Chương
Sau lần đó, thỉnh thoảng mẹ bạn lại trêu Tóc Ngắn:
- A, con bé này giống con trai quá ta!
Nhỏ Tóc Ngắn chả coi lời trêu đó ra ký lô nào. Nó ngồi cười khì khì. Nó đã nghe người ta trêu nó như vậy nhiều rồi mà.
Mẹ bạn tinh nghịch sửa lại:
- A, thằng nhóc này giống con gái quá ta!
Lần này thì Tóc Ngắn đỏ mặt. Tại nó chưa nghe ai trêu mình giống như vậy.
Thật ra, không phải tự nhiên mọi người đều xúm vào ghẹo nó. Ở đời không có cái gì tự nhiên cả.
Này nhé, nhỏ Tóc Ngắn chúa ghét các trò chơi dành cho bọn con gái! Nó không bao giờ thèm để mắt đến các trò đánh đũa, nhảy dây hay chơi ô quan. Nó chỉ khoái chạy nhảy, vật lộn, đá cầu, đá bóng (mà phải đá trong đội bóng con trai cơ, đội nữ thì nó cóc thèm!).
Nhỏ Tóc Ngắn lẽ dĩ nhiên chưa bao giờ biết tóc dài là gì. Ðiều đó khỏi phải bàn. Nhưng đặc biệt là nó cũng chưa bao giờ tròng vào người một bộ quần áo con gái nào. Cứ quần soọc áo thun, quần gin áo pull diện quanh năm suốt tháng. Ðến trường thì xỏ áo sơ mi, quần tây dài. Ðồng phục nữ sinh cấp hai có cả váy xanh, nhưng nó bỏ mốc meo trong tủ, chỉ xỏ mỗi quần tây. Có hôm cao hứng nó ngông nghênh mặc quần gin đi học, bị bảo vệ cổng bắt về nhà đổi lại mới cho vào lớp.
Thời gian đầu, ba mẹ Tóc Ngắn thấy vậy cũng khoai khoái. Mà so với bọn con gái, nó trông cũng ngồ ngộ thật. Nhưng khi Tóc Ngắn lên tới lớp chín thì ba mẹ nó bắt đầu bớt khoái, bắt đầu thấy lo lo. Rằng chẳng biết đến chừng nào nó mới ra hình thù một thiếu nữ. Con gái người ta tới tuổi này, đứa nào nom cũng yểu điệu, hiền thục, thùy mị, con mình sao càng ngày nó càng giống một "đấng trượng phu nam tử hán" quá đi!
Mẹ nó lôi đủ thứ đầm, váy, áo dài về nhà, treo lủng lẳng trong tủ, nhử nó mặc. Nhưng nó chẳng buồn ngó ngàng gì tới.
Mẹ nó phải cất giọng dỗ dành:
- Mặc chiếc áo này đi con! Con mặc trông hợp lắm đấy!
Dụ ngày đầu tiên, nó mỉm cười thông cảm.
Dụ ngày thứ hai, nó hờ hững ngó đi chỗ khác.
Dụ ngày thứ ba, mớ y trang phụ nữ trong tủ biến mất.
Tóc Ngắn len lén đem hết sang nhà bà dì, cho con em bạn dì của nó khiến con nhỏ này suýt chút nữa phải đưa đi cấp cứu vì xúc động quá mức.
Mặc đồ con trai, để tóc kiểu con trai, chơi trò chơi con trai, tất nhiên Tóc Ngắn cũng đi đứng theo kiểu con trai. Nó vận giày Adidas, hai chân đi khuỳnh khuỳnh, hệt như Myke Tyson sắp thượng đài Las Vegas.
Tiểu sử con nhỏ Tóc Ngắn hấp dẫn, ly kỳ như vậy nên bất kỳ ai quen biết nó, kể cả thầy cô, bạn bè cho tới bà hàng xóm cũng đều mong nó chóng lên lớm mười, vận chiếc áo dài nữ sinh coi ra làm sao.
Ðó là lý do tại sao buổi sáng hôm khai trường, tụi bạn nó bụng dạ đứa nào cũng nôn nao chờ nó "giáng lâm".
Nhưng mọi người ngóng đến trẹo cả cổ vẫn chẳng thấy Tóc Ngắn mò tới.
Bạn lo lắng:
- Hay bữa nay nó ốm?
Bắp Rang nhún vai:
- Không thể nào! Nó là người khỏe nhất hành tinh. Cả thành phố này ai cũng có thể ốm, trừ nó.
Nhỏ Hột Mít cười khảy:
- Nó không đến vì sợ mấy bạn chấm điểm đó!
Ria Mép đột nhiên buồn bã:
- Tôi nghi nhỏ Tóc Ngắn đã đến nhưng bác bảo vệ cổng không cho vào.
- Làm gì có chuyện đó! Nhỏ Hạt Tiêu thật thà cãi.
- Có đấy! - Ria Mép vẫn giữ vẻ mặt dàu dàu - Bác bảo vệ chắc chắn sẽ nổi giận "Này, thằng kia, bộ mày điên hử? Sao lại mặc đồ con gái đi học? Có về nhà thay ra đi không!"
Câu pha trò của Ria Mép khiến tụi bạn cười khúc khích.
Bạn vừa cười vừa ngoảnh cổ ra cổng, phấp phỏng chờ đợi. Bây giờ thì bạn chờ đợi không phải vì tò mò, mà vì lo lắng. Ai chứ con nhỏ Tóc Ngắn nó thừa biết tụi bạn cùng lớp năm ngoái đang sốt ruột chờ nó tới như thế nào. Bạn sợ Tóc Ngắn ngượng quá sẽ dông luôn. Hoặc nó sẽ bỏ học, hoặc nó sẽ làm đơn xin chuyển trường khác, nơi không có cặp mắt quen thuộc nào rình rập săm soi nó.
Cho tới khi chuông reo vào lớp, cả bọn chạy lại lục tục xếp hàng mà nhỏ Tóc Ngắn vẫn biệt tăm thì nỗi lo trong lòng bạn càng lớn dần.
Bạn khều vai nhỏ Kiếng Cận, thấp thỏm hỏi:
- Nè, có bao giờ Tóc Ngắn bỏ học luôn không?
Nhỏ Kiếng Cận chưa kịp đáp thì Bắp Rang thình lình reo lên:
- Ê, Tóc Ngắn kìa!
Cả bọn giật mình ngoảnh phắt lại, nhìn theo tay chỉ của Bắp Rang.
Quả thật, đằng sau gốc cây gần đó, một tà áo dài trắng đang lấp ló.
- Phải Tóc Ngắn không? - Hạt Tiêu bán tín bán nghi.
- Tóc Ngắn đó! - Bắp Rang gật đầu - Khi nãy nó ló đầu ra, thấy tôi nó liền thụt vào!
- Tội nghiệp nó! - Bạn chép miệng - Chắc nó nấp đằng đó từ sớm đến giờ!
Ria Mép hất đầu về phía bạn:
- Tóc Bím lại dìu nó vô đây đi! Coi chừng nó xỉu!
Khi bạn lôi Tóc Ngắn ra khỏi gốc cây và "áp giải" nó lại chỗ tụi bạn đang xếp hàng, nó cứ cúi gằm đầu xuống đất. Trông nó lúc này chẳng khác nào một cô dâu bẽn lẽn, chẳng còn vẻ chi là thằng nhóc ngày nào.
Một điều lạ nữa là Tóc Ngắn mặc áo dài trông đẹp một cách bất ngờ.
Ria Mép nhấp nhổm chờ Tóc Ngắn lại gần để mở miệng trêu chọc. Nhưng khi đứng đối diện với Tóc Ngắn, nó thở phì một cái và ngửa mặt lên trời than:
- Trời ơi, "thằng nhóc" này mặc áo dài đẹp trên cả tuyệt vời! Chắc không phải nó xỉu, mà tôi xỉu!
Bắp Rang rầu rĩ:
- Tôi cho bà này mười hai điểm. Chấp nhận bù lỗ hai điểm!
Không chỉ hai tên con trai, tụi bạn gái cũng xúm vào trầm trồ, mỗi đứa khen ngợi một câu khiến nhỏ Tóc Ngắn sướng rơn. Gần mười sáu tuổi, lần đầu tiên nó mới biết thế nào là ngọt ngào con gái!