ như vậy? Không phải xong việc rồi à, có đi không?”
Trần Hạc Sâm cởi áo blouse trắng, Dương Hâm nói: “Đi qua phía đối diện bệnh viện ăn khuya đi.”
Trần Hạc Sâm nhét điện thoại vào túi: “Tôi không đi, lát nữa có việc.”
Dương Hâm liếc nhìn anh: “Tiểu Lương còn ở thành phố Hoài, cậu có việc gì nữa chứ?”
Trần Hạc Sâm không nhiều lời, bước về phía cửa ra vào: “Ra sân bay đón người ta.”
Lương Úy ra khỏi sân bay, đúng như cô mong đợi, Trần Hạc Sâm đứng bên cạnh rào chắn đợi cô, anh mặc áo thun trắng và quần jean, một tay chống lên hàng rào, ung dung đứng đợi.
Lương Úy chậm rãi bước về phía anh, Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Em không sợ anh không xem vòng bạn bè à?”
“Em không biết tại sao nữa, chỉ là có cảm giác anh sẽ nhìn thấy.”
“Vậy, em quay về để cho anh câu trả lời à?”
Lương Úy gật đầu: “Anh trả lời câu hỏi của em trước được không?”
“Câu hỏi gì?”
Lương Úy mím môi: “Đêm đó, anh xuống lầu mượn nhiệt kế cho em, em nghe được cuộc gọi của Đào Dao, cô ấy nói đã gửi cho anh một tin nhắn, anh ——”
Dường như Trần Hạc Sâm nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Anh không trả lời cô ấy, cũng đã nói rõ mọi chuyện, bảo cô ấy sau này đừng liên lạc với anh.”
Lương Úy gật đầu.
Trần Hạc Sâm rũ mắt: “Còn câu trả lời của em?”
Lương Úy ngẩng đầu, nói rõ từng từ: “Em nghĩ mình phải học cách trân quý người trước mắt.”
Gương mặt của Trần Hạc Sâm bình tĩnh: “Sẽ không lùi bước chứ?”
Lương Úy nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Trần Hạc Sâm: “Giữ lời nhé?”
Lương Úy không né tránh ánh mắt của anh, nhẹ giọng nói: “Chắc chắn.”
Trần Hạc Sâm cười, vươn tay ôm cô vào lòng, Lương Úy vùi mặt vào vải vóc trên người anh. Anh ôm cô không lâu, một lát sau, anh buông cô ra.
Xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, tiến vào đường lớn, Lương Úy nhìn đường đi, ánh mắt hoang mang: “Đây đâu phải đường về nhà em.”
Trần Hạc Sâm: “Ừ, là đường về nhà anh.”
Lương Úy quay đầu nhìn anh, Trần Hạc Sâm bắt gặp ánh mắt của cô, cười hỏi: “Không muốn đến nhà anh à?”
Lương Úy: “Không phải.”
Trần Hạc Sâm nói: “Vậy đến nhà anh đi.”
Radio trên xe đang phát một ca khúc tiếng Đức chậm nhịp, đèn đường hai bên kéo dài trước mắt, tựa như con đường này không có điểm cuối.
Lương Úy im lặng lắng nghe một lát: “Khi nào chúng ta đi thăm thầy Lê?”
“Ngày mai đi, đúng lúc anh được nghỉ.” Trần Hạc Sâm nhìn dòng xe trước mặt, “Vốn dĩ anh nghĩ đêm nay em không về, ngày mai anh sẽ ra sân bay đón em.”
Trong lòng Lương Úy rung động: “Vậy em về sớm quá rồi.”
Trần Hạc Sâm nói: “Không sớm đâu, vừa đúng lúc.”
Một tiếng sau, xe chạy đến dưới lầu chung cư của Trần Hạc Sâm. Trần Hạc Sâm xuống xe, lấy vali của cô từ trong cốp xe, đưa cô đến cửa ra vào của khu nhà.
Hai người họ vào thang máy, điện thoại của Lương Úy reo, Lý Uyển gọi đến: “Về Yến Nam rồi sao, tớ vừa nhìn thấy cập nhật của cậu.”
Lương Úy: “Ừ, tớ mới đến nơi.”
Lý Uyển hỏi: “Muốn tớ đến đón cậu không?”
Lương Úy dừng lại: “Trần Hạc Sâm đón tớ rồi.”
Lý Uyển: “Bây giờ anh ấy có ở bên cạnh cậu không?”
“Có.” Lương Úy nhớ lại ngày đó Trần Hạc Sâm đ ến tìm cô, nói, “Cảm ơn, Uyển Uyển.”
Lý Uyển: “Đừng khách sáo với tớ, cúp máy đi, hai ngày nữa gặp nhau lại nói tiếp.”
“Được rồi.”
Lương Úy tắt máy, Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Là Lý Uyển à?”
Lương Úy: “Đúng là cô ấy.”
Trần Hạc Sâm nắm tay cô: “Cô ấy đối xử rất tốt với em đấy.”
Lương Úy cười: “Phải rồi, cô ấy đối xử rất tốt với em, nhưng ngày đó anh đến đón em, Uyển Uyển nói về ba mẹ em, ngoài ra cô ấy còn nói gì khác nữa không?”
Trần Hạc Sâm dựa vào vách thang máy sau lưng, nghiêng đầu nhìn cô: “Cô ấy nói em đã hút thuốc từ năm lớp mười, có đúng không?”
Lương Úy giật mình, hơi mất tự nhiên: “Đúng là như vậy.”
Trần Hạc Sâm nghiêng nghiêng ánh mắt: “Vì chuyện của dì Chu và chú Lương à?”
“Ừ, lúc đó còn nhỏ, em thấy lần nào ầm ĩ với mẹ xong, ông ấy cũng hút một điếu thuốc, vậy nên em lấy trộm một điếu hút thử, hút hơi đầu tiên bị sặc ra nước mắt.”
Hình như bây giờ cô đã có thể nói với anh những chuyện này mà trong lòng không còn gánh nặng nào.
Anh có ý tứ riêng: “Sau đó thì sao?”
Lương Úy hiểu ra anh đang ám chỉ đến lần nọ gặp nhau ở hành lang bệnh viện, nhẹ nhàng giải thích: “Thật ra sau khi tốt nghiệp, em rất ít khi đụng đến thuốc lá, chỉ duy nhất một lần là khi bà ngoại phẫu thuật, còn bị anh bắt gặp.”
Trần Hạc Sâm mở cửa ra, đợi cô vào trước, Lương Úy thay dép ngoài huyền quan, nghe giọng nói của anh sau lưng: “Do anh đến không đúng lúc, xin lỗi em.”
“Sao lại ——”
Lương Úy xoay người, chưa kịp nói hết câu, anh đã cúi đầu, một tay đỡ gáy cô, hôn cô. Lương Úy lùi bước, dựa lưng vào mặt tường, ngẩng đầu nhận lấy nụ hôn vừa nhẹ vừa nặng trên môi.