Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên dịch: Mộc Phi Tuyết
Chỉnh sửa: Cuồng Thất
Những bông tuyết nhỏ không ngừng rơi xuống khiến đoàn người hành quân gặp không ít khó khăn. Lưu Vân Thần vất vả lôi đôi giày kẹt trong đống tuyết lên, sau đó lại đặt chân vào cái hố tiếp theo. Khắp nơi trong thung lũng đều là tiếng gió thổi ù ù, tuyết đọng trên vách núi trắng xoá, các khối nhũ băng đủ loại hình dạng chúc đầu xuống không ngừng rung rinh, lực uy hiếp không khác gì quân địch tập kích trên không.
Phía trước đội ngũ bỗng trở nên rối loạn, Lưu Vân Thần mở to mắt nhìn nhân viên y tế nâng cáng cứu thương, mang hai nam sinh đầu toàn máu ra ngoài.
“Cứ bám chặt vào vách núi mà đi là được.” Bạch Châu căn dặn cậu “Nhưng vẫn phải chú ý dưới chân.”
“Lúc tôi học đại học ở đế đô, khi nhập học cũng có một đợt huấn luyện quân sự.” Lưu Vân Thần vừa đi vừa nói “Mỗi ngày đều có phụ huynh đến phòng hiệu trưởng kháng nghị, nói con gái của bọn họ bị phơi nắng tới cảm.”
Bạch Châu cười ra tiếng, nhưng lập tức khôi phục vẻ nghiêm túc: “Những lúc thế này không được phân tâm!”
“Xin lỗi, tôi chỉ là đột nhiên nghĩ tới chuyện đó.” Lưu Vân Thần xốc lại ba lô mang, tiếp tục theo mọi người tiến về phía trước.
Gần xế chiều, gió bão tàn phá càng ác liệt hơn. Dọc đường nhũ băng liên tiếp rầm rầm rơi xuống, Nam Minh phải huỷ bỏ tất cả kế hoạch nghỉ ngơi, toàn lực mang theo toàn đội ngũ nhanh chóng hành quân, tranh thủ trước khi bão tuyết xảy ra, di chuyển tới địa điểm đóng quân.
Hai chân Lưu Vân Thần như bị đóng đinh, mỗi một bước đều nặng vô cùng. Rét lạnh cộng thêm mệt mỏi, cậu cảm thấy thể lực của mình đã chạm tới cực hạn cuối cùng. Hai mắt tối sầm lại, mềm nhũn ngã về phía trước, nhưng lại không ngã xuống tuyết.
“Còn nửa tiếng là có thể đến nơi.” Người đỡ lấy cậu là thành viên trong tiểu đội, một thanh niên tóc đỏ, thân hình cao lớn
“Cảm ơn.” Lưu Vân Thần uống hớp nước, lên tinh thần tiếp tục tiến bước.
Nhìn cậu tập tễnh bước đi, các thành viên còn lại trong tổ liếc mắt nhìn nhau, dùng tốc độ nhanh nhất chia nhau hành lý người kia, sau đó để hắn cõng Lưu Vân Thần.
Những người khác nhìn về bên này, Lưu Vân Thần lúng túng nói: “Tôi có thể tự mình đi.”
“Vầy cho nhanh.”
Người phụ trách cõng cậu rất cường tráng, quả thực chính là đi nhanh như bay, nhưng vấn đề chính là “bay” nhanh quá nên đang lúc qua một đoạn núi thì không cẩn thận đạp hụt, từ sườn núi lăn lông lốc xuống phía dưới.
“A!” Lưu Vân Thần hoảng sợ thét lên.
Nam Minh đi phía trước quay đầu lại, khẽ cau mày nhìn về hướng bên này.
Cảnh sắc bốn phía không ngừng biến hóa, bên cạnh còn có người gào thét chói cả tai. Phải mất hơn mấy phút, Lưu Vân Thần mới miễn cưỡng lấy lại hồn vía, chống tay ngồi dậy.
“Xin lỗi.” Đầu sỏ gây ra tội lỗi gãi gãi lỗ tai.
“Không có chuyện gì, chúng ta không bị thương là tốt rồi.” Lưu Vân Thần ngước nhìn lên trên, đội ngũ đã di được một đoạn khá xa. Dựa theo quy định, ngoại trừ tự mình yêu cầu giúp đỡ, nếu không sẽ không ai hỗ trợ. Mà hành vi đó đồng nghĩa với việc bị thôi học nên chả có học viên nào chọn cách kêu cứu.
Các thành viên trong tổ lấy dây thừng, tính xuống núi kéo bọn họ lên.
Lưu Vân Thần đứng lên phủi phủi tuyết trên người, lại cảm thấy xúc cảm dưới chân không được đúng lắm.
Mười phút sau, Nam Minh vốn đang chỉ huy đội ngũ cùng với Thornton và vài quân nhân đến từ đế đô quay trở lại địa điểm họ không may gặp chuyện.
Lưu Vân Thần vẫn đứng ở vách núi, bên cạnh là rất nhiều thi thể. Tất cả đều mặc quân phục của quân đội Viễn Đông, nói đúng hơn là kiểu quân phục từ vài chục năm về trước.
“Quân đoàn của Đế quốc.” Sau khi kiểm tra huy hiệu, Nam Minh báo cáo với Thornton “Chắc là đang hành quân thì bị đánh lén, vừa lúc gặp phải tuyết lở, cho nên bị vùi lấp cùng với quân địch.”
Bốn phía một mảnh bỗng chốc im lặng. Trong lịch sử của quân đội Viễn Đông sự tồn tại của “Quân đoàn Đế quốc” tại như một truyền thuyết. Không chỉ vì chiến công lớn lao của họ, mà còn bởi bọn họ gần như như biến mất sau một đêm. Đại đa số mọi người đều cho rằng bọn họ làm phản, thậm chí ngay cả Quân bộ đế quốc cũng có tin là như vậy, nên từ chối đơn xin tiền trợ cấp và giấy chứng tử của gia đình họ. Không ngờ rằng nhiều năm sau, chân tướng lại được vạch trần bằng cách như vậy.
Kha Lôi và Nam Minh bỏ mũ xuống, dùng nghi thức quân đội ngả mũ cúi đầu trước thi thể những quân nhân đã nằm xuống. Toàn thể sinh viên yên lặng, đứng thẳng, thầm mặc niệm. Phần lớn sinh viên đứng đây đều là lần đầu đối diện với sống chết, lần đầu chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh..
“Mấy lão già ở Quân bộ nên giải tán đi là vừa.” Phía xa, Y Na căm giận nói.
“Nếu như có thể được gia tộc Lưu Vân giúp đỡ, chuyện này không tính là nằm mơ giữa ban ngày, bất quá bây giờ tạm thời chưa tới lúc hành động.” Kha Lôi nói “Hết thảy đều phải đợi chúng ta từ Artie Kleine về đã.”
Y Na gật đầu: “Rõ.”
Đội ngũ tiếp tục lên đường, thuận lợi đến nơi trước khi trời tối. Cơm tối là thịt hầm cà rốt cùng mì đen cứng như đá, Lưu Vân Thần dùng tốc độ nhanh nhất ngấu nghiến mọi thứ rồi chui vào trong lều.
“Ăn được ngủ được, rất khỏe mạnh.” Y Na trêu ghẹo, tiện tay đem kính viễn vọng đưa cho Kha Lôi.
Kha Lôi cười cười nhìn về nơi đóng quân ở phía xa. Mười phút sau, ánh đèn trong lều vốn đã tắt đột nhiên được châm lại. Lưu Vân Thần thò đầu ra ngoài, quan sát xung quanh chốc lát, sau đó cẩn thận chui ra, vòng qua lính gác, chạy như điên về phía hẻm núi.
“Nhóc ấy định làm gì?” Y Na nghi ngờ.
“Ngăn cậu ta lại.” Kha Lôi cau mày ra lệnh “Trong thung lũng chuẩn bị có bão tuyết.”
Lưu Vân Thần cầm đèn pin nhanh chóng chạy đi, trong lòng đang tính toán liệu sáng mai có thể đúng giờ trở lại nơi đóng quân hay không thì bất ngờ bị ai đó túm cổ áo.
“Cậu muốn làm cái gì?” Kha Lôi đen mặt.
Lưu Vân Thần đầu tiên bị doạ mất hồn, nhưng sau thấy rõ đối phương là ai mới thở phào nhẹ nhõm: “Thiên thạch của tôi vẫn chưa tìmg thấy.”
“Thiên thạch?” Y Na không rõ “Chỉ vậy thôi sao?”
“Tôi muốn tìm lại nó.”
Nhìn kỹ lại mới thấy trên lưng Lưu Vân Thần mang theo một sợi dây thừng to.
“Tôi vẫn cho rằng cậu không có di truyền mấy tính cách xấu xa như đám người của gia tộc Lưu Vân.” Kha Lôi buông tay ra, sắc mặt âm trầm “Bây giờ xem ra, cậu không chỉ ích kỉ mà còn không biết tự lượng sức mình.”
“Tôi chỉ muốn tìm lại đồ của mình thôi.” Lưu Vân Thần biện giải.
“Nếu như cậu gặp chuyện không may, thành viên trong tổ của cậu sẽ vì vậy mà chịu liên luỵ. Bọn họ sẽ bị buộc bức dừng khoá huấn luyện, ở chỗ này tìm cậu, tìm bằng được thì thôi.” Kha Lôi trầm giọng “Mà trong thung lũng này bất cứ lúc nào cũng sẽ có lốc xoáy hoặc bão tuyết, cậu lấy tư cách gì mà bắt người khác mạo hiểm vì mình như vậy.”
Trước đó quả thật không có lường được điểm này nên Lưu Vân Thần cúi đầu im lặng.
“Nói chuyện!” Kha Lôi rõ ràng rất tức giận.
“Xin lỗi.” Lưu Vân Thần âm thanh rất thấp “Tôi chỉ là… “
“Tôi không cần biết lý do.” Kha Lôi đánh gãy lời cậu.
“Tôi lập tức quay về.” Lưu Vân Thần lầm bầm.
“Đưa tay đây.” Kha Lôi tháo thắt lưng.
“Boss… ” Y Na hoảng sợ.
Lưu Vân Thần do dự một chút, ngoan ngoãn vươn tay trái ra.
Dây lưng được gập lại làm đôi xé gió đánh vào lòng bàn tay, ba tiếng giòn giã vang lên, da thịt giống như bị đánh cho bong ra từng mảng.
Viền mắt Lưu Vân Thần nhưng vẫn cố cắn chặt môi dưới, không lên tiếng.
“Được rồi, trở về thôi.” Y Na đỡ vai cậu “Ngoan, tôi dẫn nhóc về.”
Lưu Vân Thần lau nước mắt, quay người chạy trở về nơi đóng quân.
“Boss.” Y Na có chút bất đắc dĩ nhìn hắn “Tôi biết bởi vì chuyện của “Quân đoàn Đế quốc” nên tâm trạng của anh đêm nay không được tốt, nhưng cũng không nên lôi cậu ấy ra trút giận như vậy.’
“Trút giận?” Kha Lôi liếc cô một cái.
“Tuy rằng hành vi của cậu ấy có hơi quá phận, nhưng cho thấy rõ ràng cậu ấy được giáo dục rất tốt. Thẳng thắn mà nói, thân là thiếu gia của gia tộc Lưu Vân, biểu hiện ở lần hành quân này rất ưu tú.’
“Cậu ta cần dùng cách nhanh nhất để nhận ra đâu mới là đúng, đâu là sai.” Kha Lôi quay người ly khai.
“Nói không chừng viên thiên thạch ấy rất quan trọng đối với cậu ấy.” Y Na ở phía sau cất tiếng “Phạt cũng phạt đủ rồi, hay là để tôi đi giúp cậu ấy tìm xem thế nào?”
Kha Lôi dừng chân lại.
“Hoặc là hai người chúng ta cùng đi.” Y Na đề nghị “Đằng nào cũng ngủ không được.”
Trong lều, Lưu Vân Thần không nhúc nhích nằm trong túi ngủ, thoạt nhìn như là đã ngủ.
“Nhóc dễ thương, để vậy sẽ bị cảm lạnh đó.” Phía sau truyền đến một tiếng thở dài.
Lưu Vân Thần trở mình ngồi dậy.
Heca đem thỏ tuyết trong ngực thả xuống, ngồi ở bên cạnh, kéo qua tay cậu qua: “Trừng phạt về thể xác bị cấm ở trường quân đội, khi về đế đô, nhóc có thể đâm đơn lên quân bộ kiện anh ta.”
Lưu Vân Thần dùng giọng mũi trả lời: “Là lỗi của tôi.”
“Muốn tìm lại quà của mình không có gì là sai.” Heca không biết từ nơi nào lấy ra một bình thuốc, chậm rãi bôi lên lòng bàn tay sưng tấy của cậu, sau đó đem thỏ tuyết nhét vào trong ngực cậu “Ôm nó một cái sẽ hồi phục tâm tình.”
Quái thú Mosete rất hợp tác cuộn lại thành một cục bông, giả bộ như chính mình là một bé thỏ chân chính.
“Cảm ơn phu nhân.”
“Ngủ đi.” Heca giúp cậu sửa lại xong túi ngủ “Bé con ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, phu nhân.” Lưu Vân Thần nhắm mắt lại,trên lông mi thật dài còn đọng lại nước mắt.
Dưới ánh mắt tràn ngập “thiện ý” của Heca, Mosete không thể không ngồi cạnh gối, nỗ lực toả nhiệt độ cơ thể ấm áp cho Lưu Vân Thần thêm ngon giấc.
Mà hiện tại, trong cơn gió lốc, Kha Lôi hiển nhiên đang hết sức tức giận nghiến răng nghiến lợi. Dưới cái thời tiết chết tiệt này, tìm một tòa kim sơn đã chả dễ dàng gì, huống chi đi tìm một cục đá.
Lật tung vùng băng tuyết này cả một đêm chả có thu hoạch gì, còn xui xẻo bị gấu trắng tập kích.
“Tôi nhất định là điên rồi.” Kha Lôi hất lá khô trên người xuống, thật muốn bùng cháy.
Y Na đứng ở một bên vô tội mỉm cười, làm như người đưa ra đề nghị này căn bản không phải là cô.
Xa xa khói bếp lượn lờ, đây là lúc tân sinh viên dậy ăn điểm tâm. Một ngày hành quân như thường lệ bắt đầu, so với hẻm núi ngày hôm qua, đường đi hôm nay bằng phẳng rất nhiều, fo đó tâm tình của mọi người cũng thoải mái không ít… ngoại trừ Lưu Vân Thần. Cậu cứ nghĩ tới thiên thạch bị mất cùng cùng tên hung thần ác sát của Kha Lôi, liền cảm thấy phải cần ít nhất ba ngày mới có thể khôi phục tâm tình.
Thân là thiếu gia của tập đoàn tài chính số một ở Viễn Đông, dù không được sủng ái, nhưng hẳn là không ai dám dùng hình phạt đánh cậu. Cho nên vào buổi tối dù cho mặt Kha Lôi đen như sắp đổ mưa, Y Na vẫn quyết định đến thăm cậu.
“Đừng lo lắng, không có ai có thể phát hiện tôi, kể cả Thornton và Nam Minh.” Thấy cậu tựa hồ có hơi giật mình, Y Na kịp thời an ủi “Boss quan tâm nhóc, sai tôi tới thăm.”
“Nhưng tôi ổn.” Lưu Vân Thần trả lời… thật sự không có chuyện gì, ngoại trừ việc mất mặt ra.
“Boss đôi lúc tính tình rất táo bạo, nhóc đừng để ý.” Y Na ngồi xuống bên cạnh “Hơn nữa tối qua, sau khi nhóc đi, anh ta còn tự mình tới hẻm núi, muốn giúp nhóc tìm thiên thạch.”
“Thật sao?” Lưu Vân Thần nghe vậy, cảm thấy rất bất ngờ.
“Đương nhiên là thật.” Y Na nói “Có điều gió tuyết quá lớn, không thu hoạch được gì.”
“Không sao, chỉ là một cục đá bình thường mà thôi.” Lưu Vân Thần buồn buồn lắc đầu, suy nghĩ một chút lại nói “Xin giúp tôi gửi lời cảm tạ tới Kha Lôi tướng quân.”
Y Na cười cười: “Ừ.”
Lúc cô quay về, chuyển lời cho Kha Lôi, đối phương lại tỏ vẻ ngang ngạnh,: “Tôi không cần bất cứ lời cảm ơn nào.”
Chiếu theo tình hình không được tự nhiên này, Y Na nghĩ người đáng ăn đòn hơn chính là Boss nhà mình.
“Đi nghỉ ngơi đi.” Kha Lôi ra lệnh.
“Viên đá kia là quà Lưu Vân Trạch tặng cho nhóc ấy, hơn nữa rất có thể là món quà duy nhất.” Vừa ra đến cửa, Y Na liền quay đầu lại “Tuy rằng không biết cha con bọn họ ở chung ra sao, nhưng nhóc ấy nếu đã nguyện ý đáp ứng điều kiện của chúng ta, mạo hiểm mạng sống để đổi lấy cơ hội hồi sinh cho gia tộc Lưu Vân, nhất định nhóc rất yêu quý và sùng bái cha mình.”
Kha Lôi đặt ly rượu xuống “Ngủ ngon.”
Y Na thở dài trong lòng, quay người về lều của mình.