Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mộc Phi Tuyết
Beta: Cuồng Thất
Hành trình trở về vô cùng chán nhưng với Lưu Vân Thần, chuyến này không tệ.
Ban ngày thoải mái ở trên khoang thuyền phơi nắng, hóng gió. Tối lên đài quan sát, dùng kính viễn vọng ngắm sao.
“Kia là chòm O-ri-on.” Kha Lôi ngồi cạnh làm thầy hướng dẫn “Bên cạnh là Song Tử.”
“Ngắm sao ở đây đúng là hết xảy.” Lưu Vân Thần xoay xoay cái cổ đau nhức “Ở đế đô không ngắm được. Sương mù với đèn điện át hết cả ánh sao. “
“Ở Băng Nguyên cũng có thể ngắm sao.” Kha Lôi làm bộ vô tình đề cập, dụ dỗ “Giống lần trên đỉnh Tuyết sơn đó.” Dừng một chút, bổ sung “Nếu em thích thì có thể…”
“Thần! Boss!” Ares đứng trên khoang thuyền cao hứng khua hai tay “Mau xuống, Y Na pha được loại cocktail mới nè!
Kha Lôi từ trên cao nhìn xuống, mặt không đổi sắc nhìn tên phá đám, thật muốn nhét hắn vào thùng rác.
Lưu Vân Thần cười kéo hắn đứng dậy, đi tham gia tiệc rượu
Càng về phía Bắc, trời càng sáng sủa hơn. Một sáng sớm nào đó, xa xa họ nhìn thấy bến tàu, khói bếp mơ hồ xuất hiện cùng với những đoàn thuyền lớn, xếp chỉnh tề.
“Tới cảng Anh Đào Hồng rồiiii!” Ares ném kính viễn vọng, sung sướng reo mừng.
Các đội viên vỗ tay chúc mừng, Kha Lôi cười cười, xông về phía thiếu niên của mình, ôm cậu xoay một vòng “Về tới nhà rồi.”
“Boss với Thần như đang đóng phim tình cảm ấy.” Mọt phim Y Na cắn môi dưới, bình phẩm.
“Đế đô a.” Natasha tựa vào rào chắn “Chúng ta giúp Lưu Vân Trạch Vũ xử lý phiền phức, kiểu gì chả được mời tới trang viên. Để trải nghiệm chút coi dạ tiệc xa hoa bậc nhất Viễn Đông là cái dạng gì.”
“Tôi chả có hứng thú.” Y Na cười nhạt, tiến vào phòng bếp.
“Đừng giận, cô ấy nắng mưa thất thường vậy á.” Ares vòng tay qua ôm vai Natasha “Nhất là khi nhắc tới gia tộc Lưu Vân, tất nhiên, nhóc dễ thương là ngoại lệ.”
Bộ gia tộc Lưu Vân có người trêu chọc cô ấy sao? Natasha có chút khó hiểu.
Thuyền vững vàng thả neo, mọi người đổi sang đi tàu hỏa ở trấn nhỏ, đẩy nhanh tốc độ.
Một tháng sau, tàu hoả “tu tu” xình xịch vào nhà ga.
Lưu Vân Thần nhìn ra ngoài thông qua cửa kính. Những người tới đưa tiễn người thân nhiệt tình vẫy tay, các gánh hàng rong liên tiếp mời chào hạt dưa, nước ngọt,.. hết thảy vẫn vậy, giống y chang lúc đi.
“Nhìn gì vậy?” Kha Lôi hỏi.
“Ngắm cảnh thôi.”
Tại sân ga có một người đàn ông mặc áo vest đuôi tôm xuất hiện, tóc ngả màu hoa râm, đeo kính vàng, che đi đôi mắt màu xám, măng sét gọn gàng, trắng như tuyết, sạch sẽ, không dính bụi trần, khí chất khác xa với những người xung quanh, là quản gia của gia tộc Lưu Vân.
“Có người đón em rồi.” Kha Lôi hỏi “Còn cần anh hộ tống về nhà chứ?”
“Thôi khỏi, mình em được rồi.” Lưu Vân Thần nói “Ở quân đội còn nhiều chuyện chờ anh giải quyết.”
“Được rồi. Anh có thể sẽ ở quân bộ hơi lâu, rảnh liền trở lại thăm em.” Kha Lôi giúp cậu mang hành lý xuống “Gặp phiền phức gì cứ tuỳ thời tới tìm anh, biết chưa?”
Lưu Vân Thần cười cười, ôm anh: “Chúc thuận lợi.”
“Em cũng vậy.” Kha Lôi nhẹ nói rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn.
Lưu Vân Thần bất ngờ, nhưng hai người nhanh chóng bị đoàn người bận rộn xuống xe tách ra.
Quản gia nhìn thấy, lập tức tới đón, nhận hành lý từ tay cậu “Thiếu gia.”
“Cảm ơn ông.” Lưu Vân Thần sửa sang lại ba lô, lúc quay đầu đã mất bóng Kha Lôi.
“Tướng quân có chuyện phải tới quân bộ.” Quản gia hỏi “Cần đợi ngài ấy không?”
“Thôi khỏi.” Lưu Vân Thần lắc đầu “Chúng ta đi thôi.”
“Mọi người đều đang chờ cậu về” Quản gia thay cậu mở cửa xe “Có mấy nhà báo muốn phỏng vấn nhưng đã bị ngăn lại, cậu tính xử lý thế nào?”
“Tôi chỉ muốn ngủ một giấc thôi.” Lưu Vân Thần đút tay vào túi quần, xoa xoa viên đá.
Xe từ từ lăn bánh tới trang viên gia tộc, xa xa có hai người đứng ở cổng.
“Là cha và anh hai sao?” Lưu Vân Thần có chút không xác định, dò hỏi.
“Vâng.” Quản gia đáp “Tới đón cậu về nhà.
Chờ xe dừng hẳn, Lưu Vân Trạch Vũ chống gậy, tươi cười tiến lên trước.
“Cha.” Lưu Vân Thần ôm ba lô, đứng ở sân cỏ, hô to “Anh.”
Lưu Vân Kỷ nhận ba lô từ tay cậu: “Chuyến đi thuận lợi chứ?”
“Vâng, suông sẻ lắm.” Lưu Vân Thần trả lời “Đường ray đổi lộ tuyến, lúc về đi ngang qua nguyên cái sa mạc nhỏ luôn.”
“Nếu em thích sa mạc, vậy đợi trời sang thu, chúng ta qua đó nghỉ mát.”
Lưu Vân Trạch Vũ cười nói “Có điều bây giờ con cần phải nghỉ ngơi.”
Tiệc tối không có người ngoài, chỉ gồm Lưu Vân Trạch Vũ cùng Lưu Vân Kỷ. Các vị thiếu gia khác trong tộc đều đi xử lý chuyện riêng, phần lớn thời gian không ở trong trang viên. Trên bàn cơm rất yên tĩnh, Lưu Vân Thần dùng dao cắt sườn bò, bình tĩnh bỏ vào trong miệng.
Bầu không khí có chút lúng túng, Lưu Vân Kỷ rất đau đầu, trước giờ anh vốn là người ít nói nên không biết làm sao để khuấy động không khí. Tuy hai anh em cùng lớn lên trong trang viên nhưng rất ít khi quan tâm tới nhau, nhiều khi còn quên luôn sự tồn tại của cậu. Mà lần này, lúc gia tộc gặp khủng khoảng, ngoài dự kiến cùa mọi người, Lưu Vân Thần cư nhiên mang hết toàn bộ gia sản mẹ để lại, một thân một mình chạy tới sòng bạc Mạn Ninh, sau cùng lại lập giao ước với Kha Lôi đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, cùng nhau đến biển Artie Kleine.
“Con thích ăn cam sao?” Lưu Vân Trạch Vũ ra hiệu cho hầu nữ mang món tráng miệng lên.
“Trên hải đảo nhiều cam nhưng chua lắm.” Lưu Vân Thần bổ sung “Vẫn là cam ngọt ngon hơn.”
“Artie Kleine là cấm địa quốc tế, cha không ngờ con lại nguyện ý mạo hiểm vì gia tộc.” Lưu Vân Trạch Vũ lấy tay lau đi nước quả trên mặt cậu “Cám ơn con vì tất cả.”
“Con chỉ thử coi vận may mình thế nào thôi.” Lưu Vân Thần đáp “Vậy bây giờ vấn đề của gia tộc ổn thoả rồi chứ?”
“Giờ thì chưa nhưng có Kha Lôi cùng Thornton giúp đỡ, ba tháng là xong, hết thảy lại về quỹ đạo ban đầu.” Lưu Vân Kỷ đẩy dĩa hoa quả của mình sang “Em muốn kinh doanh không? Anh chỉ làm tài chính thôi, em có thể bắt đầu từ khâu đầu tư ngân hàng.” Với bất kỳ Lưu Vân thiếu gia nào mà nói, đây là cơ hội, là ước mơ họ luôn hướng tới.
Lưu Vân Thần lắc lắc đầu: “Trước tiên em muốn hoàn thành chương trình đại học đã.”
“Tuần trước quản gia báo cho hiệu trưởng trường em rồi, em muốn về học tiếp lúc nào cũng được.”
Lưu Vân Trạch Vũ lên tiếng “Cứ ở nhà nghỉ một tháng đi, không cần gấp.”
“Vâng.” Lưu Vân Thần cười híp mắt, lấy khăn lau miệng “Cha đã nói thế, con đành làm sâu lười một tháng vậy.
Xong bữa tối, Lưu Vân Thần về phòng ngủ của mình. Phòng vẫn vậy, giống hệt lúc đi, cái đồng hồ cúc cu vẫn còn hoạt động, kim chạy liên tục. Lưu Vân Thần tắm rửa rồi mặt áo ngủ, nhoài người lên giường nệm mềm mại, đúng là thiên đường.
“Thiếu gia.” Mười giờ đúng, quản gia nhẹ nhàng gõ cửa “Đến giờ nghỉ rồi.”
“Đã biết!” Lưu Vân Thần tắt đèn bàn, chui vào trong chăn. Đây chính là luật lệ từ thời xưa xửa xừa xưa của trang viên, dù cho cậu có cứu vớt cả gia tộc đi chăng nữa thì vẫn phải ăn uống, ngủ nghỉ đúng giờ, cấm kháng lệnh.
Nhưng sự thật chứng minh, quy tắc nào rồi cũng sẽ bị phá vỡ ít nhất một lần. Sáng sớm hôm sau, quản gia không có rung chuông bạc đánh thức, tuỳ ý cho tiểu thiếu gia ngủ nướng tới tận mười hai giờ trưa.
Tại hoa viên ngào ngạt hương hoa, Lưu Vân Thần nằm trên ghế tựa, vừa gặm sandwich vừa tính toán coi có nên chạy tới thăm Kha Lôi một chút không.
“Cha vào được chứ?” Lưu Vân Trạch Vũ gõ gõ lên cửa kính, nho nhã hỏi.
“Cha.” Lưu Vân Thần đứng lên, chạy qua mở cửa cho ông “Con tưởng cha đi dự hội nghị ở toà thị chính?”
“Hội nghị vừa kết thúc xong.” Lưu Vân Trạch Vũ giơ lên một cái hộp “Cuối hội nghị, cha gặp Kha Lôi tướng quân, đây là lễ vật cậu ấy đưa con.”
“Con cảm ơn.” Lưu Vân Thần bất ngờ, mở ra, điểm tâm ngọt, rất dễ thương.
“Trò chuyện chút chứ?”
“Vâng.” Lưu Vân Thần giúp ông kéo ghế tựa “Kha Lôi tướng quân vẫn khoẻ chứ ạ? Vụ án về quân đoàn Viễn Dương thứ sáu thế nào rồi cha?”
“Cậu ấy đã tìm đủ chứng cứ, hơn nữa báo ngày hôm nay đều đề cập tới vụ này.” Lưu Vân Trạch Vũ nói “Dù cho người trong quân bộ muốn tiếp tục che giấu, dân chúng cũng không đồng ý. Đụng tới chính trị rất rắc rối, nguy hiểm, cha tin Tổng Thống biết nên làm gì cho vẹn cả đôi bên.”
“Cho nên chuyện này kết thúc, hết thảy quân nhân bị hàm oan sẽ được rửa sạch, chính phủ sẽ bồi thường xứng đáng?”
Lưu Vân Trạch Vũ gật gật đầu, sau đó cười, nói “So với vận mệnh gia tộc mình, con có vẻ quân tâm Kha Lôi tướng quân nhiều hơn ha.”
Lưu Vân Thần: “…”
“Ổn hết rồi.” Lưu Vân Trạch Vũ vỗ vai cậu “Bất kể là chuyện quân đoàn Viễn Dương, chuyện Kha Lôi tướng quân hay tương lai gia tộc, con đừng bận tâm nữa, nhớ chưa?”
“Ổn là tốt rồi.” Lưu Vân Thần thở phào nhẹ nhõm.
“Mặt khác, Kha Lôi tướng quân có nói với cha chút chuyện. Có lẽ đến lúc ta phải thẳng về bí mật của mẹ con.”
Lưu Vân Thần lập tức khẩn trương.
“Viên đá này là lễ vật mẹ lưu lại cho con.” Lưu Vân Trạch Vũ ra hiệu cho người hầu mang trà ra, rót cho cậu chén nhỏ “Cô ấy là nhân ngư dị tộc.” Không có băng lãnh, tàn nhẫn như lời đồn mà như ngọn lửa ấm áp, quyến rũ.
“Thật sự là nhân ngư sao?” Lưu Vân Thần ôm cốc trà, sớm đã đoán ra rồi nhưng nghe cha mình xác nhận, vẫn cảm thấy kinh ngạc.
“Lúc đầu, cha không biết chuyện này. Lần đầu tiên gặp mẹ con là tại hộp đêm cao cấp ở đế đô. Cô ấy làm việc ở đó.”
Tuy rằng đã nói giảm nói tránh nhưng Lưu Vân Thần vẫn đoán được cụ thể “công việc” đó là cái gì.
“Sau đó cha đón mẹ con về, sinh ra con.” Vì nghĩ tới cảm nhận của con, Lưu Vân Trạch nói rất đơn giản. Trên thực tế scandal năm đó còn lâu mới nhẹ nhàng vậy. Tin tức truyền ra, lây lan nhanh hơn bệnh dịch, lượng tiêu thụ các đầu báo tăng vọt kỉ lục, tò mò muốn biết cô gái nào có bản lĩnh như vậy, câu được nguyên người thừa kế tập đoàn tài chính.
“Cha có lỗi với mẹ con, chưa quan tâm cho cô ấy, chưa làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người cha.” Lưu Vân Trạch Vũ thở dài, bởi vì nếu không có Lưu Vân Thần, ông căn bản không dẫn người về nhà. Nhưng dư luận đổ dồn hết về một phía, dưới tình huống đó, không tiếp nhận hai mẹ con họ thì danh dự của cả gia tộc sẽ chịu ảnh hưởng, có khi còn bị đối thủ lấy đó làm nhược điểm. Cho nên, sau một hồi đắn đo tới lui, ông tiếp nhận.
Vợ cả của Lưu Vân Trạch Vũ lúc ấy, đường đường là đại công chúa tôn quý nhất hoàng tộc lựa chọn im lặng, từ chối mọi tờ báo phỏng vấn, truyền thông dần mất hứng thú, chuyện này đi vào dĩ vãng. Thời gian ngắn sau đó, khủng hoảng kinh tế bao trùm toàn bộ đế quốc, áp lực mất việc làm khiến người dân không rảnh để ý mấy chuyện bên lề và cũng rất ít người biết trong trang viên có thêm một vị tiểu thiếu gia.
“Ấn tượng về mẹ trong con mơ hồ lắm.” Lưu Vân Thần tiếc nuối, cậu chỉ nhớ cái ôm lành lạnh nhưng mềm mại của mẹ, giọng nói êm tai tựa như tiếng đàn.
“Thân thể mẹ con rất yếu, mãi về sau cha mới biết nguyên nhân. Nhân ngư không thích hợp sống trên cạn, cái họ cần là nước biển, mà nơi này lại ô nhiễm quá nhiều.”
Lưu Vân Thần im lặng.
“Tính cách mẹ con rất lạ nhưng rất cá tính.” Lưu Vân Trạch Vũ nói “Tựa hồ cô ấy không có tình cảm đặc thù với bất kì ai khác, trừ con. Lúc đi, mẹ con nói, cô ấy nguyện ý ở trong trang viên, nguyện ý chịu đựng tất cả chỉ với lý do nhất, cô ấy yêu con. “
“Con có thể đi thăm mộ mẹ chứ?” Giọng Lưu Vân Thần khàn khàn.
“Đây chính là điều cha muốn nói với con. Mẹ con chưa chết, chỉ là thân thể không khoẻ nên khi con lên sáu, cô ấy rời khỏi. Có lẽ là về biển, tang lễ kia là yêu cầu của mẹ con.”
Lưu Vân Thần mở to hai mắt, đại não đình chỉ.
“Lúc sắp đi, mẹ con nói thân phận cho cha biết, để lại viên đá này, hi vọng con an bình lớn lên. Không nói là đi đâu.”
Lưu Vân Thần cao hứng: “Vậy mẹ còn sống thật sao?”
“Nhân ngư tộc sống rất lâu. Nhưng nếu con muốn đi tìm mẹ thì không phải ý kiến hay đâu.”
“Vâng.” Lưu Vân Thần lôi viên đá ra ngắm “Con đâu bồng bột vậy.”
“Ngày nào đó, mẹ sẽ về thăm con.” Lưu Vân Trạch Vũ thay cậu chỉnh cổ áo “Cha nói rồi, mẹ yêu con lắm.”
Lưu Vân Thần gật đầu: “Cảm ơn cha.”
“Chuyện kinh doanh của gia tộc, con thực sự không muốn nhúng tay sao? Tuy anh con không giỏi giao tiếp, không giỏi biểu lộ tình cảm nhưng lần này nó thật sự biết ơn con, và chuẩn bị xong hai ngân hàng làm quà.” Nói xong, liền bổ sung “Tất nhiên, ta sẽ đích thân dạy con nhưng gì cần thiết, dạy tới khi nào con tự mình ra được quyết sách mới thôi. Kha Lôi tướng quân khen con rất thông minh, không cần sợ mình làm không nổi.”
“Con… nghĩ đã.”
Quản gia gõ cửa, nói khách hẹn tới mua kênh đào đã tới phòng chờ.
“Cùng đi không?”
Lưu Vân Thần lắc đầu: “Con ngồi đây một chút đã.”
“Cũng được.” Lưu Vân Trạch Vũ cũng không muốn ép buộc cậu.
Đợi cha đi khuất, Lưu Vân Thần tới phòng đọc, tìm báo hôm nay, Quả nhiên, từ báo quân sự tới báo giải trí, đều là oan án năm đó của quân đoàn Viễn Dương số sáu, ngay cả tạp chí Phụ Nữ cũng đăng bài.
Cứ theo xu hướng này, quân bộ trụ không được bao lâu nữa. Lưu Vân Thần ném tờ báo, quyết định không đi tìm Kha Lôi nữa, mất công phóng viên lại hỏi này hỏi nọ, kéo thêm rắc rối thì toi.